Ngục Thánh

Chương 3: Trao đổi




Khi Thần Sấm đắm mình trong màn đêm của lục địa Kim Ngân thì cách đó hàng vạn cây số về hướng tây bắc, ở lục địa Hoa Thổ, Phi Thiên thành – thủ đô Phi Thiên quốc đang náo nhiệt giữa nắng chiều mùa thu.
Thực tế thì chẳng cần dịp lễ hay thời tiết đẹp đẽ, thành phố này đã náo nhiệt sẵn và cung cấp hàng tá lựa chọn cho khách du lịch. Nếu muốn tận hưởng cuộc sống hiện đại, người ta có thể lên những chiếc tàu điện đã đợi sẵn ở bến cảng, đi theo tuyến đường ray hình vòng cung dẫn về hướng đông bắc. Khi tuyến đường ray tách thành nhiều nhánh và hướng lên cao, nghĩa là những chiếc tàu điện đã tới quận Mắt Trắng, nơi những tòa tháp cao vút ngự trị. Ở các tòa tháp hình xoắn ốc, du khách sẽ dễ dàng tìm thấy hàng chục tầng phục vụ nhu cầu mua sắm, hay khu giải trí rộng mênh mông đủ khiến tâm trí quên đi ngày tháng. Dĩ nhiên, để vui chơi thỏa thích, người ta cần năng lượng. Nối liền các tòa tháp xoắn ốc là hệ thống cầu đường đan xen nhau vắt ngang không trung, nếu men theo những đường thang bộ hướng lên một góc ba mươi độ, người ta sẽ tìm thấy những tòa tháp cao hơn – khu ẩm thực. Món ăn truyền thống, món ăn từ mọi miền trên thế giới và nhất là những cửa hàng bánh ngọt trứ danh làm nên tên tuổi nền ẩm thực Phi Thiên; tất cả đều tập trung ở đây. Ai tinh ý còn có thể tìm ra một tiệm ăn nhỏ xíu có tấm biển đề chữ “Lập” nằm trong một góc khuất, chuyên phục vụ món mì trộn cùng ông chủ tiệm khó tính thường xuyên càu nhàu về một gã tóc đỏ thường xuyên ăn chịu. Nếu đã thấm mệt, du khách nên tìm đến những ngọn tháp cao chót vót màu xanh dương, nghỉ ngơi trên những chiếc ghế đệm không khí, thỏa sức ngắm nhìn mặt biển lấp lánh ánh bạc qua ô cửa kính hướng về phía nam thành phố. Và khi màn đêm buông xuống, quận Mắt Trắng mới phô trương hết vẻ đẹp của nó. Nhưng đó là câu chuyện về đêm.
Hoặc như đã quá chán chường đời sống đô thị, khách du lịch có thể lên những chuyến tàu điện dẫn theo hướng tây bắc. Ánh mắt họ sẽ tan vào làn gió khi tuyến đường ray đi qua “sông” Vành Đai Xanh – con đường biển chia đôi thủ đô. Phía cuối đường ray, ngay cạnh bờ sông, tàu điện sẽ thả du khách tại quảng trường thành phố. Bước trên con đường lát cẩm thạch chạy dọc quảng trường, vòng qua một đài cao đặt hai tấm bia đá màu xám khổng lồ, rồi lại tiếp tục theo con đường cẩm thạch và đi thêm khoảng năm trăm mét nữa, du khách sẽ tới quận Trăng Khuyết. Ở đó, đang chờ đón họ là những tòa kiến trúc hình mái vòm, phía trên mái có những tòa nhà hình cầu hoặc vài ngọn tháp nhỏ. Dưới nắng thu, chúng đổ bóng trên đại lộ, quyến rũ khách bộ hành bằng vẻ ngoài kỳ lạ và dẫn họ vào không gian của những bức tượng, những ký tự đậm đặc hương vị cổ xưa. Rồi sau đó, các tòa kiến trúc đưa du khách ra đại lộ thênh thang và phó thác cho sự tò mò của chính họ dẫn đường chỉ lối. Từ đây, du khách có rất nhiều lựa chọn như tham quan những tòa nhà hình vòm khác, tham quan ngôi trường đào tạo thánh sứ nổi tiếng, hay thư giãn trong không gian rợp bóng cổ thụ và hương hoa ở khu công viên nằm cạnh sông Vành Đai Xanh. Nhưng hầu hết mọi người chẳng muốn bỏ lỡ những chiếc xe chở khách chạy dọc trục đại lộ chính, bởi phía cuối đại lộ là hoàng cung – trái tim thủ đô, đầu não của Phi Thiên quốc.
