Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 66: Đồ hồ ly không có tiền đồ




Nàng chưa gặp người này bao giờ, cũng chưa từng nghe thấy giọng hắn, nếu không phải vừa rồi nhìn thấy hắn bên bờ hồ thì có lẽ Lâu Tự Ngọc cũng sẽ không nhận ra đây là ai. Nành nhịn xúc động muốn đập hắn một trận xuống sau đó nhỏ giọng hỏi: “Ngươi lại diễn xiếc gì đây?”
“Ta tốt bụng tới giúp ngươi mà sao ngươi không cảm kích thế?” Bùi Hiến Phú thổn thức, bĩu môi chỉ chỉ con đường nhỏ bên phải.
Mười mấy người đã cưỡi ngựa đuổi tới, người đi đầu cực khì khí phái, vừa thấy đã biết khó đối phó. Vó ngựa hất tung tro bụi, bọn họ đã đến trong gang tấc nên Lâu Tự Ngọc cũng không dám quay đầu lại xem Tống Lập Ngôn mà cắn răng nương theo yểm hộ của Bùi Hiến Phú mà bình tĩnh đi về phía trước.
Tống Lập Ngôn đứng ở đầu thuyền nhìn, trên mặt không có biểu tình gì. Hắn không biết nam nhân kia là ai, cũng không biết vì sao Lâu Tự Ngọc lại đi cùng người nọ nhưng nội đan đã tới tay, những việc này vốn không liên quan đến hắn.
“Họ ——” vó ngựa dừng trước mặt hắn, người trên lưng ngựa nhìn theo ánh mắt hắn hỏi, “Đó là ai?”
“Không quen biết.”
“Không quen biết thì sao đệ lại có loại ánh mắt này?” Người tới xuống ngựa đi tới vỗ vỗ vai hắn nói, “Nếu có thâm cừu đại hận mà không tiện ra tay thì để sư huynh giúp đệ một phen nhé?”
Tống Lập Ngôn thu lại ánh mắt, tâm bình khí hòa hỏi: “Các hạ là?”
“Xem trí nhớ của ta này, khi còn nhỏ ta từng ôm đệ nhưng nhất định là đệ không nhớ ta. Ta là sư huynh La An Hà của đệ.” La An Hà để một chòm râu rậm, thoạt nhìn hào sảng nhưng trong mắt hắn vẫn có vài phần sắc bén khó giấu, “Đi nha môn không thấy đệ, lại nghe người ta nói đệ đang ở đây nên ta mới đuổi tới.”
Người Tri Châu cử xuống không ngờ lại tới nhanh như thế. Người này tu vi cao hơn đám người Liễu thị vệ nhiều nhưng ăn mặc lại không giống người của Châu phủ nên Tống Lập Ngôn cân nhắc một lát mới chắp tay nói với hắn: “Không đón tiếp từ xa thật là thất lễ.”
“Ai, sư huynh biết gần đây đệ nhiều việc nên cũng không tính trách đệ.” La An Hà ha ha cười sau đó mặt lại trầm xuống nói, “Nhưng lần việc xảy ra việc lớn, không chỉ Châu phủ mà cả triều đình bên kia cũng khó mà ăn nói. Trong tư nội có truyền lời để hai chúng ta nghĩ cách bổ cứu. Ta suy nghĩ một lúc lâu thì thấy trừ khi tìm được bảo bối nộp lên thì không còn cách nào để bổ cứu nữa.”
“Ta gấp gáp tới chính là muốn hỏi bảo bối kia đệ giấu ở đâu rồi?”
Tống Lập Ngôn an tĩnh nghe xong thì cẩn thận đánh giá hắn. Khí trên người hắn hết sức rõ ràng, quả thật xuất thân Thượng Thanh Tư nhưng mặt mày của hắn có quá nhiều tạp niệm, không giống người dốc lòng tu đạo. Một chưởng vừa nãy hắn vỗ vai Tống Lập Ngôn còn mang theo chút thử sức.
Lúc này hắn thu hồi ánh mắt hỏi: “Xin mạo phạm hỏi sư huynh có mang theo ấn giám và công văn trong người không?”
