Ngục Thánh

Chương 60: Đỏ, đỏ và đỏ




Rời thủ phủ tái chế, Vô Phong vừa mệt vừa nhức đầu. Con số 777 thi thoảng nhá lên trong tâm trí hắn, thiêu đốt những sợi thần kinh đang căng như dây đàn. Đam Dạ là Ái Nữ, Ái Nữ là Đam Dạ, một Ngục Thánh số hiệu 777 – một sản phẩm thí nghiệm. Hàng trăm câu hỏi vây quanh nhưng Vô Phong tạm thời quên chúng. Trước tiên hắn phải biết “bản danh sách” là gì. Quay lại thủ đô, Vô Phong tới ngay Đảo Sắt Thép dù đã 1 giờ sáng. Hắn cần gặp Hỏa Nghi và Hỏa Nghi cũng đang chờ hắn. 
Hỏa Nghi đẩy hộp bảo mật đã mở nắp về phía tên tóc đỏ. Dưới ánh đèn bàn vàng vọt, một lớp bìa xanh giống bìa hồ sơ nằm gọn trong hộp. Vô Phong thấy lớp bìa thứ nhất in nổi chữ Danh sách người tham gia. Hắn lật nó ra, phát hiện mặt trong lớp bìa thứ hai có dán mảnh giấy cùng vài dòng chữ. Nhưng ngoài mấy thứ đó thì chẳng còn gì khác. Ngó lại hộp bảo mật, Vô Phong chợt thấy dưới đáy có vụn giấy. Hắn nhìn chúng, kiểm tra phần lề rách nham nhở của lớp bìa đoạn nói:
-Cái này giống như...
-Giống như bị xé. – Hỏa Nghi tiếp lời – Ai đấy đã xé hết nội dung bản danh sách. Nhưng may mắn là chúng ta còn cái này...
Hỏa Nghi chỉ vào mảnh giấy dán ở lớp bìa thứ hai. Mảnh giấy gồm chữ in phần đề mục, chữ viết tay điền vào các ô trống, trông như thế này:
Chủ nhiệm đề tài: Hỏa Viên
Phó chủ nhiệm đề tài: Đinh Lục
Giám sát đề tài: Hỏa Chính
Biên soạn danh sách: Hỏa Phu
Định dạng: bản chính Bản đính kèm: không Bản sao chép: không 
Kiểm tra lần 1: đã xong Kiểm tra lần 2: đã xong Kiểm tra lần 3: đã xong 
Nộp kho ngày 26 tháng 9 năm 7496 

Ký tên
Hỏa Phu


Vô Phong đọc đoạn văn bản một hồi. Không đợi hắn hỏi, Hỏa Nghi giải thích ngay:
-Nó là “phiếu nhập kho”. Người biên soạn tài liệu phải điền mấy thông tin như chủ nhiệm đề tài hoặc người giám sát, sau đấy nộp kho. Người biên soạn bản danh sách – tập hồ sơ này là Hỏa Phu. 
Tên tóc đỏ nheo mắt nhìn ngày nộp kho, nhẩm tính nó khoảng hơn hai mươi năm trước, cùng năm mà Đề Án Ngục Thánh ra đời. Hỏa Nghi tìm được rằng Hỏa Viên không tham dự đề tài khoa học chính thức nào vào năm 7496. Vậy nên không nghi ngờ gì khi “đề tài” ở đây chính là Đề Án Ngục Thánh. 
-“Bản danh sách” tập hợp những người tham gia đề án khoa học, thường đính kèm tài liệu chính. Người ta cần nó để quyết toán lương hoặc xác định người chịu trách nhiệm. – Hỏa Nghi nói – Nhưng khi số người tham gia quá lớn, họ phải biên soạn danh sách riêng biệt, ví dụ như cái này!
-Những người tham gia Đề Án Ngục Thánh đều ở đây? 
-Phải. Tất cả bọn họ. Những người trực tiếp hoặc gián tiếp can dự đề án. – Hỏa Nghi gật đầu. 
