Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 63:




“Các người là cảnh sát à?”
“Đúng vậy, cạnh bờ sông moi ra một bộ hài cốt.”
“Nghe nói” Người phụ nữ trung niên đặt con xuống, đứa trẻ hơi run rẩy chạy đi, bà ấy quay đầu lại nói với Tần Phong: “Đây là ai? Chết cũng quá thảm, nghe nói còn là chó đào lên.”
“Các người đều không rời khỏi mảnh đất đó sao?”
“Đất nông nghiệp được trả lại cho rừng vào năm 2004. Đất canh tác ở đây đều được trồng cây, người trong thôn chúng tôi thường hay qua bên đó câu cá hoặc đưa ít đồ. Đưa xong thì đi, ai đi đào đất làm gì.” Người phụ nữ lấy chìa khóa ra mở cửa, trên cánh cửa sơn đỏ viết hai chữ đơn sơ, ‘cư trú’.
“Các người có muốn ăn không?”
“Vậy làm phiền chị rồi.” Tần Phong sợ Lâm Phạm đói bụng, bản án cũ thế này gấp cũng không được.
“Đây là phòng ở, các người nhìn xem một chút.”
Tần Phong dẫn Lâm Phạm đi vào, trong căn phòng có hai cái giường nhưng tường được quét vôi trắng nõn, cũng xem như là sạch sẽ, Tần Phong đi ra, người phụ nữ nói: “Các người muốn ăn cái gì? Tôi đi làm cơm.”
“Lâm Phạm.” Tần Phong gọi Lâm Phạm: “Muốn ăn cái gì?”
Lâm Phạm nói: “Cái nào cũng được.”
“Trong bếp có thức ăn, nếu không tôi dẫn cô đi xem thử?”
Tần Phong nhìn xung quanh, Lâm Phạm gật đầu: “Được.”
Cô đi theo dì vào phòng bếp, Tần Phong đi ra ngoài sân, châm một điếu thuốc cạnh cửa, có người từ trong thôn đi qua tán gẫu với anh thì anh tò mò. Tần Phong hít khói, hỏi: “Trưởng thôn các người sống ở đâu?”
“Anh nhìn tòa nhà hai tầng kia, rất dễ thấy, trong thôn chúng tôi chỉ có một nhà hai tầng.”
Lâm Phạm đi theo người phụ nữ vào phòng bếp: “Có muốn cháu nấu không, cháu giúp dì nhé?”
“Cháu biết làm à?” Ánh mắt người phụ nữ chuyển thật nhanh, dáng vẻ tháo vát: “Vậy làm sao được chứ.”
“Cứ để cháu làm cho.” Lâm Phạm cười vô hại: “Dì chỉ cần giúp cháu nhóm lửa là được.”
“Cô nhóc sống ở thành phố như cháu cũng không yếu ớt, cái gì cũng biết làm.”
“Cháu cũng là người trong núi.” Lâm Phạm tìm cà chua rửa sạch, thớt cũng tráng nước qua: "Những năm gần đây, trong thôn các dì có ai mất tích không?"
“Dì không nghe nói gì cả.”
“Thôn gần đây thì sao? Có kẻ ngốc tàn tật đi mất hay không?”
Những người sáu ngón Lâm Phạm đã gặp phần lớn đều có chút vấn đề về trí thông minh. Một người trưởng thành, mặc quần áo tương tự như quảng cáo, vừa không có tiền thì tại sao bị giết? Trói tay là dây nilon, mặc dù phai màu không còn dáng vẻ ban đầu nhưng tại bờ sông, Lâm Phạm vừa nhìn đã nhận ra là sợi dây phía trên lưới cá. Vốn có màu xanh lá cây, loại này vô cùng bền chắc, không dễ bị phân hủy.
“Có kẻ ngốc đi mất nhưng mà việc này có liên quan đến vụ án các cháu đang điều tra sao?”
“Không có, cháu chỉ hỏi cho vui thôi.”
“Ở thôn dì không có nhưng thôn gần đây thì hình như có một người, nói đi ra ngoài làm việc nhưng sau đó mãi không trở về, người nhà đi tìm cũng thấy. Nhưng mà kẻ ngốc đó nói mắc bệnh là mắc bệnh, chết ở đâu cũng không nói.”
“Dì nghe nói gần đây có ai là sáu ngón không?”
Người phụ nữ đốt lửa, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: “Ở thôn dì có một người sáu ngón, nhưng mà đã chết cách đây vài năm, bất ngờ rơi xuống sông chết đuối.  Những người khác thì dì không biết.”
