Ngục Thánh

Chương 4: Biểu quyết




Luật lệ họ Hỏa ghi rõ: “Trưởng tộc có quyền quản lý toàn bộ sáu tầng Jeh-7400, quyền này mang tính thừa kế. Trong trường hợp khẩn cấp, các chi tộc phải cung cấp mật khẩu, thông tin và cố vấn cho tộc trưởng từng hạng mục dữ liệu". Luật gồm hai vế. Vế thứ nhất vốn không rõ ràng nên hao mòn theo thời gian, mỗi đời tộc trưởng quản lý theo nhiều cách khác nhau. Nhưng vế thứ hai khẳng định rõ quyền hạn tuyệt đối của vị trưởng tộc, không thừa không thiếu một chữ. Hỏa Nghi có đầy đủ quyền như công dân đủ tuổi bỏ phiếu, chẳng chi tộc hay cá nhân nào có thể bắt bẻ vặn vẹo.
Nhưng một ngày giữa tháng 3, Thâu Đầu làm nên sự kiện lịch sử đáng ghi vào lịch sử dòng họ. Vin cớ luật lệ cũ kĩ, lão yêu cầu bỏ phiếu biểu quyết Hỏa Nghi được phép truy cập Jeh-7400 hay không. Mang tiếng dân chủ song cuộc bàn bạc ở hội đồng chủ quản diễn ra một chiều. Thâu Đầu tận dụng triệt để chiêu bài đức cao vọng trọng để lấn lướt thành viên. Ai đồng ý thì không bàn; ai phản đối thì lão đem tuổi tác ra dọa nạt, thành thử người phản đối cũng ngừng tranh cãi vì sợ mang tiếng con cháu bố láo; số khác im lặng xem lão quay phim đạo diễn. Bản thân Hỏa Nghi đã đồng ý nên chỉ trong nửa tiếng, hội đồng chủ quản thông qua đề xuất của Thâu Đầu. 
Chuyện gì đến cũng phải đến, ba ngày trước lễ quốc khánh, hội đồng chủ quản tiến hành bỏ phiếu. Hỏa Chính mở đầu phiên họp bằng giọng điệu giảng bài bác học, cái cằm nhọn hoắt đung đưa như vị diễn giả truyền cảm hứng:
-Hôm nay, ngày 24 tháng 3, hội đồng họp phiên thứ hai năm 7518. Chúng ta có mặt ở đây để bỏ phiếu xác định quyền hạn của trưởng tộc Hỏa Nghi. Mọi người đều biết Hỏa Nghi còn trẻ và thiếu kinh nghiệm, vậy nên cuộc bỏ phiếu này sẽ xác định tộc trưởng xứng đáng với quyền quản lý cơ sở dữ liệu Jeh-7400 hay không. Xin nhắc lại, việc này rất quan trọng và ảnh hưởng đến toàn thể họ Hỏa. Hội đồng thiếu một thành viên là Hỏa Tạc Thạch, con trai ông ấy là Hỏa Tạc Kim có mặt ở đây để đảm bảo mọi ý định, suy nghĩ và quyền lợi của Tạc Thạch được thực hiện. Giờ chúng ta bắt đầu bỏ phiếu, trước tiên…
Một thành viên giơ tay đòi phát biểu. Đó là vị trưởng lão có bộ râu chổi xể dài tới ngực, rậm rạp như rừng nguyên sinh, trái hẳn cái đầu trọc lốc như sàn bê tông và dĩ nhiên chẳng thứ lông tóc nào có thể phát triển trên bề mặt bê tông. Ông ta là thành viên hội đồng duy nhất công khai ủng hộ Hỏa Nghi. Hồi đầu năm, chính nhờ ông ta mà Hỏa Nghi mới có cơ hội tiếp cận đề án cải tạo Thiết Thù trong cơ sở dữ liệu[1]. Thấy vị trưởng lão râu chổi xể, Hỏa Chính nhún vai một cách kịch nghệ:
-Vâng, chú Thâu Đại muốn nói? Chú có thể phát biểu sau, bây giờ chúng ta cần bỏ phiếu…
Chưa đợi Hỏa Chính nói hết, Thâu Đại đã đập bàn đứng dậy, giọng sang sảng:
-Chuyện gì với CÁI hội đồng này vậy? Luật lệ tổ tiên đặt ra từ xưa đến nay vẫn hoạt động tốt, chưa bao giờ khúc mắc, kể cả đời Hỏa Viên. Tại sao đến lượt Hỏa Nghi lại xảy ra chuyện? Cháu trai của chúng ta không phải đứa trẻ con, thằng bé hai mươi tư tuổi rồi! Xin lỗi khi dùng từ “thằng bé”, cậu ta là ĐÀN ÔNG và hiểu rõ đúng sai. Hỏa Nghi đã làm cố vấn cho hai đời vua Tuyệt Tưởng Thành, chứng kiến đủ câu chuyện xảy ra ở đó. Cậu ta biết phải làm gì trước tình hình khó khăn sắp tới. Phiên điều trần không phải chuyện đùa. Quốc hội sẽ nhìn chúng ta thế nào nếu đưa tới một vị trưởng tộc không biết gì về đề án Thần Sấm? Nghĩ đi, mấy thằng ranh bọn bay, nghĩ đi! Nghĩ xem tại sao chúng bay lại đồng ý tổ chức bỏ phiếu? 
