Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 61:




Tần Phong ra ngoài, Lâm Phạm ngồi ở trên ghế dài cách đó không xa, chống cằm, không biết đang suy nghĩ gì, quần áo rộng thùng thình bao bọc cơ thể nhỏ gầy của cô. Cô không sợ nóng, ánh mặt trời rơi xuống những sợi tóc của cô, phản ra ánh sáng hào quang vàng rực rỡ. Tần Phong đến gần, Lâm Phạm quay đầu, ngẩng đầu híp mắt nhìn Tần Phong.
Cô không nói chuyện, ánh mắt bình tĩnh.
Tần Phong đứng thẳng tắp, nhìn cô hồi lâu, vươn tay. Lâm Phạm nhìn tay của anh, bất động, cũng không nói chuyện, vẫn nhìn anh. Tần Phong ho nhẹ, mở miệng: "Tay."
Lâm Phạm đặt tay vào lòng bàn tay anh, Tần Phong kéo cô đứng lên: "Về nhà thôi."
Đi ra cửa miếu, Lâm Phạm quay đầu lại: “Ông ta nói gì thế?"
"Âu Dương Ngọc đang gạt em.” Tần Phong nói: "Em không đoản mệnh."
"Thật sự?"
"Ừ."
“Em có cần chuyển đi không?”
“Không cần.”
Lâm Phạm quay đầu nhìn Tần Phong: “Ông ta là ai?”
“Một người xem bói thôi.”
Tần Phong dừng bước, buông tay Lâm Phạm ra, móc ra sợi dây đỏ từ trong túi quần, Lâm Phạm giương mắt. Tần Phong đeo dây đỏ lên cổ Lâm Phạm, buộc chặt lại:"Không được lấy xuống."
Lâm Phạm cầm sợi dây rồi ngắm nhìn, cái lọ dài chừng ba cm, bên trong hình như là bùa.
"Đây là cái gì?"
"Bùa hộ mệnh." Tần Phong nói: “ Ngọc của em e rằng sẽ không tìm về được nữa, sau này đeo cái này đi."
Lâm Phạm không cố chấp với khối ngọc kia lắm, nhét bùa hộ mệnh vào trong áo: “Lấy làm gì thế?”
Tần Phong nhướng mày rậm lên, chọc một tay vào túi, đi thẳng lên phía trước: "Bảo vệ em sống lâu trăm tuổi."
Lâm Phạm cũng cười, chạy chậm đuổi kịp bước chân Tần Phong: “Có lẽ anh cũng phải cầu cho mình một cái."
"Cầu cái gì?" Giọng nói Tần Phong không lớn, trong nhàn nhã mang theo vui vẻ.
Lâm Phạm nhìn bóng lưng của anh, nở nụ cười, có thể sống bao lâu thì bấy lâu. Về phần tương lai, cô cũng không nghĩ nhiều tới vậy.
Tần Phong không được đáp án, quay đầu lại: "Hả?"
Lâm Phạm nắm vạt áo của anh, cúi đầu nhìn đường dưới chân: "Cầu cho anh cả đời không lo, cầu cho anh bình an." Tần Phong dừng bước lại, Lâm Phạm ngẩng đầu: "Anh Tần.”
Tần Phong xoa nhẹ tóc của cô: "Về nhà."
Cơm nước xong họ lái xe về nhà, đang đi nửa đường thì nhận được điện thoại của Tiểu Vương, điện thoại mở loa ngoài, Lâm Phạm ngồi ở ghế phụ cũng nghe thấy rõ ràng.
"Người nhà Liễu Phiêu Phiêu đến cục cảnh sát làm loạn, nói tiền của bọn họ bị người ta lừa mất rồi."
"Tiền của bọn họ?"
“Tiền của Liễu Phiêu Phiêu."
“Tôi biết rồi, tôi đang về.”
Cúp điện thoại, Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm: "Liễu Phiêu Phiêu lừa tiền của ba em mới dẫn tới họa sát thân, hiện tại Liễu Phiêu Phiêu chết rồi, tài sản của cô ta cũng chính là tiền của ba em có lẽ là “vật quy nguyên chủ”."
Lâm Phạm sửng sốt: "Ai là nguyên chủ? Em hả?"
“Nếu không thì ai đây? Nhà họ Lâm còn có đứa con thứ hai à?”
Lâm Phạm há to miệng: "Mặc dù không có rồi, nhưng..."
“Lát nữa em đừng xuống xe, anh làm xong việc sẽ chở em về."
