Người Chơi Bất Bại

Chương 5:




Draig đang đứng giữa một vùng không gian rộng lớn. Phía trên hắn là bầu trời trong xanh, cao vút. Vô vàn mây trắng nhàn nhã dạo chơi trên bầu trời, soi bóng xuống mặt nước trong vắt nơi hắn đang đứng. Theo mỗi cơn gió nhè nhẹ mơn trớn khuôn mặt hắn, mặt nước đó lại khẽ gợn lên vài con sóng lăn tăn, rất nhỏ thôi, nhưng vẫn đủ để hắn nhận thấy. Bầu trời và mặt nước mênh mông hút tầm mắt, chạy song song đến tận đường chân trời.
Bộ não nhạy bén của một game thủ chuyên nghiệp nhanh chóng làm việc, thay Draig phán đoán tình huống xung quanh:
_ Mình …đang nằm mơ phải không?
Rõ ràng là hắn đang đứng trên mặt nước mà không chìm. Hơn nữa, bầu trời tràn ngập nắng vàng rực rỡ, nhưng lại không thấy mặt trời ở đâu cả. Không phải mơ thì là gì?
Mình bị lão Gilbert Grimmsey mắc dịch kia quăng từ độ cao 10,000m xuống, chắc là đang mơ trong khi bất tỉnh đây mà! Mà để tỉnh lại thì phải…
Nghĩ rồi, hắn vươn tay nhéo má, làm cho khuôn mặt bị kéo dãn sang hai bên, cái miệng cũng rộng ngoác ra, muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu.
_ Hi hi hi hi hi hi hi… - tiếng cười trong veo như tiếng chuông gió bất ngờ vang lên phía sau hắn.
Draig giật mình quay phắt lại. Hắn ngay lập tức bị “đứng hình”. Bởi vì, ở trước mặt hắn là một thiếu nữ tuyệt đẹp.
Từ tiếng cười kia có thể đoán ra rằng, dung mạo thiếu nữ chắc chắn không tệ. Nhưng không ngờ lại đẹp đến thế. Đôi mắt bồ câu tràn đầy thần sắc tinh nghịch, chiếc mũi dọc dừa tinh xảo và đôi môi đỏ mọng đang hé mở tạo nên một dung nhan hoàn mĩ. Cơ thể với làn da trắng nõn và những đường cong hoàn hảo được che đậy dưới chiếc váy áo màu xanh ngọc, xếp li tinh tế. Một dải lụa màu xanh lá cây quấn gọn gàng ngang lưng, thắt chặt vòng eo thon nhỏ, khiến cho người ta có một loại xúc động muốn tiến lên mà vòng tay qua nó, kéo thiếu nữ tuyệt mĩ này vào lòng. Làn da của thiếu nữ rất trắng, như sữa vậy. Và mặc dù không được chạm vào nhưng trực giác của Draig đang gào thét với hắn rằng: làn da đó cực kì mềm mại và mịn màng.
Thiếu nữ đang ngồi đối diện hắn, trên một chiếc xích đu bằng bạc. Đôi chân trần trắng nõn nhẹ đu đưa, máu tóc bạch kim dài và óng mượt xõa tự nhiên, trông như một dòng suối bạc dịu dàng ôm lấy cơ thể nàng, mơ hồ tỏa ra một vần hào quang thần thánh. Trực giác của Draig lại một lần nữa gào thét với hắn: mái tóc đó chắc chắn là cực kì thơm.
Nhận ra ánh mắt ngây dại của Draig, thiếu nữ nở một nụ cười tràn ngập nắng xuân. Nàng dịu dàng nhìn hắn bằng đôi mắt màu hồng ngọc, rồi khẽ cất tiếng nói:
_ Không phải là mơ đâu, chủ nhân! Anh đang ở trong <<Không Gian Hệ Thống>>.
Thanh âm du dương truyền vào tai khiến trái tim Draig như bay lên chín tầng mây. Nhưng một tiếng “chủ nhân” của thiếu nữ nhanh chóng khiến hắn rớt xuống đất:
_ Khoan, khoan, dẹp <<Không Gian Hệ Thống>> qua một bên. Cô vừa gọi tôi là gì cơ? - Hắn hỏi.
_ Là chủ nhân, có gì sai sao ạ? - Thiếu nữ đáp lời, dung nhan tuyệt mĩ lộ vẽ khó hiểu.
_ Sao lại gọi tôi là chủ nhân?
_ Vì chủ nhân chính là chủ nhân của em. Anh không thích cách gọi này sao ạ? Nếu thế thì em có thể thay đổi…
_ Thật ra cũng không tệ… - Draig vô thức lẩm bẩm, nhưng ngay lập tức nhớ ra điều quan trọng - Nhưng giờ không phải là lúc cho việc này! Cô là ai? Tôi đang ở đâu đây?
