Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 105:




Lâm Phạm nhìn Lôi Hiểu Giai bên cạnh, nghiêng người che miệng: "Hỏi cậu một câu."
"Cậu nói đi." Lôi Hiểu Giai nấp trong góc, ánh mắt sáng rực: "Cái gì?"
"Cậu có bằng lòng để pháp y giải phẫu thân thể của cậu không?"
"Sao có thể được chứ?" Lôi Hiểu Giai lập tức nhảy dựng lên, vì di chuyển quá kích động mà xuyên qua cả tàu điện ngầm, trong nháy mắt tàu lao đi. Lâm Phạm hé miệng, trơ mắt nhìn Lôi Hiểu Giai biến mất không thấy tăm hơi.
Lần nữa nhìn thấy cô ấy đã là hai mươi phút sau, Lâm Phạm đứng ở cửa bệnh viện, trời tối dần. Dường như sắp có tuyết rơi, tầng mây thật dầy đè ép trên đỉnh đầu, giữa trời đất, chỉ cảm thấy ngày càng hẹp lại.
Lôi Hiểu Giai vừa mới chạy đến, chỉ vào Lâm Phạm: "Cậu thật không có suy nghĩ."
Nếu cô ấy là người, bây giờ sẽ mệt chết đi được, làm thế nào cũng phải đè Lâm Phạm xuống đánh cho một trận. Lâm Phạm nói: "Phía cảnh sát không có cách nào kết luận cậu bị giết hại hay là chết do ngoài ý muốn, tớ sợ cậu bị người ta giết, bây giờ cậu còn mơ hồ, cũng không nhớ rõ ràng."
Lôi Hiểu Giai trừng mắt nhìn Lâm Phạm mấy giây: "Tớ không đồng ý, muốn cắt xẻ thân thể tớ ra, không có cửa đâu."
Lâm Phạm mím môi: "Sớm muộn gì cậu cũng sẽ được thiêu, thiêu thành tro rồi cũng chẳng còn gì cả. Thật ra cậu đã rời khỏi cơ thể kia rồi, có làm gì cũng chẳng liên quan gì đến cậu cả, không phải sao? Cậu cũng không biết đau mà."
Lôi Hiểu Giai hơi hé miệng, nhất thời không nói được gì.
"Cậu suy nghĩ thử xem."
Vì trước đó, Lâm Phạm chưa từng nhìn thấy ma quỷ giết người. Tần Phong nói một câu, chuyện xảy ra khác thường nhất định có vấn đề, cô sợ rằng có người gài bẫy giết chết Lôi Hiểu Giai. Lâm Phạm cần phải xác nhận, xác nhận nguyên nhân cái chết của Lôi Hiểu Giai.
Lâm Phạm đi vào khu nội trú, Lôi Hiểu Giai đuổi theo: "Lâm Phạm."
"Ừ?"
"Cậu định đi đâu vậy?"
"Gặp cha mẹ cậu." Lâm Phạm nói: "Cậu có lời gì muốn nói với họ không?"
Lôi Hiểu Giai giật mình, im lặng một lát, vành mắt đỏ lên: "Mẹ tớ ngất xỉu, bà ấy không thể chấp nhận được... Lâm Phạm, chuyện này quá tàn nhẫn với bà ấy."
"Cậu không nói câu nào đã đi, chuyện này đối với bà ta mà nói cũng rất tàn nhẫn." Lâm Phạm quay đầu nhìn Lôi Hiểu Giai: "Cậu có từng nghĩ đến, cậu không thể đầu thai chuyển kiếp, vĩnh viễn trôi nổi trên thế giới này không?"
Lôi Hiểu Giai ngẩn ra: "Như vậy không tốt sao? Tớ còn có thể gặp lại cậu, nhìn thấy cha mẹ tớ."
"Cũng chỉ có tớ có thể nhìn thấy cậu, nếu một ngày tớ không nhìn thấy cậu nữa thì sao? Cậu làm thế nào đây? Không ai có thể nhìn thấy cậu, nghe thấy giọng nói của cậu." Lâm Phạm thở dài: "Người chết oan không thể đi vào luân hồi, không điều tra được nguyên nhân cái chết của cậu, cậu không đi đâu được. Đời đời kiếp kiếp, cậu không chịu đựng được đâu."
Không biết tại sao, Lâm Phạm nói đến câu này, toàn thân run rẩy, dường như cô đã từng trải qua vậy. Mấy trăm năm, trôi nổi không nơi nương tựa, không ai có thể nghe thấy cô nói chuyện, không có kết thúc, không có bắt đầu, cô không cảm giác được sự tồn tại của mạng sống.
