Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 70:




Tần Phong ôm Lâm Phạm, đặt tay lên đầu cô. Không biết nên nói thế nào, trái ngược khoa học, rất nhiều chuyện chính anh cũng không thể giải thích. Yên lặng hồi lâu, mới lên tiếng: “Ông ấy nói mạng sống của em không dài, bởi vì kết thiện duyên mới sống đến bây giờ.”
Lâm Phạm nắm áo của anh, hình như đã khóc. Trên bả vai ướt một khoảng, giọng nói của Tần Phong không lớn, rất nặng: “Anh không biết có thể tin lời của tiên sinh không, ông ấy từng nói chúng ta ở bên nhau thì sức khỏe của em sẽ tốt hơn.”
Lâm Phạm trong lòng anh ngẩng đầu lên, cảm thấy Tần Phong đang nói bậy, không biết tiên sinh đang nói cái gì.
“Chắc là Âu Dương Ngọc có chút đạo hạnh, nhưng mà anh không biết mục đích của anh ta, anh cũng không biết với em là tốt hay xấu, anh không thể tin anh ta.” Tần Phong đối diện ánh mắt của cô, buông tay xuống ngón cái lướt qua gương mặt của cô: “Ông ấy muốn chúng ta làm vợ chồng, âm dương điều hòa, bây giờ âm khí của em quá nặng. Em là người, âm khí quá nặng không tốt với em, hồn phách không yên, có thể sẽ có tà ma thừa dịp yếu ớt mà vào.”
Lâm Phạm sốc nặng, hoang mang, đây là tiên sinh gì? Kỳ quái không đứng đắn.
“Sau này hãy nói đi, ngày mai đến bệnh viện kiểm tra trước.” Gương mặt cô rất trắng, Tần Phong cúi đầu hôn cô, thở dài đè cằm lên đỉnh đầu cô: “Về nhà.”
Lâm Phạm lại tái phát, dáng vẻ còn rất đáng sợ, vừa nãy Tần Phong phát hiện gần như cho rằng cô sắp chết. Tần Phong nghĩ mà sợ hãi, cô còn nhỏ, mới sống được mười mấy năm.
Lái xe về nhà, Lâm Phạm muốn về phòng, đi tới cửa quay đầu nhìn Tần Phong.
“Đi ngủ đi.”
Tần Phong cất đồ xong thì đi đến phòng ngủ chính, Lâm Phạm hít sâu lên tiếng: “Làm vợ chồng là ngủ cùng sao?”
Tần Phong dừng bước, quay đầu lại con mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Lâm Phạm, nhìn chừng nửa phút, Lâm Phạm căng thẳng muốn chạy. Tần Phong nói: “Không chỉ đơn giản là nằm ngủ cùng.”
Lâm Phạm kéo cửa chạy vào, cửa phòng nặng nề đóng lại, cô tựa vào cánh cửa che ngực, tay run rẩy lấy điện thoại mở Baidu. Nam nữ ở chung có thể làm gì, hôn môi? Ôm ấp? Vừa mở Baidu, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Điện thoại của Lâm Phạm rơi xuống, cô vội vàng nhặt điện thoại lên đi mở cửa, Tần Phong đứng ở bên ngoài hơi híp mắt nhìn cô: “Mẹ anh mua cho em mấy bộ quần áo.” Tần Phong đưa túi cho Lâm Phạm, chỉ chỉ: “Bên trong có đồ lót, em đã trưởng thành nên mặc vẫn phải mặc. Được rồi, đi ngủ đi.”
Đầu óc Lâm Phạm mơ hồ, gật đầu liên tục.
Tần Phong xoay người đi, Lâm Phạm đóng cửa lại mở túi ra nhìn, toàn là màu hồng. Cô đổ quần áo trong túi lên giường, tất cả đều là màu hồng. Có một chiếc váy, còn có—— Lâm Phạm nhanh chóng nhét áo ngực vào trong chăn, gương mặt nóng rực.
