Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 166: Quyết chiến




Cánh Gà cứng đờ, quay đầu lại nhìn về phía hắn. Bùi Hiến Phú che lại phần bụng bị Tống Lập Ngôn chém, hít một hơi rồi cười lạnh với hắn: “Ngươi ra một chiêu thì có một trưởng lão của Bạch Tiên tộc sẽ chết.”
Dứt lời, giống như sợ hắn không tin nên Bùi Hiến Phú phất tay khiến nước từ thạch nhũ rơi xuống, hình thành một mặt gương. Mặt kính lấp loáng lay động, bên trong chậm rãi hiện ra cảnh tượng bên ngoài.
Gió lửa và khói bốc lên, trận quan nổi lên bốn phía, người của Yêu tộc và Thượng Thanh Tư không hiểu tại sao lại đánh nhau loạn lên, còn có tà ám tọa trấn. Thượng Thanh Tư thương vong thảm thiết, Bạch Tiên nhất tộc không tham chiến nhưng lại bị hắc ảnh bắt cóc ở một bên, trên người trói bằng Triền Yêu Thằng.
“Không phải ngươi nói sẽ thả bọn họ sao?” Cánh Gà tức giận không thôi, “Ngươi gạt ta!”
Bùi Hiến Phú cười khẽ nói: “Đây cũng không phải lần đầu ta gạt người, nếu đã bị lừa thì tức giận cũng vô dụng, không bằng thành thật ngây ngốc đi.”
Khí huyết trào lên, Cánh Gà làm sao dừng được, hắn run tay áo hóa ra Roi Lưỡi Rồng, hung hăng quật lên lưng La An Hà. Cây roi này danh xứng với thực, bên trên mọc đầy gai nhọn hoắt, một roi đã đủ lấy mạng người. Cho dù La An Hà không hề có cảm giác thì cũng bị đánh bay ra ngoài, sau một lúc lâu cũng không có thể bò dậy.
Trẻ nhỏ chính là khó khống chế, không thấy quan tài không đổ lệ. Bùi Hiến Phú quét mắt nhìn hắn, lấy hồn âm xuyên qua yêu trận lệnh cho người bên ngoài ra tay. Vì thế trong nháy mắt tiếp theo Lâu Tự Ngọc nhìn thấy một đại trưởng lão của Bạch Tiên gia đột nhiên ngả đầu, thần sắc hoảng sợ trên mặt lập tức đông lại, sau đó bóng dáng lưng còng kia chậm rãi ngã xuống, một bãi máu đen nhánh tràn ra. Người ở bốn phía tức khắc luống cuống, ô ô a a muốn kéo ông ta nhưng cái xác vừa ngã xuống thì một lát sau đã bị tà ám cắt nuốt.
“Trấn Sơn trưởng lão!” Cánh Gà hét lớn một tiếng, gân xanh trên trán nổi lên, theo bản năng nhào về phía cái gương kia. Lâu Tự Ngọc vội vàng giữ chặt lấy hắn, nhíu mày nói: “Đó chỉ là cái gương, ngươi nhào qua cũng không cứu được người đâu.”
Ngực phập phồng, hai mắt Cánh Gà đỏ ửng, cắn răng nhìn mặt kính hồi lâu mới chậm rãi nhìn về phía Bùi Hiến Phú. Hắn đang triền đấu với Tống Lập Ngôn, đúng lúc ngửa người ra sau tránh thoát Giải Trĩ Kiếm đâm tới rồi xoay người muốn thả Thực Cốt trận. Thực Cốt trận là yêu trận tương đối hao tổn yêu lực, nó gọi vong linh gần đó, lấy xương khô cắn xé người còn sống. Yêu trận này cực kỳ hung tàn, chỉ cần yêu lực không ngừng thì trận pháp cũng sẽ không biến mất.
Tống Lập Ngôn lấy ngàn cơ trận chống đỡ, sườn mặt ẩn ẩn có mồ hôi. Ở trong sơn động này đối kháng với yêu trận này thì quá là khó xử hắn. Nhưng hắn vẫn hết sức kiên định, mặc kệ nội thương của bản thân mà gọi Diệt Linh Đỉnh đến cắn nuốt vong linh.
Lúc này nếu có thể có người tới giúp hắn thì thế cục sẽ càng tốt hơn. Cánh Gà đi về phía trước một bước. Bùi Hiến Phú không quay đầu lại nhưng bên trong thủy kính chiếu ra cảnh Phúc Cùng trưởng lão ngã xuống. “Ping” một tiếng, tro bụi bốc lên, bốn phía chợt im lặng sau đó tiếng gào bi thương lại vang lên. Xác chết của trưởng lão hiện về nguyên hình, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn là lo lắng không thôi. Yêu Vương của bọn họ phải làm sao bây giờ? Đám lão nhân yêu pháp thành thục như bọn họ mà còn bị người ta coi như thịt cá, vậy Yêu Vương còn nhỏ tuổi của bọn họ phải làm sao đây?
Cánh Gà run rẩy, sắc mặt trở nên trắng bệch, đồng tử co chặt lại, trong nháy mắt hắn còn không dám hít thở.
“Ngươi đứng ở chỗ này.” Lâu Tự Ngọc nhận thấy hắn sắp hỏng mất nên cuống quít trấn an, “Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, còn lại giao cho chúng ta.”
Bùi Hiến Phú cười nhẹ một tiếng nói: “Giao cho các ngươi? Ngươi cho rằng ta lấy mạng của đám yêu quái này chỉ để chơi chơi và uy hiếp mình hắn thôi sao?”
