Ngục Thánh

Chương 31: Hạ màn




Ngày thứ hai, bảy giờ năm mơi lăm phút, tối
Tiếng rè rè từ chiếc bộ đàm lềnh phềnh trên nước lan vào lỗ tai của Vô Phong. Đứng dậy! – Hắn tự nhủ nhưng lực bất tòng tâm. Vai trật khớp, gãy xương sườn, cánh tay tê liệt; với thân thể tàn tạ đó, hắn không thể động đậy một ngón tay chứ đừng nói là đi đứng. Trong khi đó, nhà máy thủy điện rùng mình liên hồi, chốc chốc lại sụt xuống. “Đứng dậy mau lên, thằng tóc đỏ ngu ngốc này!” – Vô Phong tự rủa mình.
Tên tóc đỏ chống tay ngồi dậy bằng một nỗ lực phi thường. Xương sườn gãy đâm da thịt, bả vai trật khớp nghiến cơ nhục, cơn đau thấu óc lan đến não bộ của hắn. Vô Phong kêu không nổi, miệng rớt đầy dãi. Hắn khâm phục ai đó đã nói “chết là hết khổ”. Giờ Vô Phong chỉ mong cái chết đến thật nhanh để thoát khỏi cơn đau này. Ngặt nỗi lúc muốn chết thì tử thần lại ở đẩu ở đâu. Chắc lão đi vắng! – Hắn nghĩ.
Nhìn Vô Phong gượng dậy, nét mặt Thiên Hải lộ rõ sự kinh ngạc. Trước những cơn đau như thế, não bộ sẽ tự vệ bằng cách ngừng hoạt động. Đó là người bình thường. Nhưng Vô Phong dường như không phải người thường. Gã tóc trắng cười:
-Còn đánh được chứ?
Vô Phong rợn tóc gáy. Có ai đầu óc bình thường còn nghĩ chuyện chiến đấu trong hoàn cảnh này? Bất quá Thiên Hải rất nghiêm túc, hoàn toàn không phải giỡn chơi. Sẽ không có đầu hàng hay thỏa hiệp, Vô Phong chỉ còn hai lựa chọn: đánh tiếp hoặc bỏ chạy, mà lựa chọn nào cũng dẫn về Tụ Hồn Hải.
Chết sao?
Mình sẽ chết sao?
Hắn lẩm bẩm rồi rùng mình sợ hãi. Tận nơi sâu thẳm trong linh hồn, bản năng sinh tồn ngóc đầu tỉnh giấc, bám vào trái tim leo lên rồi lan tràn, ngấm vào xương, vào cơ, vào mọi ngóc ngách trong cơ thể tàn tạ của Vô Phong. Như được tiếp nhiên liệu, tên tóc đỏ bật dậy. Đau đớn lộng óc nhưng hắn không gục, cứ vỗ đầu gối liên hồi như nhắc nhở nó chớ quên phận sự. Thiên Hải nhìn hắn, bất giác lên tiếng:
-Cậu sẽ không “chết”. Tôi sẽ kể cho bọn trẻ ở làng tôi về cậu, tôi sẽ nói rằng cậu rất dũng cảm và là một người đàn ông thực thụ!
Vô Phong bật cười:
-Không. Tao không thích trở thành một câu chuyện kể.
Vừa dứt lời, hắn lao đi đoạn cúi người vớt thanh “bộc phá” dưới làn nước, mái tóc đỏ trơ trọi giữa cơn sụp đổ của nhà máy thủy điện. Hắn một tay ôm sườn, tay kia kéo thanh kiếm xẻ đôi dòng nước rồi bổ xuống. Đường kiếm nặng trĩu hy vọng sống của Vô Phong. Còn một con đường dài, hắn phải đi, phải đi tiếp…
Nhưng sự thật là cách biệt thực lực vẫn không thể khỏa lấp.
Một âm thanh vang rền chạy khắp hành lang, mặt nước rung động mãnh liệt. Thanh “bộc phá” rốt cục không thể vượt qua “thăng thiên pháo”, nó đay nghiến lưỡi đao một cách tuyệt vọng. Thiên Hải thở dài:
-Có niềm tin là tốt, nhưng ở hoàn cảnh này, thật không thích hợp!
Gã đẩy ngược Vô Phong trở lại. Tên tóc đỏ định vung kiếm đánh tiếp nhưng một lần nữa lại vướng tường. Kiếm quá dài còn không gian quá nhỏ. Thấy Vô Phong mất nhịp, gã tóc trắng lao vào ngay, một đao xẻ nước đánh hất lên. Tên tóc đỏ chỉ kịp giương kiếm đỡ đòn. Một âm thanh chói lói nhưng rời rạc dội màng nhĩ. Vô Phong nhận ra “bộc phá” đã gãy đôi. Tay chân gãy không sao, kiếm gãy coi như hết đời kiếm sĩ.
