Người Cầm Quyền

Chương 238: Ngô Giải Toàn gọi điện thoại nói giúp




Nhưng vì lúc này cô đang cúi đầu, nên Hàn Đông không thể nhìn thấy.
Buổi chiều đi làm, tâm trạng Hàn Đông rất nặng nề.
Cố gắng.
Nhất định phải càng thêm cố gắng mới được.
Trong lòng Hàn Đông không ngừng tự cổ vũ mình.
Hiện tại Hàn Đông cảm thấy như cây cung đã giương, rất căng thẳng, cả người đều tràn trề lòng hăng hái, khiến khí lực hơi căng thẳng.
Nhưng công việc trong Ủy ban nhân dân Huyện lại liên quan với nhau, nhè nhẹ từng đợt như quăng tấm lưới lớn.
Hàn Đông luôn có sức lực vô tận, cũng chỉ có thể kiên nhẫn bước từng bước, dần dần tháo gỡ vướng mắc.
Dục tốc bất đạt.
Trong lòng Hàn Đông cũng hiểu được đạo lý này. Cho nên dù phải cố gắng hết sứ nhưng cũng nhất định phải kiên nhẫn làm xong từng việc.
Giai đoạn hiện nay, Hàn Đông chỉ nắm hai việc. Thứ nhất là công trình cải tạo đường sông mới, thứ hai là chuyện làm điển hình lao động.
Cả hai chuyện này đều không thể gấp được.
Đầu tiên, các chuyên gia nghiên cứu của Viện thiết kế quy hoạch đã về rồi, nhưng phương án thiết kế của họ còn chưa gởi đến. Vì thế, chuyện cải tạo đường sông mới nhất thời cũng không làm gì được.
Tiếp theo, chuyện làm huyện điển hình, Hàn Đông đã đưa kế hoạch cho Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Phó Chủ tịch thường trực tỉnh Phạm Đồng Trúc. Chuyện công trình này, Hàn Đông cũng không biết khi nào sẽ xử lý xong, bèn gọi điện thoại hỏi thăm.
Thu xếp suy nghĩ lại, Hàn Đông liền gọi điện thoại đến cho Phó Viện trưởng Viện nghiên cứu thiết kế quy hoạch tỉnh, Dương Phong Trác, nói:
- Xin chào Viện trưởng Dương. Tôi là Hàn Đông ở huyện Phú Nghĩa, tôi muốn hỏi một chút về việc thiết kế đường sông mới ở huyện chúng tôi. Huyện chúng tôi rất coi trọng chuyện này, vì vậy hy vọng có thể khởi công sớm một chút.
Dương Phong Trác cười nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, xin cứ yên tâm đi, tôi đã dặn dò rồi, sẽ mau chóng có được phương án. Anh cứ an tâm đi. Đến lúc xong rồi thì anh cứ mang tiền đến lấy thôi.
- Tôi rất mong chờ. Vậy xin làm phiền Viện trưởng rồi.
Hàn Đông khách sáo nói.
Ngắt điện thoại xong, Hàn Đông suy nghĩ một chút, liền gọi điện thoại cho Thẩm Tòng Phi, cười nói:
- Chủ tịch huyện Thẩm, Hàn Đông đây. Thế này, có lẽ phương án thiết kế đường sông mới sẽ có nhanh thôi. Tôi nghĩ chúng ta nên sớm xác định phương thức đấu thầu, nhưng vậy chỉ cần đợi có bản vẽ là có thể hành động được. Nếu Chủ tịch huyện Thẩm có rảnh, thì chúng ta liền tổ chức một cuộc họp để thảo luận.
Thái độ của Hàn Đông vô cùng khách khí, Thẩm Tòng Phi cười nói:
- Đây là chuyện lớn, Chủ tịch huyện Hàn chuẩn bị họp ở đâu?
Hàn Đông nói:
- Vậy đến phòng họp đi. 3 giờ rưỡi anh tới là được.
Sau đó Hàn Đông lại bảo Tả Nhất Sơn gọi điện thoại cho Hứa Hiểu Đông, Ủy ban Kế hoạch cùng với những người phụ trách các ban ngành liên quan như Cục Đất đai, Cục Thủy lợi, Cục Xây dựng và Cục Giám sát an toàn, bảo họ đến họp.