Cô chưa từng mặc, ý gì đây? Tần Phong muốn cô mặc cái này? Xấu hổ quá!
Chiếc váy rất đẹp, nhưng Lâm Phạm chưa từng mặc váy, cũng sợ lạnh, đành phải treo váy vào trong tủ. Tắm xong rồi về phòng, Lâm Phạm lại lấy áo ngực màu hồng từ trong chăn ra. Nhìn xung quanh, chắc chắn kéo kỹ rèm cửa sổ trong phòng, cô rúc vào trong chăn mặc thử. Quái dị không nói ra được, hai khối trước ngực bị siết ra hình.
Vội vàng cởi xuống ném vào trong chăn, bụm mặt, trước kia cô từng thấy bạn học nữ mặc, nhưng mà bà nội nói cô còn nhỏ nên không cần mặc. Trong thôn của họ cũng không có ai mặc cái này, áo nhỏ màu hồng nhạt quấn quanh ngực.
Có bị người ta mắng không? Người khác có nói cô là hồ ly tinh không? Có người chê cười cô không?
Buổi sáng ngày thứ hai Lâm Phạm thức dậy trước, cô làm xong cơm sáng thì Tần Phong mới ra cửa: “Sớm vậy?”
Lâm Phạm cúi đầu ăn cháo: “Ăn cơm sáng không?”
Tần Phong đi tới kéo cái ghế đối diện ngồi xuống, múc cháo ăn bánh: “Sáng sớm mà em đỏ mặt cái gì?”
Lâm Phạm lắc đầu, tiếp tục ăn cháo.
Tần Phong cũng không chú ý đến gương mặt cô, nói: “Ăn cơm xong đến bệnh viện.”
Lâm Phạm “vâng” một tiếng, nhanh chóng ăn cơm xong rúc cổ cầm bát vào phòng bếp, Tần Phong nghĩ đến vết thương trên người cô, có phải vết thương chưa khỏi không? “Em khỏi bệnh hoàn toàn chưa?”
“Khỏi rồi.” Lâm Phạm xoay người chạy về phòng, Tần Phong gọi cô lại: “Ưỡn ngực ngẩng đầu, đừng khom lưng.”
Trên mặt Lâm Phạm thoáng đỏ rực, lao vèo vào phòng, Tần Phong không hiểu chuyện gì. Ăn cơm xong thì thu dọn chén đĩa, gọi điện đến cục xin nghỉ, lúc này mới gọi Lâm Phạm: “Đi, cầm theo quyển hồ sơ bệnh lý.”
Lâm Phạm lại mặc thêm cái áo khoác, giờ mới đeo túi xách đi ra, đi thẳng đến nhà để xe cô vẫn cứ khom người, đây là có chuyện gì vậy? Tần Phong dừng bước, Lâm Phạm suýt nữa đụng vào người anh, bèn vội vàng ngẩng đầu. Cô đối diện với đôi mắt của Tần Phong, sửng sốt: “Sao thế?”
Tần Phong ép cô đứng thẳng, quan sát: “Cứ khom lưng làm gì?”
Lâm Phạm không biết để mặt mũi vào đâu: “Anh đừng hỏi, đi thôi.”
Hiếm khi Tần Phong thấy Lâm Phạm nũng nịu, vui vẻ khăng khăng không để cho cô đi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Phạm: “Anh buông em ra, em đi.”
“Em không nói, hôm nay không đi được.”
Lâm Phạm không thoát khỏi tay Tần Phong, thất vọng, đối diện với anh mấy giây đã thua rồi. Nhìn xung quanh không có ai, cô mới sát lại gần Tần Phong: “Cái áo—— gì đó mặc vào cảm thấy là lạ.”
“Áo gì?” Tần Phong không hiểu.
Lâm Phạm dùng cằm ra hiệu, lấy can đảm: “Có phải rất kỳ lạ không?”
Tần Phong nhìn quần áo rộng của cô, nín cười: “Thật sự không nhìn ra.”
Lâm Phạm: “Thật sao?”