“Thăng thiên pháo” như ánh chớp đâm xuyên lồng ngực tên tóc đỏ. Vô Phong ngã xuống sàn ngập nước, hắn vội vàng chộp lấy lưỡi đao ngăn nó đâm sâu hơn. Vết đâm ục máu, nổi lều phều những bọt khí đỏ, bàn tay bị cứa nát song hắn không chịu buông. Thiên Hải gắng sức kết liễu đối phương mà không nổi. Căn bản thiết kế cán võng của “thăng thiên pháo” có ưu thế chém, tạt chứ không mạnh về đâm.
-Chống đối đến cùng sao, tóc đỏ? – Thiên Hải nghiến răng.
-Tao… sẽ không chết… tao sẽ không chết…
Vô Phong thều thào, tay cầm thanh “bộc phá” quơ trong bất lực. Kiếm đã gãy quá nửa, hoàn toàn là phế vật. Thiên Hải cười:
-Chúng ta sẽ là bạn, ở một lúc khác!
Gã tóc trắng thi triển bí kỹ nén. Những tiếng ào ào vang khắp tứ phía; nước từ hành lang, từ các ống xả, từ cơn mưa, từ biển ào ạt tuôn vào lưỡi đao rồi tích tụ thành một khối thủy cầu nhỏ xíu trên nòng súng “thăng thiên pháo”. Chắc phải hàng chục tấn nước! – Vô Phong nghĩ thầm. Cần nguồn nội lực khủng khiếp mới nén được ngần ấy chất lỏng. Bị khối nước này đè bẹp, hắn dẫu không tan nát cũng khó nhận dạng. Hắn phải nghĩ ra cái gì đó, hắn phải sống! Hắn cầu mong một chút may mắn nhỏ nhoi mỉm cười với mình.
Và sự may mắn chỉ xuất hiện khi sự nỗ lực đạt tột cùng.
Trong giây phút vùng vẫy, phần lưỡi “bộc phá” bỗng rơi ra để lộ lưỡi dao găm nối liền cán. Thiên Hải tuy phá hủy thanh kiếm song cũng vô tình làm vỡ khóa chốt giữa cán và lưỡi. Như phản xạ bản năng, Vô Phong phi con dao. Lưỡi bén xé gió đâm trúng vai gã tóc trắng. Khoảng cách quá gần và gã không thể tránh né. Nhưng chừng ấy chưa đủ làm khó Thiên Hải, gã lắc đầu, ngón tay bóp cò súng:
-Hết rồi! Tạm biệt tóc đỏ!
Vừa dứt lời, lưỡi dao cắm ngập vai Thiên Hải bộc phát luồng lửa. Gã đau đớn buông đao, vết thương loét miệng vì lửa cháy. Vô Phong rút “thăng thiên pháo” ra khỏi người đúng lúc nòng súng khai hỏa. Khối thủy cầu bé li ti hóa khổng lồ, nước cuộn trào cán nát vạn vật trên đường nó đi qua. Một phần nhà máy thủy điện phút chốc trở thành bình địa, cột trụ đổ sập, dầm thép nứt liên hoàn. Hồi chuông báo tử của nhà máy đã điểm!
Trước lúc tới Cửu Long, Hỏa Nghi đã thay đổi chút đỉnh cấu tạo của “bộc phá”. Hắn gắn dao găm ẩn trong lưỡi kiếm, lại nhờ Tiểu Hồ ếm Hỏa niệm lên lưỡi dao. Nếu gặp tình huống bị đối phương áp sát quá gần, người dùng “bộc phá” có thể sử dụng dao găm phòng thủ hoặc tấn công bất ngờ. Hỏa Nghi vốn định khoe chi tiết này với Vô Phong nhưng nghe tin không được mang vũ khí vào Cửu Long, hắn tính để nhiệm vụ kết thúc hẵng nói sau. Tên tóc đỏ lẩm bẩm tên gã mà rủa. Kể như Hỏa Nghi nói sớm, Vô Phong đã chẳng be bét thế này.
Thiên Hải rút dao, bốc một nhúm bột trắng rắc lên vết thương hở. Thiên Hải hoàn toàn có thể đánh tiếp nhưng thấy nhà máy sắp sập, gã đành bỏ qua và cười:
-Tôi đầu hàng! Cậu đánh khá lắm!
Tòa kiến trúc rung lắc dữ dội, từng mảng trần đẫm ánh lân tinh rơi rào rào. Vô Phong nhận ra Thiên Hải dần mất hút giữa đống gạch vụn ngổn ngang. Gã tóc trắng hét lớn:
-Gặp sau nhé, ông bạn! À quên, lần sau nhớ trả cái ví cho tôi!
Mảng trần to lớn ập xuống Thiên Hải. Tên tóc đỏ không chắc gã này còn sống, lòng chợt sinh nuối tiếc. “Ông bạn” à? Dường như Thiên Hải nói rất thành tâm.