Mặc kệ là Yêu Vương hay Lâu Tự Ngọc, thậm chí cả Tống Lập Ngôn, chỉ cần một người động thủ thì những kẻ kia đều sẽ phải chết.
Ngực Lâu Tự Ngọc cứng lại, nàng chỉ cảm thấy cổ họng tanh ngọt nhưng vẫn cố gắng nuốt trở về. Máu trong người nàng sôi lên, khiến tay nàng tê dại. Nàng muốn mắng hắn thật tàn nhẫn nhưng lại như bị thủy kính kia chặn cổ họng, mãi một lúc sau mới tìm được giọng nói: “Làm sao mà ngươi lại có thể không biết xấu hổ đến như vậy?”
“Đều đã tới bước này, mệnh ta còn chẳng cần thì mặt mũi tính là gì?” Bùi Hiến Phú đánh giá bốn phía, trong mắt bốc lên hai ngọn lửa, “Các ngươi thành thành thật thật không được sao? Thành thật một chút, chờ ngài ấy tỉnh lại thì còn có cơ hội ra khỏi đây. Hiện tại cùng ta đấu thì chỉ có đường chết thôi.”
Chấp niệm nhiều năm như thế tạo nên lực lượng cực kỳ đáng sợ, hắn bây giờ không kém gì Lâu Tự Ngọc, trước mắt chỉ cách thành công một bước vì thế chẳng ai có thể ngăn được hắn. Thần chắn thì hắn giết thần, Phật chắn thì giết Phật.
Khí thế toàn thân của hắn khiến Tống Lập Ngôn cũng phải lui về sau hai bước, Diệt Linh Đỉnh quay vòng quanh người hắn, cắn nuốt đám vong linh gần đó nhưng cũng chỉ có thể uy hiếp một chút chứ không thể nào phá được Thực Cốt trận. Vong linh cứ thế cuồn cuộn không ngừng, Bùi Hiến Phú có yêu lực trong huyệt động chống đỡ nên không cần nghĩ cũng biết ai sẽ là người kiệt sức trước.
“Đại nhân thật đúng là tính toán cùng tại hạ đấu tới cùng sao?” Bùi Hiến Phú thổn thức, “Lúc ngươi cứu nàng khỏi pháp trận thì đã bị thương không nhẹ đúng không? Từ xưa người si tình đều thất bại, đại nhân thoạt nhìn cũng không phải ngoại lệ.”
Nghĩ đến ngàn năm trước, hận ý trong lòng hắn vẫn khó tiêu tan như cũ: “Đại nhân năm đó uy phong như vậy, hiện giờ lại đánh không lại ta, thật làm người ta than tiếc. Vì báo ân của đại nhân năm đó nên đợi sau khi ngươi chết ta nhất định sẽ hậu táng ngươi ở đây. Nhưng với chút pháp lực này của ngươi thì sợ là chẳng thể tạo phúc trạch cho hậu nhân rồi.”
Tống Lập Ngôn kêu lên một tiếng rồi ngẩng đầu, bình tĩnh mà nhìn hắn: “Xi Vưu sẽ không thể phá phong ấn.”
Chỉ vài chữ ngắn ngủi này đã đánh trúng vảy ngược của Bùi Hiến Phú. Cả người hắn lập tức cuồng nộ, tia máu tràn ra đáy mắt, mái tóc được bùi trên đầu cũng xõa ra bay múa, hỗn độn mà điên cuồng: “Ngài ấy phá phong ấn là chuyện tất yếu, là thiên mệnh, ngươi cho rằng ngươi còn ngăn được sao?”
“Không.” Tống Lập Ngôn lắc đầu, “Hắn phá phong ấn là do ngươi cưỡng cầu.”
Xi Vưu nghiệp chướng nặng nề, đã sớm đáng chết, Tống Thừa Lâm hóa hồn phách phong ấn hắn lại chính là thuận theo thiên mệnh. Yêu đạo sẽ từ từ xuống dốc, nhân gian sẽ càng ngày càng phồn vinh hưng thịnh, đó mới là xu thế tất yếu.
Bùi Hiến Phú cảm thấy mình như nghe xong một trò cười vì thế hắn không nhịn được thu năm ngón tay lại khiến vong linh bốn phía đột nhiên nhảy lên ép chặt lấy Tống Lập Ngôn: “Ngươi nhìn cho kỹ, bên ngoài là chúng ta chiếm thế thượng phong, nơi này các ngươi cũng như thịt cá. Ta đã tập hợp đủ nội đan của năm Yêu Vương, cũng tới được đỉnh Kỳ Đấu Sơn lập thành yêu trận. Phong ấn được phá là ngươi thua! Dù ngươi làm cái gì cũng đều không thể vãn hồi điều này.”
Tống Lập Ngôn ngước mắt nhìn hắn nói: “Theo ta được biết ngươi và Xi Vưu không có giao tình gì, thậm chí ngươi còn chẳng phải thân vệ của hắn. Vậy rốt cuộc vì cái gì mà ngươi chấp nhất một ngàn năm cũng muốn cứu hắn về?”
Vì cái gì? Trên mặt Bùi Hiến Phú lộ ra một loại trào phúng và hối tiếc. Ngón tay hắn siết chặt để vong linh bóp chặt cổ Tống Lập Ngôn giơ lên, thưởng thức khuôn mặt chuyển xanh của hắn nói: “Sao ngươi không hỏi Lâu Tự Ngọc vì sao chấp nhất một ngàn năm cũng muốn cứu ngươi trở về?”
“Nàng không giống ngươi, nàng và ta là lưỡng tình tương duyệt.” Tống Lập Ngôn khó khăn nói ra lời này, sau đó hắn miễn cưỡng nhếch miệng hỏi, “Ngươi thì sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.