Tra án ở nông thôn rất phiền phức, người mất tích cũng không đi đồn công an báo án. Nấu mì xong, Tần Phong mới trở về, bên ngoài trời đã tối đen. Trong sân thắp một cái bóng đèn, Lâm Phạm đặt mì lên bàn ăn bằng đá bên ngoài, kéo ghế đẩu và ngồi xuống.
Người phụ nữ nói: “Các cháu ở đây ăn cơm, dì đi ra ngoài.”
Sau khi người phụ nữ rời đi, Lâm Phạm hỏi: “Bên phía đồn công an kiểm soát người mất tích thế nào?”
“Năm năm qua không có ai báo người mất tích.” Tần Phong ăn hết nửa bát mì, đi vào bếp rót hai ly nước, đi ra ngồi ở đối diện, đưa cho Lâm Phạm một ly: “Chẳng lẽ người này mồ côi?”
“Ở nông thôn, có rất nhiều án mất tích đều không báo.” Lâm Phạm nói: “Có rất nhiều cha mẹ cũng không báo, bởi nông thôn có nhiều trợ cấp, hàng năm sẽ phát tiền dựa theo đầu người. Số người vẫn còn đó thì bọn họ có thể được hưởng bù. Em có một ý này nhưng không đáng tin lắm, anh nghe thử, anh cảm thấy người chết này có khả năng là người bị thiểu năng hay không?”
Tần Phong trầm mặc chốc lát rồi gật đầu: “Có thể.”
Lâm Phạm nhìn thấy phản ứng của anh mới hỏi tiếp: “Kết quả khám nghiệm tử thi là khoảng 22 tuổi đúng không? Người hơn hai mươi tuổi mà trên người có một đồng tiền? Hoặc là vô cùng nghèo, hoặc là trí tuệ có vấn đề. Từ quần áo anh ta mặc có thể thấy anh ta không phải là người có tiền gì, người trộm tiền hơn nữa giết anh ta chắc chắn sẽ không để cho anh ta đồng nào. Em vẫn không hiểu kẻ nào có thể làm ra chuyện độc ác như vậy. Trói đánh cho chết, chôn vào trong hố đất.”
“Quần áo bị ăn mòn nghiêm trọng nên hiện tại chúng ta chưa thể đưa ra kết luận cuối cùng.” Tần Phong tiếp tục ăn. Lâm Phạm nấu khá ngon nên anh rất thích: “Có lẽ đồng xu kia không phải của người chết, chờ có kết quả kiểm tra, không loại bỏ khả năng người chết là người thiểu năng.”
Lâm Phạm nói: “Em cũng đoán mò.”
“Ăn đi.”
Sau khi ăn xong, Tần Phong đi ra ngoài mà không dẫn Lâm Phạm. Lâm Phạm trò chuyện với gia đình chủ nhà, ngắm nhìn các vì sao. Buổi tối hôm nay trời rất đẹp. Bầu trời đầy sao, dải ngân hà trải dài trên bầu trời xanh thẳm, ánh trăng sáng, mặt đất được soi chiếu rõ như ban ngày.
Lâm Phạm không phải là lần đầu tiên cùng Tần Phong ngủ chung một phòng, anh không nói ở riêng nên người nhà này cũng chỉ cho bọn họ một căn phòng. Lâm Phạm cũng chỉ có thể như vậy, đến khi mười giờ, Tần Phong còn chưa trở lại, chủ nhà đã đi về ngủ.
Lâm Phạm cũng rửa mặt sạch sẽ trở lại nằm trên giường, nhìn trần nhà màu trắng, trong đầu đầy xương trắng. Cô không thấy linh hồn, trong hố ngoại trừ mùi xác chết thì không có cái gì cả. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Lâm Phạm lập tức cảnh giác, ngay sau đó cửa bị đẩy ra, Lâm Phạm ngồi dậy, sờ vào con dao găm trong túi.
Tần Phong bước vào, anh nhìn về phía Lâm Phạm: “Sao em còn chưa ngủ?”
“Có kết quả gì không?”
“Tiểu Vương đã trở về huyện thành đem đồ vật trở về kiểm tra.” Tần Phong ngồi xuống giường đối diện, cúi người cởi giày. “Hiện tại đã tìm thấy ba người mất tích, tất cả đều đã mất tích hơn năm năm, trừ một người không cha không mẹ, hai người còn lại đều thiểu năng trí tuệ.”
