Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 56:




Lâm Phạm suy nghĩ đến tận quán cơm. Tần Phong gọi thức ăn xong thì rót nước cho Lâm Phạm. Lúc này cô mới ngẩng đầu lên hỏi: “Vậy rốt cuộc là ông ấy bị hại hay là ngoài ý muốn.”
Khi đó Lâm Phạm mới vừa từ nông thôn đi đến Giang thành. Cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu. Người chết thì cũng chết rồi, cô bán ngọc bội đi làm hậu sự cho bố. Đi theo Tần Phong điều tra mấy vụ án, cô cũng coi như là nhìn mà hiểu rồi. Có rất nhiều chuyện nhìn bề ngoài không hề đơn giản như vậy.
“Đợi tôi điều tra xem đã.”
Tầm mắt của Lâm Phạm dừng lại trên gương mặt của Tần Phong. Hôm nay Tần Phong đã cạo râu, để lộ ra đường nét gương mặt lạnh lùng mà cứng rắn, anh tuấn mà lại cường tráng. Lâm Phạm ngơ ngác nhìn anh, bỗng nhiên nhớ đến khoảnh khắc mà anh dịu dàng hôn lên trán cô.
Khóe miệng Tần Phong khẽ cong lên, nhìn chăm chú vào ánh mắt của Lâm Phạm. Khoảng chừng một phút sau, nhân viên phục vụ đưa nồi lẩu đến. Lâm Phạm bừng tỉnh, mặt đỏ ửng lên.
Nhân viên phục vụ rời đi, Tần Phong đưa tay ra: “Hửm?”
Lâm Phạm đặt ly trà xuống, khó hiểu nhìn anh: “Gì cơ?”
“Nhìn lâu như vậy rồi có muốn sờ hay không?”
Lâm Phạm hiểu ra ý của anh, mặt càng đỏ hơn. Nhìn khóe miệng đang mỉm cười của Tần Phong, Lâm Phạm cúi đầu muốn chôn mặt vào trong ly trà, sống chết cũng không muốn nhìn anh nữa.
“Xử lý vụ án của Liễu Phiêu Phiêu xong, tôi đưa em đi gặp một người.”
“Ai vậy.”
Lâm Phạm uống hết nước trong ly xong cũng không buông cái ly xuống, dùng nó che đi một nửa gương mặt của mình, chỉ để lộ ra đôi mắt to tròn. Tần Phong lấy ly nước của cô ra, lúc anh cầm vào ly nước, ngón tay út có đụng vào gương mặt của Lâm Phạm: “Uống nước thì uống, đừng làm như vậy.”
Lâm Phạm ừ một tiếng. Tần Phong cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu, liền đưa tay nhéo nhéo mũi của cô. Trong nháy mắt, Lâm Phạm ngồi thẳng dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh một lúc, trên mặt đỏ bừng: “Anh.....”
“Hử?”
Lâm Phạm sau một hồi bứt rứt không biết nói sao, thì bỗng đứng bật lên, đè vào bàn, khom người muốn qua đó muốn đánh trả anh. Tần Phong nghiêng người né tránh. Đầu óc Lâm Phạm bỗng thanh tỉnh, thuận thế đi qua cầm bình trà lên rót nước cho anh.
Tần Phong không nhịn được cười, nghiêng đầu qua một bên.
Lâm Phạm hiếm khi phấn khích được một lúc, lại bởi vì Tần Phong né tránh mà lại chui vào trong mai rùa của mình.
“Anh vừa mới nói là đi gặp một người, là ai vậy?”
“Một người bạn của bố tôi, nghe nói là có biết một chút thuật huyền hoàng.”
“Ồ.”
Lâm Phạm không quá để ý đến chuyện này. Tựa như có điều suy nghĩ. Tần Phong ngồi thẳng lên, nhìn vào cô: “Không vui hả?”
“Nếu như em là cô hồn dã quỷ được gửi trong thân thể này thì liệu có bị lấy đi hay không?” Lông mi của Lâm Phạm rất dài, ánh mắt chợt lóe lên: “Anh Tần, anh biết tình hình của em mà.”
Tần Phong thu lại ý cười, gật đầu đáp: “Tôi biết. Nhưng em chính là em, em không phải cô hồn dã quỷ gì cả.”
Lâm Phạm mím môi, im lặng. Cô cảm thấy Tần Phong không hiểu.
