Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 7: Bạn không có quyền truy cập…




Nghe Mạc Phong nói và vẻ mặt khϊế͙p͙ sợ của anh, phản ứng đầu tiên của cô gái lại là kiêu ngạo ngẩng cao đầu, bà đây cũng có vốn liếng đấy nhé!
Đột nhiên cô ấy giật mình cúi đầu nhìn xuống. “Á! Anh thấy hết rồi sao?”
Mạc Phong oan ức giơ tay: “Tôi đâu có mù, đương nhiên là thấy rồi. Nhưng của cô không tồi đâu!”
“Chết tiệt! Anh dám nhìn nữa tôi sẽ giết anh!”
“Tự cô mở ra cho tôi xem cơ mà, sao lại trách tôi?”
Đúng lúc ấy Mục Thu Nghi cầm hóa đơn đi vào. Vừa rồi cô xuống tầng nộp tiền điện nước, đến lúc quay lại đã thấy trong nhà hỗn loạn.
Chỉ thấy cô gái trùm khăn tắm đuổi bắt Mạc Phong trong phòng khách. “Đủ rồi! Làm cái gì vậy hả?”, Mục Thu Nghi dậm chân hét lên.
Nghe thấy cô hét, hai người lập tức ngừng lại quay đầu nhìn chằm chằm Mục Thu Nghi đang đứng ở cửa. “Vợ về rồi! Anh còn tưởng mình vào nhầm nhà!”, Mạc Phong cười đê tiện nói.
Cô gái kia đã tức giận tới mức mặt đỏ bừng bừng. Mạc Phong cứ như con cá trạch, bắt không nổi! “Anh gọi cô ấy là vợ? Thu Nghị, đồ lưu manh này là… chồng cậu sao?”
Mạc Phong mỉm cười: “Chuẩn không cần chỉnh!”
“Không phải đâu! Thi Vũ mình quên nói cho cậu biết, có thể anh ta sẽ ở lại nhà mình một tháng. Nhưng cậu yên tâm đi, anh ta ngủ tầng dưới, chúng ta ngủ tầng trên!”, Mục Thu Nghi ngượng ngùng nói.
Cô gái đang trùm khăn tắm tên là Tống Thi Vũ, bạn đại học của Mục Thu Nghi. Cô ấy vội vàng kéo Mục Thu Nghi ra một bên thì thầm: “Cậu để tên lưu manh này ở nhà nguy hiểm lắm đấy! Hai cô gái xinh đẹp ngày ngày lượn lờ trước mặt, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện!”
Mặc dù hai người nói rất nhỏ nhưng thính lực của Mạc Phong cực tốt. “Tự cô đòi khoe cơ mà, sao tôi lại thành tên lưu manh hả?”, Mạc Phong giơ tay kêu oan.
Soat!
Có một thứ màu đen chợt rơi ra từ sau lưng anh, một chiếc qυầи ɭót viền ren…
Sắc mặt Mạc Thu Nghi lập tức lạnh xuống, giữa trời tháng sáu nóng bức cũng bị cô làm cho rùng mình. Đây nhất định là đồ của cô. “Anh nói anh không phải lưu manh… hai người tin không?”,
Mạc Phong ngây thơ vô tội hỏi. “Anh nói xem!”, hai cô gái đồng thanh nói.
Mục Thu Nghi chạy tới nhặt qυầи ɭót rồi trừng mắt nhìn Mạc Phong: “Muốn ở đây thì phải tuân thủ quy tắc. Trong nhà có hai cô gái, anh phải chú ý một chút. Toàn bộ việc quét nhà, dọn dẹp, giặt giũ, nấu cơm, pha trà đều là của anh. Phải bảo vệ chúng tôi, không được oán hận chúng tôi sai khiến. Tôi bảo anh đi về phía Đông anh không được đi về phía Tây. Không làm được có thể rời đi ngay bây giờ! “Được rồi mà vợ, chuyện nhỏ thôi! Thế buổi tối em có thể cho anh ngủ ké không?”, Mạc Phong cười bỉ ổi. “Cút!”
“Được rồi!”
Mạc Phong mặt dày xách đồ vào phòng bếp, con chó kia cũng hấp tấp chạy theo.
Không ngờ con chó này lại nằm lăn lộn trêи mặt đất tỏ vẻ đáng yêu khiến Mục Thu Nghi bật cười khanh khách: “Người lưu manh chó cũng lưu manh! Mày theo anh ta ở lại đây đi!”
