Người Cầm Quyền

Chương 100: Không đơn giản




Sau khi nghe xong lời Hoàng Văn Vận, Lữ Nam Phương vui sướng nói:
- Tôi cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, chỉ hy vọng các anh có thể nghiêm trị hung thủ.
Hoàng Văn Vận nghe xong thì thầm thở dài một hơi, Lữ Nam Phương này rõ ràng là người có bối cảnh, nếu như cứ tiếp tục níu kéo không buông thì sự việc thật sự rất khó giải quyết, bây giờ đối phương cũng cán bộ đưa ra một yêu cầu không đáng là bao.
- Anh yên tâm, dù có liên quan đến kẻ nào, chúng tôi đều điều tra rõ ràng.
Hoàng Văn Vận nói xong thì quay sang Ngưu Chí Không:
- Giám đốc Ngưu, chuyện phát sinh như vậy là chúng tôi không làm tốt công tác, nhưng đây chỉ là hiện tượng ngẫu nhiên, chúng tôi có lòng tin tạo ra hoàn cảnh đầu tư tốt đẹp cho tập đoàn Kỳ Vọng.
Ngưu Chí Không nhàn nhạt nói:
- Chuyện đầu tư cũng đừng vội, trước tiên cứ giải quyết chuyện trước mắt cái đã.
Đã xảy ra chuyện như vậy, Ngưu Chí Không cũng đắn đo biểu hiện chút thân phận của mình.
Hoàng Văn Vận cũng hiểu rõ, nhưng vất vả lắm mới có nhà đầu tư lại sinh chuyện, điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy bức bối. Nếu như chỉ là đánh nhau bình thường thì không có vấn đề, nhưng những gì phát sinh sau này thật sự khó thể nói trước được. Sau khi an ủi mọi người thêm một lúc, Hoàng Văn Vận để cho Hàn Đông ở lại chăm sóc cho Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, sau đó cùng Tưởng Đức Quân đi về.
Sau khi đám người kia bỏ đi, Lữ Nam Phương cười nói:
- Đúng là đói quá, anh Đông, chúng ta ăn khuya nhé?
Hàn Đông cười hì hì nói:
- Cậu không phải trọng thương sao? Còn có thể ăn khuya được à?
Lữ Nam Phương chợt uất ức nói:
- Anh Đông, đây không phải là phối hợp diễn trò với anh sao?
Hàn Đông cười nói:
- Vậy thì được, chúng tôi đi lấy thức ăn khuya, còn cậu thì cứ nằm đó đi.
- Đừng, nằm đây rất chán.
Lữ Nam Phương nói và muốn đứng lên, nhưng một cô ý tá thấy hắn muốn nhảy xuống giường thì bị dọa mà hô lên:
- Anh...Anh làm gì?
Lữ Nam Phương chợt sững sờ:
- Không có gì, đói bụng, muốn đi ăn khuya.
Cô y tá nói:
- Không được, anh phải nằm viện cho tốt, giám đốc bệnh viện nói anh không được đi lung tung.
Khi thấy Lữ Nam Phương không quan tâm đến mình, cô ý tá đã đứng lên, nàng gấp đến mức nước mắt muốn rơi xuống:
- Anh...Anh sao có thể như vậy, tôi...
Nhìn thấy cô y tá chợt lắp bắp, vẻ mặt trắng bệch, mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Lữ Nam Phương nói:
- Được rồi, tôi không ra khỏi phòng bệnh, cô đừng khóc nữa, đúng là. Anh Đông, lát nữa các anh mang về cho tôi một phần, đói bụng quá.
Hàn Đông không khỏi nở nụ cười, không thể ngờ Lữ Nam Phương còn là một người thương hoa tiếc ngọc như vậy. Hắn cùng Ngưu Chí Không ra ngoài ăn khuya, hai người bàn luận với nhau, dựa theo ý của Ngưu Chí Không thì muốn chuẩn bị một tháng, như vậy mới đầy đủ. Còn Hàn Đông thì cũng có ý nghĩ của mình, hắn cũng không tin Ngưu Chí Không sẽ vì sự kiện lần này mà bỏ qua quá trình đầu tư nhà máy rượu ở An Khê, mặc kệ trước đó vì nguyên nhân gì, bây giờ đối phương cũng không dễ dàng buông tha như vậy được.
Thật ra Ngưu Chí Không bây giờ đã bỏ qua tâm tư suy đoán về thân phận của Hàn Đông, hắn biết rõ thân phận của Lữ Nam Phương, từ thái độ của Lữ Nam Phương với Hàn Đông, sẽ thấy rõ Hàn Đông là không đơn giản. Bây giờ Hàn Đông đang xuống cơ sở để mạ vàng bản thân, bây giờ mình lại theo sát, có lẽ đến lúc phù hợp sẽ được đối phương nói rõ thân phận mà thôi. Đồng thời hắn cũng sinh ra một dự cảm, đó là chỉ cần theo sát bước chân của Hàn Đông, tương lai tập đoàn Kỳ Vọng sẽ có thể thuận lợi đi từ tỉnh Tây Xuyên ra toàn quốc.
Hai người gói một phần thức ăn về cho Lữ Nam Phương, sau khi quay về bên ngoài phòng bệnh thì cửa mở, bên trong truyền ra những tiếng cười duyên. Hàn Đông và Ngưu Chí Không chợt sững sờ, khi thò đầu vào nhìn thì không khỏi ngây người, Lữ Nam Phương trước đó kêu gào đói bụng lại đang kéo tay cô y tá để xem chỉ tay.
Hàn Đông cười nói:
- Không ngờ cậu ta còn có bản lĩnh như vậy.
Ngưu Chí Không cười khổ nói:
- Những thứ này là chúng ta ăn, người ta có thể ăn sắc đẹp mà sống tốt được...