Phục vụ mang thức ăn lên, Tần Phong tạm thời không nói gì. Chờ đến khi phục vụ rời đi, không gian chỉ còn lại hai người họ. Đôi mắt đen nhánh của Tần Phong nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm: “Tất cả mọi thứ đều phải lấy an toàn của em đặt lên hàng đầu, tôi sẽ không mang tính mạng của em ra làm trò đùa.”
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái gì.”
Lâm Phạm không nói gì, cô bỏ thức ăn vào nồi lẩu: “Anh không ăn hạt tiêu hả?”
“Em không được ăn.” Tần Phong đáp: “Trên lưng em còn có vết thương, chú ý một chút.”
Anh chỉ gọi canh suông, Lâm Phạm cũng không nói gì, chậm rãi bỏ thức ăn xuống: “Buổi tối anh có trở về không?”
“Tôi không về đâu.” Tần Phong nghĩ đến một chuyện, lại nói: “Em không được đến đường Trung Minh nữa.”
Lâm Phạm gật đầu, sau đó lại hỏi: “Vậy buổi tối anh nghỉ ngơi ở đâu? Ở bên ngoài anh còn có nhà khác nữa hả?”
“Ừ.” Tần Phong đáp qua loa một câu.
Ăn cơm xong, Tần Phong đưa Lâm Phạm đến trước cửa khu chung cư. Xe dừng lại, Lâm Phạm đeo túi xách lên rồi đóng cửa xe. Tần Phong nhìn theo cô. Lâm Phạm đi được hai bước, quay đầu lại: “Tần Phong.”
Tần Phong cởi dây an toàn ra, đẩy cửa xe đi xuống. Anh nghiêng đầu, nhìn Lâm Phạm mỉm cười: “Qua đây.”
Lâm Phạm chạy tới, ngẩng mặt lên: “Anh Tần.”
Tần Phong đưa tay lên, sửa sang lại cổ áo bị lệch của Lâm Phạm. Sau đó xoa xoa đầu cô rồi ôm cô vào lòng: “Tôi sẽ không để em chết. Mặc kệ em là gì, tôi còn sống thì tôi sẽ không để em chết.”
Lâm Phạm khựng lại. Tần Phong muốn buông cô ra, nhưng Lâm Phạm đã nắm chặt lấy áo anh, đem mặt mình vùi vào trong lòng anh.
“Tần Phong.....” Giọng nói của cô rất thấp. Sau khi bà nội qua đời, cô chính là một đứa trẻ mồ côi. Cô cho rằng trên đời này sẽ không còn ai đối xử tốt với mình nữa, cho đến khi cô gặp Tần Phong. Lâm Phạm nghĩ đến đây, khẽ hít vào một cái.
Tần Phong đặt tay lên sau gáy cô, cúi đầu xuống hôn lên mái tóc của Lâm Phạm: “Đừng khóc.”
Quần áo của anh rất mỏng, Lâm Phạm khóc khiến nước mắt thấm ướt vào quần áo của anh. Anh có thể hiểu được sự bất an của Lâm Phạm. Một cô bé mười tám tuổi, đột nhiên có một ngày biết rằng sinh mạng của mình đã tận, sinh mạng mà mình đã sống suốt mười tám năm qua cũng không phải là của mình. Đó là một cảm giác như thế nào?
Âm thanh của anh rất trầm thấp, thuần hậu trong làn gió mát mùa hè, khiến người ta muốn chìm đắm vào trong đó.
“Có tôi ở đây.”
“Tần Phong.” Giọng nói của cô khàn khàn.
Lâm Phạm nắm rất chặt. Chỗ thịt kia chắc chắn đã bị cô nắm đến mức tím bầm.
Lâm Phạm đột nhiên chui ra khỏi ngực anh. Tần Phong cúi đầu xuống thì thấy một gương mặt phóng to trước mặt mình, đụng chạm một cái rất nhanh. Thật sự thì không được coi là hôn. Mùi hương của thiếu nữ lao thẳng vào hơi thở. Lâm Phạm ôm lấy cặp sách quay người lao đầu chạy. Cô chạy nhanh như một con sóc đến trước cửa khu nhà, suýt chút nữa thì trượt chân ngã. Tần Phong vội vàng kêu lên một tiếng, vừa định nhấc chân thì bóng dáng của Lâm Phạm đã biến mất.
Tần Phong thu lại chân vừa nhấc lên, tựa vào trên đầu xe, ngửa đầu nhìn trời. Một lúc lâu sau, anh đưa tay sờ lên môi. Lúc tối, Lâm Phạm uống trà bưởi mật ong, trên môi còn có vị ngọt.