Nhiều thành viên hội đồng cúi đầu hoặc lảng đi, né tránh cái trừng mắt từ Thâu Đại. Vị trưởng lão như cái máy hút bụi sẵn sàng tống khứ bất kỳ ai ra khỏi phòng họp. Nhưng Hỏa Chính chẳng nao núng, chỉ cười:
-Kìa chú, toàn anh em con cháu trong nhà, có gì từ từ nói. Hôm trước hội đồng đã biểu quyết thông qua bỏ phiếu, cả chú cũng chấp nhận kết quả. Giờ chú phản đối sao được? 
-Đấy là trước khi ta và hội đồng biết rõ về Hỏa Nghi! – Ông già chổi xể đốp chát – Mày cùng Thâu Đầu bỉ bôi rằng Hỏa Nghi nào ít kinh nghiệm quản lý, nào thiếu kiến thức, nào không làm nên trò trống gì! Giờ thì sao? 
Lại một cái nhún vai đầy kịch nghệ, Hỏa Chính đáp lời:
-Mang họ Hỏa thì phải làm rạng danh dòng họ, một hai thành công chỉ là chuyện thường. Chưa kể những việc Hỏa Nghi làm đều phục vụ Tuyệt Tưởng Thành lẫn lợi ích của họ, lợi ích nào cho Phi Thiên hay họ Hỏa? Mà mấy chuyện đó từ bọn giải trí nhà đài ra, ai lạ gì bọn mạt hạng lắm chiêu trò ấy? Thông tin chưa kiểm chứng rõ ràng, vậy mà chú đã chắc như đinh đóng cột rằng “ông” tộc trưởng đây khiến dòng họ nở mày nở mặt?! 
-Ồ, xem ai nói kìa, cái thằng “sử gia truyền hình” bảo nhà đài mạt hạng cơ đấy! – Ông già chổi xể gật gù – Đừng làm người khác cười chứ, thằng mặt nhọn. Nói thẳng nhé, Hỏa Nghi không được truy cập Jeh-7400 thì cũng không tới lần mày. Quyền lợi trưởng tộc thuộc về Hỏa Viên và con cháu Hỏa Viên, không phải đứa con thứ như mày!
Bị mắng nhiếc xơi xơi nhưng Hỏa Chính chỉ tặc lưỡi nhún vai vẻ khó xử. Ông già Thâu Đầu thấy thế liền đứng dậy, cái mũi khoằm con két phì phò như đầu máy hơi nước:
-Chú quá đáng rồi đấy, Thâu Đại! Đừng làm xấu mặt chi tộc ta nữa! 
-Là tôi hay anh làm xấu mặt chi tộc? – Ông chổi xể trợn mắt – Anh thường xuyên làm khó Hỏa Viên, gây rối loạn chi trưởng. Ở đây ai cũng biết! Giờ Hỏa Nghi mới nhậm chức, anh thân cha chú đã không giúp còn cố tình cản trở thằng bé. Tôi nghĩ anh chắc chẳng cần quan tâm thể diện họ Hỏa nữa rồi. Tôi tưởng anh làm pháp quan sẽ sáng suốt hơn, dè đâu vẫn là ông anh Thâu Đầu lóc chóc ngày xưa. Vì anh nông cạn mà cả dòng họ vướng vào phiên điều trần! 
-Láo! Mày láo! Thằng này bố láo! – Thâu Đầu đập bàn thùm thụp – Tao là anh họ mày đấy! Tao không phải bạn bè để mày nói như thế!...
Rồi hai ông già phùng mang trợn mắt cãi nhau ủm tỏi, đám con cháu vội vã can ngăn khuyên nhủ trước khi họ lao vào cào cấu nhau như mấy con mèo. Họp hành kiểu dòng họ là vậy, Hỏa Nghi đã thấy nhiều. Nhưng gã không quan tâm hai vị trưởng lão đáng kính đang phun nước bọt mà chú mục vào Tạc Kim, con trai Tạc Thạch. Đấy là một anh chàng trẻ tuổi, mắt hơi thâm quầng vì đeo kính nhiều lẫn thiếu ngủ. Nhân lúc hội đồng đang loạn ngậu, gã mở máy chiếu cá nhân và tìm tên Tạc Kim trong cơ sở dữ liệu. Kết quả cho biết cậu trai trẻ này ít hơn gã một tuổi, đang làm việc ở Đảo Sắt Thép, bộ phận phát triển ứng dụng trí tuệ nhân tạo. Còn theo thông tin vỉa hè từ Hỏa Dương, anh chàng Tạc Kim thường xuyên vắng nhà vì trục trặc với gia đình. Hỏa Nghi gãi cằm:
-Thằng này hục hặc ông già nó hả?