Nếu tham quan hoàng cung Phi Thiên, các du khách đều cố sống cố chết đến tòa tháp trung tâm để chiêm ngưỡng ngai vàng. Vậy ở đó có gì đặc biệt? Là tòa đại điện rộng lớn? Là từng hàng cột trụ chạm trổ tinh xảo in bóng trên nền đá xám màu tro lạnh? Là bốn bức tường treo những bức tranh kể lại lịch sử Phi Thiên, xen lẫn bởi những ô cửa hình kim cương? Hay là một chiếc ghế bạc nằm chính giữa đại điện, hai tay vịn xòe rộng đôi cánh thủy tinh lấp lóe bảy màu khi ánh nắng chiếu qua? Nơi ấy đẹp, nhưng chưa phải đẹp nhất. Người ta lại nói hoàng cung ở Bắc Thần quốc mênh mông hơn thế, hoàng cung của Diệp quốc lộng lẫy hơn thế. Nếu so với chiếc ngai đúc từ khối băng vĩnh cửu tại miền cực bắc, được đặt trên đài cao và phải bước qua hai mươi bậc cầu thang trong suốt mà diễm lệ ở Băng Hóa quốc, chiếc ngai vàng Phi Thiên có đôi phần lép vế. Song đấy là chuyện dư thời gian cho những kẻ ưa nghệ thuật hoặc những người thù ghét Phi Thiên. Trong mắt người đời, ngai vàng Phi Thiên là đẹp nhất, bởi lẽ Phi Thiên là đế quốc mạnh nhất thế giới. Tâm Mộng đang sống trong kỷ nguyên văn minh, đã qua lâu rồi thời đại dã man hay thời kỳ “phi cơ giới” đầy khói lửa. Nhưng dù ở thời nào, kẻ mạnh vẫn sở hữu những đặc quyền mà kẻ yếu hơn không thể có, huống hồ là kẻ mạnh nhất.
Phi Thiên đã chiếm lĩnh vị trí mạnh nhất suốt ba thế kỷ. Chừng nào vị trí ấy chưa sang tay chủ mới, tuy rằng chế độ quân chủ chuyên chế chỉ còn là một từ cổ, song chủ nhân chiếc ngai vàng có đôi cánh thủy tinh vẫn được xưng tụng là người quyền lực nhất thế giới, là “vua của các vị vua”. Dòng họ Bạch Dương đã làm chủ chiếc ngai qua mười thế hệ và không ai nghi ngờ vị thế của họ lẫn Phi Thiên quốc.
Đã có thời, chiếc ngai với đôi cánh thủy tinh được coi là tất cả. Dù chế độ quân chủ chuyên chế bị bãi bỏ và hoàng cung trở thành nơi tham quan, các vị hoàng đế không muốn nền đá màu tro của đại điện ngập dấu chân qua lại, không gian trang nghiêm dày đặc những lời bình phẩm nọ kia. Kết quả là tòa đại điện cấm cửa khách du lịch. Nhưng kể từ thời Bạch Dương đệ thất, các vị hoàng đế chỉ coi nơi đó như vật trang trí.
Tính từ bức tường thành bao bọc hoàng cung, có cả thảy bảy con đường hướng về tòa tháp trung tâm. Một đường chính đi qua cánh cổng vòm được trấn giữ bởi hai bức tượng chiến binh khổng lồ, sáu đường phụ chia đôi: một nửa đi qua các cổng thành ở hướng đông nam, nửa còn lại bên tây nam. Mỗi con đường lại có nhiều nhánh rẽ nhỏ hơn dẫn tới từng khu vực riêng biệt, mỗi khu là một tổ hợp những kiến trúc hình vòm san sát nhau. Nhìn từ trên cao, nếu coi tòa tháp trung tâm là gốc và con đường chính diện qua cánh cổng vòm làm thân, hoàng cung tựa như một đại thụ xum xuê lá, còn khách du lịch là bầy kiến đang leo trèo khắp các cành cây. Tuy nhiên, trên cây đại thụ có một địa điểm mà bầy kiến không thể đặt chân tới: khu hành chính. Nơi này thoạt nhìn cũng giống cảnh quan xung quanh khi sở hữu những tòa nhà thân vòm cùng vài ngọn tháp nhỏ trên mái. Nhưng sâu bên trong nó có một căn phòng đặc biệt, một căn phòng mà hết thảy tài lực, vật lực và nhân lực của Phi Thiên ra sức bảo vệ. Không ngoa khi nói rằng mọi tài sản của hoàng cung gộp vào cũng chưa bằng một góc của căn phòng đó. Nó được gọi là phòng Bạch Quang.
Không mấy ai có cơ hội chiêm ngưỡng phòng Bạch Quang. Còn trong mắt những người thường xuyên qua lại, ví dụ như nhân viên vệ sinh, họ thấy nó khá bình thường. Không phải bình thường theo kiểu gần nhiều hóa chán, mà tự thân nó vốn vậy. Căn phòng hình hộp, bốn bức tường phủ sơn trắng và một ô cửa sổ trông ra quận Trăng Khuyết. Ở tường bên phải có giá sách cùng một ghế đệm, thích hợp cho thú vui đọc sách. Phía tường bên trái treo hai bức ảnh; một bức chụp gia đình ngài đệ thập, ngày ấy tóc của hoàng đế chưa bạc nhiều, Lục Châu vẫn bé xíu, Lục Thiên để kiểu tóc lòe loẹt của bọn choai choai mới lớn dù bị nhắc nhở nhiều lần. Và ngày ấy, gia đình đệ thập còn bóng dáng một người phụ nữ. Chân dung của bà xuất hiện trong bức ảnh thứ hai. Thi thoảng các nhân viên thấy ngài đệ thập đọc sách, có lúc lại thấy ông đang ngắm nghía bức chân dung. Sơ sài, đơn điệu, phòng Bạch Quang tựu chung là vậy. Căn phòng thậm chí không đủ điều kiện để ở, chứ chưa nói nhu cầu làm việc. Nó giống một nơi trị liệu tâm thần cho người bị tổn thương tinh thần nặng nề thì đúng hơn.