Anh lắc đầu cười. Nụ cười này có chút không dừng được. Độ cong trên khóe môi của anh từ từ nâng lên. Tay anh nắm lại, che miệng ho khan, nhìn về phía bóng đèn lóe lên ở phía xa.
Xong rồi!
Bé con ngày nào cũng trêu chọc anh, trêu xong thì nhanh chân bỏ chạy, buổi tối anh còn phải ngủ ở phòng làm việc. Thật muốn kéo bé con trở về, có lẽ có thể dạy cho cô ấy tiến thêm một bước nữa. Nhưng vừa nghĩ đến Âu Dương Ngọc, biểu cảm của Tần Phong lại trở nên nghiêm túc.
Anh ta rốt cuộc là ai? Có ý đồ gì với Lâm Phạm?
Điện thoại vang lên, Tần Phong thấy là trong cục gọi đến liền mở cửa xe đi vào trong nghe điện thoại. Giọng nói của Tiểu Vương rơi vào trong lỗ tai: “Đội trưởng Tần, hiện trường phát hiện ra một vân tay máu ở trên lan can của lầu thang.”
“Tôi tới ngay.”
Vân tay máu ở phía bên trong của lan can trên lầu thang. Lan can này có màu đỏ thẫm, lần đầu tiên khám nghiệm hiện trường cũng không có người phát hiện. Hôm nay vì có một người nữ trong tổ bị vấp ngã ở cầu thang bất ngờ trong lúc phá án, nên mới thấy được vết vân tay.
Khi Tần Phong đến thì bọn họ đã bắt đầu kiểm tra thử trên thảm trải sàn. Vân tay máu ở trên khúc quanh của lầu thang từ tầng một lên tầng hai, có lẽ là ngón tay dính máu của hung thủ thuận tay quét vào. Lần thứ hai kiểm tra cũng không có thu hoạch gì. Nhưng chỉ là một vân tay máu cũng đã nói lên vấn đề rồi.
Sau khi so sánh thì loại bỏ được Thẩm Đồng, trong kho vân tay cũng không phát hiện được mục tiêu.
“Phó Lý rời khỏi Giang thành vào ngày mùng bốn, đi đến thành phố K.”
Thời đại này khắp nơi đều là camera giám sát, làm gì thì cũng cần quét thẻ căn cước, muốn tìm một người cũng không khó, chỉ là cần có thời gian. Tần Phong xem xét lại chứng cứ một lần nữa, bóng lưng trên camera giám sát thật sự rất giống Phó Lý.
“Lục soát chỗ ở của Phó Lý ở Giang thành.”
..........
Lâm Phạm nhìn đứa trẻ xấu tính ở trước mặt. Nó thấy không hù dọa được Lâm Phạm thì cũng không ôm đầu mà chơi nữa. Dù sao cũng rất nặng, nó ôm cũng cảm thấy mệt. Nó ngồi lên sofa, chỉ huy Lâm Phạm: “Chị có biết dùng điều khiển từ xa hay không hả? Đồ nhà quê.”
Lâm Phạm giương mắt nhìn nó. Gần đây cô học được bí kíp dọa người khác của Tần Phong. Lâm Phạm híp mắt nhìn nó, cười lạnh một tiếng, ném cái hộp điều khiển từ xa xuống đất rồi xoay người trở về phòng,một câu nói vô ích cũng không có. Lâm Trạch dù sao cũng còn nhỏ, trợn mắt một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần.
“Lâm....chị?”
Lâm Phạm không để ý đến nó. Tự mình về phòng đánh răng rửa mặt định đi ngủ. Đứa bé đi vào theo, ngồi xổm trước cửa, làm vẻ đáng thương nhìn cô: “Em sai rồi.”
“Đi ra ngoài.”
“Em thật sự biết sai rồi.”
Lâm Phạm rửa mặt sạch sẽ, ngồi xuống mép giường cầm điện thoại lên, gửi tin nhắn cho Tần Phong. Ngón tay dừng lại trên màn hình hồi lâu, nhưng cũng không biết nên nhắn cái gì. Lâm Trạch ngồi lên mép giường: “Chị gửi cái gì đó?”
Lâm Phạm quay người đi, che kín màn hình điện thoại lại.
“Chị có bạn trai rồi hả?”