-Gần như vậy. – Hỏa Dương thì thầm – Nhưng không quá tồi tệ, chỉ là khác biệt quan điểm. Đơn giản là do khoảng cách thế hệ, chú hiểu đấy. 
Hỏa Nghi không ngừng săm soi Tạc Kim. Cả bàn họp cãi nhau ỏm tỏi nhưng anh chàng vẫn im lặng, gương mặt mệt mỏi như miễn cưỡng tham gia vụ này. Ông già Tạc Thạch vốn theo phe Hỏa Chính nhưng lại vắng mặt đúng ngày quan trọng nhất. Trong buổi họp cũ, Hỏa Nghi nhớ ông ta chưa từng công kích mình lần nào, các phát biểu chỉ tập trung vào chuyên môn công việc. Nghĩ ngợi một lúc, gã bật cười vì nhận ra nhà Tạc Thạch chẳng có cái nào gọi là khác biệt quan điểm. “Cha con giống nhau y sì đúc!” – Gã tự nhủ.
Sau những tranh cãi gay gắt, hội đồng tạm nghỉ để các trưởng lão hội ý. Nhiều người ra ngoài cho đỡ bí hoặc tìm đồ uống, trời lạnh nhưng Lò Than không phải chỗ thích hợp để sưởi ấm. Nhác thấy Tạc Kim rời phòng họp, Hỏa Nghi lấy cớ vệ sinh rồi bám theo anh ta. Qua hết dãy hành lang bên trái Lò Than, anh chàng nọ dừng chân bên máy bán đồ uống tự động, lấy một cốc trà thiết mộc ngút khói rồi trông ra cửa sổ tìm chút khí thở. Hỏa Nghi cũng lấy một cốc trà đoạn cất lời như vô tình gặp mặt:
-Ồ, cậu Tạc Kim, phải không nhỉ? 
Anh chàng nọ hơi giật mình, quay ra thì thấy Hỏa Nghi cười toe toét. Tạc Kim cúi đầu:
-Ngài trưởng tộc! Xin lỗi, tôi…
-Không sao, ngoài này cứ thoải mái! – Hỏa Nghi vỗ vai anh chàng – Bác nhà cậu thế nào rồi? Tin tức đột ngột quá, tôi không biết. Đợi họp xong, cậu cho phép tôi thăm bác nhà chứ?
Tạc Kim gật đầu, cần cổ gập lại thiếu tự nhiên. Hỏa Nghi dò hỏi vấn đề công việc, anh chàng trả lời ngắn gọn đủ ý như đang thi vấn đáp chứ không phải trò chuyện. Tuy tuổi tác sàn sàn nhưng hai người chưa gặp nhau lần nào, lại đang thời điểm nhạy cảm nên thái độ của Tạc Kim hơi sượng như trái táo chưa chín. Dù vậy anh ta luôn gọi Hỏa Nghi bằng “ngài trưởng tộc”, hai câu thưa nửa câu dạ, không một từ xuề xòa. Phiếm đàm chán, Hỏa Nghi đổi chủ đề:
-Cậu đang phát triển phần ứng dụng trí tuệ nhân tạo, nhỉ? Hồi ở Tuyệt Tưởng Thành, tôi từng nhìn thấy máy do thám của vua Tuyệt Tưởng Thành, cậu biết nó thế nào không? – Gã cúi đầu, giọng nhỏ to như muốn chỉ mình Tạc Kim nghe thấy – Chúng là những con bọ nghe lén, tự hoạt động bằng chương trình trí tuệ nhân tạo. Không phải trí tuệ nhân tạo bình thường mà cao cấp hơn thế, nó mô phỏng hành vi của côn trùng. 
-Cái gì? Sao có thể? – Tạc Kim ngạc nhiên, đôi mắt thâm quầng bỗng mở lớn – Chưa nước nào phát triển được trí tuệ nhân tạo đầy đủ, đừng nói mô phỏng động vật! Đây là côn trùng! Sao có thể chứ? Xin lỗi ngài, nhưng tôi thấy… vô lý! Tuyệt Tưởng Thành bế quan tỏa cảng bao nhiêu năm, tại sao trình độ khoa học của họ hơn chúng ta được?
Hỏa Nghi lắc đầu cười toe:
-Nó có thật, anh bạn. Nếu không nhờ nó, vua Tuyệt Tưởng Thành đã không thể điều hành cuộc chiến. Nó là tài sản vô giá của họ, còn hơn cả Lõi Cộng Hưởng Cực Điểm! Tôi đã chứng kiến cỗ máy móc tinh vi đó. Tôi cũng từng như cậu: khinh thường người Kim Ngân, nghĩ họ là đám vô học trộm cắp. Nhưng thực tế khác nhiều lắm! Họ có trí tuệ hơn họ Hỏa. Hơi sốc nhưng là sự thật. 