Lâm Phạm nằm xuống, nhìn về phía Tần Phong: “Phương tiện ném thi thể có thể là một chiếc thuyền.”
“Ừ.”
Tần Phong thay dép đi tắm rồi nhanh chóng trở lại, quần tây đã được anh xắn lên lộ ra một bắp chân, nhấc chân lên giường, cầm điện thoại đọc báo cáo khám nghiệm chi tiết bộ hài cốt.
Thời tiết rất nóng, ở quê không có máy điều hòa nhưng Lâm Phạm lại bọc mình trong chăn giống như trú đông. Tần Phong dựa vào giường bấm điện thoại, thuận tay cầm sách trên bàn lên quạt.
Lâm Phạm nhìn chằm chằm quyển sách in hình người phụ nữ trần nửa người trên tay anh, cảm thấy rất không được tự nhiên, cô trở mình: “Ngày mai chúng ta trở về sao?”
“Tạm thời không về được, nếu như công cụ vứt xác là thuyền thì phải kiểm soát lại dọc theo bờ sông tất cả các thôn.”
Lúc mới vào Lâm Phạm cũng không để ý đến cuốn sách nhưng bây giờ càng nhìn càng cảm thấy gai mắt, người phụ nữ kia mặc đồ rất ít. Ngực cô ta rất lớn, Lâm Phạm lặng lẽ vùi đầu vào chăn bông, vén cổ áo lên nhìn bánh bao nhỏ của mình. Lại duỗi đầu ra, nhìn chằm chằm tay của Tần Phong: “Anh rất nóng hả?”
“Ừm, không sao.” Tần Phong đang nhìn điện thoại, người phụ nữ trong tay theo động tác của anh mà lướt qua lướt lại.
Lâm Phạm mím môi một cái: “Vậy em tắt đèn.”
“Được.”
Lâm Phạm tắt đèn, mắt không thấy tâm không phiền. Nhắm mắt lại, không biết thiếp đi lúc nào, có một giấc mơ rất kịch liệt, trong mơ Tân Phong bị một người phụ nữ ngực lớn quyến rũ. Lâm Phạm hoảng loạn ngồi dậy, người đầy mồ hôi, cô thở dốc trong bóng tối.
“Lâm Phạm?”
Tần Phong cũng tỉnh, anh bật đèn lên nhìn thấy cô đổ đầy mồ hôi, xuống giường sờ đầu Lâm Phạm, lòng bàn tay lạnh như băng: “Lại gặp ác mộng?”
Lâm Phạm giương mắt nhìn chằm chằm Tần Phong, không lên tiếng.
Tần Phong đẩy cô vào bên trong, ngồi xuống bên cạnh cô: “Em mơ thấy gì?”
Dưới ánh đèn, ánh mắt thâm thúy của anh cùng giọng nói khàn khàn đặc biệt mê người nửa đêm, giọng nói của Lâm Phạm khô khốc, khuôn mặt nóng hổi như lò lửa: “Mấy giờ rồi?”
Tần Phong cũng buồn ngủ, anh ngáp một cái, giơ tay đưa đến trước mặt Lâm Phạm. Ba giờ rưỡi đêm, còn chưa đến bốn giờ.
Lâm Phạm có chút xấu hổ, nghĩ đến nội dung trong mơ lại càng thêm xấu hổ. Gãi tai nói: “Anh đi ngủ đi, làm phiền anh rồi.”
Tần Phong không đi về mà nghiêng đầu tỏ ý Lâm Phạm ngủ ở bên trong, nhấc chân lên giường: “Em ngủ bên trong.”
Lâm Phạm mở to mắt, sững sờ.
Tần Phong xoa xoa tóc của cô: “Ngủ đi, ngớ ngẩn cái gì?”
Lâm Phạm cứng người, dời vào bên trong, làm ổ trên giường.
Tần Phong nằm xuống ở bên ngoài, dáng người cao lớn của anh chiếm hơn một nửa cái giường. Lâm Phạm mò tới cuối giường, Tần Phong mở mắt ra: “Em làm gì vậy?”
“Đi vệ sinh.”
Lâm Phạm nhảy  xuống giường như con chuột nhỏ rồi lao ra khỏi cửa, Tần Phong nhếch miệng cười, nhắm mắt lại. Nửa ngủ nửa tỉnh, Lâm Phạm trở lại nằm xuống bên cạnh anh, Tần Phong quay sang hôn lên mặt cô, trầm giọng nói: “Không cần sợ.”
