Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 54:




Tần Phong giơ tay xoa xoa đầu Lâm Phạm: “Những người có liên quan đến vụ án thì đều sẽ hỏi, đây là thông lệ. Nghĩ gì vậy hả?”
Tính cách của Lâm Phạm trước giờ vẫn rất tốt, cho dù tức giận cũng không làm loạn, chỉ so đo với bản thân mình. Hiếm khi thấy cô tức giận, Tần Phong nói: “Để sau rồi nói, ăn cơm đi.”
Lâm Phạm ăn xong rồi, nhưng mì trong bát thì vẫn còn dư. Tần Phong ngồi chắn ở bên ngoài, Lâm Phạm không ra được. Cô ăn xong rồi mà vẫn ngồi đó, cảm thấy rất lúng túng. Lâm Phạm lấy ví tiền của Tần Phong ra đặt lên bàn: “Ví tiền của anh.”
Tần Phong cũng không xem lại, chỉ đem ví tiền cất vào túi: “Ăn no rồi hả?”
Lâm Phạm ừ một tiếng, lấy điện thoại ra lướt Weibo.
Tiểu Vương ngồi đối diện cười nói: “Có phải tôi ngồi nhầm chỗ rồi không. Ngồi ở đây đúng là gai mắt, biến thành một cái bóng đèn to đùng.”
Mấy người ngồi phía sau cười ha hả, ồn ào đáp: “Giờ anh mới phát hiện là mình chướng mắt hả? Mau cút qua đây.”
Tần Phong cúi đầu ăn mì, cũng không nói chuyện với bọn họ.
Lâm Phạm đỏ mặt đến không ngóc đầu lên được, lướt qua weibo của Nữ vương mắt quỷ. Điều thu hút sự chú ý của cô là bài viết trên weibo này phần lớn là một số chuyện linh dị, nửa thật nửa giả, khiến cho một nhóm bạn nhỏ ở chỗ bình luận bị dọa đến gào khóc.
Lâm Phạm lướt xuống dưới, bỗng dừng tay lại.
Mười địa điểm âm u nhất của Giang thành, nơi đầu tiên chính là tòa nhà ma ở đường Trung Minh, Trung Minh(中明) và trung minh (中冥) đồng âm với nhau, trung tâm của âm tào địa phủ. Khu nhà bị gọi là tòa nhà ma vốn có tên là chung cư Quang Minh, mười năm trước bị xảy ra một trận hỏa hoạn. Nguyên nhân cụ thể của trận hỏa hoạn thì không rõ ràng. Người trong nhà đều bị thiêu chết. Sau đó tòa nhà được tu sửa lại, công nhân xây dựng nửa đêm cũng xảy ra chuyện không thể nào giải thích được, vậy nên chuyện sửa sang lại tòa nhà đành phải gác lại.
Lâm Phạm chỉ đến ở tại tòa nhà đó, chưa bao giờ đi thêm về phía trước, cô cũng không chú ý đến tòa nhà bị thiêu hủy là ở chỗ nào, hôm khác sẽ đi xem một chút. Lâm Phạm tiếp tục lướt xuống dưới, sau đó những người ở khu chung cư Quang Minh liên tiếp xảy ra những chuyện lạ, người thì chết kẻ thì bỏ đi. Sau đó có nhà đầu tư bất động sản nhìn trúng chỗ này, muốn thi công công trình, kết quả lại xảy ra chuyện. Từ đó nơi này hoàn toàn bị gọi là tòa nhà ma.
Đoạn này Tần Phong đã từng nói với Lâm Phạm. Cô tiếp tục xem phía bên dưới.
Bên dưới có bình luận.
Bà cô sợ ma: {Tháng ba năm nay đụng phải một cô gái da dẻ nhợt nhạt ở tòa nhà ma đường Trung Minh. Đêm hôm khuya khoắt đi xách một cái đầu người, dọa tôi sợ chết khiếp.}
Cô gái?Xách đầu người? Sao Lâm Phạm lại chưa từng gặp qua? Không lẽ có thảm án nào đó mà cô chưa phát hiện?
Bên cạnh vang lên tiếng kéo ghế, Lâm Phạm cất điện thoại đi, ngẩng đầu lên. Tần Phong nói: “Em đi với tôi.”
“Vâng.”
Tiểu Vương và những người còn lại đều ở lại hiện trường. Lâm Phạm sau khi lên xe, thắt dây an toàn xong thì nhìn về phía Tần Phong: “Em đã rất lâu không nhìn thấy bà ta rồi, lúc nhìn thấy thi thể của bà ta thật sự rất bất ngờ.”
Tần Phong khởi động xe, lái xe đi ra ngoài, liếc về phía cô: “Nhìn thấy linh hồn?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không có.”