Như vậy rất đáng sợ, thế giới này không có kết thúc, cô chỉ có thể trôi nổi không biết mệt mỏi.
"Cậu đã từng nghĩ đến chưa?"
"Vậy để cho bọn họ cắt xẻ cơ thể của tớ sao?" Lôi Hiểu Giai gần như bật khóc, cô ấy rất sợ, cô ấy cũng mê mang.
"Tớ chỉ muốn tìm ra nguyên nhân cái chết của cậu."
Người đến người đi, bọn họ nhìn về phía Lâm Phạm, có lẽ cảm thấy Lâm Phạm bị thần kinh. Lâm Phạm cũng không muốn tiếp tục đứng đây cho người ta nhìn xem, vội vàng đi về nơi yên tĩnh đằng sau: "Chuyển sang nơi khác nói chuyện đi..."
"Lâm Phạm?"
Có người gọi tên sau lưng, Lâm Phạm quay đầu nhìn sang, Chu Tĩnh bước nhanh đến: "Sao em lại ở đây? Làm gì vậy?"
"Đến thăm cha mẹ của Lôi Hiểu Giai."
Chu Tĩnh ngừng lại, sắc mặt u ám, gật đầu: "Vậy sao, ngày hôm qua em cũng đến trường học à?"
"Tối hôm qua sau khi nghe nói cũng đã đi tới nhìn rồi."
Chu Tĩnh là giáo viên chủ nhiệm, xảy ra chuyện như vậy, cô ấy cũng có trách nhiệm. Cả trường học bọn họ đều không tránh khỏi trách nhiệm, Chu Tĩnh thở dài, nhíu mày: "Ngày hôm qua em không ở cùng với Lôi Hiểu Giai sao? Các em vẫn luôn quan hệ rất thân thiết, không phải sao?"
"Em có việc nên đi trước." Lâm Phạm nhìn Lôi Hiểu Giai đứng bên cạnh, cô ấy trốn xa rồi, có điều vẫn nhìn về phía này: "Không biết sau đó lại xảy ra chuyện như vậy, cô Chu, cô cũng đến thăm cha mẹ cô ấy sao?"
Chu Tĩnh ngẩn ra, mới gật đầu: "Ừm, vậy em đi đi, cô đi trước."
"Tạm biệt."
Sau khi Chu Tĩnh rời đi, Lôi Hiểu Giai nhanh chóng chạy đến, liếc nhìn Chu Tĩnh một cái: "Sao cô Chu cứ là lạ? Nhìn qua sắc mặt rất kém."
"Không biết." Lâm Phạm đi về phía sau: "Muốn nói gì với cha mẹ cậu không? Tớ có thể nhắn lại thay cậu."
Ánh mắt Lôi Hiểu Giai lại tối sầm: "Tớ sợ mẹ tớ khóc."
"Vậy không đi sao? Quay về nhé?"
Lôi Hiểu Giai nói: "Đi."
Lâm Phạm đi đến khu nội trú, cô dựa theo địa chỉ tìm được phòng bệnh, phòng bệnh độc lập, trong hành lang rất yên tĩnh. Lâm Phạm gõ cửa, bên trong có giọng nói vang lên: "Ai vậy? Vào đi."
Giọng đàn ông, Lôi Hiểu Giai đứng đằng sau đã bật khóc, cảm xúc tan vỡ: "Ba tớ..."
Lâm Phạm đẩy cửa ra, người phụ nữ bên trong ngồi trên giường, nhắm hai mắt, người đàn ông đang đứng hút thuốc lá, nhìn thấy Lâm Phạm nhíu mày: "Cô là... Bạn học của Giai Giai sao?"
Lâm Phạm gật đầu: "Chào chú, dì thế nào rồi?"
Người đàn ông dường như không chào đón Lâm Phạm cho lắm, nhíu mày không nói gì, người phụ nữ trên giường mở mắt ra nhìn thấy Lâm Phạm thì sụp đổ, bật khóc thành tiếng. Lôi Hiểu Giai đứng sau cũng khóc, khóc đến trời long đất lở, Lâm Phạm đóng cửa phòng bệnh lại.
"Bây giờ mẹ con bé cảm xúc không ổn lắm, mấy ngày nữa cô hãy đến." Người đàn ông ra lệnh đuổi khách.
"Cháu đã gặp Lôi Hiểu Giai." Lâm Phạm nói: "Chú, cô ấy muốn trò chuyện với hai người."