_ Đây là <<Không Gian Hệ Thống>>, thưa chủ nhân! - Thiếu nữ nhẹ nhàng lặp lại - Còn em là một phần mềm trợ lý ảo do <<Hệ Thống>> tạo ra để thuận tiện giao tiếp với anh. Anh có thể gọi em là Eva. Rất vui được phục vụ cho anh, chủ nhân của em!
Nghe thiếu nữ nói, Draig thở phào nhẹ nhõm. Phù, thì ra chỉ là chui vào <<Không Gian Hệ Thống>>. Cứ tưởng bị lão già mắc dịch kia quăng luôn tới thế giới nào khác thì chết dở.
_ Eva này, vậy là cả cơ thể của tôi cũng được đưa vào không gian này luôn à?
_ Không, thưa chủ nhân. Chỉ có ý thức của anh mới được đưa vào không gian này. Còn cơ thể vẫn ở ngoài thế giới thực.
Nghe vậy, Draig bỗng nhiên đổ mồ hôi hột. Hắn vẫn còn nhớ rõ ràng, lúc đó hắn đã rơi thẳng xuống một dòng sông. Theo lời Eva, chỉ có ý thức của hắn là vào được không gian này. Vậy cơ thể của hắn đang ở dưới lòng sông hay sao? Không phải chứ, mình vừa bước vào thế giới này chưa được nửa ngày mà đã “tạch” rồi sao?
Giống như đọc được suy nghĩ của hắn, Eva lên tiếng trấn an:
_ Chủ nhân, anh đừng lo lắng quá! Em vẫn có thể quan sát mọi thứ bên ngoài thông qua Tầm Nhìn của anh. Anh đã được một ông lão vớt lên rồi.
_ Vậy hả? May quá… - Draig lấy tay lau mồ hôi trán, nhưng hắn ngay lập tức gào lên - Không may chút nào! Eva, nhanh cho tôi ra ngoài, mau lên!
_ Có chuyện gì không ổn sao chủ nhân? Anh đã thoát chết rồi mà…
_ Đó mới là điều đáng lo đấy! Ai mà biết ông lão kia có ác ý hay không. Lỡ như lão là người của đoàn buôn nô lệ hay là một kẻ thích nam nhân thì tiêu đời trai tôi mất! - Hắn vừa vò đầu vừa chạy vòng vòng - Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?
Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, Eva cũng nhịn không nổi mà bật cười khúc khích. Mĩ nhân tươi cười, cảnh đẹp hiếm có làm cho Draig ngây ngẩn. Nhưng câu nói của nàng khiến hắn suýt nữa vấp té:
_ Chủ nhân, anh thật đáng yêu!
_ Đáng yêu cái con khỉ! Tôi an nguy chưa biết mà cô còn có tâm trạng để đùa à?
_ Thứ lỗi cho em, thưa chủ nhân! Nhưng anh không cần phải lo lắng đâu! Trong khi nói chuyện với anh thì em vẫn đang quan sát thế giới bên ngoài. Ông lão đó ngoại trừ vớt anh lên rồi cho uống một bát thuốc làm ấm người thì cũng không có làm gì thêm cả.
Nghe vậy, Draig đã thấy an tâm hơn một chút. Nhưng bản tính cẩn thận đã ngấm sâu vào máu không cho phép hắn tiếp xúc với con người đầu tiên ở thế giới này mà không có sự chuẩn bị. Hắn nói với Eva:
_ Nhưng mà cẩn thận không bao giờ là xấu cả. Eva này, tôi muốn kiểm tra lại thông tin nhân vật của mình một lần nữa. Cô có thể hiển thị nó theo kiểu liệt kê được không?
_ Ơ… Thưa chủ nhân, em thấy hay là thôi đi. Dù sao thì tất cả thông tin đều đã khóa, dù anh không hài lòng chỗ nào thì cũng không thể chỉnh sửa được đâu… - Eva đáp, trên mặt nàng lần đầu tiên lộ ra thần sắc e ngại.
_ Lạ nhỉ? Cô ngại cái gì? Những thông tin đó tôi đã quyết định trước cả lúc bước vào thế giới này rồi, chỉnh sửa gì nữa! Tôi chỉ là muốn xem thuộc tính của mình là gì để định hướng phát triển sau này thôi. Mau lên đi!
_ V… Vâng ạ!
Nói rồi, nàng đưa bàn tay ngọc ngà ra vuốt nhẹ từ trên xuống. Một màn hình ảo hiện ra. Rồi nàng lại vuốt bàn tay từ phải sang trái. Cái màn hình xoay 180 độ rồi bay về phía Draig, những dòng chữ trên đó hiện ra rõ ràng trước mắt hắn.
Tên nhân vật: Draig Crimesword
Tuổi: 16
Giới tính: Nam
Chủng tộc: Nhân loại
Vô thuộc tính
Chiều cao: 185 cm
Cân nặng: 80 kg
Màu tóc: Bạch kim
Màu mắt: Đỏ
Chức nghiệp: Ma Pháp Sư
Đó là những thông tin mà hắn đã nhập vào khi tạo nhân vật. Khi tiến hành tạo nhân vật thì hệ thống cũng đã làm luôn công việc thay đổi ngoại hình của hắn. Hắn bây giờ cao 1m85, tóc bạch kim lãng tử, đôi mắt đỏ trong veo mà có thần.