La An Hà ngoài ý muốn liếc hắn một cái sau đó vừa giận dữ vừa buồn cười móc một bao đồ từ trong lòng đưa cho hắn: “Đều mang theo.”
Tống Lập Ngôn duỗi tay đón lấy nhưng lần này người đối diện lại không hề khách khí. Một chưởng xuyên qua tay nải đánh tới, nặng như ngàn quân. Ánh mắt hắn khẽ nhúc nhích, hóa khí đánh bật một chưởng kia đi. Lực hắn xuất ra ôn hòa, không hề có ý công kích nhưng cũng không cho phép vị sư huynh này lấn tới.
Một đám tùy tùng phía sau không rõ nguyên do thì chỉ cảm thấy buồn bực: Chỉ đưa cái tay nải thôi, sao hai người đều cứng lại rồi? La đại nhân áp tay nải xuống, Tống đại nhân lại nâng tay nải lên, cứ thế qua lại, bốn phía đều có gió bốc lên.
“Tên tiểu tử này quả thật có bản lĩnh.” Qua lại vài vòng sắc mặt La An Hà lại hơi đẹp hơn một chút, “So với ta tưởng tượng còn lợi hại hơn.”
“Quá khen.” Nhân lúc hắn thả lỏng, Tống Lập Ngôn chiếm thượng phong mà hất tay hắn ra.
La An Hà lui về phía sau nửa bước, tức giận đến thô bạo chỉ vào mũi hắn mắng: “Bản lĩnh nhân lúc cháy nhà đi hôi của này cũng lợi hại, giống hệt sư phụ ngươi!”
“Cùng người khác tranh chấp, chỉ phân tâm một khắc là thua, sao có thể trách người khác chứ?”
Tống Lập Ngôn mở tau nải ra nhìn qua ấn giám và công văn trong đó, trong lòng hơi nhảy lên. Đây là một Thông Phán khác của Hoang Châu sao? Nhưng nếu đã là Thông Phán sau tu vi của Liễu Túc lại không bằng một phần mười người này chứ? La An Hà này quả thật ngoài dự kiến của hắn, tuổi tác tầm ngoài bốn mươi nhưng khí lực so với đám sư huynh trên năm mươi của hắn còn lợi hại hơn.
“Tuổi không lớn nhưng bộ dáng giáo huấn người khác thì quả là có khuôn có dạng!” La An Hà cực kỳ tức giận nói.
Lòng dạ của hắn trước giờ đều cao, năm đó vào Thượng Thanh Tư hắn đã muốn bái Chưởng Tư, muốn làm đệ tử dòng chính. Ai ngờ lão nhân kia sống chết không nhận hắn, còn nói phải đợi đệ tử định mệnh của mình. Hắn cho rằng ông ta sẽ nhận một nhân vật ghê gớm nào đó, ai ngờ hai mươi năm sau ông ta ôm về một đứa nhỏ còn đang bú sữa sau đó nhận làm đệ tử dòng chính, để hắn cung kính bái vào sư môn.
Cục tức này ai mà nuốt được? La An Hà thiếu chút nữa đã quăng đứa bé đó đi nhưng đáng tiếc Triệu Thanh Hoài nhanh tay lẹ mắt đón được, đã thế còn dùng quyền biếm hắn đến Hoang Châu làm Thông Phán. Có chuyện này thì La An Hà làm sao có thể nhìn Tống Lập Ngôn thuận mắt được?
“Đi, cùng ta về nha môn.” Hắn tức giận mà phất tay áo nói, “Ngươi không hộ vệ được bá tánh của huyện Phù Ngọc thì chức quan này cũng đừng làm nữa. Ngươi theo ta làm việc, nếu không tìm được bảo vật thì ngươi cứ chờ hồi kinh thỉnh tội đi.”
Tống Lập Ngôn cũng không biết trong lòng hắn nghĩ cái gì mà chỉ cảm thấy vị sư huynh này thật dễ nổi giận, sắc mặt so thời tiết còn đổi nhanh hơn. Nghi hoặc mà nhìn bóng dáng hắn, Tống Lập Ngôn do dự một lát rồi cũng đi theo.