Nhưng phòng Bạch Quang có sự đặc biệt mà chỉ riêng Bạch Dương đệ thập mới biết. Hàng ngày, lúc chín giờ sáng, ngài đệ thập sẽ vào phòng và đọc mật khẩu. Khi mật khẩu khớp lệnh, mặt sàn của căn phòng sẽ tách ra, sau đó trồi lên một chiếc ghế kim loại màu xám với dáng vẻ khẳng khiu, không có lấy một đường nét mềm mại và thách thức mọi cái lưng đã qua tuổi ngũ tuần, mà ngài đệ thập đã gần sáu mươi. Hoàng đế nhớ rằng trong lần đầu tới đây, ông lầm tưởng chiếc ghế là một dụng cụ tử hình cổ xưa. Nhưng chính nó mới là ngai vàng của Phi Thiên quốc. Bốn vị hoàng đế Bạch Dương đã lèo lái Phi Thiên qua những giai đoạn khó khăn nhất, đưa đất nước tới những thời khắc huy hoàng thông qua thứ “dụng cụ tử hình cổ xưa” này. Bạch Dương đệ thất đặt cho nó cái tên “Ngai Thép”.
Hiện thời, nắng thu đang mơn man trên cửa sổ phòng Bạch Quang, vẫy những ngón tay óng ả sắc vàng khơi gợi thú đọc sách của ngài đệ thập. Nhưng vị hoàng đế chẳng còn thời gian mà để tâm thú vui riêng tư nữa. Ông đang ngồi trên Ngai Thép, ánh mắt đối diện khoảng không tràn ngập màu xanh dương của máy chiếu ba chiều. Bên tay phải của hoàng đế là những văn bản lửng lơ giữa không trung, còn trước mặt ông là tám người ngồi so le nhau. Những người này khoác áo dài và đều hướng gương mặt ẩn khuất sau mũ trùm về phía hoàng đế, mỗi khi họ cử động, thân hình của lại chớp lóe những tia sáng. Bọn họ không có mặt ở đây mà đó chỉ là ảnh ảo tạo nên từ máy chiếu. Họ đang chờ đợi ý kiến của ngài đệ thập. Họ là những người hiếm hoi biết được ngai vàng thực sự của dòng họ Bạch Dương. Người đời biết họ, sợ họ song chưa từng thấy mặt họ. Tám người này là thành viên Hội đồng pháp quan Phi Thiên quốc.
-Phái Miền Đông đang yêu cầu ngài ra nghị quyết dẹp bỏ “chợ rác”. – Một pháp quan nói – Họ muốn trong mười năm tới, “chợ rác” phải biến mất. Bọn họ nói nếu ngài không quyết định sớm, họ sẽ làm bản thỉnh nguyện thu thập ý kiến của người dân.
Ngài đệ thập chống cằm đọc văn bản, chốc chốc khoát tay đọc trang mới hoặc tìm trang cũ. Đôi mắt của hoàng đế đã già như tuổi của ông, những chữ cái trên văn bản phải phóng to hơn và sáng hơn để ông có thể đọc được. Là bình thường nếu ai đó nghĩ rằng sẽ chẳng có một quyết định sáng suốt nào sinh ra từ cặp mắt có bờ mí sụp ấy. Nhưng các pháp quan đều biết trong đôi mắt của đệ thập là vô số luồng suy nghĩ đang xoắn quện, bện chặt với nhau thành những cây kim bén nhọn ẩn tàng dưới làn mục quang lờ đờ. Bao năm qua, họ nể sợ ông cũng vì điều đó.
Đang đọc văn bản, ngài đệ thập chợt nói:
-Các ông nghĩ sao? Bỏ hay không bỏ “chợ rác”?
Một người lên tiếng với giọng nam cao và chói, tựa tiếng rít của gió rét trên miền cực bắc thế giới Tâm Mộng, ông ta nói nhanh và phải căng tai ra mới nghe rõ từng lời:
-Tôi nghĩ là không, thưa ngài. Chúng ta còn nhiều cơ sở nghiên cứu ở “chợ rác”. Một nửa đề án nghiên cứu vũ khí hóa sinh đang nằm ở đó và chúng vẫn chưa hoàn thiện. Chỉ có Uất Hận Thành, ý tôi là “chợ rác” mới cung cấp đủ nguyên liệu thí nghiệm. Hơn nữa, khoảng một phần năm vũ khí của chúng ta chở tới Kim Ngân lục địa do họ nắm giữ, nếu bỏ mối làm ăn này, chúng ta phải chuyển các đơn hàng qua Mũi tên vèo vèo, chi phí sẽ độn lên rất nhiều.
-Vậy ông muốn để nó ở lại Phi Thiên thành mãi? – Đệ thập hỏi.
-Tôi không có ý đó, nhưng trước mắt thì không thể dẹp bỏ “chợ rác”, ít nhất là hai mươi năm nữa.
Một người khác trong hội đồng lên tiếng bằng giọng nữ nồng ấm, ngữ điệu nhẹ nhàng; bà ta ngồi ngay cạnh người đàn ông có giọng nói trầm đục, chẳng khác nào mặt trời đang chiếu xuống hoang mạc băng giá:
-Chúng ta nên tiến hành từ bây giờ, thưa ngài. Đầu tháng sau là kỳ họp quốc hội, ngài nên có một câu trả lời chính thức.
-Vậy theo bà phải bắt đầu từ đâu? – Hoàng đế hỏi.
