Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 78:




“Em biết rồi.”
“Nhớ chú ý an toàn.”
Bên kia có tiếng nói chuyện, Tần Phong nói: “Em ở lại đơn vị đợi anh.”
Anh tắt điện thoại. Lâm Phạm nhìn điện thoại một chút, rồi lại ngẩng đầu lên nhìn Đồng Huy: “Cảnh sát đang ở đó.”
Đồng Huy vẫn không tin: “Cô có thể qua đó với tôi một chuyến được không? Những đứa trẻ kia đều còn rất nhỏ, lỡ như có chuyện gì thì cha mẹ chúng làm sao sống nổi? Cô gái à, giúp tôi một tay có được không? Những đứa trẻ kia thật sự rất đáng thương.”
Rất dễ thấy được Đồng Huy là một người lớn tuổi tốt bụng. Cho dù đã biết thành ma thì cũng là một con ma biết điều. Anh ta không có dấu hiệu biến thành ác quỷ, sau khi chết vẫn tuân theo quy định của đạo đức và pháp luật.
Lâm Phạm im lặng một lúc rồi gật đầu: “Được, tôi đi với anh.”
Bọn họ không đi đường Nam Xương mà đi đến đường lớn của Tân thành, đi theo con đường nhỏ đến thôn Đinh. Ở đây hẻo lánh, Đồng Huy đi rất nhanh. Anh ta đi được một đoạn không nhìn thấy Lâm Phạm đâu, liền quay lại tìm. Lâm Phạm thở hồng hộc hỏi: “Có cảnh sát ở đây anh sợ cái gì chứ?”
“Tôi sợ bọn người kia bỏ chạy. Hai đứa trẻ kia còn rất nhỏ, bố mẹ của chúng đều đang rất sốt ruột.”
Lâm Phạm thấy trong góc có một cây gậy liền nhặt lấy mang theo bên người, chạy theo Đồng Huy về phía trước. Vừa mới đến đường chính thì đột nhiên có một tiếng súng vang lên, xé tan bầu trời đêm. Lâm Phạm ngẩng đầu lên tìm nơi phát ra tiếng súng. Có hai người đàn ông xách dao phay đang chạy rất nhanh về phía này, cũng không được coi là quá muộn. Trên phố vẫn còn có người đi đường, cảnh sát cũng đang đuổi theo.
Người đàn ông đó túm lấy ba bốn đứa trẻ ở bên cạnh. Đầu óc Lâm Phạm trống rỗng, chạy nhanh đến muốn đánh vào cánh tay của anh ta. Cây gậy của cô bị anh ta đụng phải, rơi xuống bả vai. Người đàn ông quay người lại, cầm dao chém đến. Lâm Phạm nghiêng đầu né tránh, cũng cướp được đứa bé rồi đẩy nó vào chiếc xe bán đồ chơi bên cạnh. Hai mắt người đàn ông đỏ lên, bất chấp cầm dao chém tới. Lâm Phạm đặt đứa trẻ xuống xong, cũng mặc kệ những thứ khác mà giơ cây gậy lên ngăn cản con dao đang chém tới. Cây gậy bị con dao chém thành hai mảnh.
Đứa bé khóc òa lên. Cây gậy gỗ trong tay Lâm Phạm rất nhanh đã bị chém chỉ còn lại một mảnh. Cô không còn đường lui nữa, cơ thể ngả về phía sau. Dao phay chém về phía mặt cô, Lâm Phạm được thế bắt lấy cánh tay của anh ta bẻ mạnh về phía sau, sau đó kéo anh ta về phía mình, nâng đầu gối lên đạp vào bụng đối phương. Nhưng vì chân của cô ngắn nên đã trực tiếp đạp vào giữa hai chân của anh ta. Dao của người đàn ông rơi xuống mặt đất, anh ta kêu la thảm thiết muốn đánh Lâm Phạm. Một người sải bước xông đến, nhanh chóng chế ngự được người đàn ông. Sau đó lập tức còng tay anh ta ra sau lưng. Lâm Phạm ngẩng đầu lên liền đụng phải ánh mắt ác liệt của Tần Phong. Cô ngẩn người ra, Tần Phong đẩy người về phía sau, xách tên cướp lên rồi đuổi theo những tên khác.
Lâm Phạm lẳng lặng nhìn trời. Cô cảm thấy Tần Phong nhất định là đã tức giận. Con người của anh rất dễ giận, nhưng Lâm Phạm cũng không hiểu là anh đang giận cái gì. Cô không nhìn thấy Đồng Huy nữa, có lẽ là đã đi rồi. Rất nhanh Tần Phong đã túm được một người quay trở lại, rồi cất súng đi.