Lâu Tự Ngọc trốn ở nơi xa khó chịu mà híp mắt: “Cái tên kia là cái thứ gì?”
Bùi Hiến Phú bật cười lắc đầu: “Người ta không phải thứ gì mà là đệ tử Thượng Thanh Tư, một dòng kia của La Vĩnh Sanh có chút không tốt lắm.”
“Kẻ này đúng là muốn chết mà.” Nàng cáu tiết xắn tay áo chui ra khỏi đám cây cối muốn đuổi theo.
“Ai, ngươi thật sự cho rằng mình là thiên hạ vô địch chắc?” Bùi Hiến Phú túm chặt đai lưng của nàng, tức giận mắng, “Bỏ qua tu vi của hắn không nói nhưng người của Thượng Thanh Tư nhiều, chỉ cần phóng tin là người quanh trăm dặm sẽ tới chi viện. Đến lúc đó đánh nhau rồi Tống Lập Ngôn còn giúp hắn thọc ngươi một đao, ngươi có tin không?”
Lâu Tự Ngọc ré lên sau đó che ngực, hung hăng kéo đai lưng của mình lại sau đó run run rẩy rẩy mà vươn đầu ngón tay chỉ vào mũi hắn: “Ngươi có thể câm miệng ngay cho ta không?”
“Không thể, nếu ta câm miệng ngươi sẽ bị thương mà ngươi bị thương thì ta sẽ đau lòng.” Bùi Hiến Phú tươi cười sáng lạn nói, “Thay vì làm ta đau lòng thì không bằng để ngươi tự đau lòng đi.”
Cái đạo lý khỉ gì đây? Lâu Tự Ngọc cảm thấy hắn quả thực có bệnh, ngoài miệng thì nói rõ là ngọt nhạt nhưng trong mắt lại chẳng có chút ôn nhu nào. Hắn giống một tên sát thủ hài hước, cung kính uốn gối trước mặt người ta nhưng giây tiếp theo đã có thể rút kiếm cắt cổ người khác sau đó vừa lòng mà liếm máu dính trên đầu ngón tay sau đó cầm đầu người ta đi báo cáo kết quả.
“Nội đan đã không còn ở trên người ta, ngươi đi theo ta làm gì?” Nàng không vui hỏi.
Bùi Hiến Phú hết sức thương tâm đáp: “Chẳng lẽ tiểu nương tử cảm thấy bản thân còn không bằng nội đan sao?”
“Ở trong mắt ngài đúng là không bằng.” Nàng lấy lệ cười cười sau đó cất bước đi về phía trước, “Đều là lão yêu quái mấy ngàn năm rồi, có cái gì vui mà giả vờ giả vịt?”
Bùi Hiến Phú hứng thú đi bên cạnh nàng nói: “Lúc trước ta quả thật có chút ác ý với tiểu nương tử nhưng hôm nay tại hạ thật sự cảm thấy tiểu nương tử thú vị, chúng ta kết bạn có được không?”
Sói xám vươn móng vuốt với nàng, còn có răng nanh nó giấu chưa lộ ra. Lâu Tự Ngọc cười lạnh nói: “Cùng ngươi làm bạn thì có chỗ tốt gì?”
“Chỗ tốt thì nhiều lắm.” Bùi Hiến Phú bẻ đầu ngón tay kể ra cho nàng, “Có thể tùy thời thu được quà tại hạ tặng, có thể tùy thời biết hướng đi của Thượng Thanh Tư còn có một cái quan trọng nhất ——”
Hắn hơi dừng lại, trên mặt lộ ra vài phần chế nhạo: “Tại hạ có thể dạy tiểu nương tử thu phục nam nhân thế nào, không đến nỗi để ngươi một ngàn năm mới trộm được một nụ hôn.”
Mặt Lâu Tự Ngọc “Xoát” một cái đỏ lên, không chút khách khí bổ vuốt hồ ly về phía hắn, còn phẫn nộ mắng chửi: “Ngươi nói bừa cái gì thế?!”