“Tối hôm qua em vẫn luôn ở nhà hả?”
“Vâng, sáng nay em mới đi ra ngoài, khu chung cư có camera giám sát.”
Nơi ở của Tần Phong chắc là anh sẽ biết, Lâm Phạm sẽ không nói dối.
“Em cũng không có thời gian gây án.” Tần Phong nói: “Tối qua lúc em rời khỏi đồn cảnh sát là khoảng mười giờ.”
Lâm Phạm gật đầu.
“Thời gian Liễu Phiêu Phiêu tử vong là từ mười đến mười một giờ.” Tần Phong gõ gõ lên tay lái: “Biệt thự này bây giờ đang đứng tên ai? Trước đây là của ai?”
“Bây giờ thì em không biết, nhưng trước đây là của bố em.”
“Em cứ như vậy mà bị đuổi ra ngoài hả? Trên người không một du dính túi.”
Lâm Phạm: “.....”
Tần Phong đưa tay lên sửa lại cổ áo: “Vậy người mẹ kế này của em cũng thật độc ác.”
“Em không hiểu những thứ kia lắm. Những người đến đòi nợ đuổi em đi, em cũng chỉ có thể đi.” Lâm Phạm thở dài: “Thật ra thì bây giờ em còn nghi ngờ rằng, bố em chết rốt cuộc là do có người động tay hay là ngoài ý muốn.”
Những điều Lâm Phạm biết không nhiều. Cô chỉ biết bố mình mất, mẹ kế dẫn theo em trai ôm tiền bỏ chạy. Nửa năm sau, cô gặp được thi thể của mẹ kế và em trai ở tòa biệt thự nghe nói là đã bị mang đi trả nợ. Bên trong đó xảy ra chuyện gì, cô không hề biết một chút gì cả.
“Em về nhà trước đi, ngày mai nhớ phải đi làm, đừng có chạy lung tung khắp nơi nữa.”
Lâm Phạm gật đầu: “Em biết rồi.”
“Có tiền chưa?” Tần Phong hỏi thêm một câu.
Lâm Phạm ôm túi lên: “Có rồi, em đi trước đây.”
Sau đó chạy như bay ra ngoài, để lại phía sau một vệt khói.
Tần Phong cau mày, châm một điếu thuốc đưa lên hút xong thì xoay người đi đến trung tâm pháp y.
“Thi thể là nữ, hai mươi tám tuổi, cao một mét bảy. Trên người có bốn vết dao chém, từ góc nghiêng bên mặt chém tới.” Nhân viên pháp y ra dấu một cái: “Có lẽ là loại dao phay trên thành phố đó, nếu không sẽ không chém thành vết thương dài như vậy. Lưỡi dao ít nhất ba cm, phỏng chừng là không có cán dao. Ở bên hiện trường nói lấy được thêm một vài vết máu, nói không chừng sẽ có thu hoạch.”
Tần Phong gật đầu: “Có vết thương chống cự không?”
“ Có. Vết thương trên tay. Có lẽ là lúc bị chém mặt theo bản năng ngăn cản. Gân cốt của bốn ngón tay đều gãy hết, chỉ còn lại da nối liền.”
Tần Phong quan sát thi thể: “Thời gian chết thì sao?”
“Khoảng mười một giờ. Bên trong phòng có điều hòa, đo độ ấm cơ thể sẽ có chênh lệch.”
“Trên ngực bị chém ngang hai nhát. Sau khi người bị hại ngã xuống đất thì lại bị chém thêm một dao.”
“Hung thủ sợ cô ta chưa chết?”
“Chắc là vậy”
“Còn có những vết thương khác không?”
“Không có.”
Liễu Phiêu Phiêu mặc đồ ngủ mùa hè, vô cùng mát mẻ, để lộ một mảng da thịt lớn. Khóa cửa không có dấu vết bị cạy, có lẽ là cô ta đi xuống mở cửa, đi đến phòng khách nơi bị chém.” Hung thủ chắc là người quen, hoặc là người từng phát sinh quan hệ thân mật với người bị hại.” Tần Phong phân tích vụ án: “Có lẽ rất nhanh thôi sẽ bị phơi bày.”
“Nguyên nhân cái chết của đứa trẻ tương đối rõ ràng. Một dao chí mạng, cắt đứt cổ.”
“Căn cứ vào vết máu ở hiện trường, hung thủ nắm rõ bố cục của nhà nạn nhân như lòng bàn tay. Hắn ta đi thẳng đến phòng đứa trẻ, mở cửa một dao chém vào cổ đứa bé.” Tần Phong nhìn biểu cảm của đứa bé. Ánh mắt của nó đang mở, đến chết cũng không nhắm mắt, hình như là bị khiếp sợ: “Người quen gây án.”