Vô Phong soi phần lề bìa nham nhở, ước lượng tập hồ sơ dày khoảng mười trang. Hỏa Nghi tiếp lời:
-Lục Thiên nói rằng muốn chuyển hướng điều tra, đúng không? Ổng từng gặp vài người phục vụ đề án, tại sao không tiếp tục tìm theo hướng đó mà phải chuyển? Vì Lục Thiên không có danh sách đầy đủ. Chính xác là ổng cần tập hồ sơ này, nhưng tìm được cũng toi công thôi! Ai đấy xé hết rồi!
Nhờ máy quét, Hỏa Nghi phát hiện mặt bìa có dấu vân tay trùng với dấu trên hộp bảo mật. Người mở và người xé hồ sơ là một. Nhưng Hỏa Nghi không dám chắc đó là Ái Nữ bởi lẽ vân tay của anh ta hoàn toàn khác. Tên tóc đỏ lại cảm tính hơn, cho rằng chính Ái Nữ làm chuyện này, bèn nói:
-Có thể anh ta không muốn ai đọc nội dung bản danh sách. 
-Nếu đã không muốn ai đọc, sao còn để lại phiếu nhập kho? Không có nó, tôi sẽ chẳng hiểu bản danh sách là gì! Nếu muốn giấu, Ái Nữ phải quẳng hộp đi và giữ hồ sơ cho riêng mình. Còn nữa, cậu giải thích chuyện dấu vân tay thế nào? 
-Có thể anh ta che giấu thân phận Ngục Thánh. Vân tay trên hồ sơ cá nhân là giả, vân tay trên hộp bảo mật mới là thật! 
Vô Phong lý luận đúng. Người Phi Thiên làm thẻ căn cước khi mười sáu tuổi, nếu Vô Phong gặp Ái Nữ trước đó, chuyện vân tay thật – giả có thể xảy ra. Dù vậy tên tóc đỏ không có bằng chứng nào ngoài ký ức. Hỏa Nghi nhún vai:
-Chúng ta biết mật khẩu nhờ ký ức của cậu nên cứ tạm tin vậy! Nhưng tôi thấy lạ: cậu bị ném vào chợ rác, lẽ nào Ái Nữ không biết? Ý tôi là ít nhất anh ta cũng phải nghe tên cậu chứ? Diện tích chợ rác đâu có lớn? 
Tên tóc đỏ trầm ngâm:
-Hiểu sai rồi, ông bạn. Uất Hận Thành không “to” mà “sâu”. Rất sâu! Nó là thành phố ngầm, cả thảy mười tám tầng, mỗi tầng do từng băng đảng cai quản, gần giống Quận 4 Cửu Long. Vậy nên mới có câu “người chợ rác đào nữa, đào mãi để sống”(*). Tôi bị ném vào Tầng 9, mà căn hộ cũ ở Tầng 4, cách nhau khá xa. Ái Nữ không rảnh tìm hiểu Tầng 9 đâu! 
Hỏa Nghi nhíu mày vì chưa từng nghĩ chợ rác lớn như thế. Tạm dừng những nghi vấn, hai người tập trung vấn đề chính. Hỏa Nghi chỉ phiếu nhập kho, nói:
-Phần định dạng cho biết hồ sơ chỉ có một bản duy nhất, không bản sao. Tiếp nữa, tôi không thấy phiếu xuất kho nên nhiều khả năng hồ sơ bị lấy trộm. 
-Ý cậu... tôi là kẻ trộm? 
-Không. Người ngoài không thể trộm đồ từ kho dữ liệu. Khả năng duy nhất là người trong họ Hỏa lấy tập hồ sơ. Nhưng lấy vì mục đích gì hay tại sao hồ sơ về tay cậu thì chúng ta cần tìm hiểu. 