Chuyện không đơn giản như trong tưởng tượng, người nhà Liễu Phi Phi đến tới mười người, đủ thứ nào là xa tám nghìn dặm cũng đã đến, bà lão chỉ vào cái ót Tần Phong: “Tôi tra được cậu và con yêu tinh nhỏ kia có một chân, bây giờ cậu che chở cho cái con hồ ly tinh muốn cướp tiền của Phiêu Phiêu nhà tôi. Cán bộ công an mà làm việc nghiêng về tư, tham ô trái pháp luật."
Sắc mặt Tần Phong thay đổi, Tiểu Vương vội vàng kéo Tần Phong: "Đội trưởng Tần, cục trưởng gọi anh đi."
Tần Phong xoay người rời đi, bà lão nhào tới muốn bắt Tần Phong, Tiểu Vương ngăn cản, bà lão liền tát một cái vào mặt Tiểu Vương. Tần Phong dừng bước, quay đầu lại nhìn thẳng vào và lão: "Dùng cách bạo lực uy hiếp, làm trở ngại nhân viên cơ quan công an công tác. Nếu xử lý theo pháp luật thì bị xử lý đi tù ba năm trở xuống có thời hạn..."
Mắt bà lão khẽ đảo ngất trên người Tiểu Vương.
Tiểu vương: "..."
Ông già nhà nó!
Bởi vì liên lụy đến án kinh tế nên tài khoản Liễu Phiêu Phiêu bị đóng băng, cô ta đã chết nhưng tiền không chết. Người nhà họ Liễu mong ngóng tiền của Liễu Phiêu Phiêu, kết quả nửa đường một Lâm Phạm lòi ra. Con gái Lâm Thành Vĩ còn sống, hiện tại đã đến tranh giành tài sản rồi, chỗ dựa hình như là cảnh sát nhân dân. Lên tòa án thiệt thì chỉ sợ một cọng lông tiền nhà họ Liễu cũng không lấy được, bọn họ cũng biết rõ điều này, nên bây giờ đã liều mạng náo loạn.
Ngày hôm sau, bảng tin Giang Thành đã ra lò, tiêu đề cực kỳ khoa trương.
Cấp cao của cục công an nghi ngờ nhận hối lộ, chiếm đoạt tài sản người bị hại. Tần Phong mới sáng sớm đã bị cục trưởng gọi vào văn phòng, ông ta rót một chén trà cho Tần Phong, thở dài: “Cậu xem rồi xử lý như thế nào đi?"
“Chân tướng quan viên nhà nước đánh bạc được làm sáng tỏ thì tiền thuộc về ai là để tòa án phán.”
“Cô gái đó thật sự là bạn gái của cậu?”
Tần Phong ngắt mi tâm: “Ừ?”
“Phá án có lòng riêng?”
Tần Phong nói: “Chúng tôi xử lý theo pháp luật.”
Cục trưởng gõ bàn: "Thế nhưng đã làm liên lụy đến bạn gái của cậu."
“Bạn gái của cảnh sát thì nên vô tư dâng hiến để bị sỉ nhục nhục mạ tới chết hả? Người nhà cảnh sát cũng là người.”
Cục trưởng: "..."
Không biết từ lúc nào mà một khi cảnh sát và dân chúng phát sinh xung đột thì đều là bên cảnh sát sai. Vô luận có lý hay không thì chỉ cần đi làm loạn, đi báo cáo, chửi bới điên cuồng trên mạng thì nhân viên nhà nước sẽ thỏa hiệp, sẽ nhường bước, cho dù là náo loạn vô lý cỡ nào.
“Cậu đang ở khu chung cư hết mấy ngàn một mét vuông nhỉ?” Cục trưởng đột nhiên lái sang chủ đề khác:"Mua như thế nào?"
“Tôi ăn bám.” Tần Phong đứng lên: "Ba mẹ tôi có tiền, để người ta điều tra tôi đi, không điều tra thì việc này không xong được."
“Cái tính tình này của cậu! Tạm thời ở nhà chờ hai ngày đi, không cần đi làm."
Tần Phong quay đầu đi.
Lâm Phạm cũng nhìn thấy tin tức này, toàn thân liền phát lạnh, một bộ phận người không phân tốt xấu chỉ nhìn thấy tiêu đề đã bắt đầu chửi rủa. Ăn nói bậy bạ, cô cắn ngón tay, nhíu mày. Sau một lúc lâu, cô thay đổi quần áo, đeo túi trên lưng đi ra ngoài, vừa tới cửa khu chung cư thì cửa xe của một chiếc xe đang đỗ bên cạnh mở ra, ba bốn người đàn ông chạy tới bao vây cô, đầu óc Lâm Phạm nhạy bén, lui về sau.