-Việc làm. – Người phụ nữ đáp – Hiện “chợ rác” có khoảng ba triệu nhân khẩu, đó là nguồn nhân lực dồi dào mà chúng ta chưa khai thác được chút nào. Các ngành chế tạo đang thiếu người, chúng ta sẽ đưa họ về những nơi đó, một số có thể đưa vào quân đội dự bị. Đặc biệt là thợ rèn, nếu có thể dụng thợ rèn của “chợ rác”, tôi tin rằng trong mười năm tới chúng ta không phải bỏ một đồng nào để đào tạo thợ rèn mới. Cư dân Uất Hận Thành là những kẻ thích ứng với mọi điều kiện sống, tôi tin sẽ không quá mất thời gian với họ. Sau đó chúng ta có thể di dân, đưa họ về các thành phố khác sinh sống.
Người đàn ông sở hữu giọng nói trầm đục liền quay sang nói:
-Kế hoạch của bà rất hay, nhưng cư dân Uất Hận Thành không dễ sai bảo như bà tưởng đâu. Bọn chúng sinh ra để chiến đấu và tranh giành, như bầy thú hoang đánh nhau vì lãnh thổ vậy. Nơi đó tệ nạn khủng khiếp! Cứ mười phụ nữ thì có hai gái điếm, cứ mười gã đàn ông thì một nửa thuộc về đám băng đảng và hầu như đứa trẻ con nào cũng biết ngón nghề ăn cắp. Chúng như một ổ bệnh dịch và kế hoạch của bà sẽ khiến Phi Thiên đột tử lúc nào không hay.
Lời lẽ của ông ta lạnh ngắt và gay gắt như cơn gió buốt quất vào da thịt. Còn người phụ nữ bình thản trả lời:
-Vấn đề “chợ rác” đã tồn tại quá lâu, số lượng bản yêu sách đề nghị dẹp bỏ nó ngày càng tăng. Năm ngoái là hai mươi bản, năm nay mới giữa tháng 9 đã là sáu mươi bản. Phái Miền Đông có tiếng nói trong dân chúng, nếu hoàng đế không có câu trả lời cụ thể, uy tín của chính phủ sẽ đi xuống. Dân số “chợ rác” đang tăng nhanh, và chẳng bao lâu nữa họ sẽ phá vỡ hàng rào giới nghiêm. Lúc ấy kết quả sẽ tồi tệ hơn nhiều và ông sẽ chịu trách nhiệm chứ?
Người đàn ông toan nói thêm song phải dừng lại trước cái giơ tay ra hiệu của đệ thập. Tám vị pháp quan liền im lặng và hướng cái nhìn chăm chú về Ngai Thép. Trong những ánh mắt đó có vài tia nhìn mang theo áp lực vô hình, nhưng phần đông là thành thực chờ đợi quyết định cuối cùng của hoàng đế. Ngài đệ thập nhắm mắt, toàn thân hầu như không cử động, trừ lồng ngực phập phồng một cách chậm rãi. Căn phòng Bạch Quang tưởng chừng đang nở ra xẹp vào theo từng hơi thở của ngài đệ thập.
Không gian lặng tĩnh chợt có tiếng sột soạt nhỏ, là ngài đệ thập cựa mình. Ông rờ đến tay vịn bên trái của Ngai Thép rồi ấn một cái nút nhỏ, từ tay vịn lóe lên gương mặt nhân viên phục vụ:
-Ngài cần gì, thưa hoàng đế?
-Trà nóng, thật đặc, bỏ thêm chút lá “thiết mộc” vào.
-“Thiết mộc” không tốt cho sức khỏe, thưa hoàng đế.
-Không sao, chỉ một chút thôi. Phiền anh làm giùm ta, cảm ơn.
Khi đã ổn định chuyện trà nóng thật đặc và sức khỏe, ngài đệ thập mới quay ra các vị pháp quan:
-Được rồi! Ta đã có quyết định. Thứ nhất, chúng ta chưa thể loại bỏ “chợ rác” vì họ đang giữ nhiều mối trung chuyển vũ khí, vả lại chúng ta cần họ thêm một thời gian dài nữa. Thứ hai, chúng ta cần loại bỏ vì dân số ở đó ngày càng đông và chúng ta không thể kiểm soát được. Hơn nữa nó đã tồn tại quá lâu và quá nhiều hệ lụy. Các băng đảng đang lớn mạnh và “chợ rác” sẽ không đủ chỗ chứa cho chúng. Vậy nên chúng ta phải bắt đầu kế hoạch ngay từ bây giờ. Di dân là việc trước tiên, hãy khoanh vùng, lựa chọn một số đối tượng để thí điểm trước, sau đó mới bắt đầu tiến hành tổng thể. Phụ nữ và trẻ em là đối tượng được ưu tiên trước, sau đó là người có tay nghề, cuối cùng mới là thành viên băng đảng.
