Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 185: Giữ không được đồ yêu quái thối




Lâu Tự Ngọc cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó hỏi hắn: “Yêu quái không thể thay lòng đổi dạ sao?”
…… Có thể, đừng nói thay lòng đổi dạ, yêu quái ăn thịt người cũng không kỳ quái. Tống Lập Ngôn cắn răng khanh khách, để thuyền hoa cập bờ. Lâu Tự Ngọc nhảy một cái lên lại muốn chạy nhưng người bên cạnh nhanh tay lẹ mắt lập tức giữ chặt nàng, cầm lấy bàn tay nhỏ lạnh lẽo của nàng bao trong tay mình sau đó giáo huấn nàng: “Đi đường có khuông có dạng giống người xem nào.”
Lâu Tự Ngọc muốn nói mình không phải người nhưng tên kia giống như con giun trong bụng nàng, lúc này lập tức đoạt lời nói: “Là hình người thì phải giống người.”
Dừng một chút, hắn lại bổ sung: “Ở trước mặt ta không được hiện nguyên hình.”
Yêu cầu thật nhiều quá đó. Lâu Tự Ngọc mếu máo bị hắn dắt đi như đứa nhỏ, khóe mắt thoáng nhìn lại phát hiện nơi xa có một đoàn người đi tới. Tống Lập Ngôn cũng thoáng nhìn, giữa mày nhíu lại, lập tức bế nàng đi nhanh về phía xe ngựa.
“Ai, Tống đại nhân, Tống đại nhân!” Hầu Mãn Đường hóa ra nguyên hình chạy nhanh tới, đến trước mặt hai người ông ta mới hóa ra hình người, chắp tay nói, “Khéo quá, chúng ta đang định tới phủ của ngài bái kiến, không ngờ lại gặp được ở chỗ này.”
Tống Lập Ngôn không chút nghĩ ngợi đã dán một lá Giấu Thiên Phù lên trán Lâu Tự Ngọc. Hầu Mãn Đường sửng sốt, xoa xoa đôi mắt: “Có phải ta già rồi hồ đồ không? Thế nào mà vừa rồi ta lại thấy bên cạnh ngài có người nhỉ?”
“Ngày có tuyết mà hồ ly chạy loạn thì dễ bị lạnh đến mù mắt lắm.” Tống Lập Ngôn mặt không biểu tình nói, “Ta khuyên trưởng lão trở về ngủ đông đi, bằng không Giải Trĩ Kiếm này của ta sẽ không có mắt đâu.”
“Nhìn ngài nói này, nửa tháng trước không phải tự ngài ra quy củ nói chỉ cần yêu quái không làm hại phàm nhân thì ngài sẽ mở một mắt nhắm một mắt sao?” Hầu Mãn Đường nói thầm, “Tới bây giừo ta cũng chưa bắt nạt người phàm nào, bây giờ tìm ngài chỉ để cảm tạ ân tình ngài thả chúng ta vào thành lúc trước, cũng đưa riêng cho ngài ít rượu để ăn tết. Rượu hồ phủ ủ hương vị tốt cực kỳ.”
Nhớ tới đống rượu trộn nước lã ở khách điếm lúc trước, Tống Lập Ngôn híp mắt: “Phương pháp ủ rượu của nàng cũng là do hồ phủ dạy hả?”
“Tất nhiên, đứa nhỏ nào trong hồ phủ chả biết ủ rượu.”
“Mời về đi.” Tống Lập Ngôn không lưu tình chút nào mà xua tay, xách theo một đoàn không khí mà Hầu Mãn Đường không nhìn thấy lên xe.
“Từ từ.” Lâu Tự Ngọc lúc này lại tự duỗi tay bóc Giấu Thiên Phù đi, hưng phấn hỏi, “Nguyên hình của ông ta giống ta đều là hồ ly, có phải người cùng tộc của ta không?”
Tống Lập Ngôn: “……” Lẽ ra hắn phải bó cả Triền Yêu Thằng mới phải.
