Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 163: Không lừa




Bị người như Bùi Hiến Phú lừa quá nhiều nên lời nói dối của Nhan Hảo lúc này lại trở nên quá mức non nớt. Lâu Tự Ngọc vừa điều tức vừa xem náo nhiệt, thấy khuôn mặt Nhan Hảo vặn vẹo thì cũng có chút đồng tình.
Tống Lập Ngôn thật sự không cho nàng ta chút mặt mũi nào, hoàn toàn không giống lúc trước. Hai mắt trận bên cạnh đều có nội đan, kỳ thật hắn cũng có thể đi phá mắt trận của Câu Thủy thế nhưng hắn lại phải chọn cái ngay cạnh Nhan Hảo khiến nàng ta nhìn thấy nhưng lại không chịu đi cứu nàng ta.
Cái sự vô lý này từ đâu tới thế? Nhan Hảo nghĩ không ra vì thế tức quá hóa cười: “Đại nhân cứu nàng, mà không cứu nổi ta sao?” Dừng một chút nàng ta lại trào phúng: “Là e ngại nàng ta sẽ ghen sao?”
Đúng rồi mặc kệ hiện tại Lâu Tự Ngọc có bao nhiêu đắc ý thì năm đó vẫn là bại tướng dưới tay nàng. Tóm lại nàng ta cũng từng thắng, bất kể thế nào thì Lâu Tự Ngọc cũng sẽ để ý một hai. Nghĩ đến đây, Nhan Hảo cười cười như hoa, yêu dã vô cùng.
Nhưng Tống Lập Ngôn lại nhìn nàng ta với ánh mắt cổ quái: “Chỗ này cách ta gần nhất.”
Nhan Hảo: “……”
Cái chỗ bé tí này mà cũng phân xa hay gần sao? Trong lòng nàng ta mắng chửi um xùm lên, sau đó bực tức, híp mắt nói: “Nhiều năm trước nói thế nào thì chúng ta cũng có tình nghĩa đồng cam cộng khổ, sao đại nhân có thể lạnh nhạt, trở mặt là không nhận người như thế chứ.”
Lâu Tự Ngọc nghe thấy thế thì nhướng mày, còn không kịp nghĩ nhiều thì Tống Lập Ngôn đã mở miệng: “Ngươi đang nói việc ta và ngươi đánh nhau từ hoàng hôn tới sáng sớm ngày hôm sau, ngươi bị đánh gãy ba cây xương sườn và nhốt vào Phù Đồ Vây đêm hôm đó sao?”
Hắn nghĩ nghĩ nói: “Nếu kia cũng gọi là tình nghĩa thì trên đời này chắc có ngàn vạn con yêu quái không phải chết rồi.”
Nhan Hảo: “……”
Không còn gì để nói.
Mũi kiếm chém lên yêu trận phát ra từng tiếng ầm ầm. Sắc mặt Tống Lập Ngôn dần dần khó coi hơn, Lâu Tự Ngọc phát hiện ra nhưng nàng còn bị thương không thể động đậy nên cũng không có biện pháp gì để giúp hắn, chỉ có thể lo lắng suông. Nhan Hảo thờ ơ lạnh nhạt, ác liệt nói: “Cứu nàng ta đã khiến ngươi hao tổn không ít tu vi, ngài còn mất máu, lúc này mạnh mẽ phá trận thì ta thấy sớm muộn gì ngài cũng chết ở đây thôi.”
Tống Lập Ngôn không hé răng, vẫn xuống tay không hề kiêng dè như trước khiến tia lửa nổi lên bốn phía.
“Ngươi cớ thờ ơ nhìn thế thôi ư?” Nhan Hảo quay đầu trào phúng Lâu Tự Ngọc, “Đường đường là người thừa kế chính thức của Yêu Vương nội đan mà lại vô dụng như một phế vật. Chẳng trách Hồ tộc không nhận ngươi.”
“Bọn họ có nhận hay không thì ta vẫn là người thừa kế nội đan.” Lâu Tự Ngọc cười nhạo, “Còn ngươi trộm đi nội đan lại chẳng thể dung hợp với bản thân đúng không? Chắc ngươi cũng thất bại nhiều lần hả?”
“Chúng ta đúng là chó chê mèo lắm lông, chẳng ai tốt hơn ai chút nào. Ta thất bại trong gang tấc, ngươi chẳng nhẽ không phải thất bại thảm hại sao?” Nhan Hảo vươn móng tay nhuộm màu đỏ ra thổi thổi sau đó khinh miệt mà nhướng mắt mắng tiếp, “Ngẫm lại cả đời này ngươi cũng không phải chưa từng bảo vệ Hồ tộc nhưng trên dưới có ai coi ngươi ra gì? Không phải đến Hồ phủ còn không cho ngươi vào sao? Còn người này nữa, ngươi yêu hắn như thế nhưng nhiều năm đến nay hắn mới chịu nhìn ngươi. Ngươi đã không biết đủ còn quên mất lúc trước bản thân mặt dày mày dạn bám lấy người ta còn bị người ta ghét bỏ hả?”
“Cả đời Nhan Hảo ta nếu là một chữ hận thì Lâu Tự Ngọc ngươi chính là một chữ thảm viết hoa, bị chúng bạn xa lánh, cầu mà không được, ngươi dựa vào cái gì mà trào phúng ta?”
Ánh kiếm chợt chém vào yêu trận trước mặt nàng ta, tai lửa nổ tung tóe, tiếng vang ù ù. Tuy có trận pháp cách trở nhưng Nhan Hảo cũng khiếp sợ, chân mềm nhũn thiếu chút nữa lại ngồi trở lại trên bàn đá.
