Người Chơi Hệ Siêu Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Công Chúa Nhỏ Đáng Thương

Chương 23:





Chương 23: Đừng sợ, nhóc lùn mà!
Ngày cuối cùng của năm lại xảy ra chuyện xấu như vậy, Hoàng hậu càng nghĩ lại càng thấy xui rủi, bèn mời cao tăng vào cung làm phép cầu phúc ngay ngày đầu năm mới.
Lâm Phi Lộc phát hiện ra triều Đại Lâm rất giống với Nam Bắc triều trong lịch sử, đều vô cùng sùng đạo Phật. Xưa kia đại thi hào Đỗ Mục từng có câu “Nam triều tứ bách bát thập tự, đa thiếu lâu đài yên vũ trung”* là vậy.
(*) Bốn trăm tám chục ngôi chùa thời Nam Bắc triều, bao nhiêu lầu các nữa đều nằm trong mưa gió mịt mùng)
Tuy con số 480 này có phần phóng đại, nhưng dựa vào đấy là có thể tưởng tượng ra sự huy hoàng của thời kỳ đó. Triều Đại Lâm hiện giờ cũng chẳng kém cạnh, riêng xây quốc tự, đặt tên Hộ Quốc Tự. Cao tăng vào cung làm phép cầu phúc lần này chính là người của Hộ Quốc Tự.
Chỉ trong một thời gian ngắn, khắp hậu cung sực nức mùi đàn hương. Trước kia Lâm Phi Lộc không tin việc quỷ thần, bây giờ dù ít dù nhiều cũng có lòng kính sợ, cô ngoan ngoãn niệm kinh cầu phúc cùng Tiêu Lam.
Tin về chuyện của Tĩnh tần tuy đã bị phong tỏa, nhưng người có mặt ở hiện trường đêm đó không ít, lúc riêng tư họ vẫn lén lút thảo luận. Nhất là những phi tần giao hảo với Tĩnh tần thì vẫn ngờ vực, cảm thấy có lẽ Tĩnh tần bị hãm hại.
Nhưng mặc cho suy đi tính lại bao nhiêu lần, họ vẫn không đoán được nổi việc này do ai làm. Thủ đoạn ác độc quyết đoán, hoàn toàn không để đối thủ kịp trở tay, nếu xét kỹ thì lại khá giống phong cách của chính Tĩnh tần...
Không một ai hoài nghi lây sang cung Minh Nguyệt.
Cũng đúng thôi, một quý nhân yếu đuối đã thất sủng nhiều năm lại còn gánh theo hai cục nợ, gom đủ yếu - bệnh - tàn, bị tất cả mọi người ngó lơ.
Mối lo duy nhất của Tiêu Lam là người đã ném đá báo chuyện này cho họ, nàng canh cánh việc này trong lòng, lúc bái Phật có hơi thất thần. Mãi đến khi tàn hương rớt xuống mu bàn tay, nóng đến độ khiến nàng giật nảy mình, nàng mới vội niệm hai câu “A di đà phật”, cắm thẻ hương vào lư.
Lâm Phi Lộc đứng cạnh nhìn thấy, kéo tay nàng qua thổi nhẹ, an ủi nàng: “Mẫu phi, không sao đâu, chuyện đã qua rồi.”
Tiêu Lam cau mày nhẹ giọng nói: “Trong lòng mẹ vẫn thấy lo. Trong cung liệu có ai sẽ giúp chúng ta chứ? Họ có ý tốt hay ý xấu? Tại sao lại làm như vậy?”
Lâm Phi Lộc lại chẳng để bụng: “Bất kể là kẻ đó là ai, bất kể ý tốt hay ý xấu, bây giờ sự cũng đã rồi, người chết cũng đã chết. Cho dù kẻ ấy có ý đồ khác thì cũng không có bằng chứng để uy hiếp chúng ta, mẫu phi chớ lo.”
Thực ra cô cũng mơ hồ đoán được là ai, cũng biết đối phương không có ác ý.
Ở trong cung này, số người có hảo cảm với cô cũng chỉ được vài người. Nếu có thể lén trèo tường vào lúc nửa đêm thì ắt phải biết võ công. Cô nhớ rõ vết chai trên tay Tống Kinh Lan, trông còn dày hơn cả của Hề Hành Cương tập võ từ nhỏ ở phủ tướng quân.

Mấy năm nay, cậu ta có thể sống sót trong cung, đương nhiên phải có kỹ năng giữ mạng mà người ngoài không hay biết.
Cô chỉ bất ngờ cậu lại mạo hiểm để giúp cô, lần này khác hẳn với lần ở trước cửa điện Thái Học nọ.