Nói rồi Hỏa Nghi hớp ngụm trà đoạn nhìn ra cửa sổ, ánh mắt ưu tư không chớp. Gã đang diễn. Lời của gã đúng cũng có mà xạo cũng có. Bọ nghe lén có thật song gã chưa bao giờ trông thấy tận mắt, chỉ nghe kể từ ông bạn tóc đỏ. Nhưng nếu xạo mà làm đối phương hào hứng thì gã sẵn sàng xạo từ giờ đến sáng mai. Anh chàng Tạc Kim chỉnh cặp kính nhìn gã chằm chằm vẻ không tin, sau đấy hơi chùng xuống như chấp nhận thực tế. Im lặng giây lát, anh ta hỏi:
-Tôi có thể gọi ngài là “anh”, nếu không phiền? Cảm ơn. Có thật anh tham gia chiến tranh Tuyệt Tưởng Thành? Tôi ít xem truyền hình, cũng không thích mấy chương trình truyền hình, chỉ nghe nói vậy.
-Có, tôi đã ở đấy. – Hỏa Nghi gật đầu quả quyết – Tôi thấy tất cả, trừ trận chiến cuối cùng. 
Tạc Kim nâng cặp kính như muốn nhìn rõ Hỏa Nghi:
-Tuyệt Tưởng Thành xa xôi, chuyện cũng không liên quan đến Phi Thiên quốc, vậy tại sao anh tham gia cuộc chiến? 
“Là hộ vệ của công chúa Lục Châu, tôi cần làm điều đúng đắn. Khi làm việc với công chúa, tôi học hỏi nhiều điều…” – Hỏa Nghi từng nói mấy câu xúc động đậy như thế trên truyền hình. Nhưng trước người đồng tộc, gã trả lời thành thực:
-Tôi không thích tham gia. Ai thích chiến tranh? Nhưng công chúa đi thì tôi cũng phải theo cô ấy dù công chúa không hề ép buộc. Công việc là thế, nhiều thứ trái khoáy nhưng chúng ta phải hoàn thành bằng bất cứ giá nào, phải chứ? Nếu ai cũng vì hạnh phúc riêng thì đâu còn thứ gọi là “trách nhiệm” nữa? 
Anh chàng mắt thâm hơi gật đầu. Suy nghĩ một lúc lâu, anh ta mới tiếp lời:
-Tôi nghe nói Tuyệt Tưởng Thành đánh đổi nhiều thứ để gia nhập liên minh chúng ta. Anh đã ở đó, anh biết chuyện gì xảy ra không?
Hỏa Nghi toan nói “Có!” nhằm phô trương sự hiểu biết cũng như tầm quan trọng của mình. Gã thuộc số ít những người nắm rõ bản thỏa thuận giữa hai nước. Nhưng ngay lúc mở miệng, sự nhạy cảm thiên tính kìm gã lại. Dù không dám khẳng định nhưng gã lờ mờ hiểu tại sao ông già Tạc Thạch lăn ra ốm đúng ngày quan trọng này. Nghĩ ngợi chút đỉnh, Hỏa Nghi đáp:
-Chuyện hệ trọng, tôi không thể nói. Tôi đã hứa giữ bí mật với nhà vua Tuyệt Tưởng Thành. Cậu thông cảm!
Anh chàng mắt thâm ngẩn người rồi xin lỗi. Sau đấy anh ta cùng Hỏa Nghi trở về phòng họp và im lặng suốt quãng đường về. Hỏa Nghi cũng không gợi chuyện, gã đã làm xong những gì cần làm.
Nỗ lực của trưởng lão Thâu Đại chỉ kéo dài thời gian. Các vị trưởng lão cãi cọ lên xuống, rốt cục vẫn y phương án cũ là bỏ phiếu. Mười sáu thành viên tương ứng mười sáu phiếu, Hỏa Nghi muốn thắng phải có số ủng hộ quá bán, cân bằng hoặc ít hơn nửa là thua. Vốn dĩ theo luật, hội đồng sẽ họp lại nếu số phiếu cân bằng, nhưng từ nay đến phiên điều trần còn quá ít thời gian, hội đồng không thể đào xới mãi một vấn đề trong khi có cả núi việc cần giải quyết. 
Không chỉ vậy, ông già Thâu Đầu lại đề nghị bỏ phiếu công khai. Các thành viên sẽ biểu quyết tại chỗ, đơn giản là giơ tay nói “Có” hoặc “Không”. Phe cánh Hỏa Chính – Thâu Đầu gửi thông điệp tới tất cả thành viên rằng ai nấy phải bày tỏ quan điểm rõ ràng, không có chuyện ẩn danh đâm thọt. Vài người như Biệt Pháo lên tiếng phàn nàn nhưng Hỏa Thâu Đầu lại giở bài tuổi tác dọa nạt họ rồi tự cho mình cái quyền đẻ ra luật. Và lão đẻ thật. Biệt Pháo hay những người phản đối đành phải tham gia biểu quyết công khai. 
Đợi tất cả tập họp đông đủ, Hỏa Dương bước ra cùng sổ ghi chép, giọng khàn khàn: 
-Tôi, Hỏa Dương, thư ký cuộc họp sẽ ghi lại kết quả. Quy chế đã đầy đủ, nếu ai thắc mắc thì xin đặt câu hỏi ngay bây giờ! 