Hiểu rõ bản danh sách nhất không ai khác ngoài bốn người xuất hiện trên giấy nhập kho. Hỏa Nghi nói:
-Đừng nghĩ chuyện hỏi cha tôi. Cho dù tỉnh táo, lão cũng không bao giờ nói với cậu. Hỏa Chính càng không! Lão cai quản phòng thí nghiệm của dòng họ, sống ở đằng kia... – Hỏa Nghi chỉ tòa tháp nằm ở rìa Đảo Sắt Thép – ...đừng gặp hay tiếp xúc Hỏa Chính nếu không cần thiết! Người tên Đinh Lục là giáo sư sinh hóa, bạn cha tôi. Nhưng ổng chết lâu rồi, bị tai nạn phi thuyền. Hồi bé tôi có dự đám tang ổng. Còn Hỏa Phu, tôi không biết tay này.
-Đồng tộc mà cậu không biết? 
Hỏa Nghi lắc đầu:
-Tập đoàn đồng nát này đông như kiến cỏ, tôi nhớ sao hết? Chưa kể những gã cải họ sang họ Hỏa nữa kia! Nhưng tôi có dữ liệu, sẽ biết ông là ai thôi! 
Dữ liệu cho thấy Hỏa Phu là người cải họ. Ông ta phục vụ dòng họ khá lâu, mất tích khoảng năm 7503 sau chuyến công tác Băng Thổ. Cùng thời gian ấy con cái Hỏa Phu rời Đảo Sắt Thép, hiện không rõ nơi ở. Hỏa Nghi gãi gãi cằm:
-Có cái gì đấy không ổn. Hỏa Phu chết, con cái ông ta sẽ được hưởng trợ cấp, cơ hội việc làm cũng tốt hơn. Họ bỏ đi như thế này... tôi cảm giác như họ chạy trốn. 
-Chạy trốn vì cái gì? 
-Không biết nữa. Phải tìm Hỏa Phu và con cái ông ta, có thể họ biết chuyện gì đó. Nhưng chúng ta không thể tự làm chuyện này. Chúng ta cần Lục Thiên, ổng sẽ giúp. Nhưng hãy cẩn thận, Lục Thiên không phải người dễ chơi. Đừng kể chuyện về Ái Nữ, cứ giữ bí mật đó cho mình. Chắc cậu biết công chúa lo chuyện bầu cử? Lục Thiên cũng thế, ổng đang bước vào thế giới chính trị. Cậu muốn ký hợp đồng với chính trị gia chứ?
Vô Phong khoanh tay ngẫm nghĩ. Hắn tồn tại tới bây giờ là nhờ Lục Thiên nâng đỡ. Hắn nợ vị thống lĩnh quá nhiều. Suy tư một lúc, Vô Phong đáp lời:
-Nếu không phải ổng thỏa thuận với Trần Độ, tôi đã chết lâu rồi. Có thể Lục Thiên sẽ trở thành chính trị gia, nhưng ít nhất ổng là người đáng tin cậy.
Hỏa Nghi nhún vai, tỏ ý tùy Vô Phong quyết định. Nhưng tên tóc đỏ thừa nhận Hỏa Nghi có lý. Sự tình ngày càng phức tạp, hắn không thể liều lĩnh như hồi ở Thần Sấm. Phi Thiên thành nằm dưới cái bóng Hội Đồng Pháp Quan, chỉ một sơ suất nhỏ, tên hắn sẽ được xướng lên trong điện tang lễ và trở thành miếng mồi cho đám truyền thông xâu xé. 
...
Về nhà Tiểu Hồ, Vô Phong ngủ một mạch đến mười giờ sáng. Vừa tỉnh giấc, hắn vội gọi điện cho Lục Thiên rồi đến Quân Doanh Bờ Tây. Dù đang năm mới nhưng quân doanh vẫn làm việc như ngày thường. Tại quân doanh, Vô Phong kể vắn tắt về bản danh sách lẫn chuyến đi tới Đả Thải thành, tuyệt không giấu giếm Lục Thiên điều gì. Hắn cũng mang theo hồ sơ Hỏa Phu và nhờ điều tra. Nghe xong, Lục Thiên bèn lấy giấy bút, vừa viết vừa nói:
-Đây là địa chỉ thư điện tử mới của tôi, có gì cứ gửi vào đây. Đừng dùng địa chỉ cũ hay sử dụng điện thoại nữa, không an toàn! Từ nay cũng nên tránh gặp mặt trực tiếp, trừ trường hợp bất khả kháng, hiểu chứ? 
