Ngục Thánh

Chương 17: Tập kích




Oa Lạc định thần nhìn kẻ đối diện. Ngó thanh kiếm dính máu đỏ tươi, nó đoán kẻ này vừa hạ sát ai đó. Gã kia cười:
-Tao vừa giết vài đứa chỉ để gặp mày. Xin tự giới thiệu, tao tên Ngũ Diệu thuộc tổ chức Xích Tuyết.
Thằng nhóc cố gắng chèn ép nỗi sợ hãi trong lòng. Tên sát thủ thì thào:
-Tao biết rõ mày, Oa Lạc à! Mày đã thi lớp dự bị hộ vệ năm năm liền và trượt tất cả. Mày có tư chất nhưng bị loại vì họ không nhận những đứa què. Phải không?
Đôi mắt Oa Lạc thoáng động. Ngũ Diệu tiếp lời:
-Bọn tao sẽ giúp mày trở thành pháp sư, và bọn tao sẽ cho mày đôi chân. Thích chứ hả?
Thằng bé biết rõ có thể đi đứng bình thường nếu đôi chân được thay bằng cỗ máy sinh học. Nhưng hiếm khi nó suy nghĩ vấn đề này một cách nghiêm túc. Với nó, thoát khỏi chiếc xe lăn là giấc mơ xa vời hơn cả chuyện đỗ lớp dự bị hộ vệ.
Oa Lạc ra hiệu muốn nói. Ngũ Diệu thôi bịt miệng nó. Gã thu kiếm, khoanh tay đợi chờ câu trả lời. Oa Lạc hỏi:
-Không sợ tôi la hét kêu người giúp đỡ sao?
Gã sát thủ cười khẩy:
-Tao không nghĩ mày cần sự giúp đỡ của chúng. Chúng nó đang đưa mày đến chỗ chết. Chẳng có thứ gì trên đời chịu nổi sự trừng phạt của nghi lễ thanh tẩy. Mày sẽ chết!
Oa Lạc ngẫm nghĩ đôi chút rồi hỏi:
-Thế các ông làm thế nào để tiêu diệt Quỷ Vương?
-Thủ lĩnh của tao biết cách. Một sự kết hợp y học và phép thuật, khác hoàn toàn lễ thanh tẩy. Việc bòn rút linh hồn Quỷ Vương kéo dài vài tháng, đồng thời kỹ thuật y học sẽ bù đắp tổn thương do Quỷ Vương gây nên.
Thằng bé chẳng hiểu lắm lời giải thích của Ngũ Diệu. Nó từng nghe phép thuật kết hợp máy móc chứ chưa bao giờ nghe y học giao thoa phép thuật. Tạm gác mối nghi vấn ấy sang một bên, Oa Lạc hỏi tiếp:
-Tôi sẽ sống chứ?
Ngũ Diệu lắc đầu:
-Về cơ bản, trục xuất linh hồn Quỷ Vương sẽ ảnh hưởng bản thể chứa đựng nó. Nguy cơ tử vong rất cao, tao không đảm bảo mày sẽ sống.
Ngọn lửa hy vọng mong manh trong lòng Oa Lạc phụt tắt. Tuyệt vọng, hy vọng rồi lại tuyệt vọng – chuỗi cảm xúc như dây thừng siết chặt cổ thằng bé, nó nghẹn ngào:
-Thế thì nói làm gì…
-Giấc mơ không phải muốn là được. Nó là một con đường dài. Mày đã đi hết đường chưa? Làm cái gì đó còn hơn ngồi yên một chỗ!
Oa Lạc phân vân. Từng giây từng phút đè nặng suy nghĩ của thằng nhóc. Nó tốn thời gian đi theo giấc mơ trở thành hộ vệ thánh sứ mà hoài công vô ích. Thế giới này đã ruồng bỏ nó, dìm giấc mơ của nó xuống vũng lầy tuyệt vọng tăm tối. Xích Tuyết là cái neo cuối cùng nó có thể bám lấy. Nhưng Oa Lạc thừa hiểu nếu đi theo Xích Tuyết, nó sẽ không bao giờ được làm hộ vệ thánh sứ. Trong trường hợp may mắn sống sót, nó phải trốn tránh xã hội suốt phần đời còn lại.
