Người Bên Lầu Tựa Ngọc

Chương 121: Ba hồn năm phách




Nhan Hảo quá mức tự phụ cho nên ngựa mất móng và bị người ta tóm được. Nàng ta lại không muốn cứ thế yên lặng chết nên chắc chắn sẽ giãy dụa. Vốn định dựa vào Tống Lập Ngôn thoát thân, không nghĩ tới lại bị hắn thắng một nước cờ.
Nàng ta đúng là cần phải nói chân tướng cho hắn nếu không hắn thật sự đem nàng ta đi tế Yêu Thần thì nàng ta sẽ không có ngày lành.
“Đại nhân không chịu cứu thiếp thân, vậy thiếp thân cũng không cầu đại nhân nghe.” Nàng ta ra vẻ tủi thân mà thở dài hai tiếng sau đó nói tiếp, “Tuy thiếp thân biết đại nhân luân hồi thế nào, cũng biết oán khí trên người Triệu Thanh Hoài là từ đâu mà có.”
Tống Lập Ngôn hờ hững nói: “Bản quan cũng không tin lời của yêu quái.”
Nhan Hảo ngạc nhiên: “Lâu Tự Ngọc nói gì ngài cũng tin mà?”
“Nàng?” Ánh mắt Tống Lập Ngôn khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng vuốt ngọc tuệ trên eo, khinh thường nói, “Ngươi và nàng sao có thể giống nhau?”
Nhan Hảo: “……”
“Ngài không cần giải trận cho thiếp thân.” Sau khi yên lặng một lát nàng ta mới thâm trầm nói, “Bị sét đánh vẫn dễ chịu hơn nghe đại nhân nói chuyện.”
Nàng ta thà nghe Tống Thanh Huyền lạnh lẽo uy hiếp cũng không muốn nghe thấy mấy lời Tống Lập Ngôn nói khiến nàng ta ghê tởm.
80 năm trước lúc Tống Thanh Huyền nói nhớ rõ nàng ta thì cả người Nhan Hảo đều nổi rùng mình. Lúc ấy Lâu Tự Ngọc nghe có vẻ như bọn họ là đôi tình nhân cũ có chuyện muốn hàn huyên. Rốt cuộc nàng ta bị u mê, đã không thanh tỉnh mà phán đoán nhưng Nhan Hảo lại rất rõ ràng. Lúc nàng ta trộm nội đan của Xích Trung thì từng thu lại yêu khí giả làm một ông lão để trốn qua trước mặt hắn, còn giết hai sư đệ của hắn. Tống Thanh Huyền nhớ tới chuyện cũ là đang mang thù, hơn nữa xond tính toán tự tay chấm dứt nàng ta.
Lâu Tự Ngọc cùng nàng ta ước hẹn chiến đấu, Tống Thanh Huyền sợ nàng kia không địch lại nên còn đê tiện vô sỉ mà đả thương nàng ta nửa ngày trước thế cho nên sau đó nàng ta mới không dám tới gần bọn họ mà chỉ có thể tránh ở chỗ tối.
Nói đến thì nàng ta thấy mình cũng không có tiền đồ. Họ Tống kia đã đối xử với nàng ta như thế nhưng trong lòng Nhan Hảo vẫn thích hắn. Có lẽ là bởi vì năm đó nàng giả dạng làm ông lão người kia đã rất ôn nhu với nàng, đỡ nàng rời khỏi nơi núi hoang đầy yêu thi lại dùng giọng nhẹ nhàng cúi đầu nói chuyện với nàng ta. Cho dù khuôn mặt nàng ta đầy nếp nhăn, đầu tóc bạc phơ, trên người có yêu huyết thì hắn cũng không hề ghét bỏ.
Nàng ta tham lam phần ôn nhu này, nằm mơ cũng muốn đụng chạm vào cánh tay rắn chắc và ấm áp của hắn nhưng đáng tiếc, sau đó lại không có cơ hội.
