Ngục Thánh

Chương 59: Ác thú thức giấc




Mặt trời lên cao rọi xuống đỉnh Hoành Sơn. Con lạc điểu khổng lồ vẫn ngủ say dù nắng gắt tấp vào mặt, nó không hề biết mình đang là mục tiêu bị săn đuổi. Dưới chân bức tượng Huyết Thiên Thiết Giáp, chín con người mặt đối mặt; phe công chúa căng thẳng tột độ, phe Diễm Tà ung dung thư thả. Nếu chỉ đơn thuần đối kháng, nhóm công chúa chắc chắn thua, nhưng mục tiêu cuộc chiến là Quỷ Vương nên họ vẫn có cơ may.
Gió vi vu thổi cuốn khói mây lên đỉnh Hoành Sơn. Một thoáng im lặng trôi qua rồi hai bên bắt đầu di chuyển và thiết lập đội hình. Tang Nguyên và Lục Châu là chìa khóa quyết định trận đấu bởi chỉ mình họ biết cách dùng Ảo Trận áp chế Quỷ Vương. Hai người đều đứng phía sau cùng hàng tuyến, Tang Nguyên do Diễm Tà bảo vệ, còn Tiểu Hồ che chắn cho công chúa. Ở vị trí tấn công, Hỏa Nghi đấu Quạ Đen bởi hắn có lợi thế tầm xa cùng một gã người máy đắc lực, còn Vô Phong và Tàn Thi sẽ đối đầu Vạn Thù. Trước lúc giao chiến, gã bác sĩ Thổ Hành chuyền tay mỗi người một mẩu thuốc nhỏ màu hồng. Vô Phong nhai thử thì thấy ngọt lợm họng, nó thậm chí ngọt hơn cả món bánh tăng lực mà hắn thường dùng. Tàn Thi nói:
-Thuốc tăng lực cấp tốc, phục hồi toàn bộ thể lực trong mười giây, tăng cường sức mạnh cơ bắp. Nhưng hãy kết thúc trận đấu trong ba mươi phút, sau thời gian đó, cơ thể sẽ mệt mỏi gấp đôi. Chỉ một liều duy nhất, đừng hỏi thêm, phản ứng phụ, rất nguy hiểm.
Đúng như lời gã, mọi người đều cảm giác mệt mỏi dần tiêu tan, một luồng sinh khí mới chảy tràn khắp cơ thể. Công chúa và Tiểu Hồ ban nãy thở không ra hơi, giờ sung mãn nội lực còn hơn lúc bình thường. Chênh lệch thể lực không còn là vấn đề, nhưng họ lại phải đối mặt áp lực thời gian. Ba mươi phút để giải quyết cả đám Diễm Tà lẫn con quái thú kia vượt quá khả năng của nhóm công chúa, nhưng họ đã hết đường lùi. Lục Châu thì thào vừa đủ để cả bọn nghe thấy:
-Đánh thôi! Hãy đẩy họ ra xa nhưng đừng cố sức hạ gục ai, giữ cự ly vừa đủ!
Nàng vừa dứt lời, toàn đội lập tức xông lên. Trận chiến khai màn bằng những tràng nã đạn từ hai cánh tay súng máy của “tiểu tiên nữ”. Vỏ kim loại rơi như trút, tia lửa dày đặc tựa mưa ngày bão. Nhưng trước đó, Vạn Thù và Quạ Đen đã kịp thời tạo lá chắn nội lực, đạn va lá chắn văng tứ tán. Hỏa Nghi cười sằng sặc:
-Còn nữa này, chưa hết đâu!
Cái đầu “tiểu tiên nữ” lật ngửa về phía sau, từ cổ phụt ra sáu quả tên lửa bé xíu. Chúng bay lên trời rồi vòng xuống nhằm thẳng đám Diễm Tà. Đúng lúc ấy, Tang Nguyên niệm phép, mặt đất bỗng trồi lên một lớp lá chắn thủy tinh. Tên lửa phát hỏa công phá lá chắn, tiếng nứt vỡ xen lẫn tiếng nổ khuấy đảo không gian, thế nhưng bọn Diễm Tà vẫn chẳng hề hấn gì. Chiêu thức này tương đồng với phép Lôi Thành của Lục Châu, tuy không thể tấn công như Lôi Thành nhưng lớp lá chắn thủy tinh tồn tại bao lâu tùy thuộc ý muốn của Tang Nguyên.
Sau đợt công kích, lớp lá chắn trở nên nham nhở rồi tan rã, vô số mảnh thủy tinh rớt rào rào. Lão già Vạn Thù bỗng vung tay, một cơn gió lớn từ hư không thổi đám vụn trong suốt sắc lẹm về phía nhóm công chúa. Lục Châu liền thi triển phép Lôi Thành, pháp trượng mở khối bán cầu điện hất văng thủy tinh. Đòn đánh của Vạn Thù không nguy hiểm, nhưng nó lại cho biết lão sử dụng Phong kỹ. Gặp người sử dụng bí kỹ giống mình, tên tóc đỏ bất giác nóng mặt, lòng nảy sinh tự ti. Vạn Thù nhìn rồi nhếch mép vẻ coi thường:
-Ta phải đánh thằng ranh này? Thật tẻ nhạt! Ê, nhóc con tóc đỏ, chú mày được trò trống gì vậy, thể hiện xem nào?
Vô Phong nổi máu nóng nhưng Tiểu Hồ còn nóng máu nhanh hơn. Cô nàng chụm miệng thổi ra một khối hỏa cầu bay tới Vạn Thù. Lão già hít căng lồng ngực đoạn phồng má trợn mắt thổi gió như thể đang thổi nến sinh nhật. Từ miệng lão khai xuất cơn cuồng phong đâm lõm hỏa cầu, khối lửa bé dần rồi nhanh chóng biến mất. Song chừng ấy thời gian là quá đủ cho Vô Phong áp sát lão già. Chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi, tên tóc đỏ đã xuất hiện trước mặt Vạn Thù, tay kéo thanh “bộc phá” lê đất rẽ khói mây vung lên một đường thẳng tắp. Nhưng trong chớp mắt, Vạn Thù giương đao chống đỡ. Kiếm chém đao, kim loại mài kim loại lún phún những tia lửa nóng. Vô Phong nghiến răng cố sức đẩy lão già song không nổi. Hắn để ý thanh đao của lão khá kỳ dị: lưỡi đao là một khối thép chữ nhật thẳng đuột, mũi đao không mài nhọn hoặc cắt vát, hai cạnh cũng chẳng có vẻ gì là sắc bén. Lão già ngó bản mặt tên tóc đỏ rồi chợt cười, ria mép rung rung, cái mũi bự nở căng hết cỡ. Vô Phong gằn giọng:
-Cười gì?