Hầu Mãn Đường bị người hiện ra từ trống rỗng này dọa cho sợ mất mật, người ngã nhào xuống lăn lông lốc rồi mới túm lấy cái mũ nỉ trên đầu, bò dậy nhìn. Vừa nhìn thấy người trước mặt ông ta đã choáng váng.
Tống Lập Ngôn nhanh chóng quyết định nhét người vào thùng xe, sau đó lấy roi trong tay Tống Tuân vụt vào mông ngựa. Con ngựa hí vang rồi nhanh chóng vọt đi.
“Ai!!! Mau đứng lại!!!” Hầu Mãn Đường từ khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, hóa ra nguyên hình điên cuồng đuổi theo, “Ngọc Nhi! Ta không nhìn lầm, là Ngọc Nhi nha đầu mà! Mau dừng lại cho ta!”
Tống Lập Ngôn mặc kệ ông ta, ỷ vào mình tu vi cao mà trực tiếp dán một lá Ngàn Dặm phù lên xe ngựa. Một nén nhang lúc sau, Tống Lập Ngôn mang theo Lâu Tự Ngọc ngâm mình ở suối nước nóng hoang vu cách đó ngàn dặm. Trên đầu Lâu Tự Ngọc trùm một cái khăn tắm xếp ngay ngắn, cả mặt đều là hồ nghi mà liếc người bên cạnh: “Ngươi giấu diếm ta cái gì hả?”
“Không có.”
“Vừa rồi lão nhân kia quen ta mà.”
“Tuyết quá lớn, ông ta bị lóa mắt đó.”
“Vậy ngươi chạy cái gì?”
“……” Mặt thối hoắc quay đi, Tống Lập Ngôn nhìn suối nước nóng dâng lên sương mù, không lên tiếng nữa.
Lâu Tự Ngọc nghĩ nghĩ, nể tình hắn mang mình đi du hồ nên an ủi hắn: “Ngươi đối với ta không tồi, thật sự giấu diếm ta cái gì thì ta cũng không trách ngươi, chỉ cần ngươi nói ra ta sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
Hắn hừ lạnh.
“Ai nha, chuyện bao lớn đâu, ngươi cũng không thể giấu ta cả đời đúng không? Hơn nữa ta nghe người trong huyện nha thường xuyên khen ngươi quang minh lỗi lạc, ngươi cũng không thể vì ta mà làm hỏng tác phong của mình được.” Nàng cười nhéo nhéo vai hắn.
Sương mù mờ mịt, Tống Lập Ngôn nhìn nàng cười đến hết sức xinh đẹp thì thần sắc hơn hòa hoãn. Hắn nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Nếu có người nói quen nàng, muốn mang nàng đi mà ta không muốn vậy nàng sẽ đi hay ở?”
“Hỏi cái gì vô nghĩa vậy? Ta khẳng định là sẽ ở lại chứ.” Lâu Tự Ngọc cực kỳ chắc chắn nói, “Ai sẽ cùng người quen đi chứ? Người quen ta nhiều như thế ta phải đi theo ai, chẳng nhẽ tự cắt mình ra chia cho họ sao?”
Tâm tình Tống Lập Ngôn tốt hơn chút, hắn nhẹ nhàng thở ra: “Mới vừa rồi lão nhân kia đích xác có quen biết nàng.”
Mặt nước “Xôn xao” mà nổ tung, Lâu Tự Ngọc mặc mỗi áo trong đứng lên, kích động nói, “Vậy còn đợi gì nữa, mau đưa ta về để ta hỏi ông ta xem ông ta từ đâu tới! Ông ta vừa nhắc tới hồ phủ, có phải hang ổ của ta không? Ta có thể trở về nhìn không?”
Sắc mặt hắn tối sầm, so với vừa rồi còn âm trầm hơn. Tống Lập Ngôn cắn chặt răng, túm lấy cổ tay nàng rồi đốt một lá Ngàn Dặm phù.