Nhưng phải thoát ra khỏi đây đã! – Vô Phong lồm cồm bò dậy. Hắn ôm mảng sườn bị gãy rồi thất thểu bước. Chút lân tinh còn sót lại trên trần đưa ánh mắt hắn tới một không gian quánh đặc màu đen. Nó giống cửa ngõ vào cõi chết hơn là lối thoát. Tên tóc đỏ vớt một đoạn lưỡi kiếm gắn thuốc nổ, hắn cười mếu đoạn cất bước, vừa chạy vừa chửi:
-Tổ sư Vạn Thế!
Cùng lúc ấy, Tiểu Hồ đang hướng về nơi phát ra tiếng nổ, chính là khi thủy cầu khổng lồ tàn phá nhà máy. Đôi chân bì bõm trong dòng nước cuồn cuộn như lũ cuốn, cô gái gào lớn:
-Phong? Vô Phong!
Không một tiếng trả lời. Chỉ có tiếng ầm ào đổ vỡ, những mảng gạch rơi lả tả ngay bên chân Tiểu Hồ. Hút chết gang tấc, Tiểu Hồ hú hồn cảm ơn cây mẹ che chở. Nhưng nàng không quay đầu mà vẫn đi vào sâu hơn, vừa lần mò khắp các ngõ ngách vừa gọi tên tóc đỏ một cách tuyệt vọng:
-Trả lời tôi đi, Phong! Anh đang ở đâu?
Nước ì oạp tràn lan như sóng xô bờ, nước ùng ục chảy chực cuốn phăng Tiểu Hồ. Cô gái khổ sở bám lấy bờ tường, móng tay bấu chặt bề mặt trơn trượt tưởng chừng sắp bật máu mà vẫn không ngừng gào lớn tên Vô Phong. Không may, nước cuốn quá mạnh đẩy phăng cô gái. Tiểu Hồ chẳng thể cảm nhận được gì trong dòng nước dữ. Nàng thấy những ánh sáng mơ hồ, những mảng tường đổ sập rồi nhận ra mình bị cuốn qua cầu thang và lao xuống tầng dưới. Tầng dưới đã ngập hoàn toàn, Tiểu Hồ vùng lên, cố bám lan can cầu thang leo lên song sức nước đánh tạt dữ dội khiến nàng không kịp thở. Dù chẳng còn hơi sức nhưng cô gái vẫn cố gọi:
-Phong? Nghe thấy tôi nói không? Con khỉ chết tiệt! Trả lời đi!
Nước dâng càng lúc càng nhanh, ngập đến cổ, ngập qua miệng, tràn vào cổ họng Tiểu Hồ. Cô gái không nói nổi nữa. Nàng không thể bơi lên cũng không thể bám trụ lâu hơn. Bể đen đặc muốn dìm chết nàng, dòng nước dữ dội giật tung mái tóc vàng. Tiểu Hồ không muốn chết. Nàng muốn tìm thấy lẽ sống của đời mình trước khi chết. Ngụp lặn trong dòng chảy của nước, bỗng dòng chảy của ký ức xô đẩy tâm trí Tiểu Hồ. Nàng nhớ đất Hỗn Nguyên, nhớ những cảm xúc của lần đầu tiên ấy… Nàng nhoẻn miệng cười.
Một gã tồi tệ.
Một giấc mơ đẹp.
Cô gái buông xuôi, những ngón tay rời lan can. Nếu không sống với giấc mơ, nàng hy vọng giấc ngủ dài sẽ giúp mình toại nguyện. Tiểu Hồ thấy mình nhẹ hơn bao giờ hết, nàng cứ thế trôi đi như lạc vào giấc mơ tuyệt đẹp…
…cho tới khi nàng bị kéo lại một cách thô bạo ra khỏi dòng nước. Những tiếng rủa sa sả thổi bay giấc mơ đẹp của Tiểu Hồ:
-Ai bảo cô xuống đây làm gì? Điên à? Vạn Thế ơi, tôi đã bảo là lên phi thuyền cơ mà?
Tiểu Hồ biết giọng nói này. Là tóc đỏ! Nàng vui mừng quá đỗi, đôi mắt hơi ngấn lệ. Cô gái nuốt những dòng cay mặn vào lòng rồi cố nói với giọng điệu giận dữ:
-Bảo ai điên? Tôi xuống đây tìm anh? Không cảm ơn còn lắm mồm gì thế?
-Ai cứu ai? Nếu tôi không nghe thấy cái giọng “vỡ loa” của cô, chắc giờ này cô như con cá chết rồi!
Tiểu Hồ nghiến răng. Nàng không quản hiểm nguy, cố công đi tìm để rồi hắn trách mắng nàng như thể nàng là một cục nợ? Cô gái hét toáng lên:
-Im đi, đồ lắm mồm! Đồ lắm mồm!