Tần Phong là bạn trai ư? Trong sự nhận biết có hạn về tình cảm của Lâm Phạm thì có lẽ anh được coi là bạn trai. Hôn cũng hôn rồi, Tần Phong chính là người của cô. Lâm Phạm gõ gõ lên màn hình điện thoại, rồi ấn điện thoại xuống. Cô lẳng lặng nghĩ, Tần Phong liệu có chấp nhận một người bạn gái nhỏ tuổi không? Có lẽ là chấp nhận nhỉ?
“Em biết kẻ giết mình là ai. Em không biết tên của hắn ta, nhưng lại cảm nhận được hắn.”
Lâm Phạm nhìn nó một cái, trên mặt viết một dòng chữ “Em cứ khoác lác đi.”
“Thật đó. Chị không tin sao? Em biết hung khí ở đâu mà.”
Lâm Phạm cởi dép lên giường, trùm chăn lại. Đứa bé cũng chui vào theo: “Chị, hay là chị dẫn em quay về cái tòa nhà đen ngòm đó. Em muốn đi xem mẹ có ở đấy hay không.”
“Em muốn đi thì tự mà đi, chị không đi đâu.” Lâm Phạm đã đồng ý với Tần Phong là không đến tòa nhà ma nữa.
“Em sợ.”
Lâm Phạm suýt nữa thì cười đến ná thở: “Em là ma thì em sợ cái gì? Sợ người à?”
Lâm Trạch rúc ở góc giường, bĩu môi không nói gì.
“Chị là chị em.”
Lâm Phạm suy nghĩ một chút: “Cũng có thể là không phải. Ra ngoài đi.”
“Em thực sự biết hung khí ở đâu.”
“Ở chỗ nào?”
“Em đưa chị đi.”
“Địa chỉ?”
“Em đưa chị đi, em không biết địa chỉ cụ thể.”
Lâm Phạm cảm thấy nó muốn ra ngoài chơi, hừ một tiếng, vén ra một góc chăn thở dốc. Con quỷ nhỏ bên cạnh bay đến đầu giường thở dài: “Em giúp chị tìm hung khí, chị giúp em mở ti vi được chứ? Chúng ta trao đổi.”
Lâm Phạm nhắm mắt, âm thanh càng ngày càng thấp, cô thực sự rất mệt mỏi: “Em từ bỏ đi. Em đã đắc tội chị rồi, chị sẽ không mở ti vi cho em đâu.” Đặt điện thoại xuống bên gối, cô bỗng nhiên cảm thấy rất buồn ngủ: “Chị buồn ngủ rồi.”
“Này!” Lâm Trạch gọi cô. Lâm Phạm không hề có một chút phản ứng nào, giống như là đã chết vậy.
Lâm Trạch có chút sợ hãi, bắt đầu kêu gào lên. Nhưng không có ai để ý đến nó. Thế giới này không ai có thể nhìn thấy được nó. Nó đã trở thành ma, nó cũng không lấy được điện thoại. Một lúc lâu sau, nó im lặng trở lại, chui vào trong góc lẳng lặng nhìn Lâm Phạm.
Hi vọng chị ấy đừng có chết.
Lần này Lâm Phạm ngủ đến một ngày một đêm. Mở mắt ra thì vẫn là buổi tối. Cô cầm điện thoại lên xem một chút, mới có chín giờ tối. Lâm Phạm vò đầu, cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, sao mới chỉ có chín giờ? Mới vừa định ngủ tiếp thì đột nhiên kịp phản ứng lại. Cô cùng Tần Phong ăn cơm xong quay về nhà thì đã là chín giờ. Sau đó lại cùng con quỷ nhỏ kia đấu võ mồm, lúc đi ngủ thì ít nhất cũng đã đến mười giờ. Lâm Phạm vội vàng cầm điện thoại lên xem lại.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Lâm Phạm mờ mịt một lúc thì phòng ngủ bỗng nhiên mở ra. Tần Phong mặc đồng phục cảnh sát đi vào. Anh cau mày lại, ngáp một cái.
“Cuối cùng em cũng tỉnh rồi.”
Còn không tỉnh nữa thì anh phải mang cô đến bệnh viện. Đúng là dọa người, nói ngủ liền cứ thế mà ngủ.
Lâm Phạm xoa xoa đầu: “Em ngủ một ngày một đêm rồi hả? Hôm nay là ngày mấy?” Rồi lại vội vàng cầm điện thoại lên, nhìn thấy ngày tháng thì nhất thời cau mày: “Sao lại như vậy?”
Dạ dày bắt đầu kháng nghị, đói đến mức làm cô thấy lúng túng.