Nửa nén hương sau, Lâu Tự Ngọc vẫn mặc áo trong, phiền muộn mà nhìn Hỏa Diệm Sơn phía trước: “Có phải ngươi đi lạc không?”
Tống Lập Ngôn mỉm cười, săn sóc nói: “Ta thấy nàng lạnh tới độ bắt đầu mê sảng nên đưa nàng tới đây cho ấm áp, đợi thêm chút đi.”
“……”
Tinh tường biết được sự thật mình là thịt cá, người là dao thớt rồi thì nàng đột nhiên ngoan ngoãn ôm cánh tay hắn lắc tới lắc lui làm nũng, “Không xem lão nhân, cũng không xem hang ổ, ta muốn uống canh gà ngươi nấu, ngươi nấu canh gà là ngon nhất, cả đời ta chưa từng uống canh gà nào ngon như thế.”
“Lại tưởng lừa ta hả?” Hắn mắt lạnh liếc nàng.
“Ta lừa ngươi khi nào?” Nàng kinh ngạc, “Từ khi rơi vào trong tay ngươi ta chưa từng đấu thắng ngươi.”
Tống Lập Ngôn nghẹn họng, đột nhiên ý thức được người này không nhớ rõ chuyện âm hiểm xảo trá nàng đã làm lúc trước vì thế hắn thở dài một hơi, mở hai tay ra. Lâu Tự Ngọc hết sức thành thật mà đi lên ôm hắn. Lúc này hắn lại đốt một lá Ngàn Dặm phù, trong chớp mắt nàng hít một hơi rồi nói: “Trên người của ngươi thơm quá.”
Trước mắt quang cảnh chuyển động, tinh thần của Tống Lập Ngôn cũng có chút hoảng hốt. Một câu này đổi lại trước kia hắn sẽ mắng nàng tùy tiện, nhưng hiện tại nghe vào tai lại ngăn không được khiến hắn rung động, ngực đều mềm thành một đoàn.
Muốn nấu canh gà cho nàng, muốn hái ngôi sao, hái mặt trăng cho nàng.
Sau khi hắn đắc đạo thì không cần ăn cơm nữa, vị giác cũng vì thế dần dần không còn. Nhưng chỉ cần có nàng ở bên thì hắn cảm thấy cả thế gian đều thơm ngọt, chẳng sợ có đôi khi nàng sẽ khiến hắn giận đến muốn mệnh nhưng hắn đều quý trọng thời gian có thể ở bên nàng.
Trong lòng hắn còn đang cảm động thì cảnh vật bốn phía đã rõ ràng. Hai người đã về huyện nha, trước cửa bình thường chẳng có ai nhưng hiện tại lại đông nghẹt. Vừa rơi xuống đất Tống Lập Ngôn đã bị tiếng kêu truyền đến sợ tới nỗi phải nhắm mắt lại.
“Chưởng quầy ——!!!”
Lý tiểu nhị, Tiểu Xuân, đầu bếp Tiền, Tần Tiểu Đao, Lâm Lê Hoa, còn có Hồ tộc cùng và Xà tộc, đám người và yêu không biết xấu hổ này đồng loạt quỷ khóc sói gào mà xông đến chỗ người trong lòng hắn khóc lóc: “Ngài đã trở lại rồi ô ô ô!”
“Chưởng quầy, khách điếm của chúng ta không có ngài thì không khai trương được, đồ đều đã chuẩn bị tốt, chờ ngài đến treo câu đối là mở cửa!”
“Nha đầu chết tiệt kia, trở lại mà cũng không biết nói một tiếng.”
“Ngô trưởng lão đừng tức giận, người có thể trở đã không tồi rồi.”
“Đúng vậy, mua mở tiệc rượu ăn mừng, làm ở khách điếm Chưởng Đăng đi!”
“Đúng đúng đúng, chưởng quầy tới mở tiệc thôi!”
Một đám mồm năm miệng mười, Tống Lập Ngôn nghe được thì hết sức cáu tiết, vung ta lên một cái đã thấy Giải Trĩ Kiếm sát khí mười phần cắm vào gạch xanh trước cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.