Người Cầm Quyền

Chương 85: Hoan nghênh khảo sát




Đám người của mặt thẹo rất có kinh nghiệm đánh người, Chu Tam Oa bị đánh đến mức khóc trời đập đất kêu cha gọi mẹ, liên tục lăn qua lăn lại như bị người chọc tiết. Đám thôn dân bốn phía dùng ánh mắt hả hê nhìn tình cảnh xảy ra trước mắt, trong lòng cũng sinh ra kính sợ Hàn Đông, vị chủ tịch thị trấn nhìn có vẻ trẻ tuổi này lại có chút thủ đoạn.
Lâm Phương Tri ở bên cạnh nhìn Hàn Đông, thầm nghĩ chủ tịch thật sự nhìn không thấu, bình thường rất nhã nhặn và trầm ổn, cũng không ngờ có thể làm cho tên mặt thẹo phải ra tay đánh Chu Tam Oa, hơn nữa tên mặt thẹo vì sao lại sợ Hàn Đông như vậy?
Một lát sau khi tên mặt thẹo dừng lại thì Chu Tam Oa đã bị đánh cho bầm dập, toàn thân đều là dấu đấm đá. Hắn dùng hai tay ôm đầu, nằm trên mặt đất thở phì phò, trong miệng thỉnh thoảng lại kêu lên:
- Tha mạng, tha mạng!
Tên mặt thẹo nhìn Hàn Đông, khi thấy Hàn Đông không nói gì thì lập tức xoay người lên xe bỏ đi, mấy tên côn đồ khác cũng đi theo.
Hàn Đông thản nhiên nói:
- Đưa thứ rác rưởi này đi.
Tên mặt thẹo và vài tên đàn em xuống xe, kéo Chu Tam Oa đang nằm trên mặt đất lên xe, sau đó nhanh chóng chạy đi.
- Chu Tam Oa không ngờ cũng có ngày hôm nay.
Ông lão tóc trắng trước đó nói:
- Chủ tịch Hàn thật sự đã trừ một mối hại cho thôn Bình Phong.
Sau đó mọi người có thêm vài phần thân thiết và tôn trọng đối với Hàn Đông, khoảng cách giữa hai bên thật sự là gần hơn trước đó khá nhiều. Điều này làm cho Hàn Đông cảm thấy rất vui, sau này hắn chọn thôn Bình Phong là nơi thí điểm công khai công tác hành chính, có tình cảm tốt đẹp của quần chúng thì cũng dễ hơn rất nhiều, đến lúc đó dù là đám cán bộ thôn có tâm tính bất mãn thì cũng không có gì cần lo lắng. Hàn Đông nãy giờ luôn nở nụ cười, tùy ý hỏi việc nhà của mọi người, hỏi thăm tình huống cuộc sống, có bao nhiêu miệng ăn? Thu nhập thế nào? Có ra ngoài làm công hay không? Đến giờ tan tầm thì ông lão tóc trắng nhiệt tình mời hắn về nhà dùng cơm, hắn mỉm cười từ chối, bảo ngày mai còn có việc, để lần sau có cơ hội nhất định sẽ mời mọi người món cá sông. Vì vậy màc các thôn dân phát ra tiếng hoan hô khá lớn, nói rằng chủ tịch Hàn mời khách nhất định sẽ đi.
Trên đường về Lâm Phương Tri cảm thán nói:
- Chủ tịch Hàn, tôi cũng thật sự phục anh, chỉ cần xuống cơ sở một lần đã thu phục được Chu Tam Oa, sau này các thôn dân nhất định sẽ phục anh.
Hàn Đông cười nhạt nói:
- Thật ra dân chúng có yêu cầu rất thấp với chúng ta, chỉ cần chúng ta làm tốt công tác, bọn họ sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ. Câu nói vì nhân dân phục vụ cũng không có gì khó khăn, thực tế chỉ cần chú ý những việc nhỏ là được, nhưng có nhiều cán bộ căn bản không biết ý nghĩa của câu nói vì dân phục vụ, ngược lại còn tác oai tác quái, được nhân dân kính yêu mới là lạ.
Lâm Phương Tri nghe những lời này thì có hơi sững sờ, tuy đạo lý là như vậy nhưng hắn vẫn cảm thấy lời nói của Hàn Đông khá hay, không giống như lời của một vị chủ tịch thị trấn, giống như lãnh đạo trung ương vậy. Vì thế mà Lâm Phương Tri ở bên cạnh nhìn Hàn Đông, trong lòng thầm bùng lên ý nghĩ:
- Chủ tịch Hàn rõ ràng là người có thể làm đại sự.