3 giờ rưỡi, Hàn Đông bước vào phòng họp, tất cả mọi người đều đã tới. Hàn Đông lấy ra gói thuốc Trung Hoa, rút một điếu. Đợi sau khi mọi người hút thuốc xong, Hàn Đông nói:
- Cuộc họp hôm nay chính là để chúng ta thảo luận về vấn đề thao tác đấu thầu xây dựng đường sông mới. Tôi đã liên hệ với Viện Nghiên cứu thiết kế quy hoạch tỉnh rồi, phương án rất nhanh chóng sẽ được chuẩn bị tốt. Vì vậy chúng ta nhất định phải nắm chặt được các biện pháp thực thi. Tất cả mọi người suy nghĩ đi.
Phó Chủ nhiệm Trang Dĩnh Lương, chủ trì công tác của Ủy ban Kế hoạch lên tiếng:
- Chủ tịch huyện Hàn, tôi nghĩ trước tiên nên tuyên truyền về tình hình xây dựng cải tạo đường sông mới, khiến cho nhiều công ty muốn đấu thầu hơn.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Ý của tôi là khi bản vẽ đến, chúng ta đăng thông cáo đấu thầu trên trang nhất nhật báo Tây Xuyên và báo thành phố Tây Nam, tranh thủ thu hút nhiều công ty đến đấu thầu. Chuyện này tôi thấy cứ để Ủy ban Kế hoạch làm đi.
Mọi người gật đầu, cũng không có ý kiến gì khác. Lúc này Hứa Hiểu Đông nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, chuyện đường sông mới còn khá lâu, tôi cho rằng có thể mang dự án này chia làm mấy gói thầu nhỏ, chia rộng ra. Như vậy càng có lợi thêm cho chuyện cạnh tranh.
Mắt Hàn Đông sáng lên, tán thành nói:
- Ừ, Chủ tịch huyện Hứa, đề nghị này rất tốt. Thế này đi, tôi thấy nên một km thì làm một gói thầu, cứ đánh số từ đầu đến cuối, sau đó thống nhất tiến hành đấu thầu.
Sau đó mọi người thảo luận thêm một chút về việc thực thi đấu thầu cùng với kỷ luật giám sát tương quan, xác định thứ tự phân công.
Hàn Đông làm tổ trưởng tổ công tác, tất nhiên là quản lý công tác chung, còn Hứa Hiểu Đông thì phụ trách an toàn và quản lý chất lượng. Những sự vụ thông thường thì Thẩm Tòng Phi phụ trách.
- Ừ, phân công xong thì mọi người chia nhau ra làm. Tôi chỉ nhấn mạnh ở đây hai điểm, đầu tiên là chất lượng và hiệu suất công tác. Dù ai làm cũng phải đảm bảo chất lượng và hoàn thành đúng thời hạn. Tiếp đó và vấn đề kỷ luật công tác. Lần này liên quan đến công trình, có rất nhiều điểm dễ phát sinh vấn đề, hy vọng mọi người tự giác, tay chân không sờ mó lung tung, bằng không, đến lúc đó, Bí thư Vương của Ủy ban Kỷ luật mời các vị đi uống trà thì rất khó coi.
- Hàn Đông, em đã làm xong thủ tục chuyển đi rồi.
Kiều San San ngồi cạnh Hàn Đông, nhẹ nhàng nói.
Hàn Đông thở dài một hơi, nói:
- Vậy khi nào em đi?
Kiều San San nói:
- Em ngày mốt đến báo danh là xong.
- Vậy ngày mai anh dành hẳn một ngày cho em.
Hàn Đông nói.
Kiều San San khẽ cười:
- Hay lắm, hay là chúng ta đi núi Thanh Sơn chơi một ngày đi.
- Được.
Hàn Đông nói xong, ôm Kiều San San vào lòng.
Lúc này, điện thoại trong phòng ở ký túc xá của Kiều San San vang lên dồn dập. Kiều San San nói:
- Em đi nghe điện thoại.
Đó là Kiều Hiếu Nghĩa gọi tới, bảo Kiều San San về sớm một chút.
Kiều San San bất mãn nói:
- Cha, con đã theo ý cha mà làm xong thủ tục chuyển đi, cha còn muốn thế nào nữa?
- Con với chuyện với cha như vậy sao?
Kiều Hiếu Nghĩa trách.
- Bảo con về sớm một chút có gì không đúng sao?
