Người Chim, Tiết Tháo Các Ngươi Đâu Mất Rồi!

Chương 100: Thuần thực vật, không tác dụng phụ!




Hổ Vương bọn họ rốt cục trở lại thủ đô!
Miêu thiếu vừa thấy Tiêu Tiễn suýt chút nữa trừng rớt con ngươi. Chuyện mình lo lắng rốt cục vẫn là phát sinh! Thần tượng bị bắt mất rồi...
Tiêu Tiễn nhưng không hiểu những tâm tư này của Miêu thiếu, không nhìn - đi qua, bỏ lại sau lưng một thiếu niên tâm úa tàn.
Miêu thiếu trong lòng cái kia xoắn xuýt a, hắn biết mình cho dù khuyên bảo lão đại thế nào, cụ ông kia cũng không thể thả y, bởi vì hiện tại Tiêu Tiễn là ngự trù đang "hot". Cũng còn tốt y không lặp lại bi kịch của Thất tiểu thư, hiện tại chỉ là làm đầu bếp được hoan nghênh... Hắn bởi vì chuyện của Tiêu Tiễn làm cái gì đều không sức lực, ai cũng không thể hiểu rõ bách chuyển thiên hồi trong lòng thiếu niên này. Cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, liền hỏi Hổ Vương lúc nào dẫn hắn đi tìm nhân ngư.
Miêu thiếu cùng Hổ Vương nhõng nhẽo đòi hỏi, hồ ly ngay ở nhà bếp cùng Tiêu Tiễn làm âm mưu quỷ kế.
"Ngươi xác định lá cây này thêm vào trái cây kia là được?" Hồ ly híp híp đôi mắt luc bảo, nhìn Tiêu Tiễn đảo trái cây, còn lấy lá cây phóng tới trong rượu...
"Giời ạ không phải ngươi nói muốn thuần thực vật, không tác dụng phụ!" Tiêu Tiễn nổi giận. Sớm nói bảo cậu ta đi bên ngoài tìm chút xuân dược, nhỏ vài giọt đến trong thức ăn là được, cậu ta không chỉ nói không được không được, liền Tiêu Tiễn không thể làm gì khác hơn là mình làm! Những tài liệu này thật vất vả thu thập đủ đó!
"Trái cây kia gọi cái gì?" Hồ ly nhìn một chút trái cây cắt ra kia một chút, bên trong lại có một hạt thần kỳ —— đại hột tầng màu đỏ hình lưới, rất giống tia hồng ti miệt hình lưới của vũ nữ diễm tục! Cậu ta vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy hoa quả diễm thơm như vậy!
"Cây nhục đậu khấu! Một loại thực vật xuân dược thịnh hành Tây Phương, nhưng có chút độc, ta đến chế một chế mới tốt..." Tiêu Tiễn nhìn trái cậy kia,  nấu nấu, bốc hơi rồi vài lần, cuối cùng đặt trên bánh mì.
"Này lá cây đây? Đặt ở trong rượu phao lá cây?"
"Đây là người phương Đông đồ vật —— dâm dương hoắc."
"Tên nghe tới cảm thấy rất dâm đãng!"
Tiêu Tiễn ha hả một hồi, phổ cập tri thức nói: "Vật này sinh trưởng ở trên núi, lúc đầu bị sơn dương ăn nhầm, sau đó dương đực sẽ liên tục không ngừng mà cùng dương cái giao phối, nhân loại đời sau phát hiện một giống cây thần kỳ, liền đem ra tráng dương! Cùng pha với rượu hiệu quả càng cao hơn! Hơn nữa có người nói vật này sẽ không đả thương thân thể... Chuyện mời rượu, liền giao cho ngươi!" Tiêu Tiễn nâng cốc phóng tới trong tay hồ ly, khuôn mặt như bạch ngọc của hồ ly Nhị đệ liền đỏ...
Nhìn dáng dấp do dự của cậu ta, Tiêu Tiễn đẩy cậu ta một cái: "Mau đi đi, còn dáng vẻ kệch cỡm cái gì? Ngươi không đi thì ta đi! Đến thời điểm đừng trách huynh đệ không trượng nghĩa!"