Sau khi quay lại ủy ban thị trấn chưa được bao lâu thì Chu Chính tủm tỉm đến phòng làm việc của Hàn Đông, hắn ngồi xuống đối diện với Hàn Đông rồi nói:
- Anh Đông quá hay, nhanh như vậy đã thu phục được rồi.
Hàn Đông nghe và hiểu Chu Chính nói gì, hắn hít vào một hơi thuốc rồi nói:
- Như vậy thì có gì đâu, vấn đề là phải làm ra thành tích mới được.
Chu Chính hơi nghiêng người về phía trước, hắn nói với vẻ mặt hâm mộ:
- Thứ này cũng không là gì, có thể so với sự chú ý của bí thư thị ủy sao?
Hàn Đông chợt sững sờ:
- Có ý gì?
Chu Chính cười hì hì nói:
- Anh Đông, tôi nghe nói bí thư Đinh có sự chú ý đặc biệt với anh, vừa đến Vinh Châu tôi đã hỏi qua tình huống của anh, sau đó thị sát hắn Phú Nghĩa cũng đặc biệt hỏi thăm đến anh.
- Vậy sao?
Hàn Đông có chút ngoài ý muốn, bí thư thị ủy sao lại quan tâm đến mình, chẳng lẽ vì ba bài viết trước đó?
Chu Chính dùng giọng có chút tiếc hận nói:
- Tôi nghe nói bí thư Đinh muốn điều anh lên văn phòng thị ủy, nếu anh có thể là thư ký của bí thư thị ủy thì thật sự quá tốt, như vậy ngay cả chủ tịch hàn nhìn thấy anh cũng phải khách khí. Đồng thời cấp bậc của anh sẽ tăng tiến rất nhanh, làm thư ký vài năm thì sẽ là cấp xứ, sau này càng dễ đề bạt, đúng là đáng tiếc, trong huyện lại đẩy anh xuống cơ sở quá sớm.
Lúc này Hàn Đông đã hiểu vì sao Vũ Kiến lại cúi đầu thấp như vậy, có lẽ là sau khi nghe được tin tức này thì sợ hãi, vì vậy hắn cười cười nói:
- Cũng không có gì tiếc nuối, tôi cảm thấy nên làm tốt từ cơ sở, hơn nữa tôi cũng không quen hầu hạ người khác.
- Thư ký là phải hầu hạ lãnh đạo, nhưng cũng có chỗ tốt rất lớn, có ít người cả đời cũng khó lên đếp cấp xứ, nếu có thể là thư ký của bí thư thị ủy, cấp chính xứ cũng không phải là vấn đề.
Chu Chính thấy Hàn Đông tuyệt đối không quan tâm thì cảm thán nói:
- Nhưng với trình độ của anh Đông, phát triển lên cấp huyện căn bản chẳng là gì khó khăn, dù sao anh Đông phát triển cũng sẽ tạo không gian cho một tiểu đệ như tôi.
Hàn Đông mỉm cười, cấp chính xứ là quá thấp, mục tiêu của hắn chính là có lực lượng bảo vệ thân nhân, với thế lực của Hàn gia vào trước mắt, nếu cần hắn bảo vệ, chỉ sợ phải trở thành một trong những lãnh đạo cấp cao của trung ương. Tất nhiên hắn cũng không phải không muốn là một người đứng trên đỉnh quyền lực, nhưng dù cho Hàn gia thế lực mạnh mẽ, hắn muốn tiến lên đỉnh cao thì ngoài thực lực cũng cần phải có vận may, nếu không thì hoàn toàn không thể. Những thứ này tất nhiên hắn sẽ không nói ra, tuy quan hệ với người chú trọng ở sự chân thành, nhưng thân phận của hắn quá hiển hách, quá mẩn cảm, với tình huống hiện tại thì càng ít người biết càng tốt.
- Tiểu tử này đúng là, có cậu dẫn đường rồi, còn dùng tôi được sao?
Hàn Đông tức giận nói, cậu của Chu Chính chính là phó phòng thường vụ của phòng tuyên truyền thị ủy, là Kỷ Quốc Hùng, có cấp bậc chính xứ nhưng lại chưa đến năm mươi. Nếu Kỷ Quốc Hùng phát triển tốt, tất nhiên dẫn đường cho Chu Chính là không vấn đề.
Chu Chính lắc đầu nói:
- Như vậy cũng khó, tuần trước tôi về thành phố Vinh Châu và thấy tình huống rất phức tạp, giống như đang tranh đấu rất gay gắt.