“Mấy người là ai?”
Cô sờ vào dao găm trong túi. Một người đàn ông trong đó nói: “Tôi là anh của Liễu Phi Phi, cũng coi như cậu của cô.”
“Mẹ của tôi không có mang họ Liễu, mấy người muốn gì?”
“Muốn nói chuyện với cô?”
“Chẳng có gì để nói: “Lâm Phạm tiếp tục lui về sau: "Tôi không biết mấy người."
“Vào lúc ba của cô chết để lại tuyệt bút khoản nợ, nhưng cô chạy nhanh quá nên khiến cho em gái của tôi gánh. Bây giờ trả sạch tiền rồi thì cô lại ra tranh giành gia sản. Có phải là quá là quá đáng không?”
Lâm Phạm tức giận sắp bùng cháy, cô không biết cãi nhau với người ta, mặt đỏ lên: "Ông nói nhảm cái gì đấy, ba tôi còn là tôi chịu trách nhiệm hậu sự, rốt cuộc mấy người muốn cái gì?"
Một người đàn ông bước tới bắt Lâm Phạm, Lâm Phạm ngay lập tức rút đao ra để ngang trước mặt: “Mấy người đụng vào tôi thử xem?”
Cửa khu chung cư không có người nào, ánh mắt Lâm Phạm  nhìn quanh bốn phía, muốn tìm người có thể giúp mình. Cô cao giọng: "Có phải các người muốn bắt cóc hay không?"
“Cô đừng nói bậy.” Người đàn ông đẩy Lâm Phạm: “Lên xe rồi nói.”
Lâm Phạm chán ghét nổi da gà cả người, nghiêng người tránh đi, hô lớn một tiếng: "Cứu mạng!"
Một chiếc xe hơi màu đen chạy như bay đến, nhanh chóng thắng phanh lại, âm thanh chói tai, xe còn chưa dừng hẳn thì cửa xe đã mở, một người đàn ông lập tức vọt ra. Bốn người nhanh chóng tránh qua một bên, bọn chúng đều nhận ra Tần Phong.
Chỉ trong nháy mắt, bọn chúng đã quay người lên xe bỏ chạy. Tần Phong không muốn đuổi theo, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Tiểu Vương: "Suýt nữa thì Lâm Phạm đã bị bắt cóc rồi, tới Cẩm Tú một chuyến đi."
Lâm Phạm nhìn thấy Tần Phong, lòng cũng bình tĩnh lại, thu dao găm: “Sao anh lại về giờ này?”
Tần Phong kéo Lâm Phạm qua, nhìn lên nhìn xuống phát hiện cô không bị thiệt, mới yên tâm. Bọn họ chờ Tiểu Vương tới đây, sau khi Tiểu Vương tới và đi xem nội dung camera thì Tần Phong lôi kéo Lâm Phạm đi.
Tần Phong cao lớn, nửa cánh tay đã bảo vệ hoàn toàn Lâm Phạm rồi, Lâm Phạm đang ngẩn ngơ bị nhét vào trong xe, kéo lên dây an toàn: "Làm sao vậy? Muốn đi đâu? Em không sao chứ?"
“Không có gì?”
“Không cần tiền nữa, trước kia em không có khoản tiền kia cũng đâu chết.”
“Của em thì sẽ là của em, ai cũng không lấy đi được.”
Lâm Phạm cắn môi, có chút cảm động: "Tần Phong."
"Hả?"
Tần Phong lái xe đến cục cảnh sát, còn cần mặt mũi gì nữa? Đám người nhà họ Liễu kia đã bắt nạt quá đáng vậy rồi.
"Nếu như quá khó xử, coi như xong." Lâm Phạm mím môi:"Chúng ta không cần nữa."
Tần Phong dừng xe ở cục cảnh sát, quay đầu nhìn chằm chằm vào mắt Lâm Phạm, "Sợ cái gì? Thẳng cái lưng lên." Lâm Phạm nháy mắt, Tần Phong nhéo mặt của cô: "Em không quan tâm nhưng tiền là của em, em không muốn thì em có thể quyên góp. Bọn chúng có tư cách gì mà ức hiếp em? Giật đồ trong tay em?"
Lâm Phạm: "..."
Tần Phong ngón tay lướt qua mặt Lâm Phạm: "Muốn làm cái gì thì làm, không sợ."