Tần Phong nhìn Lâm Phạm một cái. Lâm Phạm vội vàng bước lên: “Tần Phong?”
Tần Phong không trả lời, sải bước rời đi. Lâm Phạm cảm thấy chột dạ, không dám nói gì, lẽo đẽo đi theo Tần Phong đến nhà nghỉ Phú Bình. Vừa mới đi đến cửa, ánh mắt của Tần Phong đã lao đến người cô: “Ai cho em đến?”
Lâm Phạm mím môi, đảo mắt nhìn bốn phía xung quanh: “Người đó không yên tâm, cứ nhất định đòi....”
Tiểu Vương đột nhiên ôm một đứa bé từ trên lầu chạy xuống: “Mau gọi xe cứu thương, đứa bé này đang rất nguy kịch.”
Tần Phong bước hai, ba bước đã lên đến tầng trên, nhịp bước chân vang lên lạnh lẽo.
Toàn bộ năm kẻ buôn người đã bị bắt, hai đứa bé đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu. Lâm Phạm cũng chạy theo Tần Phong lên lầu. Vì Tần Phong thường xuyên đưa Lâm Phạm đến hiện trường nên những người khác cũng không cảm thấy kỳ lạ, chỉ xem như là Lâm Phạm đến thực tập.
Căn phòng đó là một gian phòng xép, cửa sổ phía sau mở toang, hai tên lừa đảo nhảy từ cửa sổ chạy ra ngoài. Trong phòng có mùi rất khó chịu. Lâm Phạm xoa xoa mũi, thấy trên bàn có viên thuốc liền muốn cầm lên xem thử thì bị Tần Phong đánh vào tay. Tần Phong đem hộp thuốc bỏ vào túi đựng vật chứng để làm kiểm tra chứng cứ.
Mười giờ rưỡi, Tần Phong dẫn người của mình rời đi. Lâm Phạm vội chạy theo phía sau.
Tần Phong lên xe, Lâm Phạm nhanh chóng lên theo từ phía còn lại, ngoan ngoãn thắt dây an toàn vào.
Tần Phong quay đầu nhìn thẳng vào cô. Lâm Phạm mím môi, nâng mắt lên lén lút quan sát người bên cạnh, không kịp đề phòng mà đụng phải ánh mắt của anh. Tần Phong cao giọng: “Không phải vừa rồi em dũng cảm lắm sao, bây giờ lại sợ cái gì vậy?”
Lâm Phạm lại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Vốn dĩ em muốn đợi anh tới. Nhưng chú Đồng Huy đó rất lo lắng sợ xảy ra chuyện gì nên muốn em đến xem một chút. Em đến thì đúng lúc đụng phải hung thủ. Đứa bé kia còn nhỏ, bị bắt làm con tin thì sẽ rất phiền phức.”
Ánh mắt của Tần Phong nặng nề, hừ một tiếng.
Lâm Phạm: “Em cũng có làm sao đâu.”
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa xe. Tần Phong nhìn một cái rồi mới kéo cửa sổ xe xuống. Tiểu Vương mở cửa sau ra, hỏi: “Tiểu Lâm, cô đến từ lúc nào vậy?”
Anh nhất định phải nói ra điều không nên nói như vậy à? Tần Phong và Lâm Phạm cùng lúc quay đầu nhìn vào anh ta, Tiểu Vương ngơ ngác: “Sao vậy?”
Tần Phong thu hồi tầm mắt, lái xe ra ngoài, bên trong xe vô cùng im lặng.
Tiểu Vương càng lúc càng mờ mịt: “Hai người nói một câu đi được không? Có chuyện gì vậy? Bầu không khí này có chút kỳ lạ, tôi thấy rất bất an, cảm thấy vô cùng không tốt? Hai người không thấy vậy à?”
Lâm Phạm lấy một viên kẹo từ trong túi ra đưa cho Tiểu Vương: “Anh ăn kẹo đi.” Tiện thể thì ngậm miệng lại đi.
“Tiểu Lâm, cô đến làm gì vậy?” Tiểu Vương xé giấy bọc kẹo ra, bỏ kẹo vào miệng cắn lộm cộm.
Lâm Phạm quay đầu lại lần nữa, nhìn thẳng vào Tiểu Vương: “Anh Tiểu Vương.”
“Gọi anh Vương, gọi kiểu đó nghe giống như Tiểu Vương Bát(đồ khốn) vậy.” Tiểu Vương cười đáp: “Kẹo rất ngon, cảm ơn nhé.”
