Người Chồng Hờ Của Nữ Giám Đốc

Chương 13:




“Đừng nói nữa, tổng giám đốc tới rồi!”, không biết ai đứng ở cửa hô lên.
Căn phòng đang ồn ào lập tức yên tĩnh lại khiến Mạc Phong không kịp phản ứng. kỳ thực bọn họ tới đây ứng tuyển bảo vệ là giả, muốn ngắm nhìn người đẹp nổi tiếng nhất Giang Hải mới là thật “Nghe nói công ty Kim Tư Nhã có rất nhiều người đẹp, mọi người đồn thổi có sáu đóa hoa tuyệt sắc. Trong đó tổng giám đốc là người xinh đẹp nhất, cuối cùng cũng được nhìn thấy người thật “Đúng rồi, nghe nói người thật còn đẹp hơn trêи ảnh nhiều l “Ảnh chụp đã đẹp không tưởng nổi, không biết người thật còn điên đảo lòng người tới mức nào?”
Khóe miệng Mạc Phong khẽ giật, hóa ra những người này đều tới ngắm vợ anh.
Sao có thể như vậy được?
Sao họ dám nhớ nhung người phụ nữ của anh?
Xem ra vị trí bảo vệ này bắt buộc phải thuộc về anh.
Lúc này bọn họ nghe thấy tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất, căng thẳng tới mức tim sắp vọt khỏi cổ họng.
Đập vào mắt là hai cặp chân thon dài trắng muốt, một cặp đi tất trắng, cặp còn lại đi tất đen, mỗi người một vẻ.
“Không ổn rồi, có ai mang giấy không?”
“Tôi cũng cần, không nhịn nổi..
Mạc Phong bật cười khinh bỉ, không có tiền đồi Lần đầu tiên gặp Mục Thu Nghi, anh vẫn bình tĩnh lắm. Nhưng khi anh ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức trợn tròn.
Không phải anh kinh ngạc vì sắc đẹp của người tới, mà là gương mặt quá quen thuộc.
Bởi vì một người trong đó chính là người đã điên cuồng với anh suốt đêm hôm qua.
Sắc mặt Tô Nguyệt lạnh tanh, như bông sen tuyết trêи núi bằng.
Cô ta không thèm nhìn đám người tới ứng tuyển một lần nào. Mục Thu Nghi cho người đẩy một cái đỉnh vào phòng, cười nói: “Cái đỉnh này khoảng bảy mươi lăm kí. Ai có thể nâng nó lên giữ trong vòng ba mươi giây sẽ qua vòng đầu tiên!”
Chiếc đỉnh này được chế tạo bằng đồng tinh khiết, không quá cao nhưng trông có vẻ rất nặng.
Không ít người vén áo khoe cánh tay.
“Chuyện nhỏ, để tôi!”, một huấn luyện viên thể hình cơ bắp cuồn cuộn đứng dậy nói. Anh ta bước tới nằm chặt tay cầm của đỉnh, hít một hơi thật sâu, mặt mũi đỏ bừng.
“Lên!”, anh ta khẽ quát một tiếng, chiếc đỉnh lung lay giữa không trung.
Hiện giờ anh ta đang nín thở, mặt đỏ phừng phừng. E rằng chiếc đỉnh này không chỉ nặng bảy mươi lắm kí đầu! “Đạt! Người tiếp theo!”, Tô Nguyệt lạnh nhạt nói.
Thấy bọn họ bê đỉnh khó nhọc như vậy, Tô Nguyệt lắc đầu ngán ngẩm. Xã hội bây giờ đúng là ngược đời.
Phụ nữ thích rèn luyện, đàn ông mê trang điểm.
Cô ta chợt nhớ lại đêm qua. Mỗi vết sẹo trêи người một người đàn ông chính là vinh quang của họ.
Một người đấu lại mười mấy người dễ như trở bàn tay mới là đàn ông đích thực.
Cô ta đắm chìm trong suy nghĩ.
“Tổng giám đốc, chưa hết giờ à?”, người thanh niên đang giơ đỉnh không ngừng run rẩy.