Ở tầng trên, toàn bộ hệ thống tua bin phát nổ. Những thanh âm sấm động giã vào màng nhĩ khiến Vô Phong và Tiểu Hồ giật mình. Tên tóc đỏ không đôi co với cô gái nữa mà nắm lấy tay nàng chạy đi. Phiền nỗi vết thương bên sườn và vai quá nặng, hắn chạy vài bước mà muốn đổ vật ra đất. Tiểu Hồ bèn ôm lấy hắn rồi dìu đi. Tên tóc đỏ cố ra vẻ anh hùng, nói:
-Tôi tự đi được!
-Im đi, đồ lắm mồm! – Tiểu Hồ nói xẵng.
Hai người dìu nhau đi lên tầng trên, hối hả chạy trên hành lang đang rung bần bật. Nước ngập ngụa khắp hành lang, như cơn sóng dữ khi nhào đến khi rút đi co kéo đôi chân khiến hai người vất vả vô cùng. Chốc chốc, những mảng tường lại đổ sập ngăn cản bọn họ. Vô Phong và Tiểu Hồ nhảy qua đoạn chạy tiếp. Được một hồi, họ dừng lại trước không gian rộng lớn, nhìn đâu cũng thấy đường mà đường nào cũng có thể là cửa tử. Vô Phong mường tượng hướng đi rồi dắt Tiểu Hồ chạy sang trái:
-Hướng này!
Họ vừa rẽ sang thì một thanh âm khủng khiếp ào tới. Nước như lũ quét, sôi sùng sục, gầm gào như bầy cá mập đói mồi rồi hung hãn lao đi húc đổ các cột trụ. Mất điểm tựa, mảng tường và dầm thép vỡ tung, hàng vạn khối gạch đá ào ào rơi như tuyết lở. Một mảng trần khổng lồ đâm xuống mặt nền cắt ngang con đường, tạo một cái khe sâu hun hút. Bọn Vô Phong hối hả chạy mà cơn lũ đã rình rập ngay sau lưng. Tên tóc đỏ quay sang nói với cô gái:
-Cô nhảy trước đi!
Tiểu Hồ bất đắc dĩ phải di chuyển trong tình trạng mặt đất không vững. Nàng chọn chỗ khô ráo nhất để tránh trượt chân, lấy đà chạy rồi dậm nhảy sang bờ bên kia. Nhưng vừa đáp xuống, nhà máy thủy điện bỗng tách ra như thể có lưỡi dao vô hình chém nó làm đôi vậy. Khoảng cách giữa hai bờ lúc này đã lên đến sáu, bảy mét. Nếu Vô Phong không nhanh chân, hắn sẽ mãi chôn thây chốn này. Tiểu Hồ hét lớn:
-Nhảy đi! Nhảy đi!
Nói thì dễ, làm mới khó. Khoảng cách sáu, bảy mét không phải chuyện đùa. Tên tóc đỏ không dám chắc mình vượt qua khoảng cách xa như thế. Nhưng giờ không phải lúc ngần ngừ. Hắn dùng chút sức tàn vận nội lực khởi động Ám Thiết rồi lao đi, dòng lũ cuốn phía sau đuổi sát gót, khe vực ngoác rộng như miệng quái thú khổng lồ chờ chực con mồi. Vô Phong nghiến răng dồn một chữ liều vào bước chân cuối cùng rồi dậm nhảy. Gạch đá tuôn rơi, những cột trụ cuối cùng đổ sập cản bước Vô Phong. Nước rào rào như trăm ngàn cánh tay vươn tới chộp bắt hắn. Mái tóc đỏ bay đi giữa cơn hỗn loạn tột cùng. Bờ bên kia đã gần lắm rồi! – Hắn vui mừng.
Nhưng đôi lúc thật gần mà cũng thật xa.
Vô Phong chợt thấy mình chưa đến đích mà toàn thân đã lao xuống. Hắn quờ quạng tay bám bờ vực, phần xương trật khớp ngay lập tức cuộn cơ thịt. Một cơn đau khủng khiếp xông óc hắn, những đầu ngón tay tuột khỏi mép vực. Vô Phong đã rơi, nếu như Tiểu Hồ không kịp lao ra tóm lấy hắn. Cô gái hoảng hốt:
-Đừng buông!
Tên tóc đỏ khá nặng, sức Tiểu Hồ muốn kéo hắn lên khó vô cùng. Cô gái không dám dùng nhiều sức vì vai của tên tóc đỏ đã trật khớp, sợ rằng miễn cưỡng thêm nữa thì hắn sẽ chết vì đau đớn.