"Ta lập tức đi, không cho phép ngươi vào, bằng không thủ tiêu ngươi!" Hồ ly bị kích kích, nhanh chóng bưng hộp cơm rượu chạy.
Tiêu Tiễn thì nghe được hồ ly đối với thủ vệ bên ngoài nói: "Ta cùng đại ca ăn cơm uống rượu K ca**, các ngươi đến dưới lầu nhìn cửa lớn là được! Nghe được động tĩnh gì cũng đừng tới, biết chưa!"
Chúng lính thành thật lui ra, bọn họ cũng biết hai thần tiên này uống nhiều rồi liền có tiếng vang kêu loạn, quen thuộc!
Hồ ly đi vào quán bar một cước đá bay Miêu thiếu. Trừng mắt, chỗ bên cạnh Hổ Vương là của cậu ta, chết miêu lại quên điểm ấy!
Hồ ly ngày hôm nay ăn cơm không một chút nào bá đạo, chính mình liền cầm một khối cánh gà cẩn thận gặm, ăn ngon hoàn toàn cho lão đại ăn, còn là tiến vào cả người thế võ khuyên gã uống rượu bào thảo lá cây kia.
Hổ Vương ngày hôm nay tâm tình không tệ, Nhị đệ không có bắt nạt gã, không cùng gã cướp thịt ăn, hơn nữa gã yêu thích dáng dấp cậu ta dịu ngoan xinh đẹp như vậy, dáng dấp quai hàm ửng đỏ thẹn thùng, thực sự là so với bất luận cái người phụ nữ gã ngủ qua đều... Câu người...
Hổ Vương đánh rùng mình, gã làm sao có thể đối với Nhị đệ sản sinh không ý nghĩ thuần khiết như vậy đây? Không được không được, mau tỉnh lại, Nhị đệ vốn là dáng dấp không tệ, nhưng đệ ấy là một đàn ông, đàn ông giống như gã... Nhưng là da dẻ thật mềm nha... Như khối đậu hũ non, con ngươi bích lục long lanh như nước, con ngươi thực sự là đẹp tuyệt...
Hổ Vương cũng uống đến có chút say rượu, đầu hơi váng. Rượu này có chút vấn đề, hậu kình lớn, thân thể toả nhiệt... Thật giống không đúng lắm a! Nhưng nghĩ đến là Nhị đệ tự tay đưa tới, gã lại lập tức phủ quyết đi khả năng này.
Thân thể lúc nặng lúc nhẹ, toàn thân đều theo tim đập đồng thời bành trướng, co rút lại. Dục vọng dưới khố bắt đầu rục rà rục rịch, cấp tốc ngóc lên, dựng đứng.
Mùi dễ ngửi từ hồ ly Nhị đệ truyền tới, trên đầu ngón tay cậu ta còn mang theo cánh gà tiên hương.
Hổ Vương đột nhiên cũng không nhịn được nữa nắm tay hồ ly lại đây, lần lượt từng cái liếm đầu ngón tay như bạch ngọc của cậu ta, thật lòng ngậm lấy, ô ô nói: "Nhị đệ không được, Nhị đệ không cho anh ăn..."
Dù là hồ ly cơ trí như thần, hiện tại cũng hoàn toàn vỡ nát... Đại ca đang hút ngón tay của cậu, đặt ở trong miệng, dùng đầu lưỡi khẽ liếm. Cậu run rẩy chịu đựng nóng rực cùng ẩm ướt bên trong khẩu khang thầm mến nhiều năm. Cảm thấy đầu quả tim đều mềm nhũn...
"Đại ca, em cho anh ăn..." Hồ ly mặt đỏ hồng hồng, môi đỏ tươi như máu, một đôi bích lục như nước mùa xuân uyển chuyển đa đoan, tỏa ra ánh sáng lung linh.
Cũng không biết là dược của Tiêu Tiễn thật sự có tác dụng, hay là một bình rượu ki quán đến Hổ Vương say chuếnh choáng, hay chỉ là bởi vì tiếp xúc thân thể, lấy tình dục ẩn tại nội tâm toàn kích phát rồi, nói chung hai người rất nhanh lăn đến cùng một chỗ.