Toàn bộ phòng họp im phăng phắc, thanh âm tí tách rãy dầu trên đài lửa bao quanh bốn bức tường bỗng chốc ồn ào khôn tả. Mười sáu thành viên mỗi người một vẻ, người mong sự việc mau chóng kết thúc, kẻ ước vụ này chưa từng xảy ra. Hỏa Dương tiếp lời:
-Không có? Vậy xin phép bắt đầu. Hôm nay, ngày 24 tháng 3, theo đề nghị của trưởng lão Hỏa Thâu Đầu, hội đồng chủ quản họ Hỏa bỏ phiếu biểu quyết tư cách truy cập cơ sở dữ liệu Jeh-7400 của trưởng tộc Hỏa Nghi. Xin hãy giơ tay và nói rõ ràng. Đầu tiên, trưởng lão Hỏa Thâu Đầu…
Chưa đợi Hỏa Dương nói hết, ông già mũi khoằm lớn tiếng, tay giơ cao:
-Phản đối!
-Một phản đối! – Hỏa Dương lặp lại – Mời chú Hỏa Chính…
Cũng giống Thâu Đầu, lão mặt nhọn không cần nửa giây suy nghĩ, nói ngay:
-Phản đối! 
-Hai phản đối! – Hỏa Dương lặp lại – Mời trưởng lão Hỏa Hình Quyền…
Ông già Hình Quyền gõ ngón tay lên bàn, hết nhìn Hỏa Nghi lại nhìn sang ông chú ruột của gã. Ông ta trước nay ủng hộ Hỏa Chính song biểu hiện bây giờ có phần nghiêng ngả. Hỏa Nghi lén nuốt nước bọt trông chờ ông già. Nửa phút sau, Hình Quyền giơ tay:
-Phản đối!
-Ba phản đối! – Hỏa Dương nói – Tiếp tục, mời trưởng lão Hỏa Tạc Sơn…
Ông già Tạc Sơn không nghĩ ngợi quá nhiều dù cho ánh mắt dành cho Hỏa Nghi đã bớt khinh thị như mấy ngày trước. Chữ “Phản đối!” từ miệng ông ta rõ ràng và tròn vành vạnh. Hỏa Dương hỏi, tiếng “Phản đối” vang lên liên tiếp giữa phòng họp nóng hừng hực. Hỏa Nghi chảy mồ hôi ướt lưng áo, toàn thân bừng bừng như có bễ lò phả sau gáy. Đã có năm người phản đối gã, hầu hết là thành viên chi Thâu và Tạc. Tới lượt người thứ sáu, Hỏa Nghi chán hẳn vì đó là ông giám đốc tài chính Hỏa Hình Thạc. Cứ nhìn đôi mắt săm soi như máy đếm tiền của ông ta, gã không bói nổi một tia hy vọng. 
-Ngài giám đốc? – Hỏa Dương hỏi – Xin đưa ra quyết định!
Đương ngẫm ngợi, Hình Thạc đột ngột trả lời như cái tủ lạnh vừa mở ngăn đá:
-Đồng ý!
Ông ta vừa nói xong, Hỏa Nghi muốn rụng tim. Không riêng gã mà rất nhiều người bất ngờ, họ vốn nghĩ ông giám đốc không thể chứa chấp nổi một thằng ranh con ngồi ghế trưởng tộc, chưa nói đến truy cập Jeh-7400. Thâu Đầu hất hàm:
-Sao vậy, chú Thạc? Chú làm vậy mà coi được sao? Chú phó mặc tương lai dòng họ cho trò xổ số à?
-Hỏa Nghi là trưởng tộc, trưởng tộc thì phải có đầy đủ quyền. – Hình Thạc nói, ánh mắt lạnh như nước đá – Hỏa Nghi là đàn ông trưởng thành, không phải đứa trẻ con. Đang bỏ phiếu, anh ngồi xuống và nói ít thôi!
Ông già mũi khoằm phùng mang trợn má song không hó hé thêm câu nào trước cái tủ lạnh Hình Thạc. Sau ông giám đốc tài chính là đến trưởng lão Thâu Đại. Ông chổi xể đồng ý ngay lập tức. Tình hình bắt đầu khởi sắc với Hỏa Nghi. Lượt biểu quyết chuyển qua một người tên Hỏa Khởi Hoa, một người phụ nữ trung tuổi có mái tóc ngắn xoăn sóng cùng cặp kính gọng vàng thanh nhã, cử chỉ nền nã đồng điệu với y phục màu trắng tinh sạch. Bà ta đại diện chi Khởi, đồng thời là phụ nữ duy nhất trong hội đồng. Hỏa Nghi không biết nhiều về người này, chỉ thấy bà ta không quan tâm lắm mấy vụ tranh cãi, hệt như biệt danh “dân làm vườn” mà người ta gọi chi Khởi. 
-Đồng ý! – Hỏa Khởi Hoa trả lời, giọng trầm ấm dễ nghe – Luật lệ tổ tiên định ra thế nào thì không nên thay đổi. 