Hai người dùng dằng chưa xong, nhà máy thủy điện đã lên tiếng. Một nửa nhà máy ở bờ bên kia bị lật móng, hàng trăm tấn đất đá sắt thép như quả núi đổ ụp về phía họ. Tiếng sấm tiếng chớp rạch ngang trời như hồi chuông báo tử. Tiểu Hồ sợ đến phát khóc, nàng chẳng biết xử lý ra ra sao trong tình huống này. Ngay lúc đó, bộ đàm trên cổ áo cô gái vang giọng của Bất Vọng:
-Hai cô cậu đang ở đâu rồi?
Tiểu Hồ ngẩng lên và thoáng nhận ra chiếc phi thuyền qua khói bụi mịt mù. Cô gái thở dốc:
-Ngay phía dưới, đây này! Thấy chưa? Cứu chúng tôi!
-Phi công bảo nguy hiểm lắm, không hạ cánh được. – Bất Vọng nói – Hai người phải tới chỗ nào đấy cao hơn.
-Chúng tôi không thể di chuyển! – Tiểu Hồ gào lớn – Chúng tôi không thể đi đâu cả!
Ngồi trên phi thuyền, Bất Vọng thấy rõ đôi nam nữ bị kẹt ở bờ vực, phía trước họ là một nửa nhà máy thủy điện đang ập xuống. Gã ống khói rít điếu thuốc suy nghĩ rồi bảo viên phi công:
-Bay thấp xuống tí nữa.
-Chúng ta sẽ gặp nguy hiểm! – Viên phi công nói.
-Cứ hạ thấp xuống, không chết được đâu, ta đảm bảo!
Người nọ đành nghe theo gã. Chiếc phi thuyền chúc mũi bay là là trên nóc nhà máy. Bất Vọng vận nội lực, bàn tay to bè hướng về khoảng giữa hai bờ vực. Chẳng ai biết gã định làm gì, chỉ biết khối sắt thép khổng lồ lao xuống bọn Vô Phong với tốc độ khủng khiếp. Tiểu Hồ thét lên:
-Chúng tôi chết mất!
Bất Vọng xoay bàn tay. Một trận bão tố từ thinh không bất thình lình xuất hiện, nó ào ạt thổi ngược chiều với nửa nhà máy sắp đổ; bên dưới, gió xô đẩy nước biển tạo những cơn sóng lớn ngăn chặn phần chân nhà mày; mưa rơi bị cuộn vào cơn bão tạp rát mặt. Gặp lực cản, cả tòa kiến trúc khựng lại trong giây lát. Tiểu Hồ biết lão già ống khói đang thi triển bí kỹ, bất quá thứ bí kỹ này như hiện tượng tự nhiên. Nàng bần thần trước đại cảnh. Trên thế giới chẳng mấy người được tận mắt chiêm ngưỡng loại bí kỹ đẳng cấp cao nhường này. Với sức mạnh ấy, nàng nghĩ Bất Vọng dư sức thổi bay cả một hạm đội phi thuyền.
Tuy vậy, lớp móng của nhà máy thủy điện đã bung quá nửa, các mối nối và dầm thép tan nát, tòa kiến trúc tiếp tục đổ sập. Bất Vọng nói vào bộ đàm:
-Tự cứu mình đi, ta không giúp được hơn nữa!
Tiểu Hồ dùng hết sức bình sinh lôi kéo Vô Phong. Dù đau đớn tận xương tủy nhưng tên tóc đỏ vẫn cố chịu đựng, hắn quờ nốt tay kia bám vào bờ vực rồi trèo lên. Hai người họ chẳng nghỉ mà tiếp tục chạy. Vừa lúc ấy bí kỹ của Bất Vọng hết tác dụng, cơn bão tố tiêu tan, nửa nhà máy thủy điện nghiêng mình đổ vào phần còn lại. Nửa này của nhà máy thủy điện cũng bật móng chuẩn bị đổ theo. Dầm vỡ, nền rung, những mảng tường gạch rơi như mưa trút. Vô Phong ôm đầu, lòng cầu mong mình đừng biến thành món thịt sốt cà chua.
Toàn bộ nhà máy nghiêng mình, con đường dưới chân đôi nam nữ bắt đầu đổ dốc. Hai người chạy vào một hành lang với những ô cửa sổ đã vỡ nát. Phía ngoài, chiếc phi thuyền đang bám sát theo họ song không thể tiếp cận vì đá tảng gạch vụn rơi liên hồi. Tiểu Hồ bật bộ đàm gọi Bất Vọng:
-Chúng tôi phải đi đâu?
-Đi thẳng! – Bất Vọng trả lời – Khoảng ba trăm mét nữa!
Bề mặt con dốc rung chuyển, các kẽ nứt xuyên qua nhau đục thủng những hố sâu trên mặt nền. Tiểu Hồ thảng thốt:
-Ba trăm mét? Chúng tôi hết sức rồi, không thể đi nữa!
-Cơ hội cuối cùng đấy!
