Người Cầm Quyền

Chương 142: Tranh thủ vì hạnh phúc của mình




Hàn Đông cười nói:
- Đến lúc đó rồi nói sau, bây giờ tôi chỉ nói trước như thế mà thôi.
Xa Tịnh Chương cười nói:
- Được, có gì cần thì cậu chỉ nói một tiếng, tôi nhất định sẽ toàn lực làm tốt, bây giờ cậu là lãnh đạo mà.
Hàn Đông nói:
- Cái gì mà là lãnh đạo, cục trưởng Xa nói như vậy chút nữa phải uống thêm hai ly nữa mới được.
Mọi người ngồi trong chốc lát thì Trần Dân Tuyển và Trương Trường Hà đi đến, bọn họ vừa vào cửa đã tươi cười chúc mừng Hàn Đông.
Sau đó Hàn Đông được mọi người đưa đến ngồi ở vị trí chủ tịch, thật ra trước kia hắn trên cơ bản cũng ngồi ở vị trí này, nhưng lần này mọi người lần đầu tiên đi thẳng vào vấn đề như vậy. Hàn Đông ngồi xuống rồi cười nói:
- Anh Trương lần này cũng xuống tuyến dưới rèn luyện, hôm nay phải uống thêm hai ly.
Mọi người đều dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Trương Trường Hà, hắn cười nói:
- Ngày mai tôi sẽ xuống thị trấn Triệu Hoa, sau này mong các vị giúp đỡ nhiều hơn.
Chu Chính nói:
- Tối nay tôi kính bí thư Trương một ly.
Trương Trường Hà khiêm tốn nói:
- Tối nay chủ nhiệm Hàn mới là nhân vật chính, mọi người nên dồn chủ lực vào đó mới đúng.
Hàn Đông nói:
- Ha ha, lát nữa Chu Chính và anh Trương đều bị phạt hai ly, tối hôm nay mọi người tụ hội, làm gì có bí thư hay chủ nhiệm nào?
- Đúng, đúng, hai người nên uống trước một ly.
Trần Dân Tuyển cười nói.
Nhân viên phục vụ nhanh chóng cầm đến bốn chai rượu Ngũ Lương năm mươi hai độ, trước tiên khui hai chai. Trương Trường Hà và Chu Chính cũng nghiêm túc, mỗi người uống một ly, sau đó mọi người đều rót đầy ly, Trần Dân Tuyển nói:
- Chúng ta trước tiên cùng nhau kính Hàn Đông, chúc cậu từng bước thăng chức, hơn nữa lại càng ngày càng nhanh, như vậy sau này anh em mới được nhờ.
Ai cũng nâng ly, Hàn Đông nói:
- Tôi cũng không nhiều lời, tối hôm nay mọi người đều vui vẻ, tôi coi như cố gắng, các anh phải có nhiệm vụ đưa tôi về phòng.
Hàn Đông nói xong thì uống từng ngụm hết ly rượu.
- Hay, anh Đông có khí thế.
Chu Chính cười nói.
Mọi ngừoi sau đó bắt đầu dùng cơm, lại cụng ly, ngay cả Kiều San San cũng uống vài ly, điều này làm cho mọi người kinh ngạc, xem ra người đẹp cũng có tửu lượng khá tốt.
Kiều San San uống rượu vào làm hai má đỏ hồng, ánh mắt sóng sánh, nụ cười nũng nịu, càng nói càng dịu dàng. Hàn Đông ngồi ở bên cạnh thỉnh thoảng lại đụng tay hai cái, tâm thần cũng dần nhộn nhạo.
Dù Hàn Đông nói sẽ thoải mái uống một bữa nhưng mọi người cũng thật sự không mời nhiều, lúc này cũng uống bằng ly nhỏ, vì vậy mà tuy cụng khá nhiều lần nhưng chẳng được bao nhiêu, chỉ là ba bốn ly mà thôi.
Hàn Đông ngoài cảm thấy đầu óc có chút choáng váng thì căn bản tương đối khá, xem ra nguyên nhân là người gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái. Ngược lại thì Trương Trường Hà uống nhiều hơn, nói chuyện cũng khá nhiều. Trước kia hắn làm thư ký cho Hoàng Văn Vận thì cực kỳ cẩn thận, uống rượu cũng phải giữ kẻ, nếu không sẽ hỏng việc. Nhưng bây giờ thì khác, ban ngày hắn đã chuyển giao công tác thư ký cho Tề Bằng, hắn vừa nghĩ đến vấn đề nín nhịn vài năm bây giờ đã đi trên con đường của mình, đã làm chủ một phương, vì thế mà không khỏi kích động, uống cũng nhiều hẳn lên.