Một vị pháp quan giơ tay xin bày tỏ ý kiến. Giọng người này khàn khàn với thanh quản hằn sâu dấu ấn thời gian, từng lời từng chữ mang dư âm của những sự việc mà ông ta từng trải nghiệm:
-Tôi tán thành ý kiến của ngài, nhưng thực sự là có quá nhiều vấn đề. Đầu tiên là trẻ em. Những đứa trẻ của “chợ rác” chắc chắn không thể phù hợp với môi trường bên ngoài, nhất là trẻ vị thành niên. Suy nghĩ của chúng khác hoàn toàn đám trẻ Phi Thiên. Theo số liệu, “chợ rác” có gần tám vạn người đang ở độ tuổi thanh thiếu niên, đem tám vạn người đó vào xã hội và trường học, chúng sẽ trở nên tốt đẹp hay xa lánh tất cả? Tới lúc đó chúng sẽ bị cô lập và quay lại con đường cũ. Rồi còn đám băng đảng, chúng không phải loại tội phạm thông thường. Chiến đấu và giết chóc là bản năng của chúng, có thể hữu dụng cho quân đội, nhưng thế giới bây giờ đâu phải lúc nào cũng nảy sinh chiến tranh? Và tôi tin rằng nếu đưa chúng vào cộng đồng, trật tự xã hội sẽ bị phá vỡ.
Ngai Thép bỗng phát ra một tiếng “bíp” nhỏ, đệ thập liền bấm nút ở tay vịn bên phải. Cửa phòng Bạch Quang mở và người phục vụ mang vào tách trà đặc màu xanh dương, bề mặt nước trà nổi vài ngọn lá “thiết mộc” hình lưỡi mác sắc đỏ tía. Sau khi thưởng thức thứ trà, ngài đệ thập mới nói tiếp với khuôn mặt hơi nhăn nhó vì vị đắng của “thiết mộc” đang bấu víu cuống họng:
-Thế này, chúng ta không di dân ồ ạt mà chia thành từng giai đoạn tùy theo tình hình. Như ta đã nói, phụ nữ và trẻ em sẽ được ưu tiên trước. Tạo việc làm cho phụ nữ, đưa trẻ em đến môi trường sống tốt hơn, cho chúng quen thuộc xã hội một thời gian rồi hẵng gửi chúng tới trường. Phải phân bổ đồng đều, một quận không được phép có một trăm đứa trẻ “chợ rác”, theo như số quận ở các thành kể cả thủ đô, việc phân bổ không khó lắm.
Người đàn ông có giọng khàn khàn già nua liền nói:
-Nếu vậy, chúng ta cần người giám sát chúng. Trong chính phủ, ủy ban dân số là đám người rỗi việc nhất, giờ có việc cho họ làm rồi đấy! Tuy nhiên ngân sách sẽ phải bỏ ra một khoản khá lớn để xây dựng thêm trường học mới.
-Cũng được, chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn. – Hoàng đế gật đầu – Về đám người có tay nghề, ta đồng ý là phải trưng dụng họ bằng mọi giá. Ta từng tiếp xúc với họ, trong mắt họ chẳng có hoàng đế hay chính phủ, họ chỉ quan tâm một nơi để làm ăn và sinh sống. Đám người này dễ thuyết phục nhất và tốn ít công sức nhất. Còn về băng đảng… căn nguyên của mọi sự tranh cãi giữa tôi và các vị là vì băng đảng. Hiện tại tôi có vài giải pháp. Thứ nhất, chúng ta vẫn cố gắng thuyết phục những người muốn hoàn lương. Những thành phần ngoan cố có thể đưa sang phương án thứ hai: các mỏ quang tố đang thiếu nhân lực và thiếu nguồn, chúng ta có thể đưa họ tới lục địa Kim Ngân. Vừa tiện đường khai thác, vừa tiện đường tống khứ chúng. Nếu cả hai phương án trên không xong, chúng ta buộc phải đưa chúng vào nhà tù.
Một vị pháp quan ở hàng ghế thứ hai bên trái giơ tay phát biểu ý kiến. Đó là một người đàn ông với âm vực trầm đục, lời nói của ông ta ríu lại như thể chữ nghĩa ngoắc chặt vào nhau:
-Nhà tù đang quá tải, thưa ngài. Chúng ta không chỉ giữ tội phạm trong nước mà cả tội phạm ngoại bang. Thật đáng tiếc khi quá nửa số đó không phải tử tù, nếu vậy thì chúng ta có đủ chỗ chứa cho bọn “chợ rác”. Và tôi không tin hai phương án đầu tiên của ngài sẽ có hiệu quả.
Ngài đệ thập nhấp ngụm trà rồi nhún vai:
-Ông có cách gì?
-Chiến tranh cục bộ, thưa ngài. Hiện tại chúng ta đang tranh chấp với Lưu Vân quốc tại eo Tích La. Chỉ cần ngài phát lệnh tổng động viên, chúng ta sẽ đưa đám băng đảng ra ngoài mặt trận. Lúc ấy Lưu Vân quốc sẽ lo nốt phần việc còn lại .
Người phụ nữ ban nãy liền kêu lên:
-Thật điên rồ! Chiến tranh hai mươi năm trước còn chưa đủ sao? Lẽ nào ngài muốn đặt thêm bia đá thứ ba ở quảng trường?
-Chiến tranh vẫn đang xảy ra, thưa quý bà. – Người đàn ông với giọng trầm đục đáp lại – Sau ngày dựng bia đá thứ hai, chiến tranh vẫn ngấm ngầm xảy ra và càng lúc càng lớn. Lưu Vân quốc sẽ tiếp tục gây chiến vì eo Tích La và chúng ta không còn lựa chọn nào khác.
Người phụ nữ liền đứng phắt dậy, mũ trùm suýt chút nữa rơi khỏi đầu:
-Đó là kế hoạch bẩn thỉu!