Hổ Vương chỉ cần vài giây liền đem hồ ly đè dưới thân, rộng lượng đại chưởng ở trên người cậu thăm dò, mang theo vẻ say rượu cùng không kích động bình thường, như đại hài tử bĩu môi nói: "Nhị đệ, Nhị đệ, thân thể em tại sao thơm như vậy, sờ đã như vậy..."
"Không biết xấu hổ..." Hồ ly một bên bán sân bán xấu hổ mắng, một bên muốn nghênh còn cự đẩy ngực gã.
"Anh nói thật sự, Nhị đệ em sờ lên với đàn bà còn đàn bà hơn, như đậu hũ non.. Ta là đang nằm mơ chứ? Ha hả, ngươi là trong mộng Nhị đệ đi, ngươi có thể tuyệt đối không nên nói cho em ấy, em ấy biết ta muốn đối với em ấy có ý nghĩ đê tiện như thế, nhất định sẽ sinh khí... Ta cũng không muốn làm em ấy tức giận..." Hổ Vương như hài tử ngây thơ, thật lòng nói.
Hồ ly nghe xong lời này, đột nhiên cảm thấy oan ức giấu ở trong lòng nhiều năm tan thành mây khói. Cậu ta còn tưởng rằng gã không để ý cậu, cậu còn coi chính mình chỉ là đơn phương yêu mến, không nghĩ tới...
Có cảm giác hạnh phúc như rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Vì lẽ đó cậu ta cũng chồm dậy, không sợ nghênh thu về đến, lại dũng cảm hôn môi gã.
Hổ Vương muốn thân Nhị đệ rất lâu, trời mới biết gã nhịn được bao nhiêu năm. Cùng Nhị đệ ăn cơm như là một cực hình, Nhị đệ ăn đồ ăn yêu thích trước tiên lè lưỡi liếm liếm, thăm dò một hồi, cảm thấy mùi vị được, mới sẽ nhai kỹ nuốt chậm, ăn cơm sau đó em ấy còn muốn duỗi ra hồng nhạt lưỡi dài quét môi mình một vòng... Hổ Vương vì vậy mà nơi đó chấn động, JJ một cứng...
Gã luôn cho là mình là muốn ăn mỹ vị trong tay hồ ly, lại không nghĩ rằng hóa ra sâu trong nội tâm là muốn ăn đi hồ ly khuôn mặt đẹp thông minh này...
Hai người là lần đầu tiên tiếp xúc thân mật như vậy, Hổ Vương kích động hôn miệng nhỏ của hồ ly, thân thể to lớn hầu như run rẩy lên. Gã lần đầu tiên bởi vì hôn môi liền sản sinh vui vẻ to lớn... Gã cảm giác mình sắp bị hòa tan, bốc cháy lên. Gã nóng như một khối than, không, gã nóng như ấm nước trên than, hơi nước bốc lên, muốn tìm lối ra.
Hồ ly bị thân thể nóng rực của con cọp cho chấn kinh rồi, cậu ta trong mộng vô số lần muốn được đại ca ôm ấp, nhưng cậu ta không nghĩ tới sẽ là nhiệt độ cao như vậy. Ôm chặt, cọ xát, khó bỏ, triền miên.
Môi lưỡi quấy sẽ chỉ làm ái dục lên cao đến giới hạn, sau đó nhất định phải tìm nơi thoát ra.
Hổ Vương tuy rằng cùng vô số nữ nhân từng làm yêu, nhưng nam nhân này vẫn là thứ nhất, gã có chút mơ hồ, như gặp gỡ thạch nữ, đi tới ngõ cụt, khổ không tìm được lối thoát.
Hồ ly mang theo dũng khí thấy chết không sờn, tay run run, nắm chặt cái thứ lớn đến đáng sợ của Hổ Vương phóng tới chân của mình, hai mắt thủy sương mù mông lung nhìn Hổ Vương, như là động tình mời gọi.