-Ba đồng ý! – Hỏa Dương nói – Tiếp tục, mời giám đốc điều hành Hỏa Tạc Thủy…
Niềm vui từ bà cô Khởi Hoa mới nhen nhóm, Hỏa Nghi bị hất ngay gáo nước lạnh “Phản đối!” vào mặt. Đã có sáu phiếu phản đối và chỉ cần hai phiếu nữa là đến giới hạn cân bằng. Hiện giờ hội đồng còn bảy người gồm hai nhân vật chi Khởi, hai người chi Hình, hai người chi Biệt trong đấy có Biệt Pháo, cuối cùng là anh chàng trẻ tuổi Tạc Kim. Hỏa Nghi dồn hết tâm tư vào Biệt Pháo. Như giao hẹn, gã đã tìm được người chống lưng, giờ là lúc Biệt Pháo cùng chi tộc đưa ra câu trả lời. 
-Phiếu trắng. – Biệt Pháo nói – Vẫn hợp lệ, đúng không? Tôi bỏ phiếu trắng.
Nối rồi ông ta quay sang Hỏa Nghi với cái nhìn tiếc nuối. Vị trưởng lão đại diện chi Biệt cũng bỏ phiếu trắng theo Biệt Pháo. Hỏa Nghi tức xì khói đầu vì lòng chắc mẩm giành được hai phiếu chi Biệt. Nhưng gã chợt nhớ buổi gặp mặt giữa mình và Biệt Pháo có vài hứa hẹn nhưng không cái nào gọi là “giao kèo”. Gã không thể đòi hỏi chi Biệt ủng hộ mình ngay lập tức. Cuộc bỏ phiếu là cái bẫy, Biệt Pháo không thể mạo hiểm. Hỏa Nghi phải thừa nhận ông ta hành động đúng. 
Nhưng cái đúng đắn của sự thật luôn làm người ta khó chịu. Những kết quả khả quan sau đó chẳng làm Hỏa Nghi phấn chấn. Chi Khởi khá đoàn kết, hai người đều ủng hộ lập trường gìn giữ quy tắc dòng họ giống bà cô Hỏa Khởi Hoa. Hỏa Nghi có thêm hai phiếu. Tới lượt hai thành viên cuối cùng của chi Hình, bọn họ thì thầm nhỏ to với nhau cả phút như muốn chơi trò cân não với toàn bộ hội đồng. Sau rốt, cả hai giơ tay:
-Đồng ý!
-Bảy phiếu đồng ý! – Hỏa Dương lặp lại.
Hỏa Chính lắc đầu nhìn hai người họ vẻ không hài lòng. Nhưng lão mặt nhọn chẳng vội vàng vì người cuối cùng bỏ phiếu là Tạc Kim, con trai trưởng lão Tạc Thạch. Ông già Tạc Thạch luôn theo sát Hỏa Chính từ ngày đầu tiên, ông ta không tin Hỏa Nghi đủ khả năng điều hành dòng họ. Thêm một phản đối, tổng số phiếu sẽ ở thế cân bằng và Hỏa Nghi phải nhận phần thua. 
Cả hội đồng đổ dồn về Tạc Kim. Hỏa Dương đã nhắc nhở hai lần nhưng anh ta ngần ngừ chưa quyết định. Sức ép từ hội đồng trộn lẫn hơi nóng phòng họp khiến anh chàng trẻ tuổi lúng túng. Hỏa Chính điềm nhiên còn Hỏa Nghi đứng ngồi không yên. Nhiều người sốt ruột bàn tán; cũng giống Hỏa Chính, họ vốn tin rằng Tạc Kim đến đây bỏ phiếu hộ ông bố chứ không phải tự quyết theo ý mình. Hỏa Dương vãn hồi trật tự:
-Xin mọi người bình tĩnh! Tạc Kim cần suy nghĩ!
Lời vãn hồi vô tác dụng, tiếng xì xầm ngày càng lớn, với Tạc Kim thì chẳng khác tiếng trống nện thuỳnh thuỵch vào lồng ngực. Chẳng ai biết Tạc Kim nghĩ gì, chỉ thấy anh ta hết trông phe cánh Hỏa Chính lại ngó sang Hỏa Nghi. Giữa lúc hội đồng chuẩn bị tranh cãi, anh chàng trẻ tuổi đột nhiên giơ tay, vội vã thế nào làm lệch cả cặp kính cận:
-Phiếu trắng!
Toàn thể hội đồng ngỡ ngàng, ngay cả chiếc tủ lạnh Hình Thạc cũng không giấu được ngạc nhiên. Tình cảnh của Hỏa Chính và Hỏa Nghi lập tức thay đổi, người thở phào dộng mông xuống ghế, kẻ đang ung dung bỗng đứng phắt dậy. Nhưng trước khi Hỏa Chính hay lão già Thâu Đầu kịp mở miệng, Hỏa Dương đã chẹn họng trước:
-Cậu chắc chứ, cậu Tạc Kim? Cậu chắc đây là ý định của trưởng lão Tạc Thạch không? Xin nhắc lại, cậu chỉ đại diện cha mình chứ không quyết định chuyện trong hội đồng. 
-Tôi đã gọi điện hỏi ý kiến ông cụ. – Tạc Kim nói, giọng hơi gấp gáp.
