Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 5:




Lâm Phạm thuê xe về nhà, lên lầu đến căn phòng cũng không nhìn thấy Tô Nhã, chẳng lẽ đã rời đi cùng quỷ sai?
Nghĩ đến cái từ cuối cùng, Lâm Phạm không rét mà run.
Chà xát da gà nổi trên cổ, cắm sạc cho điện thoại rồi khởi động máy, không có cuộc điện thoại ngỡ nào. Thở phào một hơi đồng thời trái tim cũng căng thẳng lên. Sao bên trường học còn chưa có thông báo, thế này có còn có thể đi học không?
Cô cởi áo lông về phòng ngủ, sắp xếp lại giường chiếu. Tuy nói căn phòng kỳ lạ nhưng bây giờ cũng không có lựa chọn nào khác.
Lâm Phạm rửa mặt xong nằm trên giường chưa đến một phút đồng hồ đã ngủ mất, cô bị chuông điện thoại đánh thức.
Mắt Lâm Phạm không mở ra, sờ đến điện thoại bắt máy: "Alo?"
“Có phải là học sinh Lâm Phạm không?”
“Xin chào, là em.” Đầu Lâm Phạm nổ một tiếng, tỉnh cả ngủ, lập tức mở mắt ra.
“Em đã nhận được thông báo nhập học chưa?”
Lâm Phạm trở mình từ trên giường xuống: "Thư thông báo nhập học? Em chưa nhận được."
“Vậy em mang theo tư liệu tới đây. Trường trung học Nhất Trung, Giang Thành.”
“Cảm ơn thầy.”
Cúp điện thoại, Lâm Phạm sửng sốt hai giây đột nhiên nhảy dựng lên gào một tiếng, vừa quay người liền nhìn thấy cái mặt tái nhợt, sợ tới mức ngã ngồi ngay tại chỗ.
“Chị, chị không sao chứ?”
“Em có thể đừng xuất hiện bất ngờ như vậy được không? Hù chết người.” Lâm Phạm đứng dậy, nhìn thấy cô bé liền nhớ tới việc kia: "Em đi đâu thế? Sao cảnh sát tới lại không nhìn thấy em? Chị còn tưởng em đi luôn rồi."
Lâm Phạm đi đến phòng khách sắp xếp tư liệu, thấy thời gian không còn sớm, vội vàng vào toilet rửa mặt.
“Sát khí trên người cảnh sát rất nặng. Em sợ.” Bé đi theo vào toilet.
Lâm Phạm súc miệng, nhìn vào gương chỉ có bóng dáng chính mình trong gương. Nhổ bọt ra, quay đầu lại: "Tối hôm qua chị cũng không thấy em đâu."
“Chị, chị có thể giúp em lần nữa không?”
"Làm gì?"
"Em biết hung khí ở đâu, chị dẫn em tới đó tìm hung khí, tìm ra thì báo cảnh sát."
“Giờ hả?” Lâm Phạm mở màn nhìn ra bên ngoài. Mặt trời ở trên cao đang chiếu rực rỡ: “Tạm chưa bàn đến bây giờ chị có thời gian hay không, em có thể ra ngoài à? Em....” Hai chữ “là quỷ” này Lâm Phạm không nói ra. Quá tàn nhẫn. Cô lau mặt: "Đối với em không tốt."
"Em có thể, em không sao." Tô Nhã gấp tới sắp khóc lên: "Thời gian của em không còn nhiều."
“Nhưng chị muốn đến trường.”
Cô bé cúi đầu, nước mắt lăn trên má.
Máu trên đầu thuận theo cổ nhỏ xuống, Lâm Phạm quay đầu: "Em đừng như vậy."
"EM không có thời gian, chị ơi." Tô Nhã nói: "Cầu xin chị giúp em một lần cuối cùng."
Lâm Phạm muốn từ chối, đã đến bên miệng lại nuốt trở vào, buông khăn mặt, trầm mặc một lát rồi gật đầu: "Được rồi, em đừng... như vậy, chị giúp em."
Tô Nhã ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm, khóe miệng trắng bệch cong lên: “Cảm ơn chị.”
Tổn thương trên đầu đã khôi phục lại như thường.