Chỉ vì một ít than bạc do cô tặng đó ư?
Haizz, thật là một mĩ thiếu niên biết tri ân báo đáp, làm việc tốt mà không đòi danh.
Nếu đối phương đã không muốn ra mặt, cô cũng không ép hỏi làm gì, cứ vờ như không biết vậy.
Mĩ thiếu niên lặng thầm làm chuyện tốt không có tư cách tham dự tiệc toàn năm, đương nhiên cũng sẽ không chứng kiến sự việc đêm đó. Sau lại tuy tin tức trong cung bị phong tỏa, nhưng có kiếm khách số một là Kỷ Lương nghe lén, Tống Kinh Lan vẫn biết được đầu đuôi cớ sự.
Thiên Đông nghe xong thì hết hồn: “Đây là bị phản phệ* ư?” Khiếp sợ rồi, hắn nhìn sang điện hạ, chần chừ thắc mắc: “Điện hạ ra tay giúp đỡ họ ạ?”
(*反噬 phản phệ: mình bêu riếu người, bị người lại tìm cách bêu riếu trả lại)
Tống Kinh Lan biếng nhác dựa lưng vào ghế, lật xem sách: “Ta cũng chỉ tiết lộ kế hoạch của Tĩnh tần cho nàng ấy mà thôi.”
Vốn cậu nghĩ, Ngũ công chúa có thể tránh thoát tai họa lần này đã là may lắm rồi. Dù gì cô vẫn còn bé, có thể đối phó Lâm Hi nhưng không phải đối thủ của Tĩnh tần, thôi thì cứ né đợt mưu hại lần này trước rồi tính sổ sau.
Không ngờ vị Ngũ công chúa này chẳng những tài cao mà còn to gan lớn mật, bắt lấy cơ hội tương kế tựu kế, thẳng tay loại trừ Tĩnh tần.
Xem ra, cậu đã đánh giá thấp tiểu nha đầu đó rồi.
Thiên Đông nào hay “nàng” trong miệng điện hạ chính là Ngũ công chúa, hắn khờ khạo cảm thán: “Không ngờ Lam quý nhân lại lợi hại như thế, quả nhiên phi tần trong hậu cung Đại Lâm không một ai dễ xơi.”
Tống Kinh Lan nở nụ cười, cũng không giải thích, chỉ đổi một tư thế thoải mái hơn, ngón tay lật qua trang sách kế tiếp.

Lâm Phi Lộc uể oải vài hôm vì cái chết của thị vệ nọ, mỗi ngày ngoại trừ lúc bái Phật cầu phúc thì chỉ ru rú trong phòng đọc sách luyện viết, đến cả cửa cũng không muốn bước ra.
Hôm đó, cô đang ngồi trong phòng dạy Tùng Vũ viết tên của nàng ấy, cửa sổ bị đóng kín đột nhiên vang lên tiếng ném đá.
Tiếng đá rầm rầm như mưa rào, Tùng Vũ tính tình nhút nhát hướng nội, bị tiếng động dọa giật bắn, nhưng vẫn nhớ rõ phải bảo vệ chủ nhân, bèn cố gom dũng khí định đi qua xem xét. Lâm Phi Lộc nghe tiếng vang thì nghĩ ngay đến Tống Kinh Lan, rồi lại tự phủ định ngay lập tức.
Đang ban ngày ban mặt, không giống cách hành xử của tiểu mỹ nhân.
Cô bảo Tùng Vũ đi vào, tự mình bước qua mở cửa. Bấy giờ tuyết đã ngừng rơi, mặt trời hiếm hoi lắm mới ló đầu khỏi tầng mây, tưới xuống những tia sáng nhạt. Tuyết đọng nơi mái hiên, cành cây vẫn chưa tan, không gian trắng tinh, cho nên Hề Hành Cương diện một thân đen ngồi trên cây ngoài tường viện trông vô cùng bắt mắt.
Tay cậu ta lại cầm một cái ná, đang ngắm bắn vào cửa sổ của cô. Thấy cô đẩy cửa, thò người ra, cậu mới cười dài cất ná đi, huýt sáo một cái.
Lâm Phi Lộc hầm hừ mắng: “Đồ lưu manh!”
Hề Hành Cương cũng không để bụng, hai chân vắt vẻo, cười tủm tỉm hỏi: “Nhóc con, quà của ta đâu rồi?”
Dạo này xảy ra nhiều việc như vậy, cô quên béng mất chuyện này. Hề Hành Cương thấy cô có phần chột dạ rũ đầu, không nhịn được mà thét to: “Này này, đừng nói là nhóc quên đấy? Nhóc lừa đảo này.”