Tên tóc đỏ gật đầu hiểu ý. Lục Thiên đưa mảnh giấy cho hắn đoạn tiếp lời:
-Vậy chúng ta đã có Ngục Thánh thứ năm sau cậu, Liệt Trúc, Diễm Tà và Tàn Thi. Đáng tiếc là anh ta và Tàn Thi đã chết.
-Ngài có thể điều tra Thổ Hành không?
-Không thể. – Lục Thiên lắc đầu – Thổ Hành thuộc quyền quản lý của cha tôi và Hội Đồng, không rớ tay vào được. Hãy bắt đầu từ Hỏa Phu, người biên soạn danh sách. Tôi sẽ cố tìm hiểu. 
Lục Thiên mang bia ra mời Vô Phong. Cũng giống Hỏa Nghi, y chưa kịp tận hưởng năm mới vì bù đầu với quân doanh và chuyện bầu cử. Đã ba ngày y chưa về hoàng cung. Có tên tóc đỏ, Lục Thiên khá vui. Hai người tán gẫu vài chuyện, sau đấy quay lại chủ đề chính. Vô Phong nói:
-Ngài đoán được tại sao bản danh sách bị xé không? 
-Nếu Ái Nữ xé thì dễ hiểu thôi! Ở Thổ Hành, anh ta không thể đi đâu ngoài sống cùng trung đội. Vì vậy anh ta cần mang bản danh sách theo để tiện việc điều tra. Nhưng nếu quả thực vậy, tôi cũng không thể giải thích tại sao Ái Nữ để lại giấy nhập kho. Rất khó hiểu! 
Vô Phong chống cằm ngẫm ngợi:
-Tại sao bản danh sách nằm trong tay tôi? Ngài có thể đoán không?
-Chịu! – Lục Thiên giơ tay lắc đầu – Nhưng tôi có thể nói khi ấy cậu tinh quái và ranh mãnh hơn rất nhiều. Giống con sói vậy! Nên nhớ những năm đó, dù chịu sự giám sát của Hội Đồng Pháp Quan nhưng cậu vẫn đủ thời gian tìm Liệt Trúc và Ái Nữ, thậm chí có bản danh sách. 
Tên tóc đỏ gãi đầu, thần trí đôi chút rối loạn. Hắn cảm giác đang điều tra một người hoàn toàn khác, không phải mình. Thấy hắn khó nghĩ, Lục Thiên cất lời: 
-Đừng phỏng đoán nữa, tóc đỏ à! Càng đoán, cậu chỉ càng rối thêm! Từ giờ tới lúc tìm được Hỏa Phu, cứ tận hưởng năm mới cho thoải mái. Còn điều này nữa, sau này hãy bớt tới Đảo Sắt Thép.
Vô Phong nheo mắt nghi hoặc:
-Ý ngài là tôi nên bớt gặp gỡ Hỏa Nghi? 
-Không, cứ gặp cậu ta nếu muốn, nhưng đừng gặp ở Đảo Sắt Thép. Tuy chưa rõ địa điểm nhưng tôi nghi ngờ Đề Án Ngục Thánh tiến hành ở đó. Có thể ai đấy sẽ nhận ra cậu như Hỏa Chính, phó chủ nhiệm đề án. Đừng đụng vào lão già đó nếu chưa cần thiết! – Lục Thiên nhỏ giọng – Lão đang tranh chấp vị trí thủ lĩnh dòng họ với anh em Hỏa Nghi, sự việc khá phức tạp. Nói đến đây chắc cậu hiểu?