Lâm Phạm tìm bộ đồ sạch sẽ mặc lên, mang theo cặp sách đi ra ngoài.
“Ở đây có một cây dù, em sẽ trốn trong cây dù.”
Lâm Phạm nhìn thấy nơi hẻo lánh bẩn thỉu của lầu một có cây dù che mưa màu đen, vừa mở ra dã hút một miệng bụi: "Cái cây dù này đã đặt ở đây mấy trăm năm? Bẩn tới vậy mà em còn thấy được."
Tô Nhã không nói gì, đứng ở trong lầu nhìn ánh mặt trời bên ngoài, thân thể của cô bé hiện lên hơi mờ. Lâm Phạm run hết bụi trên dù, đi ra hành lang: "EM... chú ý an toàn, phải chuyển thế đầu thai thành công, kiếp sau tìm một nhà khá giả."
Tô Nhã cười: “Kiếp sau, tìm một nhà khá giả.”
Bắt xe tới khu chung cư Đào Viên.
Mùa xuân Giang Thành, nói thời tiết thay đổi liền thời tiết thay đổi.
Khi xuống xe trời đã thay đổi, sương mù âm u đè trên đầu.
Lâm Phạm thu dù che mưa về, Tô Nhã không đi, cô bé nhìn một tòa lầu cách đó không xa, Lâm Phạm mím môi, đi lên trước: "Đó là nhà của em sao?"
“Trước kia thì phải giờ thì không.” Giọng nói của cô bé rất nhẹ.
Trong lòng Lâm Phạm bị lấp kín bởi sự sợ hãi. Nếu như cô còn sống, nhất định sẽ là một đứa trẻ lớn lên rất tốt.
Giọt mưa rơi xuống, Lâm Phạm cầm dù che mưa, thở dài, lên tiếng một lần nữa: "Thời gian không còn sớm."
“Chị, em thật sự không muốn chết.”
Còi cảnh sát vang lên, Lâm Phạm muốn đi xem khu vực phát ra âm thanh. Tô Nhã cũng quay đầu lại, thân thể của nó đã có vẻ hơi mờ.
“Chị, em rất muốn sống. Em rất nhớ lúc còn sống. Còn sống rất tốt, còn sống là còn hi vọng.”
Trái tim Lâm Phạm nhói đau, cổ họng bị thắt chặt.
Tô Nhã cúi đầu, nước mắt không ngừng rơi: “Cho dù lão ta đối xử với em thế nào thì chỉ cần cho em một cái mạng là được rồi, nhưng tại sao ông ta không cho em chứ? Khi tôi trưởng thành em có thể tìm về ba mẹ, tôi có thể có nhà.”
Âm thanh của còi cảnh sát càng ngày càng gần, bầu trời tối tăm nặng nề, giọt mưa nhỏ xuống trên mặt dù tí ta tí tách,.
“Vốn dĩ là em có nhà, sau khi ba ra đi. Mẹ gả cho cái lão xấu xa kia, ông ta rất xấu xa, ông ta luôn bắt nạt em và mẹ.”
Khu chung cư vắng vẻ cổ xưa, gió cuốn lấy cành khô lay động.
“Em muốn bảo vệ mẹ! Em cho lão ta đánh, đánh mệt thì lão ta sẽ không đánh mẹ nữa.”
“Em không sợ bị đánh, em không sợ đau nhưng em chỉ sợ lão ta uống nhiều quá sẽ hôn em. Rất buồn nôn, lão ta đâm phần phía dưới của tôi, chảy máu rất đau...”
“Em chỉ muốn sống, mẹ em nói khi em trưởng thành, thi lên đại học rồi thì khi đó mọi thứ sẽ tốt rồi.”
“Chị ơi, nếu như ngày đó em không phản kháng thì chẳng phải là em có thể còn sống sao? Nhưng em thật sự không chịu nổi, em quá đau, quá đau đớn..."
Lâm Phạm nắm chặt nắm đấm. Cô đã rõ ràng mọi chuyện, nhưng chỉ có đau lòng. Tô Nhã là một cô bé thiện lương, dù cho toàn bộ thế giới khắc nghiệt nó thì nó cũng không làm tổn thương bất cứ người nào.