Hỏa Nghi biết rõ chẳng có cuộc điện thoại nào vì ban nãy gã ở cạnh Tạc Kim suốt. Nhưng gã làm lơ. Hỏa Dương tiếp tục:
-Nếu vậy, xin hãy nhắc lại câu trả lời!
-Phiếu trắng! Tôi thề trên danh dự họ Hỏa! – Tạc Kim dõng dạc trả lời.
-Vậy kết quả là bảy đồng ý, sáu phản đối và ba phiếu trắng. Thể theo quy chế, tôi tuyên bố Hỏa Nghi có quyền truy cập và quản lý Jeh-7400. Mọi chi tộc hay thành viên phải tuân thủ điều luật về cơ sở dữ liệu. Bỏ phiếu kết thúc!
Không tiếng vỗ tay hay chúc mừng nào vang lên, cũng không lời phản đối hoặc thóa mạ nào tuôn ra từ bọn Hỏa Chính. Kẻ thắng người thua tự biết phần của mình. Mọi việc tự động sắp vào hàng lối mà không cần ai xếp đặt. Hỏa Nghi sẽ tiếp cận đề án Thần Sấm cho phiên điều trần vào tháng 4. Từ giờ đến lúc đó, cái ghế trưởng tộc của gã vững vàng như bàn thạch. Chẳng loại thiên tai địch họa hoặc bàn tay thần thánh nào có thể đạp gã ra khỏi cái ghế. 
Trong một nỗ lực vớt vát, ông già Thâu Đầu đứng dậy đề nghị Hỏa Nghi chọn người phụ tá tham gia phiên điều trần. Tất nhiên ông ta đề cử Hỏa Chính. Ngồi phía sau quan sát, Hỏa Dương thấy đề nghị này chấp nhận được. Y không tin nó sẽ hàn gắn những lục đục trong chi trưởng hay dập tắt tham vọng của Hỏa Chính, nhưng một động thái xoa dịu là cần thiết trong thời điểm căng thẳng này. Nó giúp Hỏa Nghi có thêm thời gian. 
Phiền rằng ý tưởng của Hỏa Dương không kịp chuyển thành lời. Em trai y nở nụ cười của kẻ thắng cuộc với Thâu Đầu:
-Cháu thấy chú Hỏa Chính không thích hợp. Chú ấy là học giả, sử gia chứ đâu có chuyên môn công nghệ vũ khí? Cháu sẽ tìm người phù hợp hơn. Nếu cần, cháu sẽ hỏi lại sau. Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì nghỉ thôi, mọi người mệt cả rồi.
Hỏa Nghi kiềm chế lắm mới không buông lời mỉa mai giễu cợt, dù vậy đôi mắt vẫn nhấp nháy vẻ đắc thắng. Ông già mũi khoằm nghiến rằng kèn kẹt, cơ mặt nhàu nhúm, lớp da sần sùi chực long khỏi xương sọ. Nhưng cuối cùng Thâu Đầu bỏ về không kèn không trống. Hỏa Chính theo sau ông già, đôi mắt sắc lẻm chém những vệt sâu hoắm vào Hỏa Nghi như vừa cắt đứt những tình nghĩa cuối cùng. Hai nhân vật quan trọng ra về, hội đồng nhanh chóng giải tán. 
Hỏa Nghi hẹn thăm nhà anh chàng Tạc Kim, nhưng trước đó gã cùng ông anh qua chào hỏi trưởng lão Thâu Đại. Nhờ ông ta kéo dài thời gian, gã mới có vài phút ngắn ngủi gặp gỡ Tạc Kim. Và câu chuyện cũng không xảy ra ngẫu nhiên. Trước cuộc bỏ phiếu, nhờ anh trai, Hỏa Nghi biết tin Tạc Thạch cử con trai dự họp vì bất ngờ mắc cảm cúm. Gã phỏng đoán Tạc Thạch muốn dò xét thái độ của toàn thể hội đồng. Mặc dù ủng hộ Hỏa Chính nhưng ông ta không muốn trở thành kẻ hùa theo Thâu Đầu phá luật tổ tiên. Ngộ nhỡ sau này Hỏa Chính lụn bại, ông ta còn có đường rút. Xét mặt kia vấn đề, Tạc Thạch cũng không thể vỗ mặt bọn Hỏa Chính – Thâu Đầu, nếu bỏ phiếu “Đồng ý” thì mang tiếng sống hai mặt, không có lợi. Vậy nên một phiếu trắng là vẹn đôi đường. 
Trước đấy Hỏa Nghi không lý giải nổi tại sao ông ta để con mình quyết định chuyện quan trọng như thế. Phải đợi cuộc họp kết thúc, gã mới hiểu Tạc Kim làm bia đỡ đạn cho ông bố. Sau đợt này, nếu bọn Hỏa Chính lời ra tiếng vào thì Tạc Thạch còn đủ lý do biện hộ. Có Vạn Thế mới biết Tạc Kim tự nguyện hay bị ông già ép buộc. Nhưng Hỏa Nghi không lấn cấn nhiều. Thắng là thắng và trước mắt gã cần tập trung cho phiên điều trần. 