Hàn Đông cười ha hả, có người thì có tranh đấu, đây là chuyện có từ xưa nay, đừng nói là thành phố Vinh Châu, thậm chí là cao tầng trung ương cũng có tranh đấu gay gắt. Dù sao thì quan niệm của mỗi người cũng không giống, ai cũng có tư lợi, nếu đồng tâm đồng đức thì mới là chuyện kỳ lạ.
Chu Chính lại nói:
- Anh Đông, khi nào thì anh rảnh cùng tôi đến Vinh Châu, tôi sẽ giới thiệu cho anh vài người bạn, nói không chừng sẽ có tác dụng về sau.
Hàn Đông cười khổ một cái nói:
- Tôi cũng muốn ra ngoài chơi, nhưng bây giờ thật sự chưa có thời gian, quá bận rộn. Ngày mai sẽ có một người bạn đến An Khê khảo sát, nếu như thành công, sau này sẽ càng bận rộn.
Chu Chính lắp bắp kinh hãi:
- Nhanh như vậy đã có người đến sao? Anh Đông đúng là lợi hại, nếu thật sự có thể xây dựng nhà máy rượu ở An Khê, đây đúng là chiến tích lớn, nên chúc mừng.
Hàn Đông cười nói:
- Bây giờ còn chưa có gì được đưa lên, có gì mà chúc mừng, nếu cậu muốn uống rượu, hôm nào tôi gọi cả trưởng phòng Trần, cục trưởng Xa, nhất định sẽ cho cậu uống đủ.
Chu Chính vừa nghe vậy thì rùng mình, vừa nghĩ đến tửu lượng của Trần Dân Tuyển thì hắn đã choáng váng mặt mày.
Mười giờ rưỡi hôm sau, Hàn Đông để cho Tiểu Vương chạy xe jeep đến huyện Phú Nghĩa đón Lữ Nam Phương và người bạn. Tám giờ Lữ Nam Phương xuất phát từ thành phố Thục Đô, đến huyện Phú Nghĩa thì đã hơn mười một giờ, so ra thì nhanh hơn đi xe khách một giờ. Hàn Đông đứng đợi ở bên cầu Tống Độ ở phía tây huyện Phú Nghĩa chừng mười phút thì một chiếc BMW chạy đến, tốc độ xe chợt giảm bớt, sau đó Hàn Đông từ trên xe jeep bước xuống.
Chiếc BMW dừng lại, Lữ Nam Phương bước xuống từ ghế lái phụ, hắn nói:
- Anh Đông, xe này của anh thật sự không xứng với thân phận.
Hàn Đông cười cười nói:
- Tôi là một chủ tịch thị trấn thì nào có thân phận gì? Có xe jeep ngồi đã tốt lắm rồi.
Sau đó Hàn Đông nói với Ngưu Chí Không vừa bước xuống xe:
- Hoan nghênh anh đến khảo sát đầu tư ở thị trấn Triệu Hoa.
Ngưu Chí Không dùng hai tay bắt chặt tay của Hàn Đông, hắn mỉm cười nói:
- Anh Đông có phân phó, tôi nào dám chậm trễ?
Lúc này mọt chiếc xe mười hai chỗ dừng lại phía sau, từ trên xe bước xuống một người đàn ông trung niên tây trang thẳng thớm, nghe Ngưu Chí Không giới thiệu thì đó là quản lý Hà, là người toàn quyền dẫn đội chuyên gia khảo sát lần này của Ngưu Chí Không.
Lữ Nam Phương bá vai Hàn Đông rồi nói:
- Anh Đông, tôi và Ngưu Đầu đến chính là mời anh dùng cơm, thuận tiện cũng chơi đùa một chút. Lần trước anh nói thật sự không sai, lợi nhuận bán điện thoại di động cao hơn máy nhắn tin rất nhiều, tuy bây giờ người mua là chưa nhiều, nhưng sau này chắc chắn sẽ thịnh hành.
Ngưu Chí Không nói:
- Anh Đông, sau này nếu có thứ gì phát tài nhớ đừng quên nói cho Nam Phương và tiểu đệ đây.
Tuy Lữ Nam Phương còn chưa nói cho hắn biết thân phận thật sự của Hàn Đông, nhưng hắn cũng không phải kẻ ngu, có thể đoán thân phận của Hàn Đông thật sự không đơn giản, vì thế mà cố gắng làm tốt quan hệ với Hàn Đông. Bây giờ Hàn Đông còn ở vào thời kỳ phát triển đầu tiên, lúc này nếu có thể giúp đỡ, sau này nhất định sẽ được báo đáp. Vì vậy mà lần này hắn tới, thực tế đã quyết định, dù điều kiện của sông Long Động Hà không tốt, hắn cũng sẽ bỏ ra chút tiền đầu tư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.