Vạn Thù cười khẩy:
-Nhiều sức mạnh nhưng dàn trải nên mỏng manh như tờ giấy. Muốn xé muốn vò thế nào cũng được.
Vô Phong xoay người đánh kiếm tạt ngang, Vạn Thù dựng đao che chắn mạn phải. Kiếm chạm đao tức thì bật ngược, Vô Phong loạng choạng lui bước. Vạn Thù thuận đà chạy tới, cánh tay nâng đao cao quá đầu rồi bổ thẳng đầu hắn, Vô Phong vội đưa kiếm cản đòn. Đao đè kiếm, lập tức một cỗ áp lực khổng lồ đè xuống tên tóc đỏ. Hắn khuỵu chân, mặt đỏ gay, cơ bắp căng phồng như sắp nứt toác. Sức nặng này không đến từ kiếm thuật hay bí kỹ mà là trọng lượng của thanh đao. Nó quá nặng! – Hắn thầm đoán nó phải trên dưới tám chục cân, nếu không bởi “bộc phá” quá cứng cáp, khéo Vô Phong đã nát đầu.
Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại. Vạn Thù xoay cán cầm, thanh đao bỗng rồ lên tiếng gầm rú tựa động cơ phi thuyền, ngạnh lưỡi mở ra những cái lỗ phụt khói. Trọng lượng thanh đao gia tăng, Vô Phong không thể chịu nổi, hai chân quỳ trên đất, thái dương lằn rõ gân xanh. Hắn chẳng thể làm gì ngoài việc chờ đợi cánh tay của mình gãy nát. Đằng xa, Quạ Đen đang chiến đấu với “tiểu tiên nữ”, thấy tên tóc đỏ gặp khó, ả liền vận bí kỹ, dây xích kêu loảng roảng, lưỡi kiếm “muỗi vằn” phóng ra xoáy như bông vụ nhằm vào Vô Phong. Như một phản xạ vô điều kiện, Hỏa Nghi di chuyển nòng súng theo mũi kiếm rồi bóp cò bắn loạn. Đạn bay xối xả, vài viên may mắn trúng lưỡi kiếm khiến nó chệch hướng, đâm thẳng xuống đất cách chân Vô Phong vài bước. Quạ Đen quắc mắt nhìn Hỏa Nghi còn gã này nhăn răng cười:
-Còn non lắm, cưng à! Hình như cưng tập luyện chưa đủ hả?
Gã người máy “tiểu tiên nữ” giáng đôi tay thép nguội xuống, Quạ Đen lách người né tránh. Trong khi đó, Vô Phong vẫn chưa thoát khỏi sức ép từ Vạn Thù, còn lão già khoái trá nhìn hắn khổ sở chống đỡ. Trông gã tóc đỏ như thế, Tiểu Hồ bèn rời vị trí bất chấp lời can ngăn của công chúa. Bên kia, Tang Nguyên niệm phép, đôi cánh thủy tinh giương cao rồi biến thành tấm gương phản chiếu ánh mặt trời khiến Tiểu Hồ bị lóa mắt, bước chân khựng lại theo bản năng. Chỉ đợi có thế, Diễm Tà lập tức xung trận, thân hình lướt nhanh như gió, cánh tay tung cú đấm xuyên phá không gian lao thẳng đến. Khoảng cách này quá gần, Tiểu Hồ không thể tránh, nặng thì tử vong tại chỗ, nhẹ thì bung xương lòi da như gã Mai Hoa.
Bỗng nhiên Tiểu Hồ thét lớn, một luồng lửa xuất hiện quanh đôi chân nàng rồi ngấm xuống lòng đất. Ngay sau đó, một mảng đất thẫm đẫm dung nham trồi lên, dựng đứng tựa tường thành bảo vệ cô gái. Cú đấm của Diễm Tà đâm thủng tường, sục sâu vào như mũi khoan, xuyên vỡ lớp đá rắn chắc rồi dừng lại ngay trước mặt Tiểu Hồ, cánh tay bọc thép hừng hực khói. Diễm Tà đấm rất mạnh nhưng bức tường rắn chắc chẳng kém. Vốn Tiểu Hồ không tinh thông Thổ niệm song trong Ngũ Hành, “Hỏa” sinh “Thổ”, dùng Hỏa niệm đúng cách có thể mượn sức Thổ niệm. Bức tường dung nham này là một ví dụ.
Tiểu Hồ niệm phép lần nữa, dòng dung nham trong tường phun trào đổ ập xuống Diễm Tà. Ả tóc đen nhanh chóng lùi bước. Đẩy lui được địch thủ, Tiểu Hồ liền chuyển qua Vạn Thù đoạn vung kiếm chém xả vai, lão già buộc phải vung đao cản đòn, Vô Phong tạm thời được giải thoát. Cô gái bèn lôi gã tóc đỏ về phía sau, đoạn hỏi han:
-Anh ổn chứ?
Vô Phong không đáp cũng không gật đầu, chỉ đứng dậy tiếp tục chiến đấu. Biểu hiện đó vô tình khiến Tiểu Hồ tổn thương. Nàng không quản hiểm nguy để cứu Vô Phong, giờ hắn chẳng nói chẳng rằng nghĩa là làm sao? Lẽ nào hắn coi nàng là người thừa? Tức giận, xấu hổ, nghi ngờ, hàng trăm thứ cảm xúc tràn ngập tâm trí cô gái, đôi tay run run muốn cầm kiếm chém tên tóc đỏ làm đôi.
Thú vui hành hạ người khác bị ngăn cản, nét mặt Vạn Thù trở nên nhăn nhóc khó coi. Lão quay sang trách Diễm Tà:
-Nhóc con làm ăn kiểu gì vậy? Ta suýt chết đấy!
Diễm Tà nhún vai cười:
-Địch thủ quá mạnh đấy chứ!