Tần Phong nghiêng đầu, lông mày sắp bay lên, anh đã nhờ mẹ giúp Lâm Phạm mua quần áo con gái. Xoay người sải bước đến phía chiếc xe, thật sự muốn cười to.
Lâm Phạm đuổi theo, bụm mặt: “Anh Tần?”
“Lên xe.”
Lâm Phạm lên xe, Tần Phong ngồi bên kia mở điều khiển, liếc Lâm Phạm: “Không cần khom lưng, em ưỡn ngực cũng không có ai nhìn ra.”
Lâm Phạm: “...”
Bận rộn làm kiểm tra một ngày, ngày mai mới có thể lấy kết quả kiểm tra. Tần Phong và Lâm Phạm ngồi ở nhà ăn dùng cơm tối, mẹ Tần gọi điện thoại tới, Tần Phong nghe máy.
“Buổi tối con đến chỗ mẹ một chuyến, mẹ mua mấy bộ quần áo cho Tiểu Lâm, con mang về.” Mẹ nói lải nhải trong điện thoại: “Con cũng đừng uất ức cô gái người ta, nhìn xem trên người toàn mặc cái gì?”
Lâm Phạm lột tôm xong đưa tới trước mặt Tần Phong, mới lột bao tay xuống. Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm lanh lợi đối diện, “vâng” một tiếng: “Lát nữa con tới lấy.”
“Thiếu cái gì thì nói với mẹ, chớ uất ức Tiểu Lâm, con bé rất đáng yêu. Con không muốn cưng chiều thì đưa tới chỗ mẹ, coi như mẹ và bố con thêm một cô con gái đáng yêu—— “
“Con biết rồi, con và Lâm Phạm đang dùng cơm.”
“Đừng ăn mãi ở bên ngoài, không tốt cho sức khỏe. Lúc sức khỏe của Tiểu Lâm tốt lên, có thời gian thì về, mẹ nấu canh cho các con.”
“Được ạ.”
Cúp điện thoại, Tần Phong nhìn cô: “Em không ăn tôm hả?”
“Vâng.”
Tần Phong ăn con tôm mà cô bóc: “Mẹ anh lại mua mấy bộ quần áo cho em, tối qua lấy.”
“Làm phiền dì rồi.” Lâm Phạm uống canh, ngẩng đầu, tròng mắt đen nhìn Tần Phong, tinh thần xán lạn: “Nhưng em không mặc váy, rất phí phạm, anh bảo dì ấy đừng mua nữa.”
“Bà ấy muốn mua thì để bà ấy mua, bà ấy thích mua đồ cho con gái.”
Lâm Phạm phục luôn, người có tiền thật phóng khoáng.
Ngày thứ hai lấy báo cáo kiểm tra, vẫn không có bất cứ vấn đề gì. Tần Phong có việc đã đi trước, Lâm Phạm đứng ở cửa bệnh viện một lúc, mới đón xe.
Bên này khá khó đón xe taxi, Lâm Phạm đợi năm phút xe cũng chưa tới, cô vừa định đến trạm tàu điện ngầm thì một chiếc màu đen chạy băng băng tới. Ấn còi, Lâm Phạm đi lên bậc thang vỉa hè, xe kia vẫn nhấn còi.
Lâm Phạm quay đầu liền thấy bảng số xe quen thuộc, lập tức nhức đầu, nhanh chân chạy. Đột nhiên chân không thể động đậy, cơ thể cô cứng ngắc, Âu Dương Ngọc thật sự dám làm chuyện như vậy giữa ban ngày.
Âu Dương Ngọc xuống xe đi tới, Lâm Phạm liếc mắt thấy anh ta càng ngày càng gần, nhíu mày. Cuối cùng thì Âu Dương Ngọc đi tới trước mặt cô, anh ta đặt tay lên vai Lâm Phạm, tạo ra một loại hành động thân mật ở trong mắt người ngoài. Cúi đầu, đến gần tai Lâm Phạm: “Bệnh viện không thể chữa bệnh của cô, tại sao không tin tôi chứ?”