Tần Phong sờ lên trán cô một cái. Không nóng cũng không có gì khác thường. Từ sau cái lần cô bị lạnh quá mức đó, nhiệt độ cơ thể trở nên bình thường hơn rất nhiều.
“Chuyện gì vậy? Sau khi em quay về thì lại làm gì đó?”
Lâm Phạm hồi tưởng lại: “Cũng không có gì. Sau khi quay về thì nói chuyện với Lâm Trạch vài câu, sau đó liền ngủ mất.”
“Lâm Trạch?” Tần Phong cau mày, kéo ra một khoảng cách với Lâm Phạm: “Nó tìm đến đây?”
“Ừ.”
Lâm Phạm đói đến mức choáng váng: “Anh ăn tối chưa? Để em đi nấu cơm.”
“Em cứ nằm đi, để anh gọi đồ ăn ngoài.” Tần Phong vừa nói vừa đi ra cửa: “Chiều nay nhận được điện thoại của bố anh, bố nói em không đi làm cũng không liên lạc được. Em muốn ăn gì? Canh gà với cơm có được không?”
“Gì cũng được.” Lâm Phạm đi dép ra ngoài, buộc tóc lên. Trong phòng đã không còn tăm hơi của Lâm Trạch. Tần Phong gọi món xong, bỏ điện thoại xuống rồi đi vào phòng ngủ: “Anh đi tắm. Có chuyện gì thì gọi anh.”
Lâm Phạm gật đầu: “Vâng.”
Đưa mắt nhìn anh đi đến cửa phòng ngủ. Tần Phong bỗng nhiên quay đầu lại, Lâm Phạm không kịp đề phòng chạm phải ánh mắt của anh. Miệng cô hơi nhếch lên, ngây người như phỗng. Ánh mắt của Tần Phong theo mặt cô đi xuống, nâng cằm tỏ ý: “Quần áo của em....mặc tử tế vào.”
Anh đóng cửa phòng ngủ lại. Lâm Phạm cúi đầu nhìn xuống, nhất thời cảm thấy bối rối, nhanh chóng ôm ngực xoay người chạy về phòng ngủ. Lúc cô đi ngủ không có thay quần áo, bên trong là áo lót, bên ngoài là áo khoác dài tay. Dây khóa của áo khoác đã bị kéo xuống, cổ áo bên trong rất thấp, lộ ra một mảng da thịt lớn.
Lâm Phạm dứt khoát thay một chiếc áo khoác sau đó ra ngoài đánh răng rửa mặt. Nhìn đôi mắt sưng vù vì ngủ quá lâu trong gương, cô thở dài. Không biết còn có thể sống được bao lâu.
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Lâm Phạm vội vàng rửa mặt xong, sau đó đi ra ngoài. Tần Phong mặc quần thể thao dài và áo ba lỗ đi ra, vừa đi vừa lau tóc: “Tiền đặt ở trong ngăn kéo ở huyền quan. Em muốn mua quần áo quà vặt gì đó thì lấy từ trong đấy.”
Tầm mắt của Lâm Phạm dính lên người anh, sau đó đi đến phòng khách: “Em cũng không có gì để mua cả.”
Tần Phong nhìn cô một cái, muốn nói rồi lại thôi. Trên người anh còn có một chút hơi nóng, Lâm Phạm liền lùi ra xa một chút: “Sao vậy?”
Tần Phong thở dài: “Không có gì.”
Làm gì có cô gái mười tám tuổi nào còn mặc áo lót nhỏ chứ. Nhưng nghĩ đến những gì mà Lâm Phạm đã trải qua, không hiểu cái gì cũng là chuyện bình thường.
Loại chuyện này, một người đàn ông như anh cũng không tiện nói. Dù sao thì nam nữ khác biệt. Anh mà mua quần áo cho Lâm Phạm, chắc chắn sẽ bị coi là biến thái.
Tiếng gõ cửa vang lên, Tần Phong quay người ra ngoài đi lấy đồ ăn.
“Đến đây ăn cơm.”
Lâm Phạm đi vào nhà bếp lấy bát đũa. Tần Phong nói: “Ngày mai em cùng anh đi gặp người bạn của bố kia một chút. Anh xin nghỉ hai ngày giúp em.”
Tay cầm thìa của Lâm Phạm hơi khựng lại, nhìn thấy Lâm Trạch đang rúc trong góc bếp. Nó run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, không hề phách lối như lần trước: “Chị, người bên ngoài kia đáng sợ quá...cứu em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.