Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 45:




Tần Phong cúp điện thoại. Lâm Phạm nhìn cô gái đã bình tĩnh bên cạnh mình: “Kiếp sau, hai người sớm tương phùng một chút, ở bên nhau thật vui vẻ nhé. Đi đi, anh ấy đang đợi cô.”
Thân hình Hùng Kiều dần ở trên trong suốt. Cô ta nhìn về phía xa, như Hàn Húc thật sự đang ở nơi ấy đợi cô vậy.
Cô ta đột nhiên tới gần Lâm Phạm. Lâm Phạm ngẩng đầu, Hùng Kiều ôm lấy gò má Lâm Phạm đang sát gần, tay cô ta lướt nhẹ qua mặt Lâm Phạm. Cô không nhúc nhích được, mở to mắt nhìn Hùng Kiều.
Hùng Kiều nhét một thứ gì đó lành lạnh vào lòng bàn tay Lâm Phạm. Cô ta quay người rời đi, càng lúc càng xa đến dần biến mất không thấy đâu nữa.
“Lâm Phạm?”
Thân thể Lâm Phạm giờ mới được tự do, vội vã nhìn vào lòng bàn tay, chỉ có một dấu vết rất mờ, dần biến mất với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Cô mấp máy môi, Tần Phong đã tới trước mắt: “Đang làm gì vậy?”
Lâm Phạm ngẩng đầu nhìn Tần Phong, sống lưng lạnh toát.
“Sao thế?” Tần Phong thấy sắc mặt cô tái nhợt, liền đặt tay lên đỉnh đầu cô: “Lạnh à?”
Lòng bàn tay anh ấm áp dày rộng, trên người Lâm Phạm đã có chút nhiệt khí rồi, nhưng vẫn lạnh đến run rẩy: “Vẫn ổn...”
Hai chữ nói ra đầy khó khăn, môi không ngừng run lên. Sắc mặt Tần Phong chợt thay đổi, sờ trán Lâm Phạm, lạnh đến bất thường. Anh bế ngang Lâm Phạm lên, sải bước đi: “Đến bệnh viện.”
“Không phải.” Lâm Phạm co lại trong lòng anh, lạnh run lên, cắn cắn môi: “Đây không phải là bệnh, đến bệnh viện cũng vô dụng thôi.” Hùng Kiều đã cho cô thứ gì? Thứ đó chui vào cơ thể Lâm Phạm nên mới dẫn đến cô bị lạnh.
Bước chân Tần Phong ngừng lại. Trời đã rất tối rồi, bốn bề tĩnh mịch, ánh đèn trắng chiếu lên gương mặt Lâm Phạm. Mặt cô trắng bệch, ngón tay nắm chặt lấy áo Tần Phong: “Là Hùng Kiều đưa em. Em không biết là gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ bệnh viện có thể khám ra được.”
Im lặng một khoảng ngắn, Tần Phong liền bế Lâm Phạm đi về nhà.
Vào cửa, anh đặt Lâm Phạm lên giường, ra ngoài đóng cửa, tìm được điều khiển, mở gió ấm của điều hòa trong phòng lên, dùng chăm bọc lấy cô. Lâm Phạm ở trên giường run rẩy. Anh nhíu mày ngồi đối diện, châm một điếu thuốc. Khói thuốc trắng bay lượn, anh nhìn chằm chằm gương mặt Lâm Phạm. Nhìn cô có vẻ rất uể oải, nhưng anh không thể làm được gì.
“Sao cô lại có thể nhìn thấy ma? Không phải từ nhỏ cô đã có mắt âm dương đấy chứ? Rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì?” Tần Phong đột nhiên nhớ tới một lời nói không tốt. Người sắp chết, hai mắt có thể thấy ma quỷ. Vì suy nghĩ này mà anh rất bực bội, dập tắt điếu thuốc rồi ném vào thùng rác: “Trước đây sức khỏe cô không yếu đến vậy.”
Không khí ấm áp không thể làm dịu cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ tận đáy lòng. Cô nhắm mắt run rẩy: “Em không biết. Khi còn nhỏ em không nhìn thấy ma. Sau khi ba em mất, một mình em cũng không có gì đáng sống...” Lâm Phạm run cầm cập, không nói được một câu hoàn chỉnh. Tần Phong nắm chặt tay rồi lại buông ra, sau mấy lần như vậy thì liền đi tới lật chăn ra, ôm Lâm Phạm vào lòng, bàn tay to lướt qua mặt cô: “Còn lạnh nữa không?”