- Cha, con là người trưởng thành rồi, chuyện của con con sẽ giải quyết tốt. Cha đừng lo nhiều quá như vậy được không?
Kiều San San khẽ cắn môi.
- Nếu cha không còn chuyện gì khác, con gát máy đây.
- Chờ một chút. Hàn Đông có đó không, bảo hắn nghe điện thoại.
Kiều Hiếu Nghĩa trầm giọng nói.
Thái độ của Kiều San San luôn khiến ông ta tức giận trong lòng. Đứa con gái luôn biết nghe lời này giờ lại dám chống đối với mình, còn không phải vì Hàn Đông sao? Cho nên, Kiều Hiếu Nghĩa càng bất mãn với Hàn Đông hơn.
- Anh ấy không có đây.
Kiều San San nói.
Giọng nói của Kiều Hiếu Nghĩa rất lớn, Hàn Đông cũng nghe rất rõ, bèn đưa tay cầm lấy điện thoại, bình tĩnh nói:
- Bác Kiều, cháu là Hàn Đông.
- Tôi không dám nhận.
Kiều Hiếu Nghĩa lạnh lùng thốt lên:
- Chủ tịch huyện Hàn, hy vọng sau này cậu cách xa con gái tôi một chút được không?
Hàn Đông đã nổi cơn tức giận, nhưng nhìn thấy Kiều San San đứng cạnh mặt mày tái nhợt, cũng chỉ có thể nhịn xuống, kiên nhẫn nói:
- Bác Kiều, rốt cuộc bác không vừa mắt cháu điểm nào? Nhưng cháu nói cho bác biết, cháu thật lòng với San San, cũng không vì bác phản đối mà lay chuyển.
- Này!
Kiều Hiếu Nghĩa cả giận hừ lớn một tiếng, rồi ngắt điện thoại ngay.
Thái độ của Hàn Đông khiến ông ta rất bực tức. Tên thanh niên này đã quá tự cho là đúng rồi.
Nghe điện thoại truyền ra tiếng tiếng tút tút, Hàn Đông hơi sửng sốt, nghĩ thầm không biết Kiều Hiếu Nghĩa uống phải thuốc gì. Gát điện thoại, Hàn Đông nói với Kiều San San:
- Cha em đúng là thích để ý những chuyện vụn vặt.
Kiều San San liếc Hàn Đông đến trắng cả mắt, nói:
- Được rồi, dù sao điện thoại cũng ngắt rồi, chúng ta ra ngoài ca hát đi.
- Vậy đi thôi.
Hàn Đông nói, đưa tay ôm lấy cái eo thon nhỏ của Kiều San San.
Sáng hôm sau, Hàn Đông gọi điện thoại cho Chủ tịch huyện Phương Trung, nói hắn có việc riêng cần xử lý, xin nghỉ một ngày.
Tất nhiên chỗ Phương Trung không thành vấn đề. Hàn Đông đã gọi điện thoại như thế cũng là tôn trọng y.
Nói cách khác, Hàn Đông lo làm việc riêng, một ngày không đi làm, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, không ai có thể nói được gì hắn.
Hàn Đông cũng không chạy chiếc Santana kia. Dù sao, mấy chiếc xe số hai của Ủy ban nhân dân huyện, vừa chạy ra là đã có người nhận ra ngay. Hắn dùng chiếc xe Jetta. Tuy Kiều San San đã là người làm xong thủ tục đổi công tác đi nơi khác, nhưng nếu cô muốn dùng xe, Khổng Túc tất nhiên là chấp thuận mười ngàn lần.
Dừng trên núi Thanh Sơn, Hàn Đông và Kiều San San vui chơi điên cuồng một ngày, đến 10 giờ tối mới lái xe về đến huyện Phú Nghĩa.
Kiều San San ngồi ở vị trí phụ lái, mặt đỏ bừng, nghĩ đến lúc cô và Hàn Đông làm chuyện lớn mật khi màn đêm vừa buông xuống, trong lòng cô trống ngực vẫn còn đập thình thịch không ngừng.
“Thật sự là điên rồi!” Kiều San San than thầm trong lòng, đồng thời, lại cảm thấy có chút kích thích hưng phấn.
Buổi tối, Hàn Đông và Kiều San San cùng ôm nhau một chỗ, không biết đã điên cuồng đến lần thứ bao nhiêu.