Người đàn ông ngẩng đầu thật mạnh, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: "Cô... Cô nói năng linh tinh gì vậy? Cái gì mà nhìn thấy con bé, con bé ở đâu?"
Lâm Phạm mím môi, nói: "Cô ấy đứng bên cạnh cháu, chú dì không nhìn thấy được." Cô quay đầu nhìn Lôi Hiểu Giai, nói: "Muốn nói cái gì cứ nói đi, Lôi Hiểu Giai."
Lôi Hiểu Giai gào khóc, nói không thành lời, ngồi xổm trong góc khóc to. Cô ấy là viên ngọc quý trong tay cha mẹ, dù thế nào cũng không ngờ được sẽ chết sớm như vậy. Trường đại học nổi tiếng, tương lai, hiếu kính cha mẹ trong kế hoạch của cô ấy.
Cha mẹ nhà họ Lôi đều choáng váng, mẹ cô ấy thậm chí còn quên cả khóc: "Cô nói cái gì?"
Lâm Phạm nói: "Cháu có thể nhìn thấy linh hồn, đêm qua linh hồn của Hiểu Giai đến tìm cháu, cháu mới biết cô ấy đã xảy ra chuyện. Cô ấy đi quá đột ngột, cô ấy có rất nhiều điều muốn nói với chú dì."
Người đàn ông nhìn về phía Lâm Phạm vừa nói, chỗ đó trống rỗng không có gì cả: "Cô... Không phải cô đang nói dối đấy chứ?"
Lâm Phạm nhìn về phía Lôi Hiểu Giai: "Cậu có muốn nói gì không? Tớ chuyển lời giúp cậu?"
"Ba mẹ, con xin lỗi." Lôi Hiểu Giai đi đến cạnh giường, cô ấy muốn ôm cha mình, nhưng chỉ xuyên qua cơ thể của cha mình, cô ấy lau mặt thật mạnh, ngồi xuống cạnh giường: "Mẹ, mẹ đừng như vậy có được không? Mẹ đừng ngã bệnh."
Lâm Phạm nhắn lại, nói: "Cô ấy ngồi bên cạnh giường, nhưng mà chú dì không nhìn thấy cô ấy được."
"Con cũng không muốn chết, nhưng con chết rồi, con phải rời xa ba mẹ. Ba mẹ, con định tốt nghiệp rồi, sẽ mua cho ba mẹ một căn nhà thật to, dẫn ba mẹ ra nước ngoài du lịch, bây giờ tất cả đều không làm được nữa rồi."
Người đầu bạc tiễn người đầu xanh, đau đớn nhất cũng chỉ là mất con ở tuổi trung niên.
"Mẹ, mẹ phải giữ gìn sức khỏe, đừng quá khó chịu. Mẹ và ba phải sống thật mạnh khỏe, con vẫn luôn dõi theo hai người, con ở ngay bên cạnh ba mẹ."
Mẹ cô ấy định ôm Lôi Hiểu Giai, nhưng lại ôm vào khoảng không, bà ta ôm mặt khóc nức nở.
"Con cũng muốn biết con đã chết như thế nào, nếu có thể xin cho..." Giọng nói của Lâm Phạm đột nhiên dừng lại, ngừng nhắc lại, nhanh chóng nhìn về phía Lôi Hiểu Giai, kinh ngạc: "Cậu nói gì cơ?"
Lôi Hiểu Giai đứng dậy: "Lâm Phạm, cậu nói không sai, tớ không thể trốn tránh được. Tuy rằng cuối cùng tớ nhìn thấy cô ta..." Cô ấy cắn răng, vẫn không thể khống chế sợ hãi, giọng nói run rẩy: "Nhưng mà rốt cuộc tớ chết như thế nào, ngoại trừ cảnh sát ra, không ai có thể biết được."
"Giai Giai đâu? Giai Giai của tôi ở đâu? Giai Giai, con mau đến chỗ mẹ đi, để cho mẹ nhìn thấy con được không? Giai Giai sao con nỡ bỏ mẹ mà đi, không có con, mẹ không sống nổi! Con bảo mẹ sống thế nào đây?"
Lôi Hiểu Giai hít mũi, cô ấy lại lau nước mắt: "Cậu nhanh nhắc lại đi, Lâm Phạm tớ cho cậu biết, cậu giúp tớ nói chuyện, cậu nhanh chóng nhắc lại cho tớ đi."
Lâm Phạm quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cắn chặt răng đè nén cảm xúc: "Ừ, cậu nói đi."