Từ biệt vị trưởng lão râu chổi xể, anh em Hỏa Nghi rời tòa nhà trung tâm. Trên đường đi, Hỏa Nghi lên tiếng:
-Cảm ơn ông anh mồi tin tức. Tôi nợ anh một chai rượu.
-Đừng mừng vội. Suy nghĩ lại đi, em trai. – Hỏa Dương nói – Hỏa Chính không có chuyên môn nhưng ông ta có thể tham dự phiên điều trần. Giờ là lúc điều đình, không phải gây chiến. Chúng ta chưa thắng ai đâu! Mọi chuyện mới bắt đầu thôi!
-Không là không! – Hỏa Nghi khẳng định – Anh bị sao thế, anh trai? Thằng khốn mặt nhọn chửi ông già “lướt khướt đần độn”, chửi mẹ chúng ta “không biết dạy con”. Lão dồn chúng ta vào chân tường. Ở hội đồng, lão chỉ chực ăn thịt tôi, anh thấy không? Ngồi cùng lão? Ngồi cái con khỉ nhé!
-Giờ này chú còn so đo hơn thua kiểu trẻ con? – Hỏa Dương lừ mắt – Đây không phải chuyện gia đình nữa. Đây là cuộc chơi thỏa hiệp. Thỏa hiệp kém, chúng ta thua, hiểu chưa?
-Ồ, vậy hôm trước thằng nào nói với tôi đây là chuyện nội bộ gia đình chứ không phải trò chơi chính trị? Anh đổi giọng nhanh thế, anh trai?
Hỏa Dương dừng bước, ánh mắt dao mổ tỉa gọt hình ảnh em trai. Hỏa Nghi đang kích động hơn bao giờ hết. Y thừa nhận nó thông minh nhưng quá liều lĩnh và háo thắng. Những bữa ăn gia đình chẳng khiến anh em gần gũi hơn, trái lại càng chỉ ra những điểm quá khác biệt giữa hai người. 
-Xin lỗi, tôi quá lời! – Hỏa Nghi xua tay – Tôi sẽ xem xét sau. Anh nói đúng, anh trai. Nơi đây không phải gia đình. Chúng ta chưa hề có gia đình. Chúng ta không gia đình. 
Nói rồi gã lên xe điện đi thăm ông già Tạc Thạch. Trông bóng dáng đứa em khuất dần, Hỏa Dương thở phù, mái tóc gọn gàng xổ tung vài sợi. Nếu thằng em còn ở đây thêm chút nữa, Hỏa Dương sợ đầu mình nổ tung. Y buông lỏng người để gió lạnh tháng 3 xua bớt bực bội. 
Đương cố thoát khỏi vũng lầy nghĩ ngợi, Hỏa Dương chợt nghe tiếng gõ giầy từ đằng sau vọng lại, chậm rãi mà đều đặn như gõ nhịp bản nhạc. Tiếng chân đầy kiểu cách ấy của Hỏa Chính, y nghe riết thành quen. Dưới bầu trời đen ầng ậng tuyết, ông chú ruột đến bên cạnh y, vừa nói vừa cười, cằm nhọn đung đưa:
-Quản lý một thằng bất trị xem chừng… khó! Thấy nó giống Hỏa Viên không, cháu trai? Kiêu ngạo, bẩn tính, thích lên giọng dạy dỗ và xem thường tất cả mọi người. Anh trai ta là thế! Thuốc không?
Ông chú ruột chìa bao thuốc, Hỏa Dương từ chối. Ông chú lại tiếp lời:
-Thứ luật lệ khỉ gió biến chúng ta thành thừa thãi. Chú đây không khác mày đâu, Dương à. Chỉ vì Hỏa Viên làm nghiên cứu khoa học mà anh ta được cái ghế trưởng tộc. Những kẻ say mê khoa học tuyệt vời đấy, nhưng nhìn xem, hết Hỏa Viên rồi Hỏa Nghi, giống nhau không? 
Hỏa Dương ngắt lời, giọng buốt lạnh như tuyết đang rỏ xuống thềm tòa nhà trung tâm:
-Chú nói xong chưa? Xong rồi thì tôi về đây!
-Còn nhiều lắm, nhưng mày không thích thì thôi vậy! – Hỏa Chính cười mỉm – Nhưng nói thật, chú chẳng ghét mày đâu, chú thương mày. Chú biết mày đã sống thế nào với Hỏa Viên. Nghĩ đi, cháu trai, mày có tài năng, tại sao phải khom lưng phục vụ thằng em mất dạy? Nghĩ đi! 
Nói rồi lão mặt nhọn thong dong bước lên xe điện về nhà, bỏ lại đứa cháu giữa mưa tuyết. Hỏa Dương càng thêm đau đầu, mưa tuyết lạnh lẽo không thể dập tắt cơn bực bội trong lòng y. Nghĩ tới đó, y bèn gọi điện hẹn cô thư ký ăn tối sau đó mây mưa ở nhà của cổ. Y cần giải tỏa.
[1]: người gọi điện cho Hỏa Chính, xem lại Quyển 3 Chương 136

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.