Đôi chân Tiểu Hồ khuỵu xuống, khát vọng sống của nàng đã bị sự mệt mỏi thể xác khuất phục. Sự sống và cái chết hiện diện, cách nhau giữa ranh giới mong manh và cùng đè nặng lên lý trí của nàng. Bất chợt tên tóc đỏ bế Tiểu Hồ rồi nói:
-Bám chắc vào nhé!
Vô Phong ném mảnh kiếm còn lại của thanh “bộc phá” xuống đất. Hắn leo lên mảnh kim loại, dùng chân đẩy nó đi như ván trượt rồi lao xuống con dốc. Tiểu Hồ hoảng hốt ôm chặt cổ hắn đoạn hét toáng lên:
-Vạn Thế ơi, anh làm gì thế này?
-Bộ chưa chơi trượt ván bao giờ à? – Vô Phong nói.
Con dốc rung chuyển, những dầm thép từ bên dưới đục thủng đất chui lên, đâm tua tủa như bãi chông đón chờ kẻ xấu số. Tiểu Hồ quay đi không dám nhìn, bất quá lại gặp ngay dòng nước cuồn cuộn cuốn theo gạch đá đang truy đuổi phía sau. Hai người lao vun vút trên dốc như sao băng, khoảng cách giữa họ và bãi dầm thép càng lúc càng gần. Vô Phong muốn đảo người đổi hướng, khổ nỗi mấy lần nhúc nhích, mảng sườn lại đau nhói như trăm mũi kim đâm. Phải làm sao bây giờ? – Hắn tự hỏi.
Một thoáng rất nhỏ trôi qua, Vô Phong chợt thấy Tiểu Hồ đã rúc đầu vào cổ mình. Cô gái nhắm tịt mắt, không dám đối diện hiện thực. Nếu hắn buông xuôi, chẳng phải Tiểu Hồ cũng chết hay sao? Sau hồi ở đất Thiên Phạn, hắn vẫn chưa trả ơn nàng.
Thanh âm từ thực tại khiến Vô Phong giật mình. Hắn nhận ra chỉ còn vài chục mét nữa sẽ đâm thẳng vào dầm thép. Tên tóc đỏ liền cắn răng xoay người. Mảnh kiếm nghiến đất chuyển hướng, lưỡi kiếm sượt qua dầm thép kéo theo hàng trăm tia lửa vần vũ cùng bụi mù. Hắn tiếp tục đảo người, tấm “ván trượt” lướt đi trên một con đường ngoằn nghoèo giữa bãi chướng ngại đầy nguy hiểm. Ngay lúc đó, con dốc gãy đôi, phần nửa bên Vô Phong lao đầu xuống biển. Tiểu Hồ mở mắt và lập tức thấy đáy biển đen ngòm sôi sùng sục. Cô gái lẩm bẩm cầu nguyện:
-Mẹ Vạn Thế cứu chúng con… con cầu xin người…
Vô Phong dẫm xuống quả lựu đạn gắn trên lưỡi kiếm. Lựu đạn xập xòe ánh sáng xanh lè, Vô Phong cười:
-Vạn Thế không cứu ai đâu! Bám chắc nhé!
Lựu đạn phát nổ, sức ép phụt về phía sau. Thanh kiếm bay vút lên không trung như hỏa tiễn. Hai người xuyên qua cơn mưa bụi mù rồi bay vào màn đêm thấm đẫm nước mưa và nhợt nhạt ánh chớp. Cảm giác chơi vơi giữa trời đất thấm đẫm tâm trí Tiểu Hồ. Nàng thấy rõ gương mặt tên tóc đỏ hơn bao giờ hết. Khi ở đất thánh, nàng mới chỉ thấy ánh mắt hắn, giờ đây là cả gương mặt. Nàng không ngờ trong cảnh thập tử nhất sinh mà hắn vẫn có thể cười…
…như một cơn gió nhỏ lang thang giữa trời đất vĩ đại.
Sức ép từ vụ nổ đẩy hai người sang bờ bên kia. Sau lưng họ, một phần nhà máy chìm dần dưới làn nước mênh mông. Nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Vừa mới đến nơi, toàn bộ tầng trên nhà máy sụp đổ, hàng trăm tấn kim loại cùng gạch đá như dòng thác trút xuống đầu hai người họ. Tiểu Hồ cấm khẩu còn Vô Phong lắp bắp:
-Ôi, Vạn Thế ơi, con yêu người nhiều lắm…
Một cơn bão tố dội đến ngăn cản đống kim loại gạch vụn. Chúng dừng bước trên không trung rồi lơ lửng như thể được nâng đỡ bởi một bàn tay vô hình khổng lồ. Vô Phong quay sang, hắn thấy Bất Vọng đang thi triển bí kỹ. Dù ghét lão già ống khói nhưng hắn nợ Bất Vọng một mạng. Tên tóc đỏ cười:
-Chúng ta sống rồi!
