Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi

Chương 154: Chương 154




Cô buột miệng thốt ra những lời này rồi liền đưa tay che đi những bộ vị quan trọng của mình, lục lạc lẳng lặng nằm ở nơi đó, vẻ đề phòng trên mặt cô dần dần biến thành xấu hổ, cô dường như lại làm chuyện ngu xuẩn gì nữa rồi, sao lại đề phòng một cái lục lạc lén nhìn mình tắm chứ?
Ôi trời ơi! Đầu mình chắc bị xui xẻo làm cho váng đầu rồi á?
Diệp Vi Vi cảm thấy may mắn vì lúc này chỉ có mình cô trong phòng tắm, nhưng vẫn cảm giác có người rình coi, làm sao bây giờ? Cô nghĩ nghĩ, quyết đoán cầm lấy một bộ quần áo trong giỏ đồ bên cạnh.
Phong Sở Mạc trong lục lạc bình tĩnh nhìn, ngay sau đó, một kiện quần áo rơi xuống trên chiếc lục lạc, trước mắt anh liền tối sầm lại.
Lục lạc leng keng lăn lộn hai cái, này không làm khó được anh nha, sau đó, lục lạc bị kẹt.
Đúng, chính là bị kẹt đó, sao anh không biết trong phòng tắm lớn nhà cô lại có một cái khe lớn này, làm lục lạc bị kẹt chặt, đúng là không khoa học mà.
Nước chảy ào ạt không ngừng đập vào lục lạc, trước mắt đều là bọt nước, Phong Sở Mạc nghĩ mình vẫn nên dưỡng người tốt lên mới là điều đúng đắn, quả là, bất tiện mà.
"Lục lạc đâu rồi?"
Diệp Vi Vi tắm rửa xong, lấy quần áo lên, nhưng không thấy lục lạc bên dưới, cô có chút lo lắng, dù chuyện trong lục lạc chứa người chỉ là do cô suy nghĩ nhiều thôi, nhưng không thể phủ nhận rằng, cô vẫn thích chiếc lục lạc này, cảm thấy nó rất quan trọng, cũng vì trên nó có khí tức mà mình coi trọng, ai mà ngờ được, đồ mới thấy đó mà giờ không còn bóng dáng.
Diệp Vi Vi nhất thời không còn quan tâm đ ến việc mặc quần áo, đi loanh quanh trong phòng tắm, cũng may, phòng tắm này không lớn lắm, Diệp Vi Vi cuối cùng thấy nó nằm ngay cống thoát nước.

Tiếng chuông cửa vang lên, Diệp Vi Vi nhìn thoáng qua chiếc lục lạc bị kẹt ở khe nước được mình kéo mà vẫn không lên, nên cô suy nghĩ là nó bị kẹt chặt như vậy thì chắc là không trôi mất đâu, thế là cô mặc kệ nó, vội vàng đi mở cửa, mà ngoài cửa là Tô Diêu.
Diệp Vi Vi cảm động nhìn Tô Diêu, như nhìn thấy Bồ Tát cứu khổ cứu nạn!
Khi Tô Diêu nhìn thấy Diệp Vi Vi, thì bị hoảng sợ trước dáng vẻ của cô:
"Vi Vi, cậu, cậu thế này là thế nào? Mới chỉ mười ngày không gặp mà cậu tự biến bản thân thành Lâm Đại Ngọc rồi?"
Bộ dáng liễu rũ trước gió của Diệp Vi Vi thật sự không ổn chút nào. Cô ấy đến đây định hỏi Diệp Vi Vi một chuyện quan trọng, còn giải quyết vấn đề xui xẻo của cô, chỉ là, khi thấy bộ dạng của Diệp Vi Vi... Thì Tô Dao không quan tâm đ ến chuyện khác nữa.
"Hả?"
Diệp Vi Vi không rõ nguyên do, cúi đầu nhìn thoáng qua bụng mình: "Tớ thấy tớ béo lên mà."
Trong hai ngày nay, cô cảm thấy bụng mình có chút mỡ thừa rồi, khẩu phần ăn cũng hơn gấp đôi trước, thế này mà gầy hả? Sao có thể?
Tầm mắt Tô Diêu cũng nhìn vào bụng Diệp Vi Vi, thứ cô ấy nhìn thấy lại không phải thứ mà Diệp Vi Vi gọi là có chút mỡ thừa, mà là một cụm hắc khí.
Hắc khí này thoát ra từ cơ thể Diệp Vi Vi.
Tô Diêu trừng to mắt, trong nháy mắt đó môi run run lên.
Cái tên chó chết kia, đừng để bà đây tìm được.
"Tô Diêu, cậu, cậu sao vậy?"
Diệp Vi Vi bị vẻ mặt thâm thù đại hận của Tô Diêu hù doạ mà sợ.
Chuyện cô gặp xui xẻo á, chỉ là xui thôi, không bị thương đến tính mạng, nhưng mà người tiếp cận cô giống như hàng xóm Khanh Nghiêu thì bị ngã nặng lắm nha, cho nên cô nghĩ Tô Diêu không cần có biểu cảm hù doạ người như thế.
"Vi Vi."
Tô Diêu đầy bụng nghi ngờ, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm đơn thuần nghi hoặc của cô thì thấy bất lực.