Tên tóc đỏ gật gật. Gã thống lĩnh tiếp lời:
-Ngày Nguyện tuần này, cha tôi mời tất cả hộ vệ thánh sứ dự tiệc gia đình. Nhớ sắp xếp thời gian và chuẩn bị tinh thần. Cha tôi biết cậu, chắc chắn thế! Cứ bình thường, làm như chẳng biết gì về Ngục Thánh hay những thứ khác. 
Lần này Vô Phong không gật đầu như cái máy nữa. Kỳ thực hắn muốn hỏi hoàng đế nhiều điều, dù biết mở miệng là chết. Như đọc được suy nghĩ của hắn, Lục Thiên vội nói:
-Bình tĩnh nào, anh bạn! Chuyện này không nôn nóng được! Hãy đợi tới khi tôi tìm được tung tích Hỏa Phu, hiểu chứ? Chờ đợi, nhớ đấy! Chờ đợi, bạn của tôi. 
Hôm ấy Lục Thiên tiễn Vô Phong ra tận cửa doanh trại và không ngừng nhắc nhở hai chữ “chờ đợi”. Quay về phòng, tay thống lĩnh lấn cấn chẳng yên, chỉ sợ tên tóc đỏ sẽ hành động ngu ngốc ở bữa tiệc. 
...
Những ngày sau đó, Vô Phong dành nhiều thời gian cho Liệt Trúc. Con bé muốn đi chơi hay gặp ai, hắn đều đáp ứng. Lúc rảnh rỗi, hắn giúp Tiểu Hồ chuẩn bị bữa ăn gia đình hoặc cùng nàng tới tiệm bánh. Ba ngày cuối tuần, tên tóc đỏ mệt nghỉ với bữa tiệc của ông cố vấn Xung Am, ban giám hiệu và khối trợ giảng trường sĩ quan. Ấy là tiệc to, tiệc nhỏ thì vô số kể: nhậu nhẹt cùng chàng cận thị Vinh Nghĩa, vui chơi với đám học viên lớp dự bị của Xung Lệnh, tiệc ở Tháp Thánh Sứ do Tây Minh mời, vân vân. Mỗi lần trở về, tên tóc đỏ say đứ đừ, mồm sặc hơi bia rượu. Nhưng Tiểu Hồ chẳng giận, chỉ nhắc nhở hắn đừng quá chén. Cô gái rất vui vì nghĩ rằng Vô Phong đã biết lo lắng cho tương lai. 
Nhưng thực tế không giống suy nghĩ của Tiểu Hồ. Vô Phong tiệc tùng không vì tương lai hay sự nghiệp. Hắn chỉ giết thời gian trong lúc chờ đợi tin tức. Mặt khác, hắn đưa Liệt Trúc đi chơi nhằm hỏi con bé về quãng thời gian quá khứ. Liệt Trúc kể lại chuyện lần đầu gặp gỡ Vô Phong ở một cô nhi viện tại Phi Thiên quốc. Con bé nói:
-Em chỉ nhớ anh đến cô nhi viện, nói rằng “chúng ta giống nhau và chúng ta sẽ trở thành gia đình”. 
-Em nhớ cô nhi viện ấy nằm ở đâu không? Ai đưa em tới đó?
-Em không rõ... lâu quá rồi...
Dù vậy, câu trả lời của Liệt Trúc giúp Vô Phong khẳng định rằng ở thời điểm đó, hắn đã biết sự tồn tại của Ngục Thánh, nhiều khả năng là thông qua bản danh sách. Nhưng mọi sự chung quy vẫn là phỏng đoán. Hắn cần thông tin chính xác. Mỗi ngày trôi qua, Vô Phong càng thêm nóng ruột, ánh mắt chực chờ tên Hỏa Nghi hay Lục Thiên nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Đôi lúc vì nóng vội, hắn tạt qua Quân Doanh Bờ Tây thăm Thổ Hành, định bụng dò hỏi về Ái Nữ. Nhưng trung đội đi vắng từ đầu năm, Vô Phong đành quay về trong thất vọng. 
