Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 22: Vì anh đẹp trai




Vốn dĩ cô tưởng hôm nay Mạc Phong tới bộ phận bảo vệ sẽ bị bài xích, bây giờ nhìn thấy tình hình này, chuyện gì đang xảy ra thế?
Lần trước vừa gặp đã choảng nhau, hôm nay lại choàng vai bá cổ kết nghĩa anh em!
Lúc trước Mạc Phong đánh bọn họ cũng cực kỳ nặng tay, đặc biệt là Vương Bưu đội trưởng đội bảo vệ.
Nhưng bây giờ chính Vương Bưu lại phục tên khốn này sát đất. Mục Thu Nghi cảm thấy mình nghĩ mãi không thông.
“Mạc Phong, anh nói đi, rốt cuộc là chuyện gì? Nói đơn giản, tổng quát!”, Mục Thu Nghi khoanh tay đứng bên cạnh, bực bội nhìn anh.
Ánh mắt cũng lộ ra vẻ tò mò.
Có lẽ Mục Thu Nghi cũng không biết, khi một cô gái nảy sinh lòng tò mò về một chàng trai thì cũng tiến gần hơn đến việc yêu anh ấy! “Đều nhờ vợ quản lý hiệu quả…”, Mạc Phong cười hì hì.
Chọc Mục Thu Nghi tức tối giơ chân đá anh: “Anh đứng đẳn lên chút! Nói thật!”
Mạc Phong khẽ họ, nuốt nước bọt.
“Em muốn biết thật à?”
“Đương nhiên! Nói mau!”
Anh thôi không đùa cợt nữa, gương mặt nghiêm túc
Bầu không khí trở nên yên tĩnh u ám. hån.
Mục Thu Nghi chợt thấy trong lòng căng thẳng, rốt cuộc tên này định nói gì vậy? “Vì anh đẹp trai đấy…”
Hu…
Quả nhiên, Mục Thu Nghi lại suýt ói máu, còn tưởng tên này định nói gì nữa chứ! “Anh không tự luyến thì chết à?”, Mục Thu Nghi trợn mắt nhìn anh. Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô thật muốn mổ đầu anh ra xem thử bên trong chứa gì.
Mạc Phong gian tà bước lên trước, nâng chiếc cắm thon gọn của cô lên: “Không chết, không yêu em mới chết!”
Mục Thu Nghi cũng á khẩu. Không biết cắm mình có sức hút gì mà dù đàn ông hay phụ nữ cũng đều thích nâng cắm cô.
Người ta đã trưởng thành rồi đấy!
Tất cả mọi người ở đại sảnh đều nhìn đến ngớ người, thằng nhóc này dám nâng cằm của tổng giám đốc
Đảm bảo vệ kia cũng nhìn đến há hốc mồm.
Ôi đm!
Đến tổng giám đốc cũng dám chọc, quan trọng là tổng giám đốc còn nhịn không nói gì.
Ngầu lòi!
Bọn họ chắc chắn phải nhận người đại ca này!
Nhỡ đâu sau này họ có thể theo đuổi được một cô nàng tổng giám đốc nào đấy thì sao. Đây chính là một câu chuyện truyền cảm hứng cho họ
Mục Thu Nghi cũng đã để ý thấy ánh mắt của mọi người, ngượng chín mặt, mặt đỏ lên tận mang tai.
“Bảo bọn họ đứng dậy đi!”
Mạc Phong ho khan một tiếng: “Được rồi, đứng dậy cả di!”
“Thế anh Phong đồng ý rồi đấy nhé?”, Vương Bưu râu ria xồm xoàm như một ông chủ, bây giờ lại vui như một đứa trẻ.
Haiz…
Không đồng ý mà được à?
May là trong nước không có ai quen biết anh, tin tức anh về nước cũng được bảo mật rất kỹ. Ai mà ngờ được nhân vật oai phong lẫm liệt một thời lại làm bảo vệ ở đây chứ? “Nên làm gì thì đi làm mau đi! Vướng chân vướng tay!”, Mạc Phong trợn mắt trừng cả đám.
Bọn họ lập tức hiểu ý.
Hai vợ chồng người ta cần không gian riêng, nhiều người nhìn thế này thì sẽ xấu hổ! “Vâng anh Phong, bọn em tiếp tục làm việc đây, anh chị nói chuyện đi!”, Vương Bưu cười xấu xa.
Mục Thu Nghi hung hãng trợn Mạc Phong một cái. Đúng là gần mực thì đen
Mới ngày đầu tiên mà tất cả bảo vệ đã học theo cái thói mặt dày của Mạc Phong rồi.
Ở với nhau lâu thì còn đến nước nào nữa? “Đi theo tôi, có chuyện tìm anh!”, Mục Thu Nghi khoanh tay, trầm giọng nói.
Mạc Phong cười đê tiện: “Ôi chao vợ ơi, ban ngày ban mặt mà làm mấy chuyện kia hơi không ổn lắm nhỉ?”