-Không thể tin tưởng lũ trẻ ranh chúng bay! – Vạn Thù lắc đầu, mũi thở phì phì – Tự tay ta sẽ xử lý chúng!
Nói rồi lão vác đao lên vai xông thẳng một mạch tới trận địa của đối phương, ba cô ả còn lại theo chân lão. Vô Phong liền lao ra chặn đầu Vạn Thù. Lão già cười lớn:
-Ranh con chưa đủ tuổi!
Vô Phong nghiến răng hét:
-Già đầu sắp xuống lỗ!
Hai người lướt tới, gã trai trẻ đánh kiếm, lão già khú quật đao, hai thanh kim loại va nhau vỡ ra một âm đanh lạnh, tia lửa tí tách rơi. Hai kiếm sĩ mở màn trận chiến kéo theo đồng đội của họ bước vào giao tranh tổng lực. Hỏa Nghi cùng Tiểu Hồ đối kháng với Diễm Tà và Quạ Đen, hai thánh sứ liên tục thi triển phép thuật. Những mảnh thủy tinh sắc lẹm vang rào rạo, những ngọn sét xập xòe nổ, tất cả hòa quyện và nhào trộn nên một trảng âm thanh hỗn loạn lộng óc. Ấy thế mà con lạc điểu khổng lồ vẫn say ngủ như đang tận hưởng giấc mơ đẹp.
Cùng lúc đó, Vô Phong và Vạn Thù vẫn ở thế so kè vũ khí, chưa bên nào mở đợt tấn công mới. Tận dụng ưu thế to bản của thanh đao, Vạn Thù dùng sức đẩy lùi gã trai trẻ. Tên tóc đỏ sức thanh niên song đang hụt hơi trước lão già. Nhận thấy đồng đội yếu thế, Tàn Thi liền tung thanh “nhật thực” giải vây. Chiếc vòng kim loại vừa bay vừa xoay vù vù, nó lượn vòng qua lưng Vô Phong rồi lao tới mạng sườn Vạn Thù. Lão già bèn nhảy lui né đòn, vạt áo bị cắt nát, da thịt thiếu chút nữa phun từa lưa máu. “Nhật thực” vòng trở lại tay Tàn Thi còn Vô Phong nhân cơ hội lùi ra xa, cố gắng lấy lại bình tĩnh. Tên tóc đỏ thở không ra hơi dù vừa mới nốc thuốc tăng cường thể lực, Tàn Thi bèn nói:
-Không khí loãng, thể lực sẽ mau sụt giảm. Đừng tiêu tốn nhiều nội lực, nhất là Tử Thiết!
Vô Phong vẫn có thể sử dụng kiếm thuật của Tử Thiết, nhưng nếu không được dùng tuyệt chiêu công phá tối hậu, thứ kiếm thuật ấy chỉ làm tiêu hao thể lực vô ích. Ám Thiết tuy nhanh song thiêu đốt thể lực nhiều chẳng kém, tính ra chỉ còn Trọng Thiết là hữu dụng. Khổ nỗi Vô Phong chưa áp dụng Trọng Thiết vào thực chiến bao giờ. Hắn bất giác rối trí, chẳng biết làm thế nào cho phải. Tàn Thi tiếp lời:
-Chớ đọ sức tay đôi, hãy tận dụng ưu thế tốc độ!
Vô Phong ngẫm nghĩ cách đối phó. Vạn Thù có phần nào đấy khá giống Chiến Tử: chủ yếu nghiêng về sức mạnh, bù lại tốc độ khá chậm chạp. Tên tóc đỏ hoàn toàn có thể tránh đòn sau đó phản công thay vì đối đầu trực diện. Ít nhất là hắn có biệt tài hơn người ở khoản chuồn và trốn.
Vạn Thù quay lại vòng chiến với những bước chạy mạnh mẽ, thanh đao trên vai gầm rú tựa quái thú đói mồi. Lão già vung đao, Vô Phong lách người né tránh. Đao chém hụt bổ ngập đất. Tên tóc đỏ vận nội lực, tay vung “bộc phá” chém xé gió. Lão già thoáng chút bất ngờ, đầu hơi nghiêng về phía sau song bộ ria bị mũi kiếm kéo toạc một đường. Giờ bộ ria chẳng khác nào một lưỡi rìu bị mẻ, Vạn Thù nổi điên như ác thú bị chọc giận:
-MÀY TỚI SỐ RỒI, THẰNG RANH TÓC ĐỎ!
Lão già hung hăng quật đao, tốc độ bất ngờ gia tăng. Vô Phong giật mình vội giương kiếm đỡ đòn. Đao bổ kiếm, nghiến mạnh xuống, đẩy Vô Phong vào tư thế quỳ một chân. Vạn Thù thu đao, đao gầm tiếng động cơ rồi bổ lần nữa, tên tóc đỏ chỉ còn nước giương kiếm quá đầu chống chọi. Khối sắt nặng nề giã xuống, thanh “bộc phá” oằn cong, Vô Phong giờ quỳ bằng cả hai chân. Như chưa hả giận, Vạn Thù điên cuồng bổ đao như gã đầu bếp đang chặt một khối thịt dai nhoách. Kim loại va nhau chan chát, mỗi nhát đao là mỗi lần Vô Phong căng lưng chịu đựng sức nặng khủng khiếp. Tàn Thi tung “nhật thực” giải vây, chiếc đĩa kim loại bay vun vút nhằm thẳng lão già. Đột nhiên Vạn Thù hất tay, một trận gió lớn từ sau lưng lão già ập đến thổi phăng “nhật thực”. Tới giờ Vô Phong mới để ý xung quanh thanh đao của Vạn Thù có những luồng gió nhẹ đẩy ngược lên. Hắn đoán lão đã mượn Phong kỹ trợ lực, nhờ vậy tốc độ ra đòn nhanh hơn hẳn. Một kỹ năng đáng học hỏi! – Hắn nghĩ.
Thanh “nhật thực” khiến Vạn Thù phân tâm, Vô Phong bèn lách người thoát lưỡi đao. Hắn vung kiếm tạt ngang, Vạn Thù dựng đao che chắn như tấm khiên. Nhưng khi kiếm chạm đao, một cỗ áp lực tông mạnh vào lão già. Vạn Thù bèn dạng chân làm trụ mới không ngã. Lão biết rõ vũ khí của tên tóc đỏ làm từ hợp kim siêu nhẹ, vốn không thể có trọng lượng nặng như thế. Vạn Thù nheo mắt:
-Trọng Thiết hả?