“Hai đứa bé kia không sao chứ?”
“Chắc là không sao đâu.”
Lâm Phạm thu hồi tầm mắt, lén nhìn Tần Phong một cái. Sắc mặt của anh xám xịt, tỏ vẻ “đừng nên đụng vào”: “Vậy thì tốt rồi. Có thể bắt được những người đó thì chú Đồng Huy cũng không chết một cách vô ích. Cũng không biết rằng con của chú ấy đang ở đâu, còn có thể tìm được hay không nữa.”
“Con của anh ta đã mất tích từ ba năm trước rồi. Khả năng tìm được rất nhỏ, mọi đầu mối đều bị đứt rồi.” Tiểu Vương nói: “Hình như có một trang web tên là “Bảo bối về nhà”, có thời gian thì cô lên thử xem. Trên đó có rất nhiều người bị lạc mất con, trong số đó có rất nhiều người cả đời này cũng không tìm lại được con của mình.”
Lâm Phạm thở dài: “Kẻ lừa gạt thật xấu xa.”
Tiểu Vương cảm thấy lời này của cô có chút ngây thơ, nhưng cũng rất có lý: “Đúng là xấu xa, kẻ nào cũng vô cùng xấu xa. Trên cơ bản thì lạc mất con có thể nói là hủy hoại cả một gia đình.”
Trong xe lại trở nên yên lặng, Lâm Phạm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đồng Huy đi đến chỗ đó chặn tên lừa đảo lại liệu có phải là đã chuẩn bị sẵn cái chết rồi hay không? Nếu chết rồi thì sẽ có người điều tra vụ án. Án mạng luôn dễ dàng được coi trọng hơn vụ án lừa gạt bán người. Có lẽ anh ta đã rất tuyệt vọng, làm cách nào cũng không thể tìm được con của mình.
Về đến đơn vị, Tần Phong xuống xe chạy thẳng đến tổ chuyên án, Lâm Phạm gọi với theo: “Vậy em về nhà trước nhé?”
Tần Phong quay đầu lại: “Đợi anh trong xe ba mươi phút, anh sẽ ra ngay.”
Lâm Phạm nhìn xung quanh một chút, không còn chỗ để cự tuyệt. Tần Phong đã đi mất hút. Cô ngồi ở trong xe chơi điện thoại một lúc, bên cạnh bỗng có một người ngồi xuống. Lâm Phạm quay đầu lại thì nhìn thấy gương mặt của Đồng Huy.
Lâm Phạm ngẩn người một lúc mới thích ứng được với gương mặt máu thịt lẫn lộn đó của anh ta. Đây là gương mặt của anh ta lúc chết.
“Sao chú vẫn chưa đi?”
“Con của tôi vẫn chưa được tìm thấy.” Ánh mắt của Đồng Huy nhìn về phía xa, ánh mắt chìm xuống: “Không biết là con của tôi đang ở đâu nữa, liệu có phải cũng bị nhét rất nhiều thuốc ngủ vào miệng không.”
“Có lẽ nó đang ở trong một gia đình rất ấm áp, có cha mẹ nuôi yêu thương đùm bọc.”
Đồng Huy chôn mặt vào trong lòng bàn tay, bỗng nhiên nghẹn ngào nói: “Tôi thật sự rất nhớ nó. Không lẽ đến chết mà tôi cũng không thể gặp nó một lần được sao? Tôi chỉ muốn gặp nó một chút....”
Lâm Phạm không biết nên an ủi anh ta như thế nào, chỉ yên lặng nhìn anh ta khóc.
Một lúc lâu sau, Đồng Huy ngẩng mặt lên nhìn Lâm Phạm: “Cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng cảm ơn cô đã giúp đỡ. Bọn họ đã bắt được kẻ lừa đảo rồi.”
“Đó là công lao của cảnh sát, tôi cũng đâu có làm được gì.”
“Cảm ơn cô, cô sẽ được đền đáp xứng đáng.” Cơ thể của Đồng Huy bắt đầu trở nên trong suốt, ánh mắt của anh ta có chút ngơ ngẩn: “Tôi phải đi rồi, có lẽ tôi sẽ không gặp được con của mình nữa. Nếu như cô gặp được con của tôi, xin cô hãy nói với thằng bé rằng bố vẫn luôn tìm nó, vẫn luôn yêu nó, nhớ thương nó...”
Đồng Huy đã biến mất rồi, Lâm Phạm cảm thấy lòng mình có chút chua xót. Cô quay đầu nhìn về một hướng khác, bóng tối vô tận đang bao trùm lên mặt đất. Bóng đêm nhỏ hẹp trên thế giới này khiến người ta đau khổ. Đồng Huy vốn dĩ không đáng phải chết, nhưng vì tội ác của kẻ khác đã khiến anh ta mất đi sinh mạng.