“Đừng sờ nó, cẩn thận bị cắn đấy!”, Mạc Phong vội quay ra nhắc nhở.
Mạc Phong biết “anh Hai” vẫn luôn theo sau lưng mình. Anh giả vờ như không biết, dẫn nó vào biệt thự, còn được ở lại hay không phải dựa vào chính nó.
Thế nhưng Mục Thu Nghi và Tống Thi Vũ không thèm để ý tới lời nhắc nhở của anh, thi nhau xoa đầu con chó!
Điều khiến Mạc Phong ngạc nhiên là con chó này lại làm nũng ɭϊếʍ tay hai cô gái. “Mẹ nó, mày có liêm sỉ không hả?”
“Không có tiền đồ!”, Mạc Phong bất lực lắc đầu.
Lúc đầu hai cô gái thấy con chó này rất hung dữ, nhưng tiếp xúc lâu lại thấy nó đáng yêu. Tống Thi Vũ cưng chiều ôm nó trong ngực xem tivi, bộ ngực to tròn đè lên đầu “anh Hai”.
Mạc Phong đang nấu cơm trong bếp thấy vậy bắt đầu than thở ‘người không bằng chó!.
Chẳng mấy chốc trong bếp vang lên tiếng nồi bát va chạm, mùi hương thơm phức bay ra.
Hai người đang xem tivi ngoài phòng khách không khỏi hít hà. “Thơm quá, anh ta đang nấu gì vậy?”, Tổng Thi Vũ khịt mũi nuốt nước bọt.
Đến cả Mục Thu Nghi cũng thầm nuốt nước bọt. Cô đã ăn mì tôm trong một khoảng thời gian dài, luôn cảm thấy thịt cá bên ngoài không ngon bằng mì mình tự úp.
Thậm chí cô còn có biểu hiện của bệnh kén ăn. Thế nhưng hiện giờ cô rất muốn xông vào phòng bếp xem Mạc Phong đang nấu món gì.
Mạc Phong bưng một đĩa vịt nguyên con ra, xương vịt đã được lọc sạch, rưới đẫm nước chấm. “Món này tên là gì?”, Tống Vũ Thị tò mò hỏi, cái miệng nhỏ không khép lại được. “Vịt Huyền Bí, đây là món gia truyền của nhà tôi. Nếu không phải sợ vợ đói bụng, tôi sẽ không nấu đâu!”
Mạc Phong chân thành nói.
Mục Thu Nghi ngồi trêи sofa lườm anh nói: “Chỉ dẻo miệng là giỏi, không biết xấu hổ!”
“Nhoàm… ngon lắm đấy, cậu mau ăn đi.”, Tống Thi Vũ đã nhanh tay nếm thử, khóe miệng dính đầy dầu mỡ.
Thấy cô ấy ăn ngon như vậy, Mục Thu Nghi cũng ɭϊếʍ môi: “Vậy thì mình sẽ ăn một chút…
Sau khi cô ăn thử một miếng, hai mắt sáng rực. “Ăn chậm thôi, trong nồi vần còn. Cô em ngực to để dành cho vợ tôi ăn với!
Nửa đêm.
Hai cô gái đã ăn uống no nê đi lên tầng
Mạc Phong ngồi cạnh cửa sổ ngây người ngắm trời đêm. Hôm nay anh nấu nhiều món như vậy, bản thân lại chẳng ăn miếng nào. “Mình đã quá quen với mưa b bão đạn, đột nhiên trải qua cuộc sống bình yên như thế này chẳng quen chút nào!” anh rít mạnh một hơi thuốc lá, thở dài thì thào.
Con Bull cũng đi ra ngồi cạnh Mạc Phong, lặng lẽ dựa vào người anh. “Hay là đi uống rượu?”, Mạc Phong cười bỉ ổi nói. “Gâu!”
Ngay sau đó, một người một chó dần biến mất trong đêm tối.
Trêи tầng hai của biệt thự. “Cô điều tra được người tôi bảo chưa?”, Mục Thu Nghi dựa lưng vào cửa sổ lạnh giọng hỏi.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói yêu kiều quyến rũ: “Hồ sơ của anh ta rất đơn giản, chỉ có một câu”. “Câu gì?”
“Bạn không có quyền truy cập.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.