“Nhật thực” xẻ không gian vù vù bay tới, Vạn Thù nhảy lùi tránh đòn. Lão già cười lớn:
-Kiếm thuật “Thiết”? Vậy ta hãy dùng “Thiết” đối đầu nhau! Ta là người nắm giữ Cuồng Thiết!
Thanh đao trên tay lão bất ngờ tách đôi thành hai thanh kiếm nhỏ. Gọi là kiếm chứ Vô Phong thấy chúng giống dao thái thịt cỡ lớn. Vạn Thù khởi động Phong kỹ, gió lớn bao bọc người lão, râu tóc lồm xồm xõa tung, trông như một chiến binh hoang dã vùng sơn cước. Vô Phong quyết định đối kháng trực diện thay vì tránh đòn bởi nếu Vạn Thù vượt qua hắn, lão sẽ xông thẳng tới chỗ Lục Châu.
Vạn Thù đổ người lao đi, hai thanh kiếm phụt khói vang rền tiếng động cơ tựa phi thuyền chuẩn bị cất cánh. Lão nhún chân bật nhảy, song kiếm xoay vòng rồi bổ xuống với sức mạnh ngàn cân. Vô Phong vận Trọng Thiết gia tăng sức nặng lên “bộc phá”, sau đánh kiếm phản đòn. Ba thanh kim loại va nhau, tia lửa nóng phun trào ở nơi giao điểm. Vạn Thù tái tấn công, hai kiếm trong tay lão xoay vù vù như chong chóng khiến tên tóc đỏ hoa mắt. Lão hết đảo qua trái lại chuyển sang phải, bước chân lanh lẹ vô cùng, trái ngược hẳn vẻ ngoài cục mịch. Bỗng lão di thân vù tới, kiếm bên tay phải xẻ đường chớp nhoáng, Vô Phong hoảng hồn đỡ đòn song cánh tay gần như vỡ nát trước lực đánh mạnh kinh hoàng. Vạn Thù bổ kiếm bên tay trái, tên tóc đỏ thoái lui, lưỡi kiếm quét qua xẻ tanh bành nền đất. Lão già ngay lập tức áp sát đối phương, hai kiếm quay vun vút liên tục bức ép Vô Phong, cảm tưởng bóng ảnh hai người dính chặt lấy nhau. Tàn Thi không dám tung “nhật thực” vì Vạn Thù di chuyển quá linh hoạt. Kiếm thuật Cuồng Thiết của lão càn lướt mạnh như Trọng Thiết, tốc độ mãnh liệt chẳng kém Ám Thiết và dồn dập hơn cả Tử Thiết. Vô Phong bị cuốn vào lối đánh của lão, tâm trí dần mất bình tĩnh. Thấy lão già càng lúc càng gần công chúa, tên tóc đỏ cắn răng đánh kiếm khai mở Tử Thiết, thanh “bộc phá” khạc luồng nội lực cương mãnh lẫn thuốc nổ, không gian xoắn tụ vỡ bung một thứ âm thanh lộng óc. Nền đất trước mặt hắn mù khói và bị lõm xuống, nhưng Vạn Thù vẫn chẳng hề hấn gì. Lão đã thoái lui trước khi Vô Phong xuất chiêu. Tàn Thi bỗng hét lớn:
-Phong, chạy mau!
Tên tóc đỏ chợt nhận ra dưới chân mình đang tồn tại một vùng gió xoáy. Vô Phong nhào người lao ra song gió xoáy biến thành lốc hất tung hắn lên không trung. Tên tóc đỏ chới với một lúc, sau rớt uỵch xuống, toàn thân đau ê ẩm. Vạn Thù nhân cơ hội chạy một mạch đến Lục Châu. Tàn Thi tung “nhật thực” truy đuổi nhưng bị lão đánh gạt. Hỏa Nghi thấy phòng tuyến bị vỡ thì lớn tiếng:
-Rút, rút mau!
Hắn cùng Tiểu Hồ liền rút về bảo vệ Lục Châu. Bọn Diễm Tà và Quạ Đen tràn lên chiếm thế trận xung quanh bức tượng Huyết Thiên Thiết Giáp. Tang Nguyên niệm phép, đôi cánh thủy tinh giương cao bắn tóe vô số tia sáng bao vây con lạc điểu khổng lồ. Phép Ảo Trận đã bắt đầu, bọn Diễm Tà liền thiết lập vành đai che chắn cho Tang Nguyên. Sau năm phút, Ảo Trận sẽ rút sạch linh hồn Quỷ Vương. Trong thời gian đó, nhóm công chúa bắt buộc phải tấn công Tang Nguyên. Khó khăn đang chất chồng lên vai họ: thể lực giảm sút vì không khí loãng, gã người máy “tiểu tiên nữ” sắp hết đạn. Nhưng mấu chốt nhất vẫn là ở vị trí tiên phong của tên tóc đỏ, hắn có áp đảo được Vạn Thù thì những người còn lại mới tiến lên được. Hỏa Nghi thì thào với Vô Phong:
-Tôi nhớ ra rồi! Vũ khí của lão già! Nó nằm trong cuốn Thiên kiếm tịch, trang sáu trăm hai mươi (620), có tên “tàu tốc hành”, vừa là đao vừa là kiếm, ký hiệu ET-52 thuộc thế hệ thứ năm, làm bằng hợp kim siêu bền, bộ chuyển hóa nội lực hạng trung, hàng đặc chủng. Ưu điểm: không bao giờ gãy vỡ hoặc mẻ, bộ chuyển hóa nội lực thiết kế như một động cơ giúp tăng cường sức mạnh vật lý; nhược điểm: quá nặng. Không rõ ai đã rèn ra nó, chỉ biết có nguồn gốc từ lục địa Băng Thổ.
Vô Phong lắc đầu trước mớ thông tin tưởng chừng hữu ích. Vạn Thù có thể khắc phục nhược điểm của “tàu tốc hành” bằng Phong kỹ. Hỏa Nghi nói:
-Nhược điểm vẫn là nhược điểm. Cậu nhanh hơn lão mà, đúng không? Sao không tận dụng nó? Còn những tính năng khác của “bộc phá” nữa? Sao chưa dùng?