_ Nuhehehehehe! - Hắn cười rất đê tiện - Bây giờ ca cũng khá soái! Cơ mà… - Ánh mắt hắn dừng lại tại dòng thứ 5 - Cái gì thế này?
Hắn dụi mắt nhiều lần để nhìn cho rõ. Nhưng dòng chữ đó vẫn trước sau như một: “Vô thuộc tính”.
Ở chỗ này cần nói thêm một chút. Trong <<Truyền nhân của Gil>>, thuộc tính là một trong những yếu tố quan trọng nhất, không chỉ với Ma Pháp Sư mà còn với mọi chức nghiệp khác. Nó quyết định gần như mọi thứ trong quá trình chơi game: loại vũ khí mà bạn sử dụng, ma pháp mà bạn học, loại ma thú mà bạn chọn làm pet,… đều phải có thuộc tính tương đồng với bạn.
Hỏa Hệ Ma Pháp Sư chỉ có thể học Hỏa Hệ ma pháp, chỉ có thể sử dụng Hỏa Hệ pháp trượng và lập khế ước với Hỏa Hệ ma thú. Không có ngoại lệ. Nếu như Hỏa Hệ Ma Pháp Sư đó tham lam đi học ma pháp của một hệ nào khác thì anh ta chỉ có thể học được ma pháp cơ bản của hệ đó mà thôi.
Thuộc tính là một trong những nguyên nhân khiến cho <<Truyền nhân của Gil>> trở thành “VRMMORPG hay nhất thế giới”. Bởi vì nó loại bỏ hoàn toàn khả năng một người chơi là Ma Pháp Sư đa hệ trở thành bất bại, mang lại sự công bằng cho trò chơi.
Nhưng “Vô thuộc tính” của Draig lại là thứ bị ghét bỏ nhất trong trò chơi. “Vô thuộc tính”, nghĩa là không mang bất cứ thuộc tính nào cả. Ma Pháp Sư vô thuộc tính chỉ có thể học được ma pháp cơ bản; Kỵ sĩ vô thuộc tính chỉ có thể tấn công kẻ địch bằng đòn đánh thường, không thể phát động kiếm kĩ;… Chính vì vậy mà “Vô thuộc tính” còn có một cái tên khác là “Thuộc tính phế vật”.
Nói tóm lại, game thủ chẳng may có “Vô thuộc tính” sẽ bị xem là phế vật. Dù có build đồ hay cố gắng cày kéo như thế nào thì cũng không thể ngóc đầu lên nổi. Lối thoát duy nhất cho anh ta là tạo acc khác.
Mà hiện giờ Draig đang ở vào đúng tình trạng như vậy. Nhưng điều tệ nhất là hắn không thể tạo acc khác được. Điều này có nghĩa là hắn sẽ trở thành phế vật suốt cả đời. Nào tương lai, nào định hướng phát triển sau này,… Tất cả những điều đó đã bị 3 chữ “Vô thuộc tính” tàn nhẫn đập nát.
Hai khóe mắt Draig đã ngân ngấn nước. Hắn thật sự rất muốn khóc. Bước vào thế giới này với hi vọng tràn trề, để rồi tuyệt vọng lại ập đến.
Tại sao? Tại sao ta đã đến thế giới khác, trở thành một con người khác rồi mà cái số phận chó má kia vẫn không tha cho ta?
_ AAAAAAAAAAAAAAAAAAA! - Trong cơn bi phẫn, Draig ra sức gào thét. Hắn chỉ còn cách đó để giải tỏa.
Trên chiếc xích đu, Eva vẫn ngồi im lặng. Sở dĩ nàng chần chừ không muốn cho chủ nhân xem thông tin nhân vật, chính là sợ kết quả này. Nhưng mà, cây kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Nàng cũng biết điều này, nhưng vẫn cố tình giấu đi. Nàng định một thời gian sau, để cho chủ nhân tự khám phá ra điều này. Khi đó, dù hắn cũng sẽ bị đả kích, nhưng ít ra, nó đỡ tàn nhẫn hơn là dập tắc hi vọng của hắn ngay lúc này. Nghe hắn gào thét, nàng rất đau lòng, nhưng nàng cũng chỉ là một phần mềm do <<Hệ Thống>> tạo ra. Nàng còn có thể làm gì bây giờ?
(Ở chương sau, Draig Crimesword sẽ gặp Phong Hệ Pháp Thần James Grimmsey (lúc này đang dùng tên giả là “lão Jimmy”), con cháu của Giả Kim Thần Gilbert Grimmsey, và được lão mời làm trợ lý thủ thư của <<Đại Thư Viện>> trong <<Học viện Ma Pháp Sư>> ở đế quốc Laanze, với thù lao là: “có thể ta sẽ tìm được cách giải quyết “Vô thuộc tính” của cháu”. Mọi người đón xem chương 6 nhé!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.