Dứt lời, cậu nhún mình một cái, nhẹ nhàng thuận gió, đáp từ trên cây xuống trước khung cửa sổ của cô.
Nửa người trên cậu bò qua khung cửa, giơ tay định kéo chùm tóc trên đầu cô.
Lâm Phi Lộc ôm đầu lui về sau, nạt cậu: “Quên cái gì mà quên!”
Hề Hành Cương không chút khách khí vươn tay: “Thế thì nhóc đưa đây xem nào!”
Lâm Phi Lộc lườm cậu một cái rồi mới quay sang bảo Tùng Vũ đứng cạnh đó, đang bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi: “Lấy một lọ kem dưỡng tay từ hộp trang sức của ta ra đây.”
Tùng Vũ nhanh nhẹn lấy ra, Hề Hành Cương nghe cô nhắc đến kem tay thì tò mò vô cùng, đến khi cầm kem rồi, mở nắp lọ ra thấy vừa thơm lại mềm, mặt chợt nhăn nhó: “Đây là cái quái gì?”
Lâm Phi Lộc đáp: “Kem dưỡng da tay! Thoa ở tay để bảo vệ da tay không bị khô nứt lúc trời lạnh! Không cần thì trả đây cho ta!”
Hề Hành Cương liếc cô một cái, nhét lọ vào trong ngực: “Ai bảo là không cần?”
Cậu cười tủm tìm sán lại, khuỷu tay tì nơi cửa sổ, nửa người sấp trên khung: “Nhóc con, nghe nói mấy hôm trước trong cung có người chết hử?”
Cậu chỉ thuận miệng hỏi, nào ngờ Lâm Phi Lộc nghe vậy thì mặt chợt gượng gạo, đến cả cung nữ bên người cô cũng chết lặng gục đầu xuống.
Hề Hành Cương sửng sốt, dáng vẻ lỗ mãng lúc trước thay bằng nét bối rối, cậu vội chữa lời: “Này này, ta chỉ hỏi chút thôi mà, nhóc sợ đấy ư?” Cậu vươn tay xoa đầu cô, dùng tư duy trai thẳng an ủi: “Không sao không sao, chẳng qua là chết một người thôi mà, ta còn từng thấy nhiều người chết ở trên chiến trường hơn.”
Lâm Phi Lộc: “...”
Loại người này chỉ xứng độc thân suốt kiếp.
Cô lo Tùng Vũ sẽ buồn tủi, bèn ngoái lại nói: “Đi rót chén trà nóng cho thế tử.”
Tùng Vũ vâng lời, Hề Hành Cương vẫn lải nhải: “Ta không khát mà.”
Lâm Phi Lộc vờ như không nghe thấy, hỏi ngược lại vấn đề mình đang thắc mắc: “Ngươi từng lên chiến trường á?”
Giọng Hề Hành Cương nhuốm chút tự kiêu: “Đương nhiên rồi. Khi còn bé ta từng sống ở biên quan cùng cha vài năm. Nhóc biết biên quan là đâu không? Chỗ đó lạnh hơn ở đây nhiều, băng cứng ba lớp không tan, thậm chí vào đông các binh sĩ còn có thể đi lại trên mặt băng.”
Nhắc đến biên quan, mặt cậu hớn hở, không biết là vì khát khao trong lòng hay vì làm cô xao nhãng đề tài ban nãy, miệng lưỡi trơn tru lưu loát hơn cả các tiên sinh thuyết thư*.
(*说书先生 thuyết thư tiên sinh: người lấy nghề kể chuyện để kiếm sống vào thời xưa)
“Nước Ung luôn nhăm nhe chiếm biên cương của nước ta, thường hay sai quân đến quấy rối. Cha ta bèn dạy cho bọn chúng một bài học, dắt ba ngàn kỵ binh đi đánh úp, ta núp ở trong hàng ngũ đưa quân lương, đến tận khi cắm trại cha ta mới phát hiện ra. Lúc đó không kịp đưa ta về nữa rồi, cha bèn dặn ta ở lại doanh trại, không được ra ngoài.”
Lâm Phi Lộc xen miệng: “Ta đoán ngươi kiểu gì cũng đi ra.”
Hề Hành Cương lườm cô một cái: “Đừng có chặn ngang!”
Lâm Phi Lộc: “...”
Cậu kể tiếp: “Lúc nửa đêm, người Ung đánh lén doanh trại, chúng không biết thực ra cha ta cố ý diễn thế yếu, chờ bọn chúng chui đầu vào rọ để bắt tất! Trận đánh đó chúng ta chỉ dùng ba nghìn binh mã, đại bại hơn mười ngàn quân Ung, thây máu tràn lan khắp một vùng tuyết.”