Lời khuyên như tia sáng soi rọi cái đầu mịt mùng của Vô Phong. Chắc chắn một điều rằng hắn không mạnh bằng Vạn Thù. Nhưng còn tốc độ? Vô Phong chưa từng chịu thua ai cả.
-Sao hả ranh con tóc đỏ? – Vạn Thù cười khanh khách – Đánh nữa không? Hay chim sợ cành cong rồi?
Vô Phong chẳng để ý lời khiêu khích, chỉ tập trung tìm cách khắc chế lão già. Hắn nhớ lại những tính năng của “bộc phá”, đề ra chiêu thức liên hoàn và cách sử dụng Phong kỹ. Sắp xếp kế hoạch đâu ra đấy, tên tóc đỏ bắt đầu phản công. Hắn chạy hết tốc lực về phía Vạn Thù đoạn mở chốt lựu đạn trên cán kiếm. Chạy được nửa đường, hắn vung thanh “bộc phá”, lưỡi kiếm toát ra làn khói đỏ che phủ tầm nhìn của lão già. Vạn Thù nhếch mép cười khinh thị, đôi tay vận Phong kỹ tạo một vùng gió xoáy ngay trước mặt. Chỉ cần Vô Phong ló đầu lộ diện, gió sẽ chuyển thành lốc hất tung hắn lên trời. Tự tin là vậy, bỗng lão già nghe thấy Quạ Đen hét lớn:
-Đằng sau!
Vạn Thù quay lại, lập tức thấy gã tóc đỏ chỉ còn cách mình dăm ba bước chân. Lợi dụng đám khói, Vô Phong đã chạy vòng ra sau lưng lão già rồi tập kích. Không phải Vạn Thù không tính khả năng này, chỉ là lão nghĩ quãng đường ấy quá mất thời gian và sẽ chẳng ai tấn công như thế. Nhưng lão không hề biết rằng Vô Phong lại là kiếm sĩ sở hữu cặp giò của dân đạo chích. Tên tóc đỏ lướt tới, vừa vung kiếm vừa vận dụng Trọng Thiết, trọng lượng thanh kiếm đại tăng, áp lực như búa tạ ngàn cân giáng xuống. Vạn Thù vung kiếm phản đòn, “tàu tốc hành” va chạm “bộc phá” nhưng nhanh chóng yếu thế, lão phải khuỵu chân giữ thăng bằng. Thấy Vạn Thù bị khóa chặt, bọn công chúa mở đợt tổng công kích Tang Nguyên. Diễm Tà và Quạ Đen phản kháng hết sức quyết liệt, hai người tả xung hữu đột giữa trận địa, quyết không cho địch thủ tiến lên dù chỉ nửa bước. Tang Nguyên liên tục thi triển phép thuật, khi dựng lá chắn thủy tinh, khi phóng ra những cọc pha lê nhọn hoắt. Thế nhưng cô ả tóc bạch kim không thể rời vị trí vì phép Ảo Trận cần giữ khoảng cách ổn địch giữa linh hồn thánh sứ và linh hồn Quỷ Vương.
-Chú mày không tệ lắm, nhỉ? – Vạn Thù cười gằn – Nhưng liệu phát huy được bao lâu?
Lão húc vai đẩy Vô Phong, thu hai kiếm lại thành đao rồi quét ngang định chặt đôi đối phương. Tên tóc đỏ nhảy lùi né tránh, thanh “bộc phá” phụt khói đỏ che mắt Vạn Thù. Lão già chém đao xuyên đám khói nhưng chỉ chém vào hư không. Nhớ kinh nghiệm, lão vội vàng quay ra phía sau, bất quá chẳng có gã tóc đỏ nào hết. Hốt nhiên Vô Phong từ trong đám khói lao ra, mũi kiếm hướng thẳng lồng ngực Vạn Thù. Lão già lách người, lưỡi kiếm đâm thủng vạt áo. Bất chợt Vô Phong xoay ngược “bộc phá” rồi kéo ngược, lưỡi kiếm tách làm ba tựa bộ vuốt cào rách ngực Vạn Thù. Vết thương không sâu do lão già đã kịp lùi chân nhưng cũng đủ để máu chảy ướt áo. Vạn Thù bốc một nắm bột trắng rắc lên vết thương, máu ngừng chảy, vết thương tạm thời khép miệng. Nét tự tin trên gương mặt lão biến mất, thay vào đó là sự cẩn trọng. Lão nói:
-Thanh kiếm của chú mày, sao ta chưa thấy bao giờ? Nó tên gì?
Vô Phong cười:
-“Bộc phá”!
Tên tóc đỏ tiếp tục rải khói mù bao vây địch thủ. Hắn lẩn trốn rồi mở đường đột kích thần tốc, hết lần này đến lần khác dồn Vạn Thù vào thế phòng thủ bị động. Khói mù mịt, lão già chẳng thể biết Vô Phong sẽ tấn công từ hướng nào. Tuy nhiên Vạn Thù vẫn hết sức bình tĩnh, lão tách đôi thanh đao thành hai thanh kiếm, lắp chuôi nối nhau tạo nên một thanh kiếm mới gồm hai lưỡi đối xứng. “Tàu tốc hành” bỗng rền vang, hai lưỡi phụt khói trắng và nó bắt đầu xoay tròn trên tay Vạn Thù. Lão già cười lớn:
-Chú mày thật thú vị! Kể từ ngày đứng trong hàng ngũ “Mười kiếm sĩ mạnh nhất”, chẳng đứa nào có thể khiến ta trầy da! Nhưng vui chơi vậy thôi, ta hết hứng rồi!