Tiếc hận mà sờ sờ móng tay thật dài của nàng, Bùi Hiến Phú lắc đầu: “Thế nhân đều nói Hồ tộc giỏi mị hoặc, dễ dàng có thể câu dẫn lòng người. Nào có ai biết lại có một tiểu hồ ly si tình thế này, chẳng những một ngàn năm trước không được người ta yêu mà còn đời đời kiếp kiếp luân hồi không thể cùng người tu thành chính quả. Hồ Vương đã chết mà biết được sợ là sẽ phải tức đến đội mồ sống dậy.”
Móng tay nàng mọc dài ba tấc, Lâu Tự Ngọc “Xoát” một cái quét qua phía hắn. Thấy hắn nhanh nhẹn né tránh, nàng liên tiếp ném từng chưởng qua.
“Ai, ta không nói nữa, xin bớt giận.” Bùi Hiến Phú vừa trốn vừa nhìn chưởng lực rơi xuống đâu thì cây cối nổ tung đến đó. Hắn hít một hơi cả giận nói, “Ta chỉ đùa với ngươi một chút, sao ngươi lại tưởng thật thế?”
“Ai ai, còn nữa hả?”
Lâu Tự Ngọc giống xì hơi mà vứt bảy tám chưởng ra ngoài sau đó mới thở dốc mà thu tay. Ánh mắt nàng khủng bố mà trừng hắn sau đó không nói một câu đã bỏ đi.
Bùi Hiến Phú trợn mắt há hốc mồm nhìn bóng dáng nàng sau đó dựa lên một thân cây may mắn thoát nạn rồi nhẹ nhàng phẩy lá vụn rơi trên áo khoác của mình, thấp giọng kinh ngạc cảm thán: “Tiểu hồ ly tức đến dựng lông rồi……”
Sau khi lặng người tâm tình hắn lại đặc biệt tốt. Hắn đứng dậy nhìn về hướng Lâu Tự Ngọc rời đi một cái sau đó chậm rì rì mà đổi hướng bước theo hướng Tống Lập Ngôn và La An Hà rời đi.
La An Hà vừa đến huyện nha đã bày tỏ thái độ ghét bỏ trong ngoài, sai người ra ngoài mua thêm đồ trang trí lại làm người chuẩn bị bữa tối. Lăn lộn một hồi hắn ta mới ngồi vào vị trí chủ thượng nói với Tống Lập Ngôn: “Ta nghe người ta nói huyện Phù Ngọc này nhiều yêu quái mà sư đệ lại có thương tích vì thế ta cố tình tìm một vị tiền bối đến hỗ trợ.”
“Không cần.” Tống Lập Ngôn nói, “Vết thương trên người ta không có gì trở ngại.”
“Vậy trong lòng thì sao?” La An Hà ý vị thâm trường nói, “Nghe nói đệ động phàm tâm, còn thả vài con yêu quái đi —— hành vi phạm tội như thế mà giao cho kinh đô thì sẽ phải chịu roi quất.”
Tống Lập Ngôn khẽ nhíu mày nhìn lướt qua Diệp Kiến Sơn ở bên cạnh.
“Sư đệ, La sư huynh cũng vì tốt cho đệ, huống hồ đệ thử xem người tới là ai trước đã?” Diệp Kiến Sơn có chút chột dạ, lụa mỏng trên mũ trùm không được tự nhiên mà đong đưa.
Lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Tống Lập Ngôn dời ánh mắt nhìn ra ngoài.
Lúc này đã là mùa thu lạnh lẽo thấm người nhưng người tới vẫn cầm một cây quạt xếp thong thả ung dung bước vào cửa lớn. Hắn trời sinh đẹp đẽ, trên người có mùi cây cỏ tản ra, giữa mày không có nửa phần đứng đắn mà giống một công tử phong lưu, tóm được ai cũng có thể hàn huyên mấy canh giờ chuyện trời nam đất bắc.
“Lại gặp nhau rồi.” Bùi Hiến Phú cười nói, “Lần trước vội vàng từ biệt, có rất nhiều lời chưa nói hết cùng đại nhân. Hiện giờ gặp lại không biết đại nhân có thể cho ta cơ hội giải thích không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.