Mục Thu Nghi vội vàng vỗ vai Tô Nguyệt đang ngần người: “Nghĩ gì thế? Người ta bê được ba mươi giây rồi, mau hồ ngừng đi!”
“Đạt! Người cuối cùng, Mạc Phong!”, Tô Nguyệt hồ lên.
Lúc này, Mạc Phong ngồi dưới cuối đang ngủ gà ngủ gật đứng dậy vươn vai.
Mọi người nhìn thấy bóng lưng gầy yếu của anh đều bật cười khinh thường.
“Với cơ thể này đừng nói là giơ lên, di chuyển được cái đỉnh đã là vấn đề rồi!”
“Cũng phải, vừa rồi khó khăn lắm tôi mới nhấc được nó lên đấy!”
“Cái đỉnh này phải nặng ít nhất chín mươi kí. May mà chúng ta khỏe, nếu không muốn di chuyển cũng khó!”
Mạc Phong làm như không nghe thấy những tiếng chế nhạo này.
Tô Nguyệt nhìn cái tên cuối cùng, nhớ lại lời Mục Thu
Nghi đã dặn, cô ta cũng muốn xem thử rốt cuộc là ai khiến tổng giám đốc không thể đối phó “Mạc Phong đúng không, bắt..”, Tô Nguyệt chợt sững
Cô ta đã nhận ra đối phương chính là người đêm qua…
Nhưng Tô Nguyệt đang cố gắng thuyết phục bản thân nhìn nhầm.
Cô ta vội vàng xoa huyệt Thái Dương mấy cái. Đến lúc mở mắt ra, người trước mặt vẫn không hề thay đổi.
“Tôi bắt đầu được chưa?”, Mạc Phong nhưởng mày cười hỏi.
Hiện giờ Tô Nguyệt có thể xác nhận, anh chính là người ngủ với mình suốt đêm qua.
Đây là oan gia ngõ hẹp sao?
Cô ta vốn đã hối hận vì sự bồng bột của mình. Nhưng dù sao mọi người đều là người trưởng thành, ngủ rồi thì thôi, không cần phải trốn tránh trách nhiệm, sau này cũng không gặp lại nhau nữa.
Nhưng duyên phận như đang đùa giỡn con người. Càng không muốn gặp lại càng xuất hiện.
“Bắt đầu!”, ánh mắt Tô Nguyệt trở nên lạnh lẽo.
Cô ta thề, nhất định không thể để anh làm ở công ty. Nếu anh kể chuyện này với người khác, danh tiếng của cô ta sẽ sụp đổ!
Đúng vậy!
Không thể để anh ở lại!
Nhưng dáng người gầy yếu của Mạc Phong hiện giờ hơi khác với hình tượng đơn độc đối phó mười mấy người tối hôm qua.
Chẳng lẽ cô ta nhận lầm người?
Mạc Phong đi tới chỗ cái đỉnh quan sát bốn phía.
“Từ bỏ đi, đừng tự làm khó mình. Cậu không chơi được thứ này đâu!”, một tên đàn ông vạm vỡ giơ nằm đấm hừ lạnh.
Đám người còn lại cũng nhao nhao châm chọc.
Anh đặt bàn tay dưới đáy đỉnh, dồn sức một cái, cánh tay như phình to gấp đôi.
“Lên!”, Mạc Phong khẽ quát một tiếng, chiếc đỉnh nặng trịch được anh nâng lên dễ dàng.
Người ta phải dùng hai tay run rẩy chống đỡ mới giơ lên được, anh lại chỉ cần một tay.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.
Cái này không khoa học!
Newton đội mồ sống dậy mất! “Sao… sao lại như vậy?”, huấn luyện viên thể hình kinh hãi hét lên.
Những người vừa mới châm chọc Mạc Phong đã chết sững người.
Cả Tô Nguyệt và Mục Thu Nghi đều sững sờ. Sao có thể… như vậy được?
Mạc Phong gầy yếu lại có sức mạnh khó tin như vậy! “Thế này đã đạt chưa?”, Mạc Phong cười nhạt nói.
Dứt lời, anh còn xoay tròn cái đỉnh bằng một tay. Anh chơi đùa cái đỉnh chín mươi kí như chơi đùa với bọt biển.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.