"Cậu, cậu có khả năng đã có thai."
"Hả?"
Diệp Vi Vi liền ngốc ra.
Hôm nay không phải ngày cá tháng tư, hôm nay chỉ là một ngày đặc biệt xui xẻo mà thôi, Diệp Vi Vi ngơ ngác cầm que thử thai đã ra kết quả, que này do Tô Diêu bảo An Nhiên đem đến, mà Tô Diêu còn ngơ ngác hơn cả cô, vì người mà mình bảo vệ nhiều năm như vậy lại bị cái thằng khốn nạn nào đó ăn sạch sẽ rồi, còn thuận tiện để lại một vật làm kỷ vật, làm cô ấy tức đến muốn giết người!
Trái lại là An Nhiên, mặt mày lại tươi cười, đây là lần đầu tiên anh ta có vẻ mặt ôn hoà với Diệp Vi Vi: "Ái chà, cô có bé con rồi, thật là chúc mừng nha, chờ đến bé chào đời, cô nhất định phải để tôi và Diêu Diêu làm cha mẹ nuôi nha!"
"Bốp!"
Tô Diêu táng lên đầu An Nhiên, mà An Nhiên vẫn đang hả hê khi thấy người gặp hoạ, còn đặc biệt vui vẻ.đọc truyện nhanh nhất tại dembuon
"Anh bớt nói chuyện lại cũng không ai nói anh câm đâu!"
"Vi vi à, cậu, cậu còn nhớ..."
Cô ấy tính hỏi là còn nhớ người làm cô lớn bụng không, ai là cha đứa nhỏ ở trong bụng cô, để đi giết hắn, rồi cô ấy đột nhiên nhớ ra mình đã cho cô ăn quả vong ưu, có lẽ Diệp Vi Vi chẳng nhớ được gì cả.
Trong lúc nhất thời, Tô Diêu có cảm giác như người câm ăn hoàng liên, bị đắng mà không nói rõ vị.

"Tô Diêu, tớ nghĩ mình chưa tỉnh ngủ."
"Vi Vi."
Diệp Vi Vi hoảng hốt đứng dậy, hoảng hốt đi về phía giường, mà may mắn lại phát huy lần nữa, băng ghế vừa hay ở bên chân cô, thế là cô bị vướng ngã, người nghiêng xuống.
"Vi Vi!"
Giọng nói của Tô Diêu thay đổi, bây giờ Diệp Vi Vi không còn là một người nữa.
Diệp Vi Vi không bị ngã xuống, mà ngã vào vòng tay lạnh lẽo.
"Anh buông Vi Vi ra!"
Tô Diêu và An Nhiên đứng dậy và cảnh giác, âm khí trên người Phong Sở Mạc đặc biệt dày đặc làm họ không thể không cảnh giác.
"Tôi là cha của đứa nhỏ."
Câu nói tiếp theo của Phong Sở Mạc khiến toàn bộ không gian như đóng băng.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.