Vạn Thù vận Phong kỹ đoạn quăng “tàu tốc hành”. Thanh kiếm hai lưỡi như cánh quạt thổi lốc dữ dội, đám khói tan rã làm lộ diện vị trí của Vô Phong. Lão già vận bí kỹ, gió lớn thổi tới, đổi chiều “tàu tốc hành”, thanh kiếm bay ngược lên trên rồi lao thẳng xuống, nhắm giữa đỉnh đầu tên tóc đỏ. Lốc cuộn, mây dời, gió trong khắp cõi trời như hội tụ tại đòn tấn công điên cuồng ấy. Biết chạy cũng chẳng kịp, Vô Phong đành mở chốt lựu đạn rồi vung kiếm khai xuất Tử Thiết đối chọi. “Tàu tốc hành” va chạm “bộc phá”, một tiếng nổ đục sâu màng nhĩ, khói bụi bay tán loạn. “Tàu tốc hành” bỗng thoát nội lực tạo ra một cơn lốc khổng lồ khởi phát hất văng tên tóc đỏ lên không trung. Hắn xoay mòng mòng, sau rớt uỵch trên đất, tiếng xương nứt lạo rạo như cây khô bị gãy. Tên tóc đỏ nằm đó, miệng ộc đầy máu. Bị sức ép của gió cùng lốc xoáy công phá, nội thể của hắn đã tổn hại trầm trọng.
Trận chiến tay đôi kết thúc chóng vánh, Vạn Thù thu vũ khí rồi bỏ đi. Nhưng chưa được mươi bước, lão bỗng dừng chân rồi quay đầu lại. Bằng nỗ lực phi thường, Vô Phong đang gượng dậy, gương mặt be bét máu nở nụ cười, giọng nói thi thoảng ngắt quãng vì những cơn ho thối phổi:
-Đi đâu thế, lão già? Chúng ta chưa… chưa nói chuyện xong…
Vạn Thù bất giác cảm thấy thú vị trước gã trai trẻ cứng đầu. Nhưng sự cố gắng của Vô Phong lại khiến Tiểu Hồ khủng hoảng. Trông hắn tàn tạ sắp chết, cô gái hỗn loạn thần tình, tâm trí thiếu tập trung vào trận đấu với Quạ Đen. Nhân lúc nàng còn bối rối, Quạ Đen liền vận bí kỹ, lưỡi kiếm “muỗi vằn” vút bay, xích quay tít. Tiểu Hồ hoảng hốt đổ người né tránh, lườn áo bị xé toạc, bờ eo trắng ngần bị xẻ toác. Nàng gục ngã, máu thấm đầy tay, người run bần bật như đang sợ hãi. Ả đeo khẩu trang mỉa mai:
-Cô lo lắng cho thằng tóc đỏ? Đừng phí công, Vạn Thù sẽ giết hắn, nhanh thôi!
Trái tim Tiểu Hồ sôi sục. Cô gái vận Hỏa niệm lên “cáo lửa” rồi lao vào đánh cận chiến, trong lòng chỉ muốn giết chết địch thủ chứ chẳng quan tâm gì đến trận chiến nữa. Nhưng nàng nóng ruột bao nhiêu, đường kiếm thiếu chính xác bấy nhiêu, chẳng còn sắc sảo như thường lệ, thứ lửa trên song kiếm yếu ớt vô cùng. Thần hồn Tiểu Hồ đang ở bên Vô Phong chứ không còn ở đây nữa. Quạ Đen xoay người, dây xích cuộn tròn phóng lưỡi kiếm như rắn mổ. Tiểu Hồ giật mình vội thủ thế. Dây xích bỗng uốn mình đổi hướng, mũi kiếm như mũi khoan xoáy thủng vai Tiểu Hồ. Cô gái bắn ngược về phía sau, dòng máu đỏ quạch thấm đẫm áo. Quạ Đen lắc đầu:
-Yếu đuối quá!
Dứt lời, ả vút mình lao đi. Tiểu Hồ gượng dậy nhưng không kịp, Quạ Đen đã tóm mặt nàng, đánh dập xuống đất, một kiếm đâm ngập bụng Tiểu Hồ. Máu tuôn xối xả thấm đẫm lưỡi kiếm. Tiểu Hồ tóm chặt tay đối thủ, ngăn cô ả xoay kiếm kéo đứt nội tạng của mình. Nhưng điều đó chỉ giúp nàng cảm nhận cuộc sống lâu hơn chút nữa để mà nhớ, để mà hối tiếc. Hỏa Nghi không cứu được vì vướng Diễm Tà, công chúa và Tàn Thi đang mải công phá Tang Nguyên, còn Vô Phong… Nghĩ đến tên tóc đỏ, đôi mắt nàng ngấn lệ, cổ họng nấc thành tiếng trào máu. Một tay Quạ Đen vươn đến bóp cổ Tiểu Hồ. Ả nghiến kiếm, Tiểu Hồ đau đớn hét không thành tiếng, máu tươi chảy ướt tóc. Bụng bị đâm thủng, cổ bị siết, nàng cảm giác thân thể mình sắp hòa vào những cơn gió vô tận.
Cho đến phút cuối cùng Tiểu Hồ vẫn nghĩ về gió.
Nàng khóc, cũng vì nó.
*
* *
Đêm trước khi nhóm Lục Châu lên đỉnh Hoành Sơn…
Lục Châu và Tiểu Hồ ngủ ở nhà tộc trưởng cùng Mẫu Cơ. Tiều Hồ trằn trọc, hết quay người sang trái lại nằm nghiêng sang phải. Nếu tâm trí là một sợi chỉ thì tâm trí của Tiểu Hồ bây giờ là một nùi chỉ rối bét, hết tức giận rồi nhớ mong, buồn bã mà vui vẻ. Nó cứ luẩn quẩn công chúa, Quỷ Vương, luyện tập, Vô Phong, núi Hoành Sơn, quái vật, Vô Phong, nhiệm vụ, công chúa, Vô Phong… Tức mình, nàng trở dậy, luyện tập Hỏa niệm, mong sao tâm hồn thanh thản. Tiểu Hồ nhắm mắt tập trung, người bất động. Nhưng ngọn lửa trên tay nàng leo lét chập chờn dù chẳng có gió. Do tiếng thác ngoài kia ồn ào quá chăng?
-Tâm không tĩnh, lửa sẽ loạn.
Tiểu Hồ quay lại và thấy Mẫu Cơ là người vừa lên tiếng. Nàng khẽ cúi đầu:
-À… xin lỗi…
Mẫu Cơ ngồi đối diện Tiểu Hồ, dịu dàng nói:
-Cô đang suy nghĩ.
Tiểu Hồ lặng thinh. Mẫu Cơ mỉm cười:
-Hỏa niệm dành cho những trái tim đầy nhiệt huyết. Nó cũng là một nguyên tố bị cảm xúc chi phối khá mạnh.