Hai người đều như vì phải cách biệt thật lâu, đều muốn đem tất cả lòng yêu thương thổ lộ đầm đìa, tràn trên ra ngoài.
Vừa hơi tỉnh lại đã là 8 giờ. Hai người thức dậy, Hàn Đông nói:
- Hay là hôm nay anh xin nghỉ thêm một ngày, đưa em về.
Kiều San San lắc đầu nói:
- Không cần đâu, em đã nói với Cát Ny rồi, cô ấy sẽ đến đón em. Anh lo đi làm đi, em có thời gian sẽ đến thăm anh.
Tuy Hàn Đông kiên trì, nhưng Kiều San San không chịu nhận lời. Có lẽ cô thấy làm như thế ngược lại còn khiến cho người ta thêm thương cảm.
Không còn cách nào, Hàn Đông đành phải đi làm trước.
Tâm trạng hắn rất không vui. Hắn và Kiều San San yêu nhau, nhưng không ngờ Kiều Hiếu Nghĩa lại làm ra chuyện như vậy, cứng rắn tách hắn và Kiều San San ra.
Ngồi trước bàn làm việc, trong lòng Hàn Đông rất xúc động. Xem ra, dù là ai đi nữa, rất nhiều chuyện đều không thể làm theo ý mình.
Tả Nhất Sơn gõ cửa bước vào, nói:
- Chủ tịch huyện Hàn, ông chủ Sa đến.
- Cứ nói tôi bận, không có thời gian gặp gã.
Hàn Đông nói mà không thèm ngẩng đầu lên. Sa Trí Tuyên này, không ngờ mặt quá dày.
Tả Nhất Sơn gật đầu, bước ra ngoài nói với Sa Trí Tuyên:
- Ông chủ Sa, Chủ tịch huyện Hàn đang rất bận, lúc này không có thời gian để tiếp anh được. Anh xem lần sau lại đến có được không?
- Vậy sao?
Sa Trí Tuyên cười nhạt, xoay người đi ra ngoài. Gã đến nơi này, vốn đã hạ quyết tâm thật lớn, nhưng không ngờ Hàn Đông lại thẳng thắn từ chối, khiến gã cảm thấy nhục nhã.
Lần này Sa Trí Tuyên đến vì công trình cải tạo đường sông mới. Gã muốn toàn bộ công trình đó, vì thế nhất định phải đến đây gặp Hàn Đông. Gã muốn nói cho Hàn Đông biết, cho dù gã và Hàn Đông cạnh tranh vì Kiều San San, nhưng cũng mong Hàn Đông không đem tình cảm cá nhân vào công việc, hy vọng Hàn Đông đừng cố ý nhắm vào tập đoàn Hùng Phi.
Gã biết được, công trình đường sông mới của huyện Phú Nghĩa lần này là một vụ làm ăn đầu tư vô cùng có lời. Nếu không phải như thế, Sa Trí Tuyên có lẽ chẳng cần chạy tới chỗ Hàn Đông.
Bước vào văn phòng Phương Trung, Sa Trí Tuyên xanh mặt nói:
- Chủ tịch huyện Phương, phó Chủ tịch huyện Hàn của các người đúng là bận rộn. Tôi muốn tìm hắn bàn việc, nhưng không thể nào gặp được mặt hắn.
Phương Trung hỏi:
- Cậu tìm hắn có việc gì?
Sa Trí Tuyên nói:
- Chủ tịch huyện Phương, tập đoàn Phú Hùng là công ty bất động sản có thực lực nhất tại Vinh Châu, có thực lực làm tốt đường sông mới. Vì thế, tôi nghĩ, tiếp nhận công trình này cũng chỉ là việc có lợi thôi. Ở huyện các anh cũng có thể bớt được nhiều việc.
Phương Trung gật đầu nói:
- Tôi rất tin tưởng thực lực của tập đoàn Phú Hùng, nhưng ông chủ Sa này, hiện giờ công trình đường sông mới là do Hàn Đông phụ trách, tôi chỉ sợ hắn không nghe đâu.
Phương Trung cũng không có gì cần giấu diếm Sa Trí Tuyên.