Người đàn ông nọ cũng không chịu kém cạnh. Ông ta đứng lên, âm vực vốn trầm đục nay hạ xuống thật thấp, tựa một xoáy nước đen ngòm chực nuốt chửng tất cả:
-Còn kế hoạch di dân của bà sẽ làm vấy bẩn Phi Thiên, không chóng thì muộn! Bao công sức gây dựng Phi Thiên từ thời đệ thất sẽ bị đám “chợ rác” nhổ toẹt vào!
Và thế là tất cả pháp quan đứng dậy tham gia vào cuộc đấu khẩu. Có người ủng hộ kế hoạch di dân, có người đồng thuận phương án chiến tranh, có người cố gắng hòa giải, có người ngoài mặt hòa giải nhưng lời lẽ đầy kích động hòng gây thêm bất hòa. Dù đó chỉ là ảnh chiếu của họ, nhưng không khí phòng Bạch Quang bỗng chốc căng thẳng hơn bao giờ hết. Nhưng ngài đệ thập không hề can ngăn họ mà chỉ bóp trán suy nghĩ. Khi đã thông suốt, ông mới giơ tay ra hiệu im lặng. Đám pháp quan lập tức ngừng cãi vã, ai nấy về chỗ ngồi dù hơi thở của họ dưới tấm mũ trùm vẫn đầy hằn học.
-Tranh chấp ở eo Tích La là chuyện “vốn dĩ nó phải thế”. Tuy nhiên gây chiến ngay bây giờ là thiếu khôn ngoan. Dân chúng sẽ không đồng ý và chúng ta cũng không đủ lý do phát động chiến tranh. Hãy thực hiện kế hoạch di dân “chợ rác”, ta muốn một tuần sau các vị phải có báo cáo số liệu đầy đủ và chi tiết nhất có thể.
Một vị pháp quan nói:
-Thưa ngài, chúng ta có nên đợi Trần Độ quay về rồi tiếp tục bàn thảo “chợ rác”? Ông ấy là người hiểu rõ “chợ rác” nhất.
-Ta sẽ bàn bạc thêm với ông ta. Nhưng kế hoạch di dân sẽ không thay đổi. Cứ như vậy đi.
Các pháp quan liền cúi đầu, những ảnh chiếu của họ nhòa dần rồi biến mất. Không gian màu xanh dương tiêu thất, trả lại không khí tĩnh lặng vốn có của phòng Bạch Quang. Chiến tranh, chiến tranh… - ngài đệ thập bóp trán suy nghĩ. Nếu có thể loại bỏ hoàn toàn Uất Hận Thành, phát động chiến tranh không phải là cái giá quá đắt. Ngài đệ thập trước nay luôn cứng rắn trong vấn đề lãnh thổ, dư luận chẳng lấy làm lạ nếu ông đơn phương gây chiến. Nhưng ai biết cái giá sẽ đẩy lên tận đâu? Đây không phải kinh doanh, càng không phải món hàng để thương lượng. Bài học về cuộc chiến hai mươi năm trước với Lưu Vân quốc còn sờ sờ ra đó và đệ thập không muốn trải nghiệm thêm lần nào nữa.
“Chợ rác” luôn khiến hoàng đế mất ăn mất ngủ, nay lại thêm chuyện chiến tranh vô tình bị khơi ra, đệ thập càng thêm trăn trở. Tuy nhiên ông không hề né tránh mà cố gắng đối mặt với vấn đề. Ông tìm đến tách trà, hy vọng vị đắng của lá “thiết mộc” sẽ khơi thông dòng suy nghĩ đang ùn ứ trong bộ não. Nhưng mới nhấp được nửa ngụm, ông chợt nghe thấy giọng nói từ Ngai Thép vang lên:
-Thưa ngài, ông Trần Độ xin gặp.
Nghe tên Trần Độ, thần tình ngài đệ thập phấn chấn hơn nhiều. Cuối cùng thì sau một tuần mất tăm mất tích, thủ lĩnh pháp quan đã có tin tức. Bất quá tin tức kiểu gì thì đệ thập không biết, bởi Trần Độ không phải loại người dễ đoán.
Một lát sau, căn phòng Bạch Quang lại chìm trong sắc xanh dương, ảnh chiếu của Trần Độ dần hiện lên. Đó là một lão già với cái đầu hói lơ thơ tóc bạc, khuôn mặt bị thời gian đục đẽo rất nhiều, nhất là đôi mắt, nó trũng sâu và thăm thẳm như đáy vực. Lão cúi đầu trước đệ thập, bàn tay khô đét đặt lên ngực một cách trang trọng:
-Hoàng đế.
-Ông đang ở đâu vậy? – Đệ thập hỏi.
-Bình Di quốc, chúng ta có tin tốt. Đội Thổ Hành vừa bắt được Tư Ngang, gã đại diện của Mũi tên vèo vèo.
-Tốt, vậy là Bất Vọng sẽ được thả. Hãy đưa gã đó về Đại Hội Đồng càng nhanh càng tốt, ta cần Bất Vọng ở bên cạnh Lục Châu càng sớm càng tốt.
Trần Độ chắp tay sau lưng và im lặng, nhưng tia nhìn sắc lẻm của lão đã nói lên tất cả. Đệ thập đã quá quen cảnh này, ông nói:
-Lẽ nào ông có kế hoạch khác?