Lâm Phi Lộc: “Oẹ...”
Hề Hành Cương càng nói càng lạc đề, thấy cô sợ mới không đã thèm mà dừng lại, chẳng biết nghĩ đến gì, phấn khích hỏi cô: “Ta dắt nhóc đến sân săn bắn nhé? Nhóc cưỡi ngựa bao giờ chưa?”
Đúng thật là chưa cưỡi bao giờ.
Lâm Phi Lộc hỏi: “Khu săn nào cơ?”

Hề Hành Cương đáp: “Ngay trong cung thôi, là chỗ bình thường các ca ca của nhóc luyện tập cưỡi ngựa bắn cung. Nhóc chưa tới lần nào ư? Thế đi thôi, để ta dắt nhóc đi! Ta còn nuôi một con ngựa non ở đó cơ, dắt nhóc đi xem.”
Lâm Phi Lộc đã một thời gian không ra ngoài, đang lúc rỗi rảnh, cũng nên đi vận động đôi chút, bèn không từ chối. Cô báo với Tiêu Lam một câu, bọc kín kẽ trong áo choàng rồi ra ngoài cùng Hề Hành Cương.
Dù chưa tới đợt tuyết rơi tiếp theo, nhưng gió lạnh vẫn không ngừng gào rít. Trời lạnh, lại thêm sự việc ở tiệc toàn năm, đợt này các điện không mấy ai muốn ra ngoài, cả hoàng cung mang một vẻ quạnh quẽ yên ắng.
Sân săn bắn ở khu ngoài, cách có hơi xa, Lâm Phi Lộc đi được nửa đường thì hối hận.
Lạnh chết được, gió thổi khiến cô đau cả mặt. Cô không muốn đi nữa nhưng Hề Hành Cương nào chịu, túm cô đi một mạch.
Lâm Phi Lộc bình thường chỉ tính là có rèn luyện thân thể, sao mà so được với người ngày ngày tập võ, đuổi theo sải chân của Hề Hành Cương mà thở không ra hơi. Lúc cô há miệng thở dốc lại hít phải vài luồng gió lạnh, bị sặc, ho sù sụ, ho đến độ chảy cả nước mắt.
Bấy giờ Hề Hành Cương mới luống cuống buông tay, ngồi xổm xuống trước mặt cô, kéo cổ tay áo của mình giúp cô lau nước mắt: “Không đi thì không đi, nhóc đừng khóc nũa!”
Lâm Phi Lộc tức chết mất thôi: “Ai khóc! Ta bị sặc thôi nhé!”
Hề Hành Cương phì cười, ngồi xổm ngay trước mặt cô, chọc ghẹo: “Gọi một tiếng ‘thế tử ca ca’, ta cõng nhóc đi.”
Lâm Phi Lộc ngó lơ cậu ta, chỉnh lại áo choàng của mình, dẫm đôi chân ngắn cũn oai dũng bước đi.
Bức tường cao lớn của sân săn bắn đã gần kề trước mắt, thời tiết như thế này, các hoàng tử bình thường luyện cưỡi ngựa bắn cung cũng không tới. Ngoại trừ các thị vệ thì khu săn bắn trống rỗng. Có Hề Hành Cương, thị vệ cũng không ngăn cấm, chỉ tò mò quan sát tiểu cô nương chắn trong áo choàng.
Hai người mới đi vào, sân săn bắn vốn tưởng không có ai đột nhiên truyền ra một đợt vó ngựa. Rồi mũi tên sắc nhọn vọt tới, đâm thẳng về khối bảng tên đằng sau Lâm Phi Lộc.
Người bắn tên cũng không ngờ được lại có người đi vào lúc này, cũng hoảng sợ, nhưng tên đã rời cung, không thể thu lại nữa, chỉ biết hô lớn: “Né ra!”
Trong giây phút sống còn đó, chỉ nghe Hề Hành Cương nói: “Đừng sợ! Dù sao nhóc cũng lùn mà!”
Lâm Phi Lộc: “???”
Rồi mũi tên nọ sượt qua đỉnh đầu cô, cắm vào bảng tên.
Cô hoảng sợ, trước giờ cô nào đã trải qua trường hợp này, tới lúc tỉnh táo quay sang thì thấy Hề Hành Cương đứng cạnh đang ngoác miệng cười vô cùng tự tin.
Cậu ta nói: “Thấy chưa, ta đã bảo là nhóc lùn mà.”
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.