"Em muốn về nhà, nhưng em không về được. Chị à, nếu như chị nhìn thấy mẹ em thì chị hãy nói cho bà biết rằng em không hận bà. Hung khí ở trong khe nước đằng sau khu chung cư, là một cái búa."
"Cảnh sát đã đến, em phải đi rồi."
Lâm Phạm hoang mang nhìn chung quanh, chạy về phía trước, vươn tay muốn nắm lấy Tô Nhã nhưng nắm hụt. Cô nhìn Tô Nhã càng ngày càng trong suốt: "Em thật sự có thể chuyển thế ư?"
“Cảm ơn chị.” Cô bé mỉm cười, Tô Nhã là một cô bé rất xinh đẹp, cô bé nói: “Cảm ơn chị.”
Tiếng kèn vang, Lâm Phạm xoay người thấy một xe cảnh sát chạy băng băng đến.
Lâm Phạm tránh đường, cảnh xe dừng lại.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra một gương mặt lạnh nhạt. Con mắt sắc bén quét nhìn Lâm Phạm: "Cô? Ở đây làm cái gì?"
“Tôi biết hung khí ở đâu.”
Tần Phong đỗ xe, đẩy cửa xe ra, đôi chân dài bước ra, rất nhanh đã đến trước mặt Lâm Phạm: "Ở đâu?"
Lâm Phạm lui về sau nửa bước: “Em ấy nói đằng sau khu chung cư có một khe nước, ở bên trong đó."
“Em ấy?”
“Tô Nhã.” Lâm Phạm giải thích, ôm túi muốn đi: "Tôi còn có việc được đi trước, các anh đi tìm đi...”
Áo mũ lông bị túm, Tần Phong xách cô nhét vào trong xe: "Dẫn đường."
Trong lòng Lâm Phạm lặng lẽ mắng một câu “là người sao?”
“Tôi muốn tới trường học đăng ký, tới chậm sẽ ảnh hưởng.”
“Cô học cấp 2?”
Lâm Phạm: "Trường cấp 3."
Xe dừng hẳn, Tần Phong xuống xe đeo bao tay  lên, đi vòng qua nơi ở sau lầu ở  trước mặt, tiếng nói trầm thấp cảnh cáo cô: "Cô đừng nên nghĩ tới việc chạy. Hiềm nghi của cô còn chưa rửa sạch, nếu chạy tôi có thể bắt cô về."
Lâm Phạm vừa nâng chân lại phải thả chân về. Sau lầu, trước mặt là bụi cỏ dại sinh trưởng, Tần Phong giẫm chỗ bên cạnh cỏ đến cán song sắt, bên ngoài quả thật có một kênh mương. Anh ta thuận theo tường rào đi vào bên trong, đi ước chừng bảy tám mét thì đột nhiên dừng bước, trên lan can loang lổ rỉ sắt có một đường vết máu màu thâm đen.
Mười phút sau anh ta ở bên ngoài tìm thấy một cái búa trong kênh mương, Tần Phong gọi điện thoại gọi Tiểu Vương tới đây, nhảy vào nước bẩn mò mẫm tìm kiếm sợ bỏ sót manh mối. Mưa càng rơi càng nặng hạt, Lâm Phạm ôm chặt túi xách: "Em ấy nói hung khí là cái búa, có lẽ chính là cái này."
Tần Phong không tìm được chứng cứ còn sót lại, xoay người ra khe nước, dưới đầu gối trở đi đều bị ướt, trên thân tản ra mùi thối.
Lâm Phạm lui về sau.
Anh ta nhìn đến trong khe hở cái búa có vết máu, cất túi vật chứng vào.
Tiểu Vương chạy tới, còn mang theo hai người, Tần Phong liếc nhìn Lâm Phạm: "Cô thật sự có thể nhìn thấy Linh Hồn?"
Lâm Phạm gật đầu.
“Sao thấy được?”
Lâm Phạm lắc đầu: "Tôi cũng không rõ lắm, nhưng có thể nhìn thấy."
“Cô và em ấy chẳng thân cũng không quen. Tại sao phải giúp em ấy? Cô làm vậy rất khó rửa sạch hiềm nghi."