Lâm Phạm tiếp tục nháy mắt, Tần Phong đẩy cửa xe ra đi xuống, Lâm Phạm vò tóc thành bù xù, đẩy cửa xe ra ngoài. Tần Phong lượn quanh sang nhìn Lâm Phạm suýt chút nữa cười ra tiếng, vuốt thuận tóc của cô: “Em làm gì đấy?"
Lâm Phạm đi đến cục cảnh sát: "Em bị bắt nạt rồi, em phải cáo trạng, con nít khóc sẽ có sữa ăn."
Kết quả là đụng phải phóng viên trước, mà cũng trùng hợp, phóng viên nhìn thấy có tin tức bèn vắt hết óc tới đây để thám thính chút gì đó. Lâm Phạm chưa tới trước công chúng thì đã khóc, người ta mới chỉ hỏi hai câu, Lâm Phạm đột nhiên khóc lên. Đôi mắt đỏ hoe, tựa như đứa nhóc đáng thương nắm chặt vạt áo: "... Cô ta đuổi tôi ra ngoài sau khi bức tử ba của tôi, hiện tại lại vì tiền mà uy hiếp tôi, thậm chí muốn giết tôi. Nếu như không phải anh Tần đến kịp lúc, tôi sớm chết rồi...Sao mọi người có thể phán xét tôi chỉ dựa vào những gì mà mọi người thấy được, tôi tôn trọng phán quyết của pháp viện..."
Ngay sau đó, Tần Phong lập tức đi đến, che chở Lâm Phạm tiến vào cục cảnh sát. Tần Phong để Lâm Phạm chờ ở phòng làm việc của mình, còn mình thì đi tìm cục trưởng.
Sau khi điều tra nội dung camera, rất nhanh sau đó đã bắt được mấy người kia. Tới chiều Tần Phong mới chở Lâm Phạm về. Bây giờ anh bị cắt chức thẩm tra tạm thời, và cũng không có chuyện gì khác muốn làm nên đã bảo Tiểu Vương lấy toàn bộ hồ sơ tư liệu về án khoét tim, ở xem thật cẩn thận, muốn tìm ra vài manh mối. Anh nhận thấy ngày sinh, tuổi, nơi sinh, tất cả mọi thứ không có cái nào giống nhau.
Anh hỏi là vị nào nhưng chẳng có đáp án. Lâm Phạm có thể kéo dài tánh mạng là nhờ người thân của cô đổi mạng sang cho cô, mấy người này hoàn toàn không có quan hệ,
Không có manh mối nào về Âu Dương Ngọc, cuộc sống của Âu Dương Ngọc đúng là hỗn loạn, thế nhưng không trái pháp luật. Rốt cuộc giết người làm gì? Tại sao phải khoét trái tim?
Lâm Phạm thay đổi quần áo từ trong phòng đi ra, mở tủ lạnh ra tìm nguyên liệu nấu ăn: "Buổi tối anh muốn ăn cái gì?"
“Gì cũng được.” Tần Phong không để ý lắm.
Lâm Phạm lấy thịt và rau quả ở trong phòng bếp, Tần Phong ném điều khiển từ xa, đứng dậy đi qua, mở nước rửa tay. Rửa dao xắt rau và tấm thái đồ ăn: "Để tôi thái thịt đi."
Lâm Phạm rửa thịt xong đưa cho anh: “Cắt miếng nha.”
"Ừ."
Tần Phong cao lớn, anh vừa vào thì phòng bếp đã lộ ra vẻ nhỏ lại. Lâm Phạm hấp cơm, nói: "Thật có lỗi, liên lụy đến anh rồi."
Tần Phong hừ một tiếng: “Xin lỗi tôi cái gì? Không liên quan em, đừng có nói linh tinh.”
Là do anh xúc động, vốn nên xử lý khéo hơn nhưng đã nhiều năm như vậy rồi mà Tần Phong vẫn không học được khéo đưa đẩy. Một năm làm việc của anh bị khiếu nại vô số lần, có lẽ đã quen rồi.
Sao lại thiếu kiên nhẫn được.
Tần Phong xắt thịt xong, lại thái rau. Lâm Phạm nhìn thoáng qua, kỹ thuật xắt rau không tệ. Chẳng qua là cái tư thế thái thịt kia, nhìn thế nào cũng không được tự nhiên.
Cơm nước xong xuôi, Tần Phong đột nhiên có một suy nghĩ: “Còn một khoảng thời gian nữa em mới nhập học, vừa vặn tôi nghỉ. Hồi nãy trên đường trở về tôi nhìn thấy trang du lịch tỉnh H giới thiệu không tệ. Em muốn đi ra ngoài chơi không?"