“Tôi cũng thấy vậy. Tất cả dấu vết ở hiện trường cũng thể hiện là do người quen gây án.” Pháp y Lưu nói: “Nghe nói người chết có chút quan hệ với Tiểu Lâm?”
“Ừ.” Tần Phong nói: “Liễu Phiêu Phiêu là mẹ kế của Lâm Phạm. Có điều sau khi bố Lâm Phạm mất, cô ấy liền bị Liễu Phiêu Phiêu đuổi ra ngoài. Có lẽ là sợ Lâm Phạm tranh giành tài sản. Nghe Lâm Phạm nói qua, trước đó không có điều tra cặn kẽ.”
Pháp y Lưu gỡ găng tay ra, đỡ lấy chiếc kính trên mắt: “Sớm muộn gì cũng phải điều tra. Tại sao lại liên quan đến Lâm Phạm nữa rồi? Cô ấy có thể chất gì vậy? Đi đến đâu người chết đến đó.”
Tần Phong bất lực, nhún vai: “Chắc là thể chất Conan.”
Tổ chuyên án nhanh chóng được thành lập, camera giám sát vẫn còn đang được kiểm tra. Tần Phong phân tích vụ án xong, nói: “Mau chóng đi điều tra các mối quan hệ xã hội, tình nhân và cả tình hình tài chính của Liễu Phiêu Phiêu.”
Điện thoại ở trong túi vang lên, anh nói: “Cứ như vậy đã. Có vấn đề gì thì có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”
Tần Phong đi ra cửa. Thấy người gọi đến là mẹ thì nghe máy: “Mẹ ạ?”
“Không phải tối nay con đưa bạn gái về nhà ăn cơm à? Đã hơn chín giờ rồi.”
“Con có vụ án, để hôm khác đi ạ.”
Đầu dây bên kia dừng lại một chút rồi nói: “Ngày nào con cũng bận, làm gì có cô gái nào chịu đựng được chứ.”
Tần Phong vừa định nói gì đó nhưng lời nói đi đến khóe miệng thì ngừng lại. Anh đi thẳng ra phía bên ngoài: “Bố con có ở nhà không mẹ?”
“Có đó. Bố chờ con đưa bạn gái về nên buổi chiều không đi làm.”
Tần Phong: “.....”
“Con tìm bố có chút chuyện, con sẽ quay về ngay.”
“A! Bạn gái con có về không?”
“Cô ấy còn phải ôn tập, sắp nhập học rồi.”
Mẹ: “.....”
Sao mày không tìm một đứa học cấp một luôn đi?
“Mấy giờ thì có thể đến nhà?”
“Con về đến ngay đây.” Tần Phong cúp máy. Ra cửa, đi lên xe về nhà bố mẹ.
.........
Lâm Phạm cầm đen pin đạp qua đám cỏ dại um tùm trên con đường nhỏ ở phía sau khu chung cư. Bốn phía không có lấy một ánh đèn, bóng đen bao phủ không hề giống một khu nhà ở thành thị. Lâm Phạm nhìn bầu trời tối đen mờ mịt, tiếp tục đi về phía trước. Căn nhà bị đốt cháy ở trong tòa nhà bên trong cùng nhất. Đèn pin của cô không soi được hết toàn bộ, quơ quơ một hồi định đi về thì bỗng nhiên nhìn thấy một gương mặt tái nhợt.
Lâm Phạm xoay người rời đi.
“Chị.”
Tóc gáy sau lưng Lâm Phạm dựng hết cả lên, gãi gãi đầu. Nó tiến đến mỗi lúc một gần.
“Chị.”
Lâm Phạm quay người lại. Đứa trẻ đã đi đến trước mặt cô, chiếc đầu được ôm trong tay nó bật cười: “Có vui không?”
Lâm Phạm rất muốn đạp nó một cái, cô nuốt xuống một ngụm nước bọt: “Không vui gì cả. Em đặt đầu vào chỗ cũ đi. Mẹ em đâu rồi?”
“Em không biết.” Đứa trẻ đặt đầu về vị trí cũ, trên cổ vẫn còn một vết máu, nó trợn đôi mắt tròn vo nhìn về phía Lâm Phạm: “Lâm Phạm xấu xa, sao chị lại còn sống hả?”
Lâm Phạm trực tiếp sải bước về phía trước, che đi những lời nói này của nó. Đứa bé này học những điều y hệt mẹ của nó, chanh chua cay nghiệt. Lâm Phạm không thích nó, hơn nữa bây giờ nó đã chết, không cần khách khí gì nhiều: “Em không thấy mẹ em hả? Một mình em đến đây?”