"Ba mẹ nhất định phải sống thật khỏe mạnh, nếu ba mẹ không yên ổn, con vĩnh viễn cũng không siêu thoát được, con ở địa ngục cũng chịu khổ." Lôi Hiểu Giai trách cô: "Mau nói cho họ biết."
Lâm Phạm lặp lại một lần.
"Hôm nay có một chuyển phát nhanh gửi đến, hy vọng ba mẹ có thể nhận được, là con đặt, giáng sinh vui vẻ." Lôi Hiểu Giai muốn chạm vào mẹ mình, nhưng cô ấy không làm được, ánh mắt khao khát nhìn người trên giường: "Ba mẹ cố gắng sống tốt, mẹ, mẹ nhất định phải sống."
Lâm Phạm không nhắc lại, bà ta dường như nghe thấy giọng nói của Lôi Hiểu Giai, ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Hiểu Giai: "Giai Giai, mẹ nghe thấy."
"Vậy mẹ hãy nghe con, mẹ và ba con đều phải sống thật khỏe mạnh! Sống thật yên ổn." Lúc này nói cái gì cũng lộ vẻ tái nhợt yếu ớt: "Để cảnh sát kiểm tra thi thể của con đi, giao cơ thể cho bọn họ, người chết rồi cũng chỉ còn một nắm tro, cơ thể với con mà nói chẳng còn tác dụng gì nữa rồi, linh hồn của con ở đây. Đều sạch sẽ cả, con mới yên tâm ra đi. Mẹ, con xin lỗi, con quá tùy hứng, con không phải đứa con ngoan. Nếu có kiếp sau, con vẫn muốn làm con của mẹ. Mẹ và ba phải cố gắng, nói không chừng mấy năm nữa con sẽ quay lại."
Điện thoại của Lâm Phạm vang lên, cô ấy lau mặt đi ra ngoài nghe điện thoại. Là Tần Phong gọi điện đến, Lâm Phạm ấn nghe, cổ họng còn hơi khàn: "Tần Phong."
"Khóc à?"
"Ừ, em dẫn Lôi Hiểu Giai đến đây, cô ấy đáng thương quá." Lâm Phạm ôm mặt: "Em không nỡ, cô ấy mới mười bảy tuổi..."
"Cuộc đời không lường trước được." Tần Phong nói: "Buổi chiều anh có việc, không thể đến hiện trường vụ án, em không được tự đi một mình."
"Tại sao?"
"Không được đi, đây không phải hồn ma bình thường." Tần Phong nói; "Tối về sẽ nói với em."
"... Được."
Lâm Phạm cúp điện thoại, đang định quay về, quay người lại đã nhìn thấy Lôi Hiểu Giai, cô ấy cúi đầu đứng trong hành lang: "Mẹ tớ đồng ý, hẳn là chẳng bao lâu nữa sẽ báo cho bên cảnh sát thôi." Lôi Hiểu Giai nói: "Bây giờ cậu định đi đâu?"
Lâm Phạm cũng mơ hồ, lắc đầu: "Không biết."
"Vốn dĩ cậu định đi đâu?"
"Thư viện trường học." Lâm Phạm nhìn vào mắt Lôi Hiểu Giai: ""Tớ muốn biết rõ là ai giết cậu, ma nữ áo đỏ kia là ai, cô ta đang làm gì?"
Gương mặt Lôi Hiểu Giai trong nháy mắt thay đổi, cô ấy ôm đầu, ánh mắt hung dữ: "Tớ nói không được đến! Không cho phép cậu đến! Cậu sẽ chết, cô ta rất đáng sợ, sẽ giết người, tại sao cậu lại muốn đến thư viện chứ? Cậu cũng không phải là cảnh sát."
"Lôi Hiểu Giai? Cậu làm sao vậy?"
Gương mặt cô ấy vặn vẹo, Lâm Phạm chạy đến định ôm Lôi Hiểu Giai, cô ấy lui về sau. Trên mặt lại biến thành khóc lóc, gần như cầu xin: "Cậu đừng tùy hứng, cậu phải sống tiếp thật yên ổn, cậu đừng chết. Cậu còn sống, cậu giúp tớ ngắm nhìn thế giới này. Thư viện kia không phải chỗ cậu có thể đến được, cô ta sẽ giết cậu, cô ta rất... Rất đáng sợ."
Tại sao Lôi Hiểu Giai lại sợ hãi như vậy? Trước khi chết cô ấy đã trải qua chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.