Tối Ngày Nguyện, tên tóc đỏ gửi Liệt Trúc cho Tây Minh trông nom rồi vào hoàng cung dự tiệc. Gặp lại hắn, công chúa rạng rỡ tựa nắng hè, tưởng chừng mấy ngày qua nàng bị chôn vùi dưới tuyết dày. Nàng trò chuyện với Vô Phong, bề ngoài xã giao nhưng thi thoảng lại nháy mắt hoặc thủ thỉ chuyện hẹn hò tuần sau. Hẹn hò, không phải gặp gỡ bình thường – nàng liên tục nhắc nhở điều đó như sợ Vô Phong nhầm lẫn. Tên tóc đỏ từ chối thế nào nàng cũng chẳng nghe, thậm chí lấy quyền “công chúa” để dọa. “Mệnh lệnh đấy, anh không được từ chối!” – Nàng cười tươi còn tên tóc đỏ cười mếu. 
Tiệc tổ chức trên bàn tròn, người tham dự gồm gia đình hoàng đế, năm hộ vệ thánh sứ và Bất Vọng. Sau nhiều tháng, Bất Vọng đã chấp nhận làm hộ vệ cho công chúa. Đổi lại, con nuôi gã – Thanh Nhi được làm việc ở họ Hỏa. Trong chuyện này gã chẳng còn lựa chọn khác. Trông gã y chang hồi còn ở Quận 4: gầy gò, miệng luôn thường trực điếu thuốc, khác chăng là mái tóc màu kim loại được chải gọn gàng hơn, xem chừng có dấu vết can thiệp của Thanh Nhi. Vô Phong sực nhớ kể từ lúc về Phi Thiên thành vẫn chưa gặp Bất Vọng lần nào. Hắn cần hỏi gã ống khói nhiều điều dù không hy vọng sẽ nhận được trả lời. 
Nếu không tính màn đối thoại bằng mắt, Vô Phong thấy tiệc khá vui. Chủ trì buổi tiệc – Bạch Dương đệ thập hỏi han từng hộ vệ, nói về những chuyện đã qua và mong muốn của họ trong tương lai. Ngài biết cách khiến mọi người lắng nghe hoặc để câu chuyện tự phát sinh, khiến tất cả phải bàn luận vì nó. Nhưng có những lúc tiệc rơi vào khoảng lặng, và khi ấy màn đối thoại bằng mắt bắt đầu. Công chúa ngồi đối diện Vô Phong, vì thế hắn không thể không nhìn nàng. Khổ nỗi Tiểu Hồ ngồi cạnh công chúa, hễ thấy Vô Phong te tởn là lườm nguýt. Rồi khi hắn nhìn Tiểu Hồ, Lục Châu liền ngoảnh mặt ho hắng thật to. Nhưng chừng ấy chẳng thấm tháp vào đâu so với cái nhìn của hoàng đế. Mỗi khi công chúa bắt chuyện Vô Phong, đệ thập chống cằm ưu tư, nhìn con gái thì ít mà nhìn tên tóc đỏ thì nhiều. Suốt bữa, Vô Phong phải giữ hình ảnh một kẻ được giáo dục tử tế. 
Sau bữa ăn, mọi người dùng tiệc ngọt rồi vui chơi. Chiến Tử và Bất Vọng tự tìm góc riêng, hai người họ không thích mấy vụ kiểu này. Ngó thấy Bất Vọng hút thuốc ngoài ban công, Vô Phong lẻn ra gặp riêng gã. Bất Vọng nhìn hắn song không nói gì, chỉ im lặng hút thuốc. Vô Phong rụt rè:
-Lâu không gặp ông, năm mới thế nào? 
Bất Vọng không đáp mà chỉ gật đầu lấy lệ. Hai người chăm chú ngắm nhìn vườn thượng uyển đắm mình dưới mưa tuyết xa xa, giả bộ rằng cuộc gặp này hoàn toàn ngẫu nhiên. Trong cuộc thi im lặng, kẻ già hơn luôn chiến thắng. Kẻ trẻ tuổi chịu không nổi, buộc phải mở khẩu:
-Tôi đã tập luyện Phong kỹ, kết quả không tệ...