Âm thanh của Ngưu Chí Không và Hàn Đông truyền vào trong phòng, cô y tá sau khi nghe được như vậy thì đỏ mặt chạy ra ngoài, đằng sau vang lên tiếng cười ha hả của Lữ Nam Phương.
Ngày hôm sau một vị phó bí thư ủy ban kỷ luật thị ủy đã dẫn theo đội hình đến huyện Phú Nghĩa để điều tra sự kiện xảy ra vào chiều tối qua. Vì đã có những bản ghi chép khẩu cung của cục công an huyện Phú Nghĩa, còn có chứng minh nghiệm thương của bệnh viện huyện, vì thế mà quá trình điều tra rất thuận tiện. Tất cả sự việc bắt đầu từ một sự kiện ẩu đả, sau đó phó cục trưởng cục công an huyện Phú Nghĩa là Mã Minh Tông biết được thân phận của Tào Tiểu Mao, vì vậy mới làm phát sinh những sự kiện sau đó. Nhân viên điều tra cũng không hỏi về việc của Tào Đạo Tịnh, rõ ràng Mã Minh Tông cũng không nói tình hình thực tế, mà những nội dung lúc điện thoại của Tào Đạo Tịnh cũng không thể tra được, vì thế mà khó thể đào sâu vấn đề.
Bí thư thị ủy Đinh Vi Dân nhanh chóng biết được tin tức này, vì vậy mà không khỏi thở dài một hơi, coi như sự kiện lần này vô cùng thỏa mãn. Dù hắn coi như có thể mượn cơ hội lần này, mượn luồng gió đông của lãnh đạo tỉnh ủy để diệt trừ khí thế của Tào Đạo Tịnh, nhưng lại không có căn cứ chính xác để đưa ra quyết định xử phạt, muốn làm rung chuyển địa vị của đối phương cũng là không thể. Dưới tình huống này hắn chỉ có thể cho tổ điều tra quay về, đồng thời phê bình Tào Đạo Tịnh ở hội nghị thường ủy vì không quan tâm đến con cái, những thứ khác cũng coi như bỏ qua.
Buổi trưa, Đinh Vi Dân có thói quen chợp mắt một lúc, dù sự kiện lần này làm cho hắn có chút ngột ngạt nhưng vẫn ngủ khá tốt. Lúc này vì không có chuyện gì đặc biệt nên vợ cũng không đánh thức hắn dậy, nhưng khi đang ngủ say thì hắn lại bị vợ gọi dậy, nói là huyện Phú Nghĩa có chuyện quan trọng cần báo cáo.
Sau khi nhấc điện thoại lên thì Đinh Vi Dân chợt nghe được âm thanh có chút hưng phấn của Hoàng Văn Vận:
- Bí thư Đinh, án Mã Minh Tông có tiến triển, căn cứ vào những lời khai của hắn, đã từng vài lần đưa tiền mặt cho bí thư Tào Đạo Tịnh, tổng giá trị không dưới một trăm ngàn.
- Cái gì?
Đinh Vi Dân vốn có chút buồn bực nhưng nhanh chóng đổi thành hưng phấn:
- Đồng chí Hoàng Văn Vận, liên quan đến lãnh đạo thị ủy, anh nhất định phải thận trọng, khẩu cung của Mã Minh Tông có thể tin được sao?
Hoàng Văn Vận nói:
- Bí thư Đinh, có thể tin, vì mỗi lần tặng quà cáp thì anh ta đều ghi chép lại rõ ràng, mỗi lần cũng ghi rõ ràng số tiền.
- Rất tốt, Văn Vận, làm rất tốt, chúng ta nhất định không thể buông tha cho bất kỳ con sâu mọt nào trong đảng. Nhưng sự kiện này tạm thời giữ bí mật, đợi đến khi ủy ban kỷ luật nắm được các chứng cứ tương quan, tôi sẽ phải bí thư cho bí thư Uông của ủy ban kỷ luật tỉnh ủy.
Vì có liên quan đến cán bộ cấp phó phòng, Đinh Vi Dân chỉ có thể áp dụng phương án thận trọng, chỉ khi có được căn cứ chính xác mới đệ trình lên ủy ban kỷ luật tỉnh ủy, điều này cũng giống như điều tra từ trên xuống, nếu không có chứng cứ thì khả năng sẽ rất bị động.
- Bí thư Đinh cứ yên tâm, tôi biết rõ nên làm thế nào.
Hoàng Văn Vận rất vui vẻ, đây là lễ vật lớn cho bí thư Đinh. Mà Xa Tịnh Chương cũng khá tốt, không ngờ lại đào ra được một chuyện lớn như vậy, xem ra trải qua sự kiện lần này có thể cho đối phương tiến thêm một bước.
Đúng lúc này thư ký Trương Trường Hà lại đến xin chỉ thị, nói Hàn Đông đến báo cáo công tác.
- Cho cậu ấy vào.
Hoàng Văn Vận nói.
Tâm tình của Hoàng Văn Vận là khá tốt, giống như mỗi lần Hàn Đông đến đều cho hắn niềm vui vậy. Trước kia là ba bài viết ở nhật báo Trung Quốc, sau này là kéo đầu tư của tập đoàn Kỳ Vọng một cách không tiếng động, lần này lại tạo ra chấn động cho chính đàn thành phố Vinh Châu, xem ra tiểu tử kia không đơn giản. Tuy sự kiện lần này nhìn có vẻ như không liên quan gì đến Hàn Đông, nhưng nếu suy xét cẩn thận thì rõ ràng không phải như vậy, Hoàng Văn Vận cảm thấy thân phận của Hàn Đông không đơn giản như những gì ghi trong hồ sơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.