Nhưng là hồ ly cũng không có kinh nghiệm, cậu ta chỉ biết là lý luận tri thức... Tuy rằng thực tế, giống như nồi chọn sai nắp. Vừa nghĩ tới đem thứ muốn tiến hành, cậu mặt đều doạ tái rồi...Cậu có thể hay không bị giết chết đi?
Hổ Vương là một tình nhân bá đạo, ở chuyện kia cũng cẩu thả, cũng không để ý cảm thụ đối phương, đêm ngự mấy nữ, hôn mê mấy cái cũng là chuyện thường. Ngày hôm nay trò vui khởi động đủ dài ra, bên trong thần trí mông lung của gã cũng còn có bản năng "Bảo vệ Nhị đệ".
Thế nhưng, tay nh lạnh lẽo nắm thứ dục vọng nóng hổi của gã, còn đưa đên giữa hai chân trắng mịn của cậu ta, gã cũng không nhịn được nữa... Gã đến cực hạn!
Sau đó, bên trong chu vi trăm mét nghe được tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của hồ ly kia! Có thể dùng cực kỳ bi thảm để hình dung hí cùng kêu rên... gào đau đớn như động vật gần chết...
Tiêu Tiễn ở sát vách nghe được hoa cúc căng thẳng, táp lưỡi, toàn thân run lập cập. Trong ấn tượng của y, có người lái xe đụng vào cẩu, cẩu cũng sẽ trước khi chết hống một cổ họng như thế, hét lên trước khi chết! Là kêu thảm.
Y biết, chuyện xong rồi! Tiêu Tiễn thầm nghĩ: "Cùng ngươi đã nói sẽ đau mà, đều cùng ngươi đã nói là hạ sách... Ngươi không phải không biết!"
Hơn nữa cái kia não tàn Hổ Vương nhất định tâm quá gấp, chưa cho hồ ly điện báo thuốc bôi trơn cái gì... Sôi trào mãnh liệt đạo đức ái thần mã, thực sự là vô phúc tiêu thụ a...
Tiêu Tiễn dùng ngón chân vừa nghĩ, liền có thể nghĩ ra hồ ly hiện tại có bao nhiêu khổ bức, nhất định máu tươi khắp nơi chứ? Cúc hoa nhỏ bao nhiêu ngây ngô, phối hợp hổ roi hung tàn như vậy, có thể so với thất thiếu còn thảm hơn đúng không?
Khẳng định so với hắn thảm gấp mười lần! Bởi vì đó là Hổ Vương a! Như lên ngựa đạt phát động cơ, vĩnh viễn không thôi, một buổi tối thao chết mười con hồ ly dễ như đùa... Tao hồ ly, tháng ngày tính phúc củ ngươi nhưng là lão tử ban tặng! Tiêu Tiễn tuyệt đối sẽ không thừa nhận y lấy thêm phân lượng xuân dược gấp ba... Tin tưởng tối hôm nay nhất định rất kéo dài, rất nhiệt liệt...
Thuần thực vật, không tác dụng phụ? Lừa ngươi thôi, những thứ đó còn mạnh hơn cả xuân dược!
"Xú hồ ly, bắt lão tử đến đây, để lão tử không thể cùng Blake thân ái tương thân tương ái, lần này rốt cục gặp báo ứng đi! Ha ha!" Tiêu Tiễn rất không tử tế cảm thấy đại thù đến báo, tinh thần thoải mái. Hiện tại y đã thu thập xong bao quần áo, lấy khăn trải bàn kết thành dây dài, chuẩn bị du dây mà xuống, chạy mất dép!
Chờ nhưng dù là cái này đại thời cơ tốt, hồ hổ tương tàn, vệ binh phòng thủ trống vắng, là cơ hội thật tốt y lách người!
_____
Chút tâm sự nhỏ của editor: Iêm đã cố gắng sửa lại mấy chỗ không mượt từ những chương đầu rồi đó:3 Qua những ủng hộ từ mọi người, cuối cùng chúng ta đã lết được tới chương 100, hurayy!!! Hy vọng mọi người sẽ theo dõi cho tới những chương cuối cùng. Yêu mọi người 😊😊

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.