Trong đám người ngồi đây thì Trần Dân Tuyển có tửu lượng cao nhất, tiếp theo đó là Xa Tịnh Chương, tuy Kiều San San uống vào đỏ mặt nhưng không có dấu hiệu say rượu, vì thế hai người cũng không khuyên nàng, cuối cùng mọi người cứ tôi một ly anh một ly, tiện thể còn kéo theo cả Chu Chính. Vừa rồi Chu Chính đã uống vài ly, bây giờ cũng tiện thể tấn công, lại chạy ra ngoài.
Xa Tịnh Chương cười ha hả:
- Tiểu tử này không chịu được nhanh như vậy sao?
Một lúc sau bốn bình rượu chỉ còn lại nửa bình, Chu Chính và Trương Trường Hà đều đã gục tại bàn.
Hàn Đông cười nói:
- Anh Trần, xanh Xa, cũng là hai anh lợi hại, mọi người đã say rồi.
Trần Dân Tuyển nói:
- Thế này đi, tôi và anh Xa phụ trách Chu Chính và Trường Hà, Hàn Đông cậu không sao đấy chứ? Có muốn đưa về không?
Hàn Đông không nói gì nhưng Kiều San San đã dịu dàng nói:
- Các anh cứ yên tâm, tôi phụ trách đưa anh ấy về nhà an toàn, ha ha.
Lúc đứng lên Hàn Đông thật sự cảm thấy có chút chóng mặt, chân tay cũng nhũn ra, vi vậy mà không khỏi có chút bực mình, tửu lượng của mình quá kém, còn kém hơn cả Kiều San San, xem ra đúng là vô dụng.
- Anh không sao đấy chứ?
Kiều San San nũng nịu hỏi, khi thấy Hàn Đông có vẻ loạng choạng thì tiến lên giữ lấy cánh tay.
- Tôi không sao.
Hàn Đông nói, hắn ngửi thấy mùi hương thơm ngát, khuỷu tay cụng đụng phải phần da thịt mềm mại của Kiều San San, vì thế mà càng giống như sắp hôn mê.
- Ha ha, tôi đã phát hiện ra điểm yếu của Hàn Đông anh rồi, sau này nếu anh dám ức hiếp tôi, như vậy tôi sẽ liều mạng với anh trên bàn rượu.
- Tôi nào có ức hiếp cô? Thương cô còn chưa kịp.
Lúc này Hàn Đông thật sự khó thể khống chế miệng lưỡi.
- Anh...
Kiều San San đỏ mặt, nàng giận dữ nhìn Hàn Đông, cũng thấy mặt hắn đỏ rực:
- Uống nhiều nói bậy.
Đi được một lúc thì người Hàn Đông nóng lên, đầu óc mơ hồ, đi đường cước thấp bước cao, liên tục lay động. Kiều San San kéo tay hắn, nàng cảm thấy cơ thể hắn ngày càng nặng, biết rõ lúc này hơi rượu bùng lên, vì vậy ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua người hắn. Mặt nàng cũng hơi đỏ lên, cũng không biết vì nguyên nhân uống rượu hay vì điều gì khác mà nàng chợt cảm thấy xấu hổ khi ma xát với cơ thể của Hàn Đông.
Đi đến dưới lầu ký túc xá, đến lúc bước chân đến bậc cầu thang thì Kiều San San chợt khẽ hô lên, nàng đứng yên không nhúc nhích. Lúc này Hàn Đông chóng mặt ôm lấy nàng, tay đặt trên vị trí cao nhất trước ngực, hai bên dán chặt vào nhau, hơi thở của hắn phả lên gáy nàng.
Kiều San San cảm thấy toàn thân cứng đờ, trong đầu chóng mặt, cơ thể mềm nhũn như không xương.
Hai người cứ lẳng lặng đứng đó, Hàn Đông ôm lấy Kiều San San thì không có thêm động tác nào khác, bàn tay đặt lên ngực vẫn không nhúc nhích, nhưng bàn tay hơi dùng sức, tuy cách một lớp vải nhưng vẫn làm cho Kiều San San cảm thấy kinh hoảng.
- Sao lại không đi, đến rồi sao?
Hàn Đông chợt lầm bầm hỏi.
- Ớ!
Kiều San San chợt sững sờ, nàng phục hồi tinh thần trở lại, sau đó mặt phấn chợt phát sốt, cuối cùng cũng hiểu đối phương vô thức gây nên tình huống này, vì thế thẹn thùng nói:
- Anh đúng là bại hoại.
Sau đó Kiều San San đẩy tay Hàn Đông ra rồi dìu hắn lên lầu ba, đầu tiên mở cửa phòng mình, sau đó nói:
- Này, chìa khóa phòng anh đâu?
- Chìa khóa sao? Trong túi quần.
Hàn Đông nói, hắn thò tay vào túi mà sờ hoài chẳng lấy ra thứ gì.
Kiều San San có chút nôn nóng, nàng tức giận tiến lên vung tay thò vào trong túi quần của Hàn Đông, túi trái không có, nàng lại thò vào túi phải. Đột nhiên bàn tay nàng đụng phải thứ gì đó cứng nhắc nóng hổi lại không giống chìa khóa, nàng khẽ sờ lên rồi rút tay về như điện giật.