Vốn muốn thừa dịp hắn luân hồi, Nhan Hảo cũng muốn học Lâu Tự Ngọc tới gần hắn nhưng nội đan trong bụng nàng ta không thể dung hợp với cơ thể, một khi hiện thân sẽ khiến đám Hoàng Đại Tiên đuổi giết. Vì thế nàng ta chỉ có thể trốn đi, nhìn Lâu Tự Ngọc cùng hắn đi qua đời này đến đời kia.
Thật vất vả mới tu luyện đến mức có thể ẩn giấu hơi thở, Nhan Hảo gấp không chờ nổi mà tới nhân gian trêu chọc hắn, lại chưa từng tưởng vẫn chậm một bước.
“Không phải ngài muốn biết vì sao tu vi của mình tăng nhanh hơn người khác sao?” Ngây người một hồi Nhan Hảo mới uể oải nói, “Đó là bởi vì hồn của ngài ban đầu chính là một phách của Thượng Thanh Tư khai sơn lão tổ Tống Thừa Lâm. Nó không chảy qua Vong Xuyên, không qua cầu Nại Hà, chỉ được tẩy đi ký ức kiếp trước còn tu vi và đạo pháp thì vẫn được bảo toàn. Ngài tu đạo trời sinh đã mạnh hơn người khác 1000 năm.”
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, Tống Lập Ngôn rũ mắt, giọng điệu lại không có gì gợn sóng: “Hồn phách của khai sơn lão tổ dùng để phong ấn Xi Vưu.”
“Vâng, nhưng đại nhân cũng biết phong ấn Xi Vưu, chỉ có ba hồn sáu phách, còn một phách đã được Diệt Linh Đỉnh giữ lại vào ngàn năm trước sau đó được đưa vào luân hồi.” Nhan Hảo kêu rên, “Luân hồi đến Tống Thanh Huyền đã là kiếp thứ chín, theo lý thuyết đã dưỡng ra đủ ba hồn sáu phách nhưng hắn quả thực quá cố chấp, lại lần nữa liều mạng hồn phi phách tán cũng muốn phong ấn nội đan của Thường Thạc.”
“Sau khi phong ấn nội đan của Thường Thạc lý ra hắn không thể luân hồi nữa. Nhưng khéo là Tống đại nhân một sư đệ có cảm tình quá sâu đậm. Ông ta liều mạng vi phạm lệnh cấm cũng muốn chạy vào chủ phong của Kỳ Đấu Sơn dùng cấm thuật của Thượng Thanh Tư lột một phách của Tống Thừa Lâm xuống.”
Vì thế năm ấy yêu khí của Yêu Thần Xi Vưu đột nhiên tràn khắp Kỳ Đấu Sơn, khiến mọi người suy đoán phong ấn sắp bị phá, ngay cả Lâu Tự Ngọc cũng bị lừa bịp.
Một mạt hồn phách kia bị nhét vào bung của Hầu phủ phu nhân ở kinh đô để bà ta sinh ra Tống Lập Ngôn. Đúng hôm đứa nhỏ được sinh ra Triệu Thanh Hoài đã lấy tư cách “Chưởng Tư chuyển thế” để mang hắn về Thượng Thanh Tư. Kỳ thật ông ta biết rõ Chưởng Tư sẽ không chuyển thế nữa. Người còn đang quấn tã lót mà ông ta ôm là một Tống Thanh Huyền khác ông ta cường ngạnh lưu lại dù phải chấp nhận bị trời đất nguyền rủa sau khi chết.
“Nghiệt kính oán khí là ông ta nhiễm phải khi dùng cấm thuật ở Kỳ Đấu Sơn. Thứ đồ kia không chỉ có thể bổ dưỡng yêu quái mà còn có thể lấp đầy đau lòng, làm cho khát vọng sâu nhất trong lòng một người lấp đầy ký ức vốn có của người đó.”