“Được.” Nhìn nhìn người đang cầm kiếm, Nhan Hảo cười lạnh, run rẩy cả người nói, “Ngài có bản lĩnh thì chém nữa đi, chém xuyên qua ta cũng có thể đi ra ngoài đó!”
Tống Lập Ngôn trên cao nhìn xuống nàng ta, sau đó rút Giải Trĩ Kiếm về, giọng nói lạnh lẽo: “Ngươi nằm mơ.”
Nhan Hảo nghẹn nghẹn, lông mi rũ xuống run rẩy lợi hại: “Ta chỉ quen ngài muộn hơn nàng ta có mấy ngày, chỉ thế thôi, dựa vào cái gì mà ở trong lòng ngài vị trí của hai chúng ta lại khác nhau thế? Bởi vì nàng và ngài ở chung lâu hơn ư? Nếu ta có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa Yêu Vương nội đan thì ta cũng sẽ giống như nàng ta vây quanh ngài. Yêu quái như nàng ta ở Kỳ Đấu Sơn này muốn có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, sao ngài lại coi trọng nàng ta?”
“Bởi vì yêu lực của nàng ta cao ư? Hiện tại ta cũng không kém nàng ta bao nhiêu. Bởi vì nàng ta si tình ư? Ta cũng si tình không kém. Cho dù ngài có chém ta bây giờ thì ta cũng không hiểu vì sao ngài lại phải một hai coi trọng nàng ta như thế.”
“Muốn biết?” Tống Lập Ngôn hỏi.
Nhan Hảo khó có lúc thành khẩn gật gật đầu. Hắn nhấc Giải Trĩ Kiếm, thong thả ung dung trả lời: “Bởi vì bế hồ ly thoải mái hơn bế chồn, người lớn lên cũng ngoan ngoãn.”
Nhan Hảo: “???”
Bọn họ đang tâm sự chuyện tình cảm sao lại chuyển sang công kích giống loài thế này? Nhan Hảo tức đến chết khiếp, run run rẩy rẩy mà chỉ vào hắn, mãi một lúc lâu mới nói: “Ngài chờ đi, hoặc là ngài chết ở trong này đừng đi ra ngoài, hoặc là ngài đi ra ngoài thì ta sẽ gọi cả tộc Hoàng Đại Tiên xé xác ngài ăn thịt!”
Phản phệ từ yêu trận có chút nghiêm trọng, Tống Lập Ngôn thu kiếm, không để ý tới nàng ta kêu gào mà bước chậm trở về trước mặt Lâu Tự Ngọc, thấp giọng nói: “Ta có thể phá vỡ mắt trận thứ hai nhưng sẽ bị trọng thương. Nếu vận khí tốt có thể ném nội đan vào Diệt Linh Đỉnh trước khi Bùi Hiến Phú trở về. Như thế thiên hạ chúng sinh sẽ được cứu vớt. Nhưng nếu vận khí không tốt, Bùi Hiến Phú về trước thì khả năng là ta sẽ không bảo hộ được ngươi, đôi ta đều táng thân tại đây.”
Lâu Tự Ngọc ngoan ngoãn mà nghe hắn nói xong mới hỏi: “Đại nhân muốn cho nô gia đưa ra lựa chọn ư?”
“Không.” Hắn lắc đầu, “Ta muốn hỏi nếu lần sau nấu canh ngươi muốn ăn củ từ hay bắp hầm gà?”
Lâu Tự Ngọc: “……”
Xong rồi, lần này khẳng định dữ nhiều lành ít, đến hắn cũng bắt đầu sợ đến mức nói mê sảng rồi kìa. Nàng nơm nớp lo sợ mà kéo tay hắn qua, nhỏ giọng nói: “Đại nhân đừng sợ, trời không tuyệt đường người. Nếu thật sự không có biện pháp khác, thì dù nô gia có phải buông tha bản thân cũng sẽ không để Yêu Thần tái xuất nhân gian, ngài không cần hoảng thành như vậy.”
Tống Lập Ngôn không nhịn được lườm nàng mắng: “Ai luống cuống? Ta đang nghiêm túc hỏi ngươi, đừng nghĩ ta đang làm bậy. Cho dù Xi Vưu có thật sự phá được phong ấn thì ngươi cũng không được làm gì, ta có rất nhiều biện pháp.”
“Đại nhân có thể có biện pháp nào?” Siết chặt ngón tay, Lâu Tự Ngọc trầm sắc mặt hỏi, “Lại dùng Tẫn Hỏa chi thuật sao?”
Tống Lập Ngôn nhìn chằm chằm nàng, hừ cười: “Lúc nói đến việc xả thân sao nhẹ nhàng thế mà đến chỗ ta lại tức giận thế này?”
Không chỉ tức giận, hốc mắt nàng còn đỏ lên, ngón tay cầm tay hắn siết đến trắng bệch: “Ngài đã đồng ý với ta lần này sẽ không bỏ rơi ta nữa, đi đến đâu cũng mang ta đi cùng mà. Ngài đã lừa ta ngàn năm, không thể lại lừa ta nữa.”
Một đời này hắn còn lừa nàng thì thật sự sẽ không còn luân hồi. Nếu thế nàng biết tìm ai để tính sổ?
Tống Lập Ngôn rất muốn đùa với nàng một chút nhưng thấy bộ dáng nghẹn ngào của nàng thì hắn nhấp môi thở dài một hơi, ôm nàng vào lòng nói: “Không lừa, lần này ta sẽ không lừa ngươi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.