Tiếng bước chân tiến đến gần. Lâm Phạm dụi mắt, thu lại tâm tư của mình. Cửa xe bị mở ra, Tần Phong ngồi vào trong khởi động xe: “Anh đưa em về.”
Lâm Phạm nhìn anh, Tần Phong liếc qua, nhìn thấy vành mắt đỏ bừng của cô. Anh cau mày, cởi dây an toàn ra đặt tay lên đầu cô: “Sao lại khóc rồi?” Sau đó trượt tay xuống, xoa xoa lên mặt cô: “Anh chỉ sợ em xảy ra chuyện, vừa rồi có hơi nóng nảy. Đừng khóc, anh cũng đâu có mắng em.”
Nếu anh đã hiểu lầm thì Lâm Phạm cũng không muốn giải thích nữa. Vừa muốn đi ra khỏi bàn tay của anh thì lại bị anh kéo qua hôn lên đỉnh đầu. Tay của anh thật sự rất thô ráp, sờ vào khiến người ta cảm thấy rất đau. Lâm Phạm còn đang nghĩ...thì Tần Phong đã đè lên môi của cô, Lâm Phạm mở to mắt.
Nhưng Tần Phong cũng đã nhanh chóng buông cô ra, nhéo lên mặt cô một cái: “Không cho phép em khóc.”
Lâm Phạm ừ một tiếng. Tần Phong kéo dây an toàn lại một lần nữa rồi lái xe ra ngoài, nói: “ Đăng ký cho em một lớp học quyền anh nhé. Với chút công phu mèo cào của em, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.”
Lâm Phạm lại ừ một tiếng.
“Em đừng có mà không phục, thân thủ của em thực sự không tốt.”
“Em đâu có không phục.”
Tần Phong nhìn bộ dạng trẻ con của cô, cũng không nói thêm gì nữa. Lâm Phạm quả thật là có chút bản lĩnh, nếu đánh nhau với người bình thường thì sẽ không bị thiệt. Nhưng nếu gặp phải kẻ nào đó quá mức tàn ác, cô sẽ đánh không lại. Thực ra thì tính cách của Lâm Phạm rất xốc nổi. Mặc dù hiện tại trông rất nghe lời, nhưng chẳng qua là do cô chưa gặp phải chuyện gì. Tính cách này rất dễ bị chịu thiệt.
“Buổi tối ăn gì?”
“Cơm rang.”
Tần Phong lái xe khoảng hai mươi phút. Sau đó dừng lại ở ven đường, xuống xe nói: “Đi ăn chút gì đã.”
Lâm Phạm xuống theo. Tần Phong kéo cô ôm vào bên cạnh mình, xoa xoa lên trán cô, giọng nói thấp xuống: “Vừa rồi bị thương sao?”
Lâm Phạm lắc đầu. Cô không quen ôm ấp Tần Phong ở ngay ngoài đường như vậy, không được thoải mái.
Tần Phong buông Lâm Phạm ra, nhưng lại nắm lấy tay cô kéo đi. Vào trong một cửa hàng mở cửa suôt hai tư giờ, Tần Phong để Lâm Phạm ngồi ở một vị trí gần cửa sổ, còn mình thì đi gọi món.
Lâm Phạm lấy điện thoại ra chụp bóng lưng của Tần Phong một cái, mở weibo lên muốn khoe bóng lưng của anh một chút. Tần Phong chân dài eo nhỏ, mặc đồng phục vào trông rất đẹp trai.
Đầu trang hiện lên bài viết của weibo Linh dị. Đường Trung Minh lại có ác quỷ. Lúc nửa đêm có người đi qua đường Trung Minh nghe thấy có tiếng khóc, vô cùng dọa người. Bài viết có một bức ảnh gương mặt đang chảy máu. Lâm Phạm không bị nội dung bài viết làm cho sợ hãi, nhưng lại bị bức ảnh dọa đến mức suýt nữa giật nảy cả lên.
Tần Phong đi đến, kéo ghế ra ngồi xuống. Lâm Phạm nhanh chóng ngẩng đầu lên, dường như là bị giật mình. Thấy là Tần Phong mới thở phào một cái. Tần Phong quan sát Lâm Phạm, khoanh tay dựa vào ghế, đôi mắt đen nhánh trầm xuống: “Em lại nhìn thấy thứ gì mà lại bị dọa đến mức như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.