Mẫu Cơ niệm phép, đôi tay bà bùng lên ánh lửa xanh tím. Tiểu Hồ ngắm mãi không chán. Nàng biết ngọn lửa này so với lửa thông thường nóng hơn rất nhiều. Vợ tộc trưởng thu hồi thuật, tiếp lời:
-“Tức giận” cấu thành Hỏa niệm. Nhưng thứ cảm xúc đó là con dao hai lưỡi. Nó khiến tâm trí rối loạn, Hỏa niệm vì thế loạn theo.
-Vậy tôi không được tức giận?
Mẫu Cơ cười:
-Không “tức giận” sao luyện Hỏa niệm? Nhưng cô phải tiết chế nó.
Tiểu Hồ ngẫm nghĩ hồi lâu, sau nói:
-Ý bà là… tôi nên học thêm một loại nguyên tố nữa. Như “Thủy” chẳng hạn?
-Một ý hay. Tộc Lạc Việt chúng ta có “Hỏa” trong tim nên sống gần sông nước, nhờ “Thủy” áp chế tính hung dữ. Nhưng đó là đối với người đã luyện Thủy niệm lâu năm. Vả lại có nhiều cách khác hiệu quả hơn!
-Cách gì?
Bà vợ tộc trưởng cười:
-Có một nguyên tố áp chế Hỏa khá mạnh, nhưng cũng nhờ nó mà Hỏa cháy càng lớn. Nếu cô kết hợp với người sử dụng nguyên tố đó, cô có thể kiểm soát sự giận dữ của mình.
Tiểu Hồ buột miệng đáp:
-Phong?
Nàng toan nói thêm nhưng nhớ ra chuyện lại tự ngăn mình. Mẫu Cơ cười thầm, nói tiếp:
-Phải. “Phong” là nguyên tố hợp nhất với “Hỏa”. Có câu “gió to, lửa lớn” mà! Phong không hẳn là một thành phần trong Ngũ Hành hay phép thuật, nhưng xét bản chất, nó cũng là một phần của thế giới tự nhiên. Tiếc là người luyện Phong kỹ trên thế giới này khá hiếm.
-Tôi… tôi…
-Sao thế?
Tiểu Hồ lúng búng trong miệng. Trái tim nàng nhớ về nơi nào đấy tại Hỗn Nguyên lục địa, nơi nào đấy ở đất Thiên Phạn giá rét.
Gió lang thang giữa trời đất, chẳng ai thấy gió.
Nhưng nó thổi bùng lên ngọn lửa ẩn giấu trong tim.
Tiểu Hồ cắn răng hồi lâu, sau hỏi:
-Vậy… “Phong” với “Lôi” có hợp nhau không?
-Hả? Cô biết dùng “Lôi” niệm?
-Dạ không! – Nàng lắc đầu nguầy nguậy – Tôi chỉ muốn hỏi cho biết!
Mẫu Cơ nhăn trán, ậm ừ:
-Cái đó… thực sự là không. “Lôi” khá độc lập, loại nguyên tố ấy hiếm khi kết hợp với thứ khác. Nhưng cô hỏi làm gì thế?
Tiểu Hồ chối:
-Dạ không! Cảm ơn bà rất nhiều!
Nàng vội quay vào phòng ngủ, ánh mắt thoáng một tia tươi rói. Nàng bắt đầu suy nghĩ, chốc chốc khóe miệng khẽ cong lên một cách thích thú. Trái tim nàng lại rạo rực một đốm lửa.
*
* *
Nhưng giờ thì sao?
Gió ở nơi đâu xa lắm. Nó không nghe thấy tiếng lửa cháy trong tim Tiểu Hồ. Hoặc có thể nó đang ngoảnh mặt làm ngơ với nàng. Chẳng trái tim người con gái nào chạy theo gió mãi được. Tiểu Hồ cũng thế. Nàng bắt đầu mệt mỏi. Nàng bắt đầu chán khi phải tìm kiếm nó. Đôi tay Tiểu Hồ buông lơi. Có lẽ cái chết sẽ cho nàng tìm thấy gió. Quạ Đen nhìn nàng, giọng cười lạnh ngắt:
-Chịu thua rồi hả?
Phía xa, Vô Phong đang mải chống chọi Vạn Thù. Chợt thấy Tiểu Hồ gặp nguy hiểm, hắn chẳng nghĩ gì tới lão già nữa mà vận nội lực sử dụng Ám Thiết, toàn thân vun vút như tên rời dây cung. Thấy hắn xuất hiện, Quạ Đen bèn rút kiếm đánh trả, ả vừa đánh vừa cười lớn:
-Đau lòng, phải không? Nhưng đừng lo, con nhỏ sẽ chết, sớm thôi!
Vô Phong mở chốt lựu đạn, dồn nội lực vận chiêu Tử Thiết. Hắn nghiến răng:
-Câm mồm!
“Bộc phá” bổ xuống, nội lực cuồn cuộn cùng sức ép thuốc nổ thổi tung không gian. Quạ Đen nhanh chân thoát khỏi tầm ảnh hưởng của Tử Thiết, định bụng lao vào phản công. Bất quá ả thấy Vô Phong thay ống tuýp thuốc nổ và vận nội lực sẵn sàng đánh khô máu mới thôi. Thế gian sợ nhất thằng liều, ả tạm thời lui bước. Tên tóc đỏ cũng không đuổi theo, hắn vội bế Tiểu Hồ lùi về sau chiến tuyến, hắn lấy tay bịt miệng vết thương ngăn nó chảy máu. Tiểu Hồ thở dốc:
-Phong… Phong…
-Im mồm giùm tôi, nói nữa máu chảy ra hết bây giờ! – Tên tóc đỏ nổi quạu – Tàn Thi, Tàn Thi! Cứu người!
Chẳng cần hắn gọi lần hai, gã bác sĩ Thổ Hành đã xuất hiện. Gã xem xét thương thế của cô gái, sau nói:
-Nội tạng chưa bị dập, nhưng bị chảy máu trong. Khá nặng! Cô ấy không thể chiến đấu nữa!
-Sao cũng được! Mau mau lên, ông bạn! – Vô Phong gắt.