Lâm Phạm nhìn khuôn mặt anh đang ở gần trong gang tấc, hô hấp của cô gần như ngừng lại, yên lặng quan sát. Lòng bàn tay đổ mồ hôi, trước kia cô gặp ác mộng đều là ma quỷ, lúc này lại là Tần Phong.
Lông mi anh rất dài, ngũ quan anh tuấn. Qua một lúc lâu, Lâm Phạm mới yên lặng thở ra một hơi, tắt đèn nhắm mắt lại.
Hôm sau, Tần Phong dậy trước, Lâm Phạm còn đang vùi mình ngủ trong góc, bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy. Anh xuống giường sửa sang lại quần áo, lướt qua bìa tạp chí trên bàn thì dừng lại và cau mày.
Cái quái gì thế! Cầm lên rồi vứt vào thùng rác, người nhà này thật hết lời để nói.
Rửa mặt xong thì người của cục công an huyện đến, Tần Phong vội vàng ăn sáng xong thì Lâm Phạm mới ra ngoài. Tần Phong đẩy cháo cho cô, Lâm Phạm ăn ngấu nghiến.
Tần Phong đứng dậy ấn bả vai cô: “Tôi đợi em ở bên ngoài, không cần ăn vội như vậy, vẫn còn thời gian.”
Lâm Phạm gật đầu.
Đầu tiên là kiểm tra những người mất tích ở lân cận, nhiệm vụ này không phức tạp nhưng tốn thời gian. Người còn lại rời đi, điện thoại vang lên, Tần Phong bắt máy.
“Theo mức độ ăn mòn và thành phần được tìm thấy, về cơ bản có thể xác định rằng nó đã được chôn trong đất cùng lúc với xác chết.”
“Tôi biết.”
“Tra đến đâu rồi?”
“Sắp rồi.” Tần Phong nói: “Có phát hiện thì liên lạc với tôi.”
“Được.”
Cúp điện thoại xong, Tần Phong cất điện thoại di động lại trong túi, sải bước đi về phía sân, Lâm Phạm đã đeo túi lên lưng, định rời đi.
Tần Phong thanh toán tiền chỗ ở, cất ví đi theo Lâm Phạm ra ngoài: “Đồng tiền hẳn là chôn cùng người chết, suy luận hôm qua của em cũng có chút khả năng.”
Lâm Phạm hiếm khi được khen, quay đầu cười nói: “Vậy có phải vụ án sẽ được nhanh chóng giải quyết không?”
“Sẽ không lâu đâu.”
Dọc theo các thôn ven sông tra ra được mười lăm người mất tích, con số này nhiều hơn dự kiến. Tuổi tác và giới tính phù hợp thì có bốn người, Tần Phong ngồi trên xe lật xem tài liệu của bốn người này, nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Duy Vũ: “Còn thiếu cái gì không?”
“Chúng tôi đến hỏi từng nhà, hẳn là không sót đâu.”
Trời u ám đột ngột, vừa rồi vẫn còn nắng nhưng trong chốc lát những hạt mưa nặng nề đập vào kính xe. Dần dần dày đặc, mưa đổ xuống như trút nước, không khí oi bức dường như bị mưa lớn cuốn trôi.
Cần gạt nước lau mưa trên kính chắn gió, thổi bay mưa và sương mù để Lâm Phạm nhìn thấy con đường phía trước, một già một trẻ đứng chết lặng ở bên đường, bọn họ dường như không sợ cơn mưa như thác đổ này, nhịp bước rất chậm. Lâm Phạm siết chặt ngón tay, cảnh này là lạ.
Cả hai người đó đều cúi đầu xuống, Lâm Phạm không thể nhìn rõ mặt họ.
“Mưa lớn như vậy, cũng không biết khi nào mới ngừng.” Kiếng xe bị đập vang lên tí tách, Lôi Duy Vũ xúc động.
“Hai người kia làm sao đi ở trong mưa thế?” Lâm Phàm hạ kính xe, đưa tay ra, mưa đập vào tay rất đau. “Còn đi chậm như vậy, cũng không sợ đau.”
“Ai?” Lôi Duy Vũ nhìn Lâm Phạm: “Có ai đâu? Đóng cửa lại đi, mưa muốn hắt vào trong rồi.”
Lâm Phạm đóng kính lại, chỉ vào hai người cách đó không xa, đi lâu như vậy vẫn còn đứng tại chỗ: “Một già một trẻ ở trước mặt.”
Tần Phong nghe vậy ngẩng đầu nhìn về phía trước, đại lộ trống rỗng, chỉ có những giọt mưa đánh lên nền đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.