Nhưng giấc mơ là một con đường dài và không hề bằng phẳng. Oa Lạc tin mình chưa đi hết đường. Nó tin tuổi mười bảy không phải lúc để chết.
Nó muốn mơ lần nữa.
-Chúng ta thoát khỏi đây bằng cách nào? – Thằng nhóc lên tiếng.
Ngũ Diệu cười hềnh hệch. Gã lôi ra năm quả cầu kim loại màu bạc to vừa lòng bàn tay, trên bề mặt mỗi quả có nhiều lỗ nhỏ. Gã ném chúng lên không trung rồi nhanh chóng niệm chú ngữ, từ các lỗ bắn ra vô số sợi kim loại mỏng dính liên kết nhau tạo thành tấm lưới dày chắn ngang căn phòng. Oa Lạc biết Ngũ Diệu đang sử dụng Kim niệm – thứ phép thuật tương tự Hỏa niệm nhưng khác biệt ở chỗ nó điều khiển “kim loại”.
-Biết Kim niệm chứ? – Ngũ Diệu hỏi Oa Lạc.
-Một chút!
-Tốt! Hãy dùng các chú ngữ cơ bản duy trì tấm lá chắn này! Nhưng trước tiên mày cần uống thuốc!
Thằng nhóc làm theo lời gã. Khi viên thuốc trôi xuống dạ dày, nó cảm giác cơ thể vừa tiếp nạp một nguồn sinh khí mới: từng thớ thịt nở căng, huyết mạch ào ào tuôn chảy. Oa Lạc thế chỗ Ngũ Diệu và thi triển Kim niệm. Những sợi dây kim loại lập tức vươn tới cuốn chặt quanh bàn tay thằng nhóc, nội lực theo đó tuôn chảy vào tấm lưới. Phép thuật cấp cao cỡ này tiêu tốn rất nhiều nội lực nhưng Oa Lạc không quan tâm. Thằng nhóc tự tin rằng nó dư sức dùng Kim niệm thêm vài tiếng nữa. Ngũ Diệu mỉm cười đắc thắng, mọi chuyện diễn ra như gã dự liệu.
Cùng lúc ấy công chúa và Vô Phong vẫn không hề biết chuyện gì đang xảy ra; chỉ tới khi ngài Tây Minh cùng Nghiêm Thu đột ngột xuất hiện phía cuối hành lang, họ mới nhận ra có sự chẳng lành. Đại thánh sứ hét lớn:
-Vào phòng, nhanh lên!
Tên tóc đỏ vội vàng mở cửa nhưng nhận ra nó bị khóa trong. Hắn dồn sức lên vai húc thẳng cánh cửa. Cửa bật bản lề đổ rầm trên mặt đất. Mọi người ập đến và đụng ngay tấm lưới kim loại bao phủ căn phòng như mạng nhện khổng lồ. Thấy đại thánh sứ, Oa Lạc biến sắc mặt song vẫn tiếp tục duy trì phép thuật. Ngài Tây Minh chốc lát đã hiểu ra mọi chuyện, ông nói:
-Ngừng lại đi, Oa Lạc! Cậu đang gây ra sai lầm đấy!
Tinh thần Oa Lạc thoáng dao động, những sợi dây kim loại trên tay nó rung rinh chực rớt xuống. Ngũ Diệu lập tức gằn giọng:
-Đừng nghe lão già, nhóc! Lão ta đang lừa dối mày!
-Hãy suy nghĩ kỹ, Oa Lạc! – Tây Minh cướp lời – Tên đó vừa giết người! Hắn giết tất cả nhân viên y tế!