Trận sấm sét lại bổ vài đạo xuống, Nhan Hảo đau đến rên rỉ, đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, nhưng lại không thấy sao hết mà cười nói: “Giống như Lâu Tự Ngọc vậy. Ký ức 1000 năm trước chính là ký ức đáng nhớ nhất của nàng ta, mà người nàng ta muốn ở bên cạnh nhất chính là Tống Thừa Lâm chứ không phải đại nhân.”
Tống Lập Ngôn cũng không lộ ra thần sắc thống khổ mà nàng ta muốn. Hắn chỉ đạm mạc giống như đang lắng nghe chuyện của người khác, con ngươi màu đen giống lưu li vừa an tĩnh lại bình thản.
Nhan Hảo có chút thất vọng, tiếp tục lẩm bẩm: “Sư phụ ngươi đạo pháp không thấp, bị mê hoặc một trận vẫn tỉnh lại nhưng —— cũng không thể hoàn toàn thanh tỉnh. Ông ta không hoàn toàn khôi phục ký ức, hơn nữa dù ngươi lớn lên giống Tống Thanh Huyền nhưng tính tình có chút khác biệt nên trong lòng ông ta vẫn có chút tiếc nuối. Cho nên ông ta vẫn khát vọng hồn phách của khai sơn lão tổ, nên mới đổi kế hoạch tiêu diệt nội đan của Yêu Vương thành thu thập chúng.”
Chỉ cần tập tề nội đan, Yêu Thần Xi Vưu sẽ có thể phá tan phong ấn, mà ba hồn năm phách của Tống Thừa Lâm cũng sẽ trở lại.
Tống Lập Ngôn lại giống một người đang nghe kể chuyện, cổ động mà vỗ tay cho nàng ta nói: “Theo cách nói của ngươi thì người muốn thu thập Yêu Vương nội đan không phải Lâu Tự Ngọc mà nàng vốn muốn hủy nội đan sao.”
“Hừ, năm đó Tống Thừa Lâm là vì bảo vệ nàng ta mới đi giết yêu quái hủy nội đan. Đó là di nguyện của hắn nên dù Lâu Tực Ngọc mạnh miệng thì cũng sẽ thay hắn hoàn thành chuyện này. Huống hồ, nàng ta hiện tại có một kẻ thay thế như đại nhân thì cũng không cần chấp nhất với việc Tống Thừa Lâm có sống lại hay không.”
“Thế Bùi Hiến Phú thì sao?” Hắn hỏi, “Hắn là vì cái gì mà tới?”
“Hắn ấy à……” Nhan Hảo lắc đầu, “Thiếp thân chỉ biết hắn cũng muốn Yêu Thần phá phong ấn.”
Nói thế này cùng chưa nói khác gì nhau đâu. Tống Lập Ngôn chán đến chết mà ngáp một cái nói: “Không có gì khác thì bản quan xin cáo từ.”
Nhan Hảo nhíu mày: “Đại nhân vẫn không tin thiếp thân nói sao?”
“Lời của yêu quái nghe một chút là được, ngươi còn tin bản quan sẽ thả ngươi ra chắc?” Tống Lập Ngôn cười khẽ, “Dựa theo cách nói của ngươi thì bản quan càng nên giết ngươi hủy nội đan mới đúng.”
Nhan Hảo: “……”
Nàng ta không dám nói tiếp mà trơ mắt nhìn Tống Lập Ngôn rời khỏi phòng không chút lưu tình mà khéo cửa lại. Trong lòng nàng ta như có một cục đá bị ném đến trầm xuống.
Nhưng sau một lúc lâu nàng ta nghe thấy chỗ hậu viện của phủ đệ truyền đến tiếng ho khan của hắn, ho thật sự gấp gáp, hơi thở hỗn loạn, hoàn toàn không trấn định như ở trong phòng vừa rồi.
Mờ mịt mà cân nhắc một hồi lâu, Nhan Hảo đột nhiên phản ứng lại đây là bản thân đã bị hắn lừa, vì thế nàng ta tức giận mắng: “Lật thuyền trong cống hai lần rồi. Một người phàm êm đẹp như ngơi sao còn nhiều mưu mô hơn cả yêu quái thế?!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.