Một chiếc phi thuyền khác xuất hiện trong mưa gió mịt mùng. Nó bay đến rồi mở cửa đón Vô Phong và Tiểu Hồ. Bên trong phi thuyền là Thanh Nhi, Hỏa Nghi cùng đứa bé tóc đỏ Liệt Trúc. Trông bộ dạng tàn tạ của tên tóc đỏ, Hỏa Nghi cười mếu:
-Kết thúc rồi, ông bạn ạ! Biến khỏi chốn quái thai này thôi!
Ít phút sau hai chiếc phi thuyền rời đi, để lại nhà máy thủy điện kết thúc cuộc đời của nó trong biển khơi.
Có những thứ đã già thì nên chết, còn hơn là tồn tại.

Ngày thứ hai, tám giờ đúng
Khu sòng bạc phía tây Cửu Long thành hết sức náo loạn. Bọn băng đảng dưới trướng Năm mắt lươn công phá toàn bộ hệ thống kinh doanh của Đông Hoàng. Chúng xông vào các sòng bạc, quậy lanh tanh bành và đập phá mọi thứ. Đám lính đánh thuê cho Đông Hoàng không phải dạng tạp nham song không thể địch lại hàng trăm tên đầu trâu mặt ngựa. Khách khứa hoảng hốt chạy tán loạn như ong vỡ tổ. Không có Bất Vọng cai quản, đám lính Đông Hoàng chẳng khác nào quân mất tướng, cứ thế đánh mất dần trận địa.
xem tại .
Tiếng huyên náo vang đến căn phòng chơi bạc hạng sang. Ván thuyền chìm thuyền nổi cuối cùng cũng kết thúc, chiếc thuyền hình hoa pha lê chỉm dưới đáy chậu với hàng trăm đồng xu. Người thắng là ông chủ Năm. Lão mắt lươn ngả người trên ghế, cười thống khoái:
-Ông bạn cũng dai phết nhỉ? Nhưng xin lỗi, ông bạn già rồi, già rồi nên nhường con cháu và… chết. Đừng bay cao mà tưởng bở nghen! Kịch hạ màn rồi!
Đông Hoàng cũng vừa nhận được tin khu sòng bạc phía tây sắp thất thủ. Lão già chống cằm, ánh mắt trầm ngâm nhìn những đồng xu. Lão khởi nghiệp từ vài xu lẻ, xem chừng khi chết cũng chẳng có xu lẻ nào. Đông Hoàng bỗng cười sằng sặc, cười bằng cái giọng khản và yếu ớt của một lão già tuổi bảy mươi. Năm mắt lươn nhếch mép:
-Sao? Ông bạn hối hận rồi à?
Đông Hoàng thò tay gãi gãi vết sẹo đỉnh đầu. Lão thở dài:
-Công nhận chú em lên tay trò thuyền chìm thuyền nổi! Nhưng nói thật nhé, trong thời gian chú em còn mải chơi thuyền chìm thuyền nổi, ta đã chơi một trò khác còn lớn hơn nhiều!
Vết sẹo của lão co lại như con rắn thu mình. Năm mắt lươn đang nắm thế thắng, nhưng lão cảm thấy bất an.
Lẽ nào kịch chưa hạ màn?

Ngày thứ hai, tám giờ năm phút
Ở nước Xích Quỷ, có con trai là điều hạnh phúc.
Một dạng hạnh phúc mơ hồ.
So với con gái, một thằng con trai có gì tốt đẹp hơn?
Xét giá trị sử dụng, thằng con trai chẳng đáng hơn bao nhiêu, nếu không muốn nói là đàn bà đôi khi hữu ích hơn nhiều. Nhưng ở một thế giới theo chế độ phụ hệ, mà với người Xích Quỷ coi trọng huyết thống hơn hết thảy thì quả thực, con trai rất có giá trị trong vấn đề nhân giống. Dân chúng xứ này ai cũng mong muốn có con trai nối dõi tông đường, từ già đến trẻ, từ địa vị thấp đến cao. Ngài phó đô đốc Đỗ Thọ cũng vậy.
Ngài phó đô đốc có một đứa con trai độc nhất. Gần đây ngài nghe người ta đàm tiếu nhiều về thằng nhỏ. Ừ thì nó thích trai gái, đàn ông phải thế, có “nòng súng” để làm gì? Ừ thì nó chơi bời, đàn ông phải thế, nếm đủ mùi phong trần mới trưởng thành! Ừ thì nó quậy phá, đàn ông phải thế, ngang tàng thì đàn bà mới thích! Rồi sau này ngài sẽ đưa nó vào quân đội, tới lúc ấy sẽ cho ra một viên sĩ quan đứng đắn ngay lập tức. Ngài Đỗ Thọ tin thế và cưng chiều đứa con hết mực.