- Anh.
Mặt Kiều San San đỏ như máu tươi, nàng tức giận trừng mắt nhìn Hàn Đông, lúc này hắn đang lấy chìa khóa từ trong túi áo ra để loạng choạng mở cửa.
- Để tôi.
Kiều San San tức giận giật lấy chìa khóa mở cửa, sau đó dìu Hàn Đông vào phòng ngủ:
- Anh đi ngủ trước đi, tôi đi rót cho anh chút nước.
Khi Kiều San San đưa ly nước đến thì Hàn Đông đã ngáy o o, nàng đặt ly nước lên đầu tủ, sau đó thở dài đứng bên mép giường cúi đầu nhìn hắn, một lúc lâu sau cũng không dời mắt. Một lát sau Kiều San San cởi giày cho Hàn Đông, sau đó đẩy hắn vào giữa giường, lại vươn tay kéo chăn định đắp lên.
Lúc này Hàn Đông bị tiếng động làm cho thức tỉnh, hắn vươn tay ôm lấy Kiều San San, mà thân thể mềm nhũn của Kiều San San cũng nhào vào lòng hắn, hai người áp vào nhau.
Kiều San San chợt kinh hoàng, trái tim đập lên thình thịch, nàng nằm trên người Hàn Đông một lát, lại nghe thấy tiếng hắn ngáy, vì vậy mà tức giận đánh hắn một cái rồi chống người đứng lên.
- Làm gì vậy?
Hàn Đông lầm bầm nói một câu, lại tiếp tục ngủ.
- Đáng giận.
Kiều San San khẽ nói một tiếng, nàng kéo chăn đắp cho Hàn Đông, sau đó ngồi xuống mép giường một lát. Một lát sau nàng đứng lên đi ra ngoài đóng cửa, nàng quay về phòng của mình, sau đó cầm lấy quần áo đi tắm rửa, lại nhìn mình trong gương, một lát sau cũng không có động tĩnh gì.
Hàn Đông tỉnh dậy mà cảm thấy khát nước, hắn mở mắt thấy một ly nước trên tủ đầu giường, vì vậy mà tiến lên uống ừng ực.
Bên ngoài vẫn tối đen, Hàn Đông đưa tay nhì đồng hồ, vô tình đã hơn ba giờ tối, chỉ còn cách thời gian hừng hông một lúc mà thôi, vừa rồi hắn đã ngủ một giấc, cũng tỉnh rượu, tinh thần tốt hơn.
Hàn Đông ngồi xuống giường dưới ánh dáng dịu nhẹ của đèn ngủ, trên mặt lộ ra nụ cười, trong đầu nhớ đến vài tình huống kiều diễm khi mình say rượu. Hắn vô tình chiếm chút tiện nghi của Kiều San San, cũng không biết nàng nghĩ hắn là thế nào, chỉ sợ coi hắn là sắc lang.
Hàn Đông cảm thấy mình có hảo cảm với Kiều San San, hơn nữa còn ngày càng tăng lên, sợ rằng sẽ thêm sâu sắc. Chỉ là bây giờ với thân phận của hắn sẽ không thể tự chủ trên vấn đề hôn nhân, hắn cũng không muốn làm tổn thương Kiều San San, vì vậy mà có chút do dự.
Lúc này bên ngoài vang lên tiếng mở khóa, Hàn Đông khẽ giật mình, chìa khóa không còn, nhất định là Kiều San San lấy đi, nhưng trễ như vậy mà nàng còn chưa đi ngủ sao?
Kiều San San đóng cửa rất kỹ, nàng khẽ đi vào, vừa vào thì thấy Hàn Đông ngồi trên giường, trên mặt như cười như không, vì vậy mà nàng khẽ ngây người nói:
- Anh đã tỉnh rồi, tôi...Tôi đến xem.
Kiều San San mặc một bộ váy ngủ in hoa, rất ngắn, chỉ đến mông mà thôi, hai chân thon thả bộc lộ ra ngoài, trắng như ngà.
Hàn Đông có chút cảm động, hắn mỉm cười nói:
- Tôi rất khá, muốn ngồi một chút.
- Tôi...
Không biết vì sao mà Kiều San San có chút bối rối:
- Nếu vậy thì tôi đi ngủ, mai còn phải đi làm.
Kiều San San nói xong thì đi như chạy ra ngoài.
- Nha đầu này.
Hàn Đông cảm thán một tiếng, đã trễ như vậy mà còn vào trong phòng, hắn biết nàng lo lắng cho mình, tất nhiên phần cảm tình đó cũng dễ làm người ta cảm động.
- Phù!
Hàn Đông thở dài một hơi, khó tiêu thụ nhất chính là lòng dạ mỹ nhân, mình còn do dự cái gì nữa? Nên tranh thủ vì hạnh phúc của mình là vừa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.