Lâm Phạm trừng lớn mắt: “Bây giờ mà anh vẫn còn lòng dạ đi ra ngoài?"
"Muốn đi không?" Đôi mắt sâu màu đen của Tần Phong nhìn Lâm Phạm.
Tim Lâm Phạm đập rộn lên, vang lên bịch bịch: "Em chưa từng đi."
“Thế về thu dọn đồ đạc đi, ngày mai xuất phát."
Lâm Phạm: “!!!!”
Quá nhanh  rồi.
Sáng hôm sau, lúc tám giờ, Tần Phong đã tới gõ cửa, Lâm Phạm tỉnh dậy đáp lại một tiếng, lập tức mở điện thoại xem weibo. Ngày hôm qua tin tức làm người nghe kinh sợ không thấy, thay vào đó chính là tiết mục thông báo pháp chế của Giang Thành, nói là chuyện của Liễu Phiêu Phiêu.
Lâm Phạm thở dài một hơi, rời giường thay đổi quần áo, đi ra khỏi phòng đánh răng. Tần Phong mặc là áo thun ngắn tay màu đen, cầm theo áo khoác đặt lên ba lô của Lâm Phạm ở cửa ra vào: "Vé máy bay đặt lúc mười giờ."
Lâm Phạm ừ một tiếng, vội vàng nhổ ra bọt trong miệng: "Rất nhanh, sắp xong rồi.”
Đây không phải lần đầu tiên cô đi cùng Tần Phong, nhưng đây chính là lần đầu tiên đi ra ngoài du lịch cùng Tần Phong. Ngẫm nghĩ cũng có chút vui vui, trong lòng Lâm Phạm toát ra sự vui vẻ, chưa thoát được tính nết trẻ con, nhưng trên mặt vẫn không ra vẻ gì.
Rửa mặt, lau mặt xong rồi lập tức chạy ra: “Đi thôi.”
Tần Phong đứng ở cửa trước gọi điện thoại,  vẻ mặt nghiêm túc. Trong lòng Lâm Phạm có một suy nghĩ không tốt lắm. Quả nhiên, Tần Phong cúp điện thoại nói với Lâm Phạm: "Chỗ giao giữa Giang Thành và thành phố X móc ra một bộ xương, lần sau mình đi đi."
Tâm trạng đang phấn khởi của Lâm Phạm nặng nề rơi xuống, miệng mở rộng a một tiếng rồi nói: "Không phải anh không đi làm sao?"
"Chuyện ngày hôm qua đã rõ, hơn nữa hiện tại có bản án, lệnh đã xuống thì anh phải đi điều tra." Tần Phong đặt tay ở đầu Lâm Phạm, giọng nói trầm xuống: "Tức giận? Hả?"
Con mắt Lâm Phạm đảo lòng vòng, nhanh chóng cầm ba lô: "Em ở nhà cũng không có việc gì, đi theo anh xem hiện trường được không?"
Tần Phong im lặng một lát, vươn tay cầm túi của Lâm Phạm: "Được, đi thôi."
Xoay người rời đi, Lâm Phạm cầm áo khoác chạy theo ra ngoài.
Chỗ giao giữa Giang Thành và thành phố X là nhánh của dãy núi Tần Lĩnh, tên là Từ Sơn Huyền. Móc ra xương cốt trong núi không phải chuyện gì hiếm lạ. Hiếm có chính là cái tay xương cốt này bị trói ra sau lưng, người báo án tên Lưu Vũ Thần, là một kẻ yêu thích cắm trại dã ngoại. Xương cốt là do chó của anh ta móc ra, ngày hôm qua anh ta và một đám đồng nghiệp đến Từ Sơn chơi, sáng là đồ nướng tối là hạ trại trong núi. Nghe có vẻ cực kỳ tốt đẹp, kết quả chó anh ta dẫn hôm nay đặc biệt khác thường, vẫn luôn nhìn vào một chỗ mà rống, đào vài phút liền rống thêm lúc. Một con chó Samoyed, biến thành chó đầy bùn, Lưu Vũ Thần bực dọc muốn tới đạp nó một cước, nhưng sau đó liền nhìn thấy xương trắng lộ ra.
Kêu thảm một tiếng, vội vàng kêu đồng nghiệp dắt chó, mấy người cường tráng lấy gan tiến lên dùng cái xẻng đào phần đất còn lại. Thi thể đã hoàn toàn thành xương trắng, đặc biệt là xương sọ nhìn rất khủng bố, có côn trùng bị kinh hãi vội vàng chui vào hốc mắt hài cốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.