Đổi lại là người khác đến phá án, nói không chừng sẽ xem Lâm Phạm làm hung thủ mà giam cầm, mạo hiểm rất lớn.
Lâm Phạm mím môi: "Em ấy quá đáng thương, tôi muốn giúp em ấy chuyển thế đầu thai, có thể làm người thêm một lần."
Tần Phong che giấu ánh mắt, trầm tư một lát, nói: "Cô học trung học nào? Ở đâu?"
“Nhất Trung.”
“Tôi cho người chở cô qua.”
“Không cần...”
“Đội trưởng Tần.”
Tần Phong cầm lấy túi vật chứng bước nhanh tới ven đường xe cảnh sát: "Phát hiện hung khí, ở trên có vết máu, lập tức mang về kiểm tra." Cũng không quay đầu lại, thuận tay chỉ một cái: "Tiểu Vương, chở cô ta đến trường học đi."
Tiểu Vương: "Hả?"
Cô được Tiểu Vương đưa tới trường học. Đã đến trễ, phải đợi đến lúc giữa trưa mới làm xong thủ tục nhập học.
Lâm Phạm là thi vào, trường học đặc cách cho trúng tuyển, nhưng học phí đối với Lâm Phạm mà nói vẫn là một con số lớn. Nộp xong học phí, số còn thừa trên người chưa đến một nghìn, hơn nữa trường học cũng không giải quyết được nơi cư trú.
Từ thôn xóm đến tỉnh và thành phố, sự chênh lệch luôn có. Lâm Phạm ngồi vào phòng học có vẻ không phù hợp. Một ngày vô tri vô giác đã được tính là quá khứ rồi. Tan học, Lâm Phạm dọn dẹp sách vở, điện thoại vang lên, là số xa lạ, cô bắt máy.
"Tôi là Tần Phong."
Tần Phong là ai?
“Anh là?”
"Cảnh sát."
"Có việc?"
"Bản án kết thúc, hiện tại cần cô tới cục công an một chuyến."
“...Được.”
Hoàng hôn buông xuống, bầu trời âm u.
Lâm Phạm bắt xe đến cục công an thành phố. Bản án kết thúc, thứ trên cái búa nói ra DNA hai người, Tô Nhã và Trình Cường. Hung thủ là cha nuôi của Tô Nhã, bằng chứng như núi, ông ta cũng nhận tội.
Buổi tối ngày hai mươi tám, ông ta uống rượu quá nhiều nên cưỡng gian Tô Nhã, Tô Nhã giãy giụa ông ta liền cầm lên cái búa đặt ở bên tường đập chết cô bé. Mẹ cô bé từ bên ngoài trở về nhìn thấy đầy đất máu, vừa muốn khóc thì bị Trình Cường ôm lấy, Trình Cường dỗ dành bà.
Nếu như ông ta bị cảnh sát bắt, trong nhà sẽ không người kiếm tiền, bọn họ còn có con trai.
Mẹ Tô Nhã hỗ trợ vứt xác, lau dọn sàn nhà, giả là con gái mất tích. Bọn họ thật không ngờ thông báo tìm người trên mạng kia lại nóng vậy, bọn họ cũng không biết hồn Tô Nhã sẽ trở về báo cảnh sát.
Sau khi ký tên, Tiểu Vương đứng lên: “Ông...”
Còn chưa dứt lời, cửa bị đẩy ra, Tần Phong đi nhanh đến. Anh ta ra hiệu cho Tiểu Vương: "Cậu đi ra ngoài trước đi."
Cửa bị đóng lại, Tần Phong kéo ra cái ghế ngồi xuống.
Lâm Phạm nghi hoặc: " Không phải bản án đã kết thúc rồi sao?"
“Đúng là đã kết thúc.” Tần Phong đẩy một quyển nhật ký tới: "Đây là di vật Tô Nhã, có lẽ là trùng hợp. Khi chúng tôi lục soát nhà em ấy một lần cuối cùng thì nó rơi từ trên ngăn tủ xuống."
Lâm Phạm mở ra, một quyển nhật ký cũ, phần rià đã cong.