Xoạt…
Một ánh mắt sắc bén lạnh lùng quét tới, Mục Thu Nghi quay mặt 45 độ liếc anh: “Còn nói bậy nữa có tin tôi trừ sạch lương tháng này của anh không?!”
Haiz, ở châu Âu có lúc nào anh phải lo sầu vì tiền đâu cơ chứ?
Đều tại ông già chết giảm kia, tịch thu hết tất cả tiền mà anh đã kiếm được, anh về nước không có một xu dính túi.
Tiền là một thứ vừa đáng hận vừa đáng yêu.
Đi theo sau lưng Mục Thu Nghi, Mạc Phong mới coi như bớt ngả ngớn một chút.
Lúc này, phòng bảo vệ đã nhốn nháo không tả nỗi.
Ai nấy đều thi nhau tâng bốc Mạc Phong lên tận trời.
“Anh Phong ngầu thật. Đánh bay tên du côn hung ác, ôm vợ đẹp kiêm tổng giám đốc, bao giờ tôi mới được sống cuộc đời như thế chứ?”
“Tối kê cao gối ngủ chút, trong mơ cái gì cũng có cả!”
“Còn đang ban ngày ban mặt mà sao đã bắt đầu năm mơ rồi thế? Như cậu trời sinh ra là để làm bảo vệ rồi, sao so được với anh Phong nhà chúng ta chứ?”
Làm bảo vệ mà còn có thể liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc, đúng là cuộc sống của thần tiên mà. Thiết nghĩ làm bảo vệ mà như vậy thì chắc có nhiều người làm cả đời không cần lương cũng được.
“Xùy, chẳng phải vẫn chỉ là một thắng bảo vệ đó thôi sao? Sao tôi thấy tổng giám đốc chẳng ngó ngàng gì tới anh ta thế? Thời buổi này không phải chỉ dựa vào biết đấm đá mà sống được đầu!”
Lúc này Lưu Hồng bước từ ngoài cửa vào, tóc vẫn còn ướt, xem ra hằn ta vừa đi tắm.
Nhưng dù có tằm thế nào cũng không hết được mùi mì tôm trêи người! “Chắc cậu giỏi. Chẳng qua là có một bà dì làm bên bộ phận hành chính thôi mà? Chẳng phải cậu cũng chỉ là một thắng bảo vệ quèn đó thôi sao? Còn là một thắng bảo vệ ở cấp thấp nhất, có giỏi thì thử đi liếc mắt đưa tình với tổng giám đốc đi? Một giây sau là cậu phải cuốn gói cút xéo đấy!”, Vương Bưu lạnh lùng, khinh bỉ nói.
Lưu Hồng tức đến nỗi giậm chân: “Cẩn thận điểm tháng này của mấy người, không muốn nhận thưởng nữa à?”
“Cậu..
Vương Bưu siết chặt nắm đấm. Dù gã là người bình thường nhưng với cân nặng gần một trăm ký, nếu gã đấm một phát thì e rằng ít nhất tên này cũng bị chấn thương não!
Nhưng gã siết nắm đấm thật chặt rồi lại từ từ lợi ra.
Tháng nào công ty cũng đánh giá điểm hạnh kiểm, vi phạm quy tắc thì bị trừ điểm, ví dụ như đi làm muộn, hút thuốc nơi công cộng, tự tiện rời khỏi chỗ làm, tất cả những cái này đều bị trừ điểm.
Lại vừa vặn, bộ phận hành chính là bên có quyền kiểm duyệt cái này. Dì nhỏ của Lưu Hồng lại là phó giám đốc của bộ phận hành chính.
Thế nên tên này mới ỷ thế uy hϊế͙p͙ mọi người mãi.
Khi trước có lần Vương Bưu đối đầu với hắn ta, kết quả tháng đó Vương Bưu bị trừ lương. Vương Bưu có tới bộ phận hành chính hỏi cho ra nhẹ nhưng người ta có hàng nghìn lý do để đối phó với gái
Gã là người đã có vợ con rồi, trẻ thì còn có thể lồ măng, nhưng có gia đình rồi nên làm việc gì cũng phải tính toán trước sau cẩn thận, hệt như Tôn Ngộ Không bị đeo vòng Kim Cô vậy.
Lúc này, trong văn phòng tổng giám đốc trêи tầng cao nhất của tập đoàn Kim Tư Nhã.
Mục Thu Nghi khóa trái cửa lại.
“Vợ, thì ra em cũng là động vật ăn thịt, phải nói sớm chứ!”, Mạc Phong cười gian tà, sáp lại gần.
Anh vốn định ôm vòng eo thon gọn của Mục Thu Nghi, nhưng không ngờ cô lại né ra khiến anh ôm hụt.
“Nghiêm túc chút, tôi không ngả ngớn như anh! Tôi hỏi anh, sao lúc nãy gã kia bay ra vậy?”
Cô hỏi về mối nghi ngờ trong lòng mình. Phụ nữ là vậy, lòng hiếu kỳ rất mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.