Hắn nói chưa xong, Bất Vọng bỗng cầm ly rượu quăng xuống dưới. Tên tóc đỏ vươn tay theo phản xạ, không khí bất thình lình xáo động, gió tụ tập nâng đỡ ly rượu rồi đưa nó lên cao. Tuy vậy, luồng gió không đều nên chiếc ly tròng trành, rượu sóng sánh ra ngoài quá nửa. Bất Vọng chộp ly, làu bàu:
-Dở như cứt! Tập luyện thêm đi!
Tên tóc đỏ gật gật nghe lời. Bất Vọng không nói gì nữa tức là hắn phải tập luyện nhiều hơn, đợi khi thành thạo hoàn toàn hẵng nói chuyện tiếp. Hai người tiếp tục im lặng. Hút thuốc xong, Bất Vọng không trở vào trong mà tiếp tục điếu thuốc mới. Vô Phong lên tiếng:
-Tôi đã biết mình là ai, ngay hôm ở Đại Hội Đồng! Lục Thiên đã cho tôi biết tất cả. Tôi là Ngục Thánh, số hiệu 117, một xác chết tái sinh từ tế bào của Liệt Giả. 
Bất Vọng không nói gì, ánh mắt vẫn hờ hững ở vườn thượng uyển. Tên tóc đỏ tiếp lời:
-Tôi cũng biết Liệt Trúc là con Liệt Giả. Nhiều năm trước, tôi đã chăm sóc con bé trong một căn hộ ở chợ rác. Không chỉ tôi và Liệt Trúc, còn một người nữa sống cùng là Ái Nữ, thành viên đã chết của Thổ Hành. 
Bất Vọng thở chậm rãi, khói thuốc từ miệng gã quẩn quanh, cuộn những khối xanh nhạt khó tan. Nhưng gã chẳng hé môi, hoặc giả như môi gã quá bận cho điếu thuốc. Vô Phong nói:
-Ở căn hộ cũ, tôi tìm được một bản danh sách và đang điều tra theo hướng đó. Tôi đang tìm người biên soạn danh sách, tên là Hỏa Phu. Ông ta đã mất tích ở Băng Thổ. Nếu ông biết điều gì, xin hãy cho tôi biết. 
Gã ống khói chung quy vẫn im lặng. Những câu hỏi cũ như tại sao quẳng Vô Phong vào chợ rác hay mối quan hệ với Mãnh Hổ - đội trưởng Thổ Hành tiền nhiệm, Bất Vọng không giải đáp. Thấy vậy, tên tóc đỏ định trở vào trong. Nhưng hắn vừa đặt tay lên nắm cửa, Bất Vọng chợt hỏi:
-Hỏa Nghi và Lục Thiên thế nào?
Vô Phong nhất thời không hiểu ý gã, nghĩ chán mới trả lời:
-Tôi tin tưởng họ. 
Gã ống khói dí đầu thuốc lên lan can, ực một hơi hết ly rượu. Phía đông quận Mắt Trắng bỗng rộ tiếng vỗ cánh của bầy hải âu, Bất Vọng nhìn về nơi đó rồi nói:
-Một kẻ thừa kế họ Hỏa, một gã thừa kế ngai vàng. Hai tên đó không vô tư mãi. Quyền lợi, trách nhiệm và cả sự ích kỷ sẽ xuất hiện. Lúc đó cậu tính sao?
Vô Phong ngậm tịt, không hó hé nổi một câu. Bất Vọng rời đi, để mình hắn ngoài ban công. Phía xa, bầy hải âu chao cánh mang theo tâm tư rối bời của tên tóc đỏ ra mặt biển. 