Lâm Phạm chán ghét mau nôn, cắn răng: “Anh buông tôi ra.”
Âu Dương Ngọc bế ngang Lâm Phạm, Lâm Phạm lập tức kêu to: “Cứu mạng với!”
Xung quanh có người nhìn lại, Lâm Phạm hô to: “Cứu mạng với! Tên biến thái này bỏ thuốc làm tôi không thể động đậy, ai mau tới cứu tôi với!”
“Ngài Âu Dương.” Một giọng nói vang lên sau lưng, Lâm Phạm thấy sắc mặt của Âu Dương Ngọc thay đổi. Ánh mắt dần dần u ám, anh ta thả Lâm Phạm xuống, quay đầu nhìn sang.
Cơ thể của Lâm Phạm đã có thể động đậy, vừa muốn chạy thì thấy vị tiên sinh đi tới, cô từng gặp người đó. Cô và Tần Phong từng đi tìm ông ta, ông ta nói mạng sống của mình không còn lâu nữa.
Tiên sinh cầm gậy chống, mặc áo trắng đơn giản. Lâm Phạm chạy tới núp sau lưng ông ta, cầm điện thoại ra gọi cho Tần Phong.
Âu Dương Ngọc híp mắt, lộ ra tàn ác: “Có liên quan gì tới ông?”
“Bạn bè nhờ vả, mong ngài Âu Dương cho chút mặt mũi.”
“Ông?” Âu Dương Ngọc nâng cằm lên: “Xứng sao?”
Tần Phong nghe điện thoại, Lâm Phạm nói: “Cửa bệnh viện, anh có thể tới không?”
“Được.”
Anh không hỏi chuyện gì, Lâm Phạm nghe thấy tiếng bước chân ở đầu điện thoại bên kia, cô không cúp máy. Vịn cánh tay của tiên sinh, cảnh giác nhìn chằm chằm Âu Dương Ngọc, Âu Dương Ngọc cười nhạt: “Được, rất tốt!”
E rằng Tần Phong cũng nghe thấy giọng nói của Âu Dương Ngọc, tiên sinh ngăn cản trước mặt Lâm Phạm, nhìn Âu Dương Ngọc: “Ân oán kiếp trước là ở kiếp trước, kiếp này cô ấy cùng cậu không có duyên.”
“Cút ngay!” Âu Dương Ngọc đột nhiên nổi giận, giọng nói rất lớn, mặt trời vừa còn rực rỡ đảo mắt đã giăng đầy mây đen, anh ta nhìn chằm chằm Lâm Phạm, nói từng chữ từng câu: “Lại đây.”
Lâm Phạm cảm thấy áp bức, cô không quen biết Âu Dương Ngọc, cô chắc chắn trước khi thuê phòng cô chưa từng gặp Âu Dương Ngọc, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy quen thuộc. Sự quen thuộc khiến cô sợ hãi, khiến cô đau khổ, Lâm Phạm tiếp tục lui về phía sau: “Rốt cuộc anh là ai?”
“Tôi nói, cô lại đây. Ngoan ngoãn, tôi sẽ không trừng phạt cô.”
Bầu trời nổi một tia sét, mây đen cuồn cuộn lao nhanh tới. Âu Dương Ngọc ra tay, tốc độ của anh ta vô cùng nhanh. Trong giây lát đã đến trước mặt Lâm Phạm, Lâm Phạm tháo túi đeo ra đập, tiên sinh cầm gậy chống cản động tác tiếp theo của Âu Dương Ngọc: “Ngài Âu Dương, không thể không nói phải trái.”
“Cút!” Anh ta vẫy tay, tiên sinh vặn gậy chống rút trường kiếm ra đâm thẳng tới, Âu Dương Ngọc không ngờ ông ta có chút năng lực, đành phải ngửa người về phía sau tránh né, cơ thể đã trượt ra xa hai mét. Trên con đường này không có người đi đường, không có xe cộ, yên tĩnh không một tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.