Người Chơi Của Ta Đều Là Phái Kỹ Thuật Diễn

Chương 9: Tư Cách Thử Nghiệm





Lúc này, “người khuyên rút lui” này tự động nói chuyện dựa theo sắp xếp của Mạnh Nguyên lúc trước.
“Lại là Quy Tự Giả tới thí luyện à?“Ha ha, đúng là không biết sống chết, xem ra ngươi còn không biết thứ mà mình sẽ gặp phải là vận mệnh tuyệt vọng thế nào.
“Thôi, ta của trước kia sao lại không giống như ngươi chứ.
“Cầm lấy đi, đây là chìa khoá để đi vào thí luyện ảo cảnh.
Giao gánh nặng này cho ngươi, cuối cùng a cũng có thể yên tâm rời khỏi đây để làm một người bình thường rồi.
”“Người khuyên rút lui” nói rồi duỗi tay đưa cho hắn một miếng ngọc bội tạo hình đặc biệt.

Ngọc bội loé lên bảy màu sắc, giống như một vòng xoáy được hội tụ từ rất nhiều những tia sáng khác nhau, làm người ta ấn tượng sâu sắc, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.
Triệu Hải Bình ngơ ngẩn cả người, sau một lúc hắn mới phản ứng lại và duỗi tay nhận lấy.
Trong nháy mắt khi đưa ngọc bội cho hắn, trên mặt “người khuyên rút lui” lộ ra một nụ cười như trút được gánh nặng lại hơi có ý tứ sâu xa: “Chỉ mong sau khi ngươi tuyệt vọng vì thể nghiệm vô hạn tuần hoàn tử vong trong thí luyện ảo cảnh, cũng có thể tìm được người kế nhiệm xui xẻo tiếp theo.
”Rồi sau đó, bóng dáng của hắn dần dần biến mất.
Cung điện trống vắng cũng chỉ còn lại một mình Triệu Hải Bình.
“Bắt đầu cũng khá bình thường, rất đơn giản và vào thẳng vấn đề.
Nhưng…“Nội dung viết trong thông báo tuyển nhận người chơi thể nghiệm vậy mà lại là sự thật, độ chân thực của trò chơi này đúng là một trăm phần trăm!”Triệu Hải Bình chấn động một lúc lâu vì những thứ mà hắn nhìn thấy, nghe thấy và cảm nhận được.
Muốn nói đây là một trò chơi có độ chân thực vượt qua một trăm phần trăm? Tuy tồn tại một vài thành phần khoác lác nhưng cũng miễn cưỡng bỏ qua.
Bởi vì trò chơi biểu hiện ra rất nhiều cảnh tượng căn bản không nhìn thấy được trong hiện thực.
Trong hiện thực có cung điện lơ lửng trên không trung à?Lúc trước Triệu Hải Bình còn lo lắng chính mình kỳ vọng quá cao vào trò chơi này nên sau khi đi vào lại hoàn toàn thất vọng.
Nhưng bây giờ xem ra, trò chơi này quả thật là vượt quá sức tưởng tượng của hắn!Sự chấn động lúc ban đầu trôi qua, Triệu Hải Bình không khỏi càng thêm chờ mong với nội dung trò chơi chính thức phía sau.

Hắn nhìn về phía bốn lối vào ảo cảnh thời không trước mặt.
Phía trên từng cánh cửa đều viết một số thông tin.
“Thí luyện sát thủ: Thứ vương sát giᔓThí luyện học giả: Vì dân lập mệnh”“Thí luyện chiến binh: Một tướng công thành”“Thí luyện hiệp khách: Thay trời hành đạo”Còn có một hàng chữ nhắc nhở bắt mắt.
“Sau khi vượt qua thí luyện có thể nhận được quyền lựa chọn thân phận tương ứng, sau khi chọn không thể thay đổi.
Thân phận sẽ ảnh hưởng tới năng lực chiến đấu và sự phát triển sau này trong tương lai, xin hãy lựa chọn một cách cẩn thận! Kiến nghị sau khi vượt qua toàn bộ thí luyện rồi mới ra quyết định cuối cùng!”Triệu Hải Binh lâm vào trầm tư.
“Vậy nên trò chơi này cũng có các nghề nghiệp khác nhau à? Sát thủ, học giả, chiến binh, hiệp khách, có phải vượt qua mỗi thí luyện tương ứng thì có thể nhận được nghề nghiệp đối ứng không?“Vậy chắc chắn nội dung các thí luyện sẽ không giống nhau.
“Hừm… Vậy bắt đầu từ sát thủ trước đi.
”Triệu Hải Bình suy nghĩ, nếu trò chơi này có độ khó cao thì chắc chắn bốn thí luyện này sẽ không thể vượt qua một cách dễ dàng.

Học giả nghe giống như người có kiến thức rộng, không phù hợp với sở thích của Triệu Hải Bình, hơn nữa hắn còn dốt đặc cán mai.
Còn chiến binh và hiệp khách hình như là nghề nghiệp chỉ nghiêng về chiến đấu, có thể độ khó sẽ cao hơn.
Cho nên Triệu Hải Bình quyết định thử thí luyện sát thủ trước, sau đó lại đi thử chiến binh và hiệp khách.
Dù sao dựa theo nhắc nhở, kiến nghị là vượt qua hết thí luyện rồi mới xác định nghề nghiệp mà.
Triệu Hải Bình cất bước đi về phía lối vào ảo cảnh, sau đó bóng dáng hắn cũng biến mất.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.