Sa Trí Tuyên gật đầu, lại nói:
- Nhưng tập đoàn Hùng Phi là xí nghiệp nổi tiếng ở Vinh Châu, huyện Phú Nghĩa có thể chiếu cố công ty địa phương một chút cũng là thích hợp. Tôi cũng không phải muốn toàn bộ công trình, chỉ cần khoảng ba gói thầu là được, xin Chủ tịch huyện Phương giúp đỡ.
Phương Trung vô cùng khó xử. Bằng cảm giác, y biết Hàn Đông chắc chắn sẽ không cấp không ba gói thầu cho Sa Trí Tuyên, nếu y đích thân đi nói, sợ là mất mặt.
Sa Trí Tuyên cũng thấy được y khó xử, cười nói:
- Chuyện này, tôi sẽ nói với vài Ủy viên thường vụ khác ở huyện.
Phương Trung vừa nghe thấy liền động tâm, cười nói:
- Thế này đi, tôi sẽ cố gắng đi nói.
Đợi sau khi Sa Trí Tuyên đi về, Phương Trung liền lấy điện thoại gọi cho Hàn Đông:
- Hàn Đông này, về công trình cải tạo đường sông mới, tôi nghĩ thế này. Chúng ta phát triển ở huyện, cũng không tách khỏi việc ủng hộ các công ty địa phương. Cho nên công trình này, chúng ta hẳn là nên giữ lại vài gói thầu, cũng là phù hợp chiếu cố công ty địa phương.
- Chủ tịch huyện Phương, như vậy e là không tốt.
Hàn Đông không cần nghĩ cũng biết Phương Trung muốn làm thuyết khách giúp Sa Trí Tuyên, vì thế không đợi y nói xong, bèn trả lời:
- Chủ tịch huyện Phương, chuyện ày đến lúc đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo dõi. Nếu làm không công khai minh bạch, rất dễ khiến cho người khác sinh hoài nghi Ủy ban nhân dân huyện chúng ta. Là tổ trưởng tổ công tác, tôi nhất định đảm bảo đấu thầu bình đẳng, chọn ra công ty thích hợp nhất để cải tạo đường sông mới. Về phần các công ty bản địa, tôi đương nhiên hoan nghênh họ đến trả giá đấu thầu. Về chuyện này, tôi tuyệt đối sẽ đối xử công bằng.
Hàn Đông nói một hơi, Phương Trung cũng không phản đối, ngay lập tức trầm xuống, nói một câu “Vậy được rồi” liền ngắt điện thoại. Tay không ngừng miết lấy cạnh bàn. Hàn Đông này, quả thật là không cho mình chút mặt mũi nào. Cho dù là không giữ được cho tập đoàn Hùng Phi ba gói thầu, thì cậu cũng có thể giữ lại một cái chứ. Mình còn chưa mở miệng, hắn đã bịt luôn lổ hổng lại.
Nghĩ lại, những chuyện nhỏ thì Hàn Đông luôn ra vẻ tôn trọng mình, nhưng những chuyện lớn, giống như chuyện trên thì luôn không làm việc theo ý mình.
- Thật đáng giận!
Phương Trung cúi đầu nói. Phó Chủ tịch thường trực huyện như vậy, khiến Chủ tịch huyện như y vô cùng buồn bực.
- Tên Sa Trí Tuyên này đúng là âm hồn bất tán.
Hàn Đông lẩm bẩm. Nhìn bộ dạng của gã, chắc là sẽ không chết tâm với Kiều San San một cách dễ dàng. Giờ lại vì công trình đường sông mới này mà đến tìm quan hệ. Thằng nhóc này thật sự phải quấn lấy mình sao?
Ngẫm nghĩ một lúc, chỉ sợ là Sa Trí Tuyên vì công trình cải tạo đường sông mới mà tìm đến lãnh đạo thành phố nói giúp, nếu mình thẳng thắn cự tuyệt, chỉ sợ Hoàng Văn Vận lại giống như chuyện ứng cử viên Chủ nhiệm Ban quản lý lần trước. Chọn tới chọn lui lại chọn thỏa hiệp cũng không tốt.
Đúng lúc này, điện thoại trên bàn Hàn Đông vang lên, Hàn Đông nghe điện thoại, nói:
- Xin chào, tôi là Hàn Đông.
- Ha ha, Hàn Đông à, tôi là Ngô Giải Toàn, không quấy rầy cậu làm việc chứ?
Hàn Đông ngẩn ra, cười nói:
- Bác Ngô, chào bác, bác có gì chỉ bảo ạ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.