Lâm Phạm tựa lưng vào anh. Trên người Tần Phong rất ấm áp, mùa hè cũng không mặc nhiều quần áo. Cô tìm được tay Tần Phong, liền nắm lấy. Ngón tay Tần Phong thô ráp, nhưng lại cho cô một cảm giác yên lòng khó hiểu.
Âu Dương Ngọc nói ở bên Tần Phong thì mệnh của cô sẽ càng ngắn hơn. Thật không?
Lâm Phạm cong khóe môi, cũng không muốn quản quá nhiều vấn đề xấu hổ như vậy. Cô vùi đầu vào hõm vai Tần Phong: “Em bán miếng ngọc trên cổ rồi, sau đó thì có thể thấy ma.”
“Bán cho ai?”
Lâm Phạm rất gầy, dáng người cũng không cao, cả người đều cuộn tròn trong lòng Tần Phong, thành một cục nhỏ xíu.
“Anh biết chợ đồ cổ không? Ở ngay gần đó, có một ông chủ họ Kim.”
“Mai tôi đi chuộc về cho cô.” Tần Phong xoa xoa tay cô, vẫn lạnh như băng. Lâm Phạm buồn ngủ, ý thức mơ hồ, ngồi một hồi liền thiếp đi. Sau khi cô ngủ thì khá ngoan ngoãn, quay người vùi mặt vào ngực Tần Phong, ôm lấy anh.
Tần Phong lấy điện thoại ra tìm thông tin về chuyện này, không có kết quả. Anh ôm Lâm Phạm đến đầu giường, đặt cô nằm xuống. Lâm Phạm lập tức ôm lấy anh. Tần Phong nhìn cô gái trong lòng mình, thở dài một hơi rồi kéo chăn lên đắp lại, bỏ điện thoại xuống.
Người họ Kim ở gần chợ đồ cổ sao? Cũng không khó tra.
Anh liên tục phá án, giờ dựa vào đầu giường một lúc liền ngủ. Ngày hôm sau, anh bị tiếng mở cửa làm cho tỉnh. Anh mở một mắt, chẳng nhìn rõ được gì. Ánh mặt trời chói mắt, anh đưa tay che bên trên mắt, nhìn sang.
“Tần Phong, con...” Cửa bị đóng lại nghe “rầm” một tiếng. Tần Phong nhíu mày, phải nheo mắt lại mới nhìn thấy người trong lòng. Lâm Phạm cuộn người thành một cục, ôm lấy một cánh tay anh. Tần Phong gỡ tay Lâm Phạm ra, xuống giường.
Lâm Phạm trở mình một cái, tiếp tục ngủ.
Tần Phong vừa ngáp vừa đi ra cửa, liền thấy ba mẹ trong phòng khách. Ba mẹ anh đi quanh phòng, nhìn thấy Tần Phong, lập tức giơ một ngón tay lên run run chỉ vào anh, thấp giọng nói với vẻ vô cùng đau khổ: “Con gái nhà người ta mới bao nhiêu tuổi chứ? Con làm vậy là phạm tội đó. Thân là cảnh sát nhân dân, con biết luật mà còn phạm luật!”
Tần Phong xoa mặt một cái, quay người đi vào bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước, vặn nắp. Ba anh đi theo vào bếp: “Con muốn làm gì?”
“Thứ nhất, cô ấy đủ mười tám tuổi rồi, cho dù chúng con có làm gì thì cũng không phải là phạm tội.” Tần Phong uống hết nửa chai nước, nói với ba mình: “Thứ hai, hôm qua cô ấy bị bệnh. Con sợ cô ấy xảy ra chuyện nên mới trông chừng. Gần đây liên tục phá án, buồn ngủ quá nên con ngủ mất.”
Mẹ anh kéo ba anh ra, sát lại gần, thái độ hoàn toàn khác, thật sự còn có chút mừng rỡ: “Xác định rồi à? Bạn gái à? Người ở đâu? Ba mẹ con bé biết không?”
Tần Phong hối hận rồi, anh không nên để chìa khóa cho bọn họ mà.
“Cuối tuần dẫn về.” Tần Phong bỏ chai nước xuống: “Ba mẹ đi trước đi. Cô ấy sắp dậy rồi.”
Mẹ anh lấy đồ ăn trong chiếc túi lớn ra, dặn dò: “Nhớ dẫn về đấy. Tuổi còn nhỏ không cần lo, con lớn tuổi có thể chăm sóc nó.”
Tần Phong: “...”
“Sắp ba mươi đến nơi rồi, nhanh lên đấy.”