Suốt tiệc ngọt, Vô Phong không hề tiếp cận hoàng đế. Hắn chỉ nói chuyện với ngài khi được hỏi, trả lời những gì mình biết, luôn mồm bày tỏ vinh hạnh khi được ngài quan tâm. Hai người nói chuyện nhã nhặn, hầu như không mâu thuẫn. Đứng từ xa trông vào, Lục Thiên thở phào nghĩ mình lo bò trắng răng. Tên tóc đỏ chưa thừa máu liều với Bạch Dương đệ thập. 
10 giờ tối, hoàng đế mời mọi người ra vườn thượng uyển, Vô Phong xin phép về trước. Hắn rời hoàng cung rồi trở lại Tháp Thánh Sứ đón Liệt Trúc. Suốt quãng đường ra bến tàu điện, hắn không ngừng nghĩ ngợi lời cảnh báo của Bất Vọng. Liệt Trúc lắc tay áo gọi mấy lần mà hắn chẳng nghe:
-Anh! Anh ơi! Anh!
-Hả? À... à... – Vô Phong giật mình – ...chuyện gì thế bé? 
-Anh có nhà ở quận Trăng Khuyết đúng không? Qua đó chơi một tí, được không? 
-Nhà không ấy mà, có gì đâu? Về nhà Tiểu Hồ đi, nhiều cái vui chơi hơn!
-Chỉ qua một lúc thôi, em muốn biết nhà anh! – Liệt Trúc nói.
Vô Phong ừ hữ chiều ý con bé. Trên đại lộ dày tuyết, hắn tính chuyện nên làm thế nào nếu không còn Hỏa Nghi hay Lục Thiên giúp đỡ. Hỏa Nghi và Lục Thiên đang chống lại những ông bố của họ, vấn đề là bao lâu nữa? Một ngày? Một tháng? Một năm? Hay một đời? Vô Phong chưa từng thấy đứa con nào chống đối ông bố mình cả đời. Trong tương lai gần, hắn vẫn cần họ giúp đỡ nhưng phải bớt lệ thuộc hơn.
Nửa tiếng sau, Vô Phong dắt Liệt Trúc về nhà mình. Tên tóc đỏ ít khi ở lại đây mà dẫu ở cũng chỉ ngủ ngáy, vậy nên hầu hết đồ đạc vẫn đắp giấy chống bụi. Không có hơi người, căn nhà lạnh lẽo hơn bình thường. Thấy Liệt Trúc co ro, Vô Phong sực nhớ chưa đóng cửa. Hắn chạy ra, hốt nhiên trông thấy một người án ngữ ngay cửa. 
Vô Phong có khách.
Vị khách khoác áo choàng xám, mũ trùm dính đầy tuyết. Gã chậm chạp bước vào, đầu hơi ngước lên nhìn Vô Phong. Ngay khoảnh khắc đó, tên tóc đỏ giật bắn người. Hắn không thể tin sẽ gặp kẻ này ngay tại Phi Thiên thành. Trong nhà, Liệt Trúc gọi:
-Anh ơi, sao không bật được máy chiếu? 
Vô Phong hoảng hốt:
-Đừng qua đây, Liệt Trúc! Ở nguyên đó!
Tên tóc đỏ cảnh báo quá muộn. Liệt Trúc đã ra ngoài. Thấy người lạ, con bé dừng chân rồi nép sau lưng hắn. Vô Phong quàng tay ôm Liệt Trúc, tay kia nắm chặt cố kiềm chế nỗi sợ hãi không vọt khỏi lồng ngực. Vị khách lạ đóng cửa, bỏ mũ trùm. Dưới ánh đèn, y lộ diện với gương mặt hốc hác, ánh mắt khát máu cùng mái tóc đỏ rực. Y nghiêng đầu nhìn đứa bé tóc đỏ rồi nhìn gã trai trẻ tóc đỏ, sau cất lời:
-Chúc mừng năm mới. 
Vô Phong cứng họng, tay chân run bần bật. Đối mặt Liệt Giả, hắn không tin mình còn cơ may sống sót.
(*) “đào nữa, đào mãi mà sống”, lời của Trần Độ, xem lại Quyển 3 Chương 35

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.