Thế nên ngài không thể chịu đựng được khi thấy thằng bé xuất hiện trong bộ mặt sưng húp, cổ bị người ta kề một chiếc lưỡi hái sắc lạnh.
Trên bàn làm việc của ngài phó đô đốc, màn hình không gian ba chiều hiện rõ cảnh con trai ngài bị trói bằng dây thừng, không gian xung quanh thằng bé lờ mờ ánh sáng. Ngài không thể biết đó là ở đâu hay nơi nào. Dưới cổ thằng bé, chiếc lưỡi hái đưa qua đưa lại như quả lắc đồng hồ. Một gã ăn mặc lòe loẹt ngồi bên cạnh nó. Gã đeo một chiếc mặt nạ diêm dúa cùng giọng nói nhừa nhựa bán nam bán nữ:
-Tôi tìm thấy con trai ngài ở vũ trường, nó nhảy sung lắm nha! Thằng bé hơi cứng đầu buộc tôi phải dạy dỗ, có vẻ cách giáo dục con cái của quý ngài Đỗ Thọ đây không ổn lắm nhỉ? Đừng gọi điện hỏi bọn vệ sĩ, tôi đã xử lý chúng xong rồi! Vài gã cũng khá đấy! A, quên mất, chưa tự giới thiệu với quý ngài, tôi tên Tiếu!
Gã đứng dậy cúi đầu chào, chân bắt chéo, tay vắt qua ngực một cách duyên dáng. Đỗ Thọ đã gửi dữ liệu cho cục thông tin quân đội phân tích nhưng chẳng ai tìm ra nơi phát hình ảnh. Ngài gầm lớn:
-Thả con tao ra! Nếu không, tao sẽ gọi quân đội!
Tiếu xua tay vẻ hốt hoảng:
-Ôi Vạn Thế ơi, ngài gọi quân đội sao? Ôi “chộ” ôi! Đừng làm vậy, đừng làm những mối quan hệ mới nảy nở giữa hai ta xấu đi chỉ vì những hiểu lầm nhỏ nhặt!
Gã duyên dáng xoay người như một vũ công điệu nghệ rồi kéo sợi dây nối với lưỡi hái. Mảnh kim loại mỏng tang rướn lên kê sát cằm. Đứa con của ngài phó đô đốc run như cầy sấy, mắt ràn rụa sắp khóc. Đỗ Thọ không cầm được lòng bèn nói:
-Được rồi, mày muốn gì?
Tiếu cười:
-Kịch ở Cửu Long sắp hết, thưa ngài! Hạ màn thôi, chúng ta diễn lâu quá rồi! Như bao vở kịch khác, chúng ta có vai chính diện này, vai phản diện này và một vai phản bội. Theo kết cục, vai phản bội sẽ theo kẻ xấu nhưng rồi lại quay về với người tốt. Đông Hoàng là người tốt, kẻ xấu là Năm mắt lươn, còn ngài chắc biết mình ở vai nào rồi chứ? Vậy thì hãy diễn cho tốt nhé! Tôi đang xem kịch đấy, hề!
Tên vũ công ngắt kết nối, màn hình ba chiều tắt phụt trước mắt Đỗ Thọ. Ngài vò đầu bứt tóc rồi luôn mồm réo tên Đông Hoàng mà chửi rủa. Nhưng chửi thế nào chăng nữa, ngài phó đô đốc vẫn phải lo cho con trai trước.

Ngài thứ hai, tám giờ mười phút tối
Cùng lúc ấy, hai chiếc phi thuyền của Phi Thiên hạ xuống một bãi đáp bí mật. Hiện cảnh binh Cửu Long đã phong tỏa thành phố, chỉ còn một lối thoát duy nhất là ra biển. Bọn Vô Phong lục tục đi xuống chuẩn bị chuyển sang phi thuyền khác. Chỉ còn lại Bất Vọng vẫn ngồi trong khoang, có vẻ như vận nội lực quá nhiều khiến gã mất sức nhanh chóng. Nhằm gây ấn tượng với ông bố vợ tương lai, Hỏa Nghi liền phăm phăm chạy lên đỡ lấy gã:
-Ông đi được chứ? Để tôi giúp!
Bất Vọng đứng dậy. Nhưng chỉ trong chớp mắt, gã bất thình lình vặn người Hỏa Nghi, từ trong tay áo vươn ra một thanh kiếm dí sát cổ gã trai trẻ. Bọn Vô Phong ngỡ ngàng còn Thanh Nhi kêu lên:
-Cha? Cha làm gì thế?
-Ta sẽ giải thích sau. Nào, Tiểu Hồ, bỏ con bé tóc đỏ xuống, ta không nói nhiều đâu!


( * ) chú giải: ở lần gặp nhau đầu tiên, chương 10 Vô Phong đã ăn trộm chiếc ví của Thiên Hải

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.