“Em không tìm được mẹ.” Lâm Trạch cau đôi mày thanh tú lại: “Em tìm mẹ rất lâu mà không được, không biết mẹ đi đâu rồi. Em cũng không về nhà được, em muốn về nhà chơi trò chơi.”
Chơi cái đầu mày. Trước kia Lâm Trạch không ít lần bắt nạt Lâm Phạm. Trong lúc chỉ có hai người cố ý ngã xuống đất, nói là bị cô đẩy ngã, để bố mắng cô.
Lâm Phạm quay lại tòa nhà mà mình ở. Tìm từ tầng một đến tầng năm, không hề thấy tung tích của linh hồn Liễu Phiêu Phiêu. Cô bèn đi xuống. Đứa bé đi theo cô lúc thì đặt đầu lên lúc thì để xuống.
“Lâm Phạm.”
“Gọi là chị.” Lâm Phạm sầm mặt.
Lâm Trạch chuyển động con ngươi, đáp: “Em gọi chị là chị, chị sẽ đưa em quay về sao?”
“Em không về được, em đã chết rồi.” Lâm Phạm ra khỏi khu chung cư, tắt đèn: “Em còn ôm đầu ở trong tay mà chơi.....”
Cổ cô đột nhiên bị siết đến không thở nổi. Cũng không biết cô lấy sức lực ở đâu ra, túm lấy nó từ sau vai ném lên mặt đất. Trên mặt đất chỉ có một cái đầu. Lâm Phạm cau mày, quay đầu nhìn thấy cơ thể nó đang chuyển động khắp nơi. Cái đầu ở trên mặt đất kêu lên: “Đồ ngu ngốc, em ở đây này.”
Lâm Phạm xoa xoa cổ. Vừa rồi hình như trong cơ thể cô có một sức mạnh nào đó không thuộc về bản thân cô, vô cùng xa lạ. Đó rốt cuộc là thứ gì? Lâm Phạm nghi ngờ. Nhìn thấy cái đầu đang than trời trách đất, mắng cha mắng mẹ, Lâm Phạm đi đến hỏi: “Em chết như thế nào? Hung thủ là ai?”
“Chị là cái đồ ác ma giết người, cái đồ ác ma bạo lực. Chị là người xấu, là phù thủy. Chị đánh em em sẽ bảo mẹ đánh chết chị.” Đứa trẻ xấu xa vừa khóc vừa mắng, mang bản chất xấu xa của mình phát huy tối đa. Lâm Phạm cảm thấy nhức đầu, liền quay người rời đi.
Lâm Phạm cuối cùng cũng tìm được thân thể của nó. Nó ngừng khóc, nhanh chóng đi theo cô: “Chị không được đi.”
Lâm Phạm tiếp tục đi về phía trước: “Em đã chết rồi. Có hét khản cả giọng thì cũng không ai đến giúp em.”
“Chị nói em chết rồi? Vậy bây giờ em là ma?” Lâm Trạch hỏi, giọng nói vẫn chưa hết sự ngây thơ.
“Ừ.”
“Sao chị có thể thấy được em? Hay là chị cũng chết rồi? Hay là chị đang lừa em?”
Lâm Phạm không biết trả lời vấn đề này như thế nào. Cô dừng bước lại, hai tay đút vào túi quần, quay đầu nhìn chằm chằm vào đứa trẻ: “Chị hỏi lần cuối cùng, ai đã giết em? Hung thủ là ai? Nếu như không bắt được hung thủ thì cả đời này em sẽ cứ ôm đầu chơi như vậy, bất tử bất diệt,không thể đầu thai. Không thể chơi game, không thể xem tivi, không thể ăn quà vặt.”
Lâm Trạch đứng lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Phạm.
“Em không tin?” Lâm Phạm dừng bước, nhìn thẳng vào mắt nó: “Em phiêu diêu ở chỗ này bao lâu rồi? Có người để ý đến em không? Chị đến rồi nên mới đưa em ra ngoài được, nêu không em sẽ cứ phiêu diêu trong đó mãi mãi.”
Sắc mặt Lâm Trạch tái nhợt. Đôi mắt nó vừa to vừa sáng. Mắt của nó rất giống mắt của Lâm Phạm, và đều giống mắt của bố.
“Đây chính là chết? Chị không lừa em?”
“Đúng, đây chính là chết.” Lâm Phạm nói: “Cả thế giới này chỉ có em, vĩnh viễn chỉ có một mình em. Không có ai nói chuyện với em, không có ai biết sự tồn tại của em. Đây chính là chết.”
“Em thật sự đã chết rồi?” Lâm Trạch nước mắt lưng tròng, âm thanh hơi run rẩy: “Em không biết em chết như thế nào? Em không nhớ ra.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.