Tần Phong nhận lấy túi, đặt lên tủ, một tay đút túi quần: “Có đi không?”
“Đi.”
Ba anh bị mẹ anh kéo đi. Tần Phong mở túi ra, phần lớn là đồ đã làm sẵn. Bọn họ biết Tần Phong không nấu cơm nên đồ đưa tới đều chỉ cần hâm nóng lại là ăn được. Tần Phong lấy một túi bánh bao nhân trứng ra, những thứ còn lại đều nhét vào tủ lạnh.
Tiếng mở cửa sau lưng vang lên, Tần Phong quay đầu liền thấy Lâm Phạm. Cô nhìn về phía cửa: “Vừa nãy có người đến à?”
“Ừ. Ba mẹ tôi tới đưa chút đồ ăn.” Tần Phong thấy mặt cô đã hồng hào hơn, lúc này mới yên tâm: “Đi đánh răng đi, sắp ăn cơm rồi.”
“Vâng.”
Tần Phong biết xử lý đồ ăn đã làm sẵn. Anh để bánh bao vào nồi hấp rồi về phòng ngủ rửa mặt.
Khi Lâm Phạm đánh răng, cô nhìn chằm chằm bản thân trong gương. Rốt cuộc đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Cô hơi mơ hồ. Nhưng sáng nay khi Tần Phong tỉnh giấc thì đúng là cô đã tỉnh rồi, nhưng sợ lúng túng nên không dám mở mắt.
Sao lại ngủ cùng nhau chứ?
Lâm Phạm vẫn chưa nghĩ ra, nhìn lòng bàn tay thì đã chẳng còn dấu vết gì nữa. Tất cả những chuyện đêm qua không hề chân thực, như một giấc mơ vậy. Lâm Phạm lau khô mặt rồi ra ngoài, thấy nồi hấp trong phòng bếp đang mở, hơi nóng tỏa khắp, cả căn phòng đầy mùi thơm. Tắt nồi hấp đi, mở tủ lạnh, bên trong còn có bánh trôi. Cô liền đun một nồi bánh trôi.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân. Lâm Phạm quay đầu, thấy Tần Phong sải bước đi tới. Anh đã thay một chiếc áo cộc tay màu đen, để lộ cánh tay rắn chắc có lực. Áo cộc tay bó sát, hình dáng cơ bắp lộ ra rõ ràng. Lâm Phạm dời mắt đi. Tần Phong bước tới: “Nấu gì đấy?”
“Bánh trôi, anh ăn ngọt không?”
Tần Phong đi lướt qua người cô, trên người có mùi bạc hà mát lạnh.
“Sao cũng được.” Giọng anh rất trầm ấm.
Lâm Phạm hơi quay đầu lại nhìn, bất ngờ không kịp đề phòng mà đối diện thẳng với đường nhìn của Tần Phong, cô lập tức rời mắt.
Tần Phong nhướng mày, hạ khóe môi xuống: “Muốn nhìn thì cứ nhìn thoải mái.”
Lâm Phạm suýt chút nữa đã đào một cái hố mà chui xuống: “Không nhìn mà.”
Tần Phong đặt bánh bao vào đĩa đem ra. Lâm Phạm tắt bếp, đổ bánh trôi ra. Tần Phong mở tủ lạnh, tìm được một túi dưa muối, lấy ra. Lâm Phạm đặt bát lên bàn ăn, xoa xoa tai, kéo ghế ra ngồi.
Tần Phong không kén ăn, chỉ cần ăn được là được.
Lâm Phạm uống canh từ bánh trôi nước, nhìn Tần Phong. Tần Phong buông muỗng, nhìn thẳng vào Lâm Phạm: “Có một chuyện tối qua quên không nói, sau này gặp phải mấy kẻ liều mạng đó thì tránh xa ra một chút, đừng có sát tới gần.”
Lâm Phạm dời tầm mắt đi chỗ khác: “Biết rồi ạ.”
Tần Phong: “Đừng có chỉ biết rồi, phải ghi nhớ.”
“Vâng, nhớ ạ.” Lâm Phạm nghĩ tới một chuyện: “Tại sao tên đó lại muốn giết Hùng Kiều?”
“Thấy sắc đẹp nên nổi ý xấu.” Tần Phong nói: “Thượng Nhất Long làm bảo vệ ở vườn hoa Thụy Lệ, từng gặp Hùng Kiều mấy lần. Cô ta vừa xinh đẹp vừa có tiền, anh ta liền có ý xấu. Sau khi đổi ca, anh ta liền giả vờ rời đi, trên thực tế là trốn trong tiểu khu. Buổi tối, anh ta đạp lên cục nóng điều hòa để bò vào ban công nhà Hùng Kiều. Ban công không khóa, cũng đã dung túng cho hung thủ gây án.”