“Từ lúc nào mà cô nhìn thấy hồn? Trời sinh hay sao?”
"Không phải."
Đằng trước đều là một vài việc vặt, Lâm Phạm lật đến trang cuối cùng.
Hai mươi tám tháng hai, Tiểu Tuyết.
‘Mẹ đi làm, lão ta tại uống rượu, lão ta uống nhiều quá, nhất định sẽ đánh tôi, tôi rất sợ hãi. Tôi khóa trái và giữ cửa, hy vọng cửa đủ chắc. Tôi chỉ muốn bình an vượt qua một đêm.”
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, không có bánh ngọt không có ngọn nến, chỉ có một mình tôi.”
“Điều ước sinh nhật của tôi là hy vọng có một hộp diêm thần kỳ, có thể làm cho tôi trở lại năm năm trước, có thể để cho tôi thấy mẹ yêu và ba yêu của tôi.”
Trong ngọn lửa, party sinh nhật náo nhiệt, hương vị ngọt ngào của bánh ngọt và còn có váy áo xinh đẹp, cô có rất nhiều rất nhiều bạn bè. Không có cười nhạo, không có vũ nhục, không có cái tát. Mặt trời chiếu khắp nơi, ấm áp sạch sẽ.
"Tôi có chuyện muốn mời cô hỗ trợ."
Lâm Phạm đeo túi xách lờ đờ lên xe, cô tìm vị trí gần cửa sổ ngồi xuống, ngoài cửa sổ đen kịt.
Tim dần chìm xuống, Tô Nhã đã hoàn toàn rời đi chưa!?
Xe lay động, cô nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên vai bị đánh một cái, cô bị đau lập tức tỉnh táo.
“Cô gái, cô có thể cho tôi ngồi đây không?”
Đôi mắt Lâm Phạt còn đang mơ màng, mệt mỏi một ngày một đêm, cô ngủ tới hồ đồ rồi.
"Cái gì?"
Người đàn bà trung niên kéo Lâm Phạm: “Tuổi còn trẻ mà giả bộ cái gì? Một chút tố chất cũng không có, không thấy con gái của tôi là phụ nữ có thai sao? Đứng cả buổi cũng không biết nhường chỗ ngồi."
Không biết từ lúc nào trong xe đã đầy ắp người, Lâm Phạm bị bạo lực nắm lên, xe quẹo ngoặt thật nhanh, trong lúc bối rối cô nắm lấy cánh tay người phụ nữ bên cạnh mới đứng vững. Người phụ nữ đó lập tức liền bùng nổ, hất Lâm Phạm ra: "Đây là muốn làm gì? Muốn đẩy ngã người già như tôi hả? Mọi người đến bình luận phân xử, nhìn xem cô gái này trong lòng có bao nhiêu tàn nhẫn! Chỉ mới nói cô ta hai câu thì cô ta đã muốn mạng người rồi."
"Tôi không có."
Lâm Phạm vội vàng buông cánh tay mà cô nắm được, quay đầu lại trên chỗ ngồi đã có người phụ nữ trẻ tuổi ngồi rồi, phụ nữ có thai? Bụng bằng phẳng.
“Cô còn nói cô không có? Vừa nãy nhiều người đều nhìn thấy. Cô chiếm chỗ của phụ nữ có thai, tôi nói cô một câu cô liền đứng dậy đẩy tôi, giỏi quá ha?”
Một cái đầu Lâm Phạm nứt làm đôi: “Nếu như tôi thật sự muốn đẩy bà thì bây giờ bà còn có thể đứng đấy sao? Tôi là không cẩn thận đụng phải. Tôi nói xin lỗi được chưa? Thật lòng xin lỗi dì ạ.”
Quay người lập tức đi khỏi cửa, không muốn tranh cãi cùng người phụ nữ  không thể nói lý này.
Không kịp đề phòng, phía sau lưng bị người ta dùng sức đẩy, đám người chen chúc tại trong nháy mắt sửng sốt thấy Lâm Phạm ngã xuống đã nhượng ra một mảnh đất trống, Lâm Phạm ngã xuống mặt đất cứng ngắt, mặt đụng vào gầm xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.