-Phải, thưa ngài. – Trần Độ đáp lời – Theo tôi, chuyến đi của công chúa chỉ cần Chiến Tử, Vô Phong và Thú là đủ, không nhất thiết phải cần Bất Vọng. Nhiệm vụ của Bất Vọng là phải đăng ký tạm trú ở nhà tù không trung của Đại Hội Đồng thêm một thời gian nữa.
-Tại sao? Tư Ngang có giá trị gì?
-Không phải Tư Ngang giá trị, mà chúng ta có thể đem hắn trao đổi với Đông Hoàng.
-Ông muốn thâm nhập sâu hơn vào đặc khu kinh tế Cửu Long?
Trước đây, vì truyền thống chôn cất của dòng họ, ngài đệ thập đã tìm đến bộ tộc Lạc Việt – tổ tiên người Xích Quỷ và xin xây mộ phần trên ngọn núi Hoành Sơn, đổi lại Phi Thiên sẽ giúp Xích Quỷ thoát khỏi chiến tranh. Tuy nhiên, đằng sau sự giúp đỡ là kế hoạch thao túng của Phi Thiên mà đặc khu kinh tế Cửu Long là kết quả. Trong những dòng vốn rót vào Cửu Long, riêng Phi Thiên chiếm khoảng một phần tư và kẻ nào nắm càng nhiều vốn, sức ảnh hưởng càng lớn. Nói cách khác, Cửu Long là một ngón tay trong bàn tay của Phi Thiên.
-Tôi đã nghĩ thế, thưa ngài. Nhưng tình hình bây giờ không thích hợp. – Trần Độ trả lời – Ở Cửu Long, chúng ta có lợi thế kinh tế nhưng chính trị thì không. Xích Quỷ đã can thiệp quân sự từ lâu và nếu cố gắng, chúng ta chỉ thiệt. Đó là kế hoạch lâu dài, còn hiện tại, tôi đang nhắm tới một thứ có giá trị ngay trước mắt và thật may, lợi ích của nó còn lâu hơn cả Cửu Long.
-Là gì?
-Theo tin tình báo, hiện Đông Hoàng đang làm chủ một công ty khai thác quang tố đặt tại miền tây Kim Ngân lục địa, tên là Vĩnh Hằng. Đây là một trong số ít công ty tư nhân được quyền khai thác quang tố. Chúng ta sẽ lờ đi vụ hắn chuyển hàng cho Xích Tuyết, đổi lại, hắn phải nhượng toàn bộ cổ phần cho Phi Thiên.
Trần Độ vừa nói vừa thao tác trên máy tính ảo chuyển dữ liệu về Phi Thiên. Chừng hai phút sau, từ tay vịn của Ngai Thép hiện lên bản báo cáo mô tả công ty nọ. Ngài đệ thập chăm chú đọc, ánh mắt lộ vẻ hoài nghi:
-Chủ tịch công ty này là một người tên Vĩnh Chi Niên, đâu phải Đông Hoàng?
-Là người thế mạng, thưa ngài. Vĩnh Chi Niên chỉ là một nhân vật ất ơ được Đông Hoàng đưa lên để che giấu thân phận. Cách đây mười năm, hắn mua cổ phần của công ty này, từng bước thao túng các cổ đông và trở thành chủ tịch. Công ty này sở hữu hai mỏ quang tố loại trung tầng, ước chừng khoảng ba mươi năm nữa mới cạn. Hắn bán quang tố cho mọi khách hàng, miễn là trả giá cao, nó giải thích tại sao Đông Hoàng lại giàu có như vậy.
Đệ thập nhìn vào danh sách khách hàng của công ty Vĩnh Hằng. Trong số đó có tổ chức lớn như Thánh Vực, các đế quốc như Băng Hóa hay Diệp quốc, hoặc tập đoàn chế tạo đao kiếm. Tuy nhiên, ông phát ra một điều lạ và thắc mắc ngay:
-Tại sao hắn không chuyển đổi chủ sở hữu công ty sang Xích Quỷ theo luật chuyển đổi? Như vậy Xích Quỷ sẽ nghiễm nhiên có mỏ quang tố.
Trần Độ cười nhạt:
-Đông Hoàng là một kẻ giàu có điển hình của Xích Quỷ: không bao giờ cho, chỉ có bán, mà bán phải được giá. Trong đầu óc của bọn chúng không có chỗ cho quốc gia, nơi nào có lợi, chúng sẽ đến, như Phi Thiên chúng ta là ví dụ. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu công ty đó lọt vào tay chính phủ Xích Quỷ thì nó sẽ tan tành sớm vì tham nhũng và những kẻ có đầu óc giống Đông Hoàng.
Quang tố là thứ kim loại đắt đỏ nhất, quý hiếm nhất và đương nhiên, có giá trị lớn nhất thế giới Tâm Mộng. Kim cương hay vàng bạc đứng trước nó chỉ là cỏ rác bởi quang tố có khả năng tế luyện phép thuật cho thánh sứ. Vì nó, các đế quốc trên thế giới liên tục tranh giành lẫn nhau và cũng bởi nó, Kim Ngân lục địa không bao giờ ngừng đổ máu. Một mỏ quang tố hạ tầng là tài sản cấp quốc gia, huống hồ những hai mỏ trung tầng? Nhưng có đáng khi đánh đổi chúng với sinh mạng của Lục Châu? Kim Ngân là địa ngục trần gian, nơi có thể bẻ cong ý chí của người đàn ông mạnh mẽ nhất. Trước bài toán khó, hoàng đế thêm một phen cân nhắc nặng nhẹ.