Tàn Thi cúi mặt ngẫm nghĩ. Gã tự nói với mình:
-Đành vậy!
Dứt lời, Tàn Thi cúi đầu và… sục miệng vào vết thương của Tiểu Hồ. Cô gái đau đớn gào lên, khuôn mặt nổi đầy mạch máu, đôi mắt chỉ còn lòng trắng. Vô Phong hét:
-Cái quái gì thế này?
Gã nhỏ thó giơ tay ra hiệu để yên cho y làm việc. Tiểu Hồ dại đi, cơ thể co giật liên hồi. Vô Phong ngỡ tưởng mình đang chứng kiến một bộ phim kinh dị sống động tới từng chi tiết. Kỳ lạ thay, vết thương trên bụng Tiểu Hồ khép lại, dường như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Tàn Thi tiếp tục “xử lý” lỗ thủng trên vai nàng. Gã mở to mắt, ngấu nghiến hút sạch máu như ác quỷ. Tiểu Hồ nhận ra thương thế của mình đang khép miệng, mọi cảm giác đau đớn tiêu biến nhanh chóng. Xong việc, gã ngấu nghiến nhai nuốt một đống thuốc đoạn cởi áo khoác ngoài. Lần đầu chứng kiến cơ thể của gã, Vô Phong và Tiểu Hồ bủn rủn chân tay, miệng á khẩu. Trong đời họ chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào kinh khủng hơn thế.
Tàn Thi thực sự là quỷ.
Khắp người gã chằng chịt sẹo và vết mổ, trông qua như một cơ thể được lắp ghép từ nhiều mảnh cơ thể khác nhau. Có những vết mổ còn nguyên dấu chỉ đỏ quạch, có vết thương há miệng sủi máu chưa kịp khâu. Dưới bụng có vết đâm thủng ruột, trên vai bị khoan một lỗ sâu hoắm. Có vẻ gã đã “hút” hai vết thương trên người Tiểu Hồ về cơ thể mình. Vô Phong kìm nén nỗi sợ hãi rồi hỏi:
-Ông bạn ổn chứ? Cần tôi giúp không?
Tàn Thi xua tay ra hiệu mình tự lo được. Vô Phong và Tiểu Hồ quay trở lại trận chiến. Lúc này Hỏa Nghi đang vất vả đối phó cả Vạn Thù, Quạ Đen lẫn Diễm Tà; cỗ máy “tiểu tiên nữ” đang xả những viên đạn cuối cùng, còn công chúa không thể tiến được bước nào trước những bức tường pha lê dày đặc của Tang Nguyên. Thời gian chỉ còn một phút, Ảo Trận của Tang Nguyên sắp hoàn thành. Hỏa Nghi gào thét:
-Đánh Tang Nguyên! Đánh chết con nhỏ đó!
Quạ Đen bàng hoàng khi thấy vết thương trên người Tiểu Hồ đã biến mất. Ả cùng Diễm Tà bỏ qua Hỏa Nghi xông tới nhưng gặp ngay sự truy cản của Vô Phong. Tên tóc đỏ hét lớn:
-Làm cái gì đi, tôi sẽ bảo vệ cô!
Tiểu Hồ niệm phép, song kiếm cắm trên đất dựng bức màn lửa nóng hừng hực, khác hẳn thứ lửa yếu ớt ban nãy. Nàng lại dùng phép Huyết Hồn triệu hồi Rahtri, linh hồn máu biến thành con báo lao qua màn lửa. Tiểu Hồ dồn toàn bộ sức lực vào đòn này, sự tức giận trong lòng nàng đạt ngưỡng đỉnh điểm. Nàng giận vì Vô Phong cứu nàng, giận vì hắn bảo vệ mình, giận vì những sự giận hờn vô cớ. Và Tiểu Hồ chợt nhận ra mình đang cười.
“Tôi ghét anh…
…thật sự rất ghét anh!”.
Cô gái tiếp tục niệm phép. Con báo lửa cường hóa to gấp đôi bình thường, nó duỗi thẳng người đoạn há miệng nhằm về phía Tang Nguyên. Như biết trước chuyện sắp xảy ra, cô ả tóc bạch kim liền kiến tạo một lớp bức tường pha lê che chắn cho bản thân. Con báo liền khạc ra luồng lửa khổng lồ công phá lớp lá chắn, một tiếng nổ khủng khiếp vọng khắp đỉnh Hoành Sơn, tràn qua “đất chết”, vang về cây Cây Cầu Vĩ Đại, luồn qua mọi ngõ ngách khu rừng cạnh đường mòn, dội về tận ngôi làng Lạc Việt. Mọi người tại đương trường ngừng chiến, ai nấy sững sờ trước sức mạnh của ngọn lửa bởi họ chưa từng chứng kiến thứ gì tương tự. Vạn Thù lẩm bẩm:
-Mạnh quá… đây không phải sức mạnh của con người… con nhỏ đó là thần thánh à?
Bức tường pha lê tan chảy dưới sức nóng của ngọn lửa. Lục Châu dụng phép Lôi niệm công kích Tang Nguyên, cô ả tóc bạch kim buộc phải rời vị trí, những sợi dây liên kết đôi cánh của ả và con lạc điểu nọ đứt phựt. Phép Ảo Trận thất bại ở ngay giây phút cuối cùng. Tiểu Hồ đuối sức, bàn tay đỏ lựng vì dùng Hỏa niệm quá nhiều. Vô Phong vội đỡ nàng đứng vững đoạn cười:
-Đừng dùng thứ đó để đánh tôi nhé, sợ cô rồi!
Nhóm công chúa tạm thời đẩy lui được bọn Diễm Tà. Hai bên bắt đầu một cuộc chiến mới. Nhưng ngay lúc ấy, một tiếng thét vang khắp đỉnh núi. Một tiếng thét đến từ cái cổ họng đã ngủ yên ngàn năm. Con lạc điểu đậu trên vai Huyết Thiên Thiết Giáp bừng tỉnh. Đôi mắt đỏ ké, cánh đen vĩ đại giang rộng, tỏa hắc khí cuồn cuộn. Rốt cục nó đã thức giấc. Diễm Tà nhìn con quái vật một hồi, sau nói với công chúa:
-Tạm thời đình chiến nhé! Chúng ta lại làm đồng minh chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.