Hùng Kiều thấy Thượng Nhất Long đột nhiên xuất hiện, lập tức bảo anh ta cút. Thượng Nhất Long nhào tới, muốn cưỡng bức Hùng Kiều. Hùng Kiều liều mạng giãy dụa, cào Thượng Nhất Long bị thương. Thượng Nhất Long nổi giận, dùng cây gậy rút gọn luôn mang theo bên người mà đập vào đầu Hùng Kiều. Anh ta còn muốn tiếp tục thực hiện tội ác, nhưng phát hiện Hùng Kiều đã tắt thở, lúc này mới thất kinh mà kéo quần lên muốn chạy. Sợ cảnh sát bắt được mình, anh ta đã ngồi trong phòng khách ôm đâu suy nghĩ rất lâu. Dựa theo những bộ phim đã xem, anh ta chỉnh nhiệt độ điều hòa trong phòng xuống thấp. Anh ta thấy túi xách của hùng Kiều, nổi ý cướp của. Ai biết trong nhà Hùng Kiều chẳng có bao nhiêu tiền mặt. Anh ta lật tung cả tủ với ngăn kéo lên một lượt cũng chỉ tìm được mấy ngàn tệ. Mức sống của anh ta không cao, thật sự là không biết mấy món hàng hiệu đó.
Anh ta cho rằng mình làm việc rất cao minh, Hùng Kiều chết được mấy ngày rồi cũng không ai phát hiện ra. Sau khi xác định đã an toàn, anh ta tìm một lí do để từ chức, phủi sạch chuyện này. Gậy rút gọn thì anh ta bỏ quên trong tủ. Dạo này có tiền rồi, anh ta liền cả ngày ở trong quán net chơi game, cũng không nhớ tới chuyện này.
Lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt.
Lâm Phạm uống canh xong, nói: “Loại người này thật xấu xa.”
Tần Phong dọn dẹp bát đũa: “Hôm nay cô có chuyện gì khác không?”
Lâm Phạm lắc đầu: “Không có, em muốn mai sẽ về quê.”
“Đi làm thủ tục ở trường của cô đi, lát nữa đi tìm miếng ngọc kia của cô.”
Lâm Phạm ngẩn ra: “Cái gì?”
“Miếng ngọc kia của cô.” Tần Phong đi về phía phòng bếp: “Hiện tại sức khỏe cô rất kém, không thể nhìn thấy ma tiếp được nữa.”
Sao Tần Phong lại biết chuyện miếng ngọc kia? Lẽ nào tối qua cô đã nói gì sao? Lâm Phạm vỗ vỗ đầu, thật sự không nhớ ra được. Thật muốn kêu trời mà, rốt cuộc tối qua cô đã làm gì?
“Thời gian lâu vậy rồi, cũng không biết miếng ngọc đó có còn ở đấy không.”
“Ngọc là do ai để lại cho cô?”
“Bà nội em.”
“Bà ấy đã nói gì?” Tần Phong rửa bát. Lâm Phạm lau sạch bàn, mở tủ lạnh lấy túi đồ ra phân loại sắp xếp. Tần Phong luôn bỏ bừa vào, đồ ăn rất dễ bị biến chất.
“Bà chỉ dặn em là không được tháo xuống, những cái khác đều không nói.”
Tần Phong nghĩ tới một chuyện: “Cô về nhà bao lâu?”
“Chắc phải mấy ngày.” Lâm Phạm nói: “Em còn có chút chuyện chưa làm rõ.”
Lời của Âu Dương Ngọc, không đi chứng thực thì sẽ luôn là khúc mắc, không cách nào tiêu trừ được.
Tần Phong cũng không hỏi nhiều, dọn dẹp xong thì liền đưa Lâm Phạm đến trường làm thủ tục nhập học. Sau khi làm xong, anh liền chạy thẳng đến chợ đồ cổ. Lâm Phạm nhìn một nhà hàng đang mở cửa buôn bán mà ngơ ngẩn trợn tròn mắt.
“Xác định là nơi này à?”
Lâm Phạm gật đầu: “Trước đây là một hiệu cầm đồ, chắc chắn là ở đây. Sao lại đổi thành nhà hàng rồi?”
“Tôi vào hỏi xem, cô ở đây đợi tôi... Mà thôi, cô vào cùng tôi đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.