Trần Độ hiểu rõ hoàng đế đang nghĩ gì, lão tiếp tục:
-Thực sự là chúng ta đang gặp khó, thưa ngài. Phi Thiên sở hữu hai mươi mỏ quang tố ở Kim Ngân nhưng chỉ bốn mỏ thuộc loại thượng tầng, năm mỏ trung tầng, còn lại là hạ tầng. Các mỏ hạ tầng đang cạn kiệt và khoảng bảy tám năm nữa sẽ hết giá trị. Nếu chúng ta không nhanh tay, Băng Hóa quốc sẽ trở thành nước dẫn đầu về số lượng mỏ quang tố, đồng thời kho dự trữ sẽ hao hụt nhanh chóng.
-Vậy còn Bất Vọng, ông tính để hắn đăng ký tạm trú ở nhà tù không trung thật hả?
Trần Độ vừa cười vừa lắc đầu:
-Tạm trú ngắn hạn thôi, thưa ngài. Lời khai của Tư Ngang sẽ không kết tội Đông Hoàng nhưng cũng chẳng tổn hại tới Bất Vọng. Không có chứng cớ luận tội, tôi nghĩ một tháng nữa, Bất Vọng sẽ được thả.
-Nếu Đông Hoàng không đồng ý? – Đệ thập hỏi.
Lão già xương khô cười mỉm, khóe miệng vẽ thành đường nham hiểm trên bộ mặt gầy đét:
-Tôi sẽ tự mình thuyết phục và hắn – phải – đồng – ý, xin ngài yên tâm. Hắn là con buôn và nói chuyện với lũ con buôn bao giờ cũng dễ.
Quang tố, con gái. Lợi ích, gia đình. Tất cả đang tranh đấu quyết liệt trong tiềm thức của ngài đệ thập. Trong một thoáng, đôi mắt hoàng đế chợt liếc về tấm ảnh gia đình, khi ấy gia đình của ông vẫn còn đủ bốn người. Một thứ tình cảm nhỏ nhoi trỗi lên từ đáy lòng ông, nhưng rất nhanh sau đó, nó chìm xuống trước sức ép khủng khiếp từ uy quyền của lí trí – thứ lí trí sinh ra từ người mang danh “hoàng đế”. Ngài đệ thập lên tiếng:
-Vậy cứ theo ý ông.
-Cảm ơn ngài, tôi sẽ gửi tin ngay khi có kết quả.
Ảnh chiếu của Trần Độ biến mất. Căn phòng Bạch Quang rũ bỏ tấm áo khoác xanh dương, phơi bày sự sơ sài của nó dưới nắng thu vàng óng. Ngài đệ thập rời Ngai Thép và tới bên cửa sổ, đôi mắt hướng về khu công viên nằm cạnh sông Vành Đai Xanh. Bóng cây dày che khuất tầm nhìn của ông, nhưng ông có thể cảm nhận dưới những tán lá xanh mát, từng gia đình đang vui cười và tận hưởng nắng thu đẹp đẽ. Bạch Dương đệ nhất đã mong mỏi nhìn thấy một Phi Thiên như thế, còn đệ thập sẽ để niềm mong ước của đệ nhất kéo dài tới chừng nào ông còn tại vị. Nếu phải đánh đổi sự an toàn của con gái với cảnh tượng thanh bình kia, đệ thập sẽ đánh đổi.
Nhưng cứng rắn bao nhiêu, đệ thập lại buồn bấy nhiêu. Căn phòng Bạch Quang trống rỗng thế nào, cõi lòng ông vô định như vậy. Khi ngồi trên Ngai Thép, ông là hoàng đế. Khi rơi Ngai Thép, ông chỉ là một ông già gần sáu mươi tuổi.
Sáu mươi tuổi cô đơn và lạc lõng. Một thứ cảm xúc kinh khủng mà những kẻ trẻ tuổi không bao giờ thấu hiểu.
-Thưa ngài, bữa trưa đã sẵn sàng.
Tiếng gọi từ Ngai Thép kéo hoàng đế về thực tại. Ngài đệ thập định rời đi nhưng một chút suy nghĩ khiến ông dừng chân. Ông bấm một nút nhỏ trên tay vịn Ngai Thép rồi nói:
-Hỏi giùm ta Lục Thiên bận bịu gì không? Ta muốn ăn trưa với cậu ta.
-Vâng, thưa ngài.
Ngài đệ thập kiên nhẫn chờ đợi. Một phút rồi bốn phút, thời gian với hoàng đế dài đằng đẵng tựa bốn năm. Sau bốn phút, cuối cùng ông cũng có câu trả lời:
-Thưa ngài, thống lĩnh Lục Thiên đang bận. Tuy nhiên, thống lĩnh có thể gác công việc…
-Thôi, không cần, cứ nói với thống lĩnh giải quyết công việc trước.
Ăn trưa à? – Ngài đệ thập tự hỏi.
Phải, đã tới giờ ăn trưa. – Ngài tự trả lời.
Và rồi vị hoàng đế Phi Thiên rời khỏi phòng Bạch Quang để ăn trưa. Một bữa ăn chỉ có mình ông, không có ai khác. Ông bắt đầu nhớ tới ngày xưa, khi mà gia đình còn đầy đủ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.