Mọi lý luận thiện ác đã vô nghĩa với Oa Lạc, bây giờ nó chỉ quan tâm đến sự sống như bao kẻ sắp chết khác. Thằng nhóc siết chặt đôi tay và niệm chú ngữ, những sợi kim loại cuốn chặt nhau, tấm lưới ngày càng dày hơn. Thực sự Tây Minh thừa sức phá tan phép phòng thủ Kim niệm nhưng ông không thể làm vậy bởi Oa Lạc sẽ bị tổn thương. Kế hoạch của Ngũ Diệu đã thành công khi gã đưa thằng nhóc ra làm lá chắn sống. Làm thế nào đây? – Tây Minh tự hỏi. Ông cảm thấy mình quá già để đối phó những tình huống cân não thế này.
Bên ngoài sở cảnh vệ, vài chiếc phi thuyền lạ xuất hiện. Những cảnh binh đi tuần trông thấy nó liền nói vào loa phóng thanh:
-Đây là sở cảnh vệ! Yêu cầu tàu lạ giảm tốc độ!
Bỏ qua lời cảnh báo, những con tàu vẫn tiếp tục xông tới. Cảnh binh hét lớn:
-Dừng lại, nếu không chúng tôi sẽ bắn!
Người đe dọa chưa kịp bắn thì kẻ bị đe dọa đã tấn công trước. Từ hai bên sườn các phi thuyền phóng ra những quả tên lửa hạng nhẹ vào tầng giữa trụ sở. Tiếng nổ khủng khiếp vang lên, khối lửa khổng lồ thổi bay từng bức tường ngăn cách giữa các phòng, toàn bộ tòa nhà rung bần bật, lớp cửa kính ngoài vỡ vụn rơi rào rào. Sức ép vụ nổ khoan thủng một cái lỗ rộng hoác chính giữa tòa nhà. Đội phi thuyền lao qua lỗ thủng, nó mở cửa thả một toán người mặc đồ rằn ri đen trắng được trang bị súng ống đầy đủ. Cuộc tập kích của Xích Tuyết đã bắt đầu.
Ngay lúc ấy đội đặc nhiệm Vinh Môn vừa đến nơi. Đám Xích Tuyết giương súng bắn tới tấp, đội đặc nhiệm vội ẩn nấp sau đống đổ nát rồi lập tức bắn trả. Bóng tối loang loáng những tia lửa; đạn bay xoáy nát đám gạch ngổn ngang, xuyên thủng từng cơ thể phập phồng máu nóng. Và đó mới chỉ là khúc dạo đầu nho nhỏ của cuộc chiến khốc liệt.
Đội đặc nhiệm chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập. Họ nhổm đầu lên và thấy một bóng người to lớn đang rầm rập chạy tới, người chỉ huy hét lớn:
-Bắn nó!
Hàng chục khẩu súng đồng loạt nã đạn vào mục tiêu, vỏ đạn rơi như mưa, không gian đầy ắp tiếng nổ liên hồi. Song trước sự ngỡ ngàng của đội đặc nhiệm, kẻ to lớn phăm phăm tiến bước mặc bão đạn găm chi chít thân thể. Gã nhún người nhảy tới đoạn tung cú đấm thẳng ngực một người lính Vinh Môn, cánh tay cuồn cuộn cơ bắp lún sâu đập vỡ lồng ngực bẻ đôi xương cột sống, anh ta văng vào tường chết ngay tại chỗ. Đội đặc nhiệm tiếp tục bắn nhưng kẻ cao to kia chẳng hề hấn gì. Gã điên cuồng lao đi, đôi tay khổng lồ như cần cẩu gạt phăng mọi chướng ngại. Đám lính Vinh Môn định đuổi theo nhưng đám lâu la Xích Tuyết đã chặn đường ngăn cản họ.
Bóng dáng kẻ cao lớn dần hiện rõ dưới ánh đèn đỏ báo động ở hành lang tầng sáu. Gã có thân hình quá khổ tựa xe thiết giáp hạng nặng, từng khối cơ bắp cuồn cuộn chi chít lỗ đạn, máu từ lỗ thủng nhỉ ra thấm ướt quần áo. Tuy nhiên gã chẳng để tâm vết thương mà chỉ dáo dác tìm kiếm thứ gì đó. Máy bộ đàm trên vai gã vang giọng nói của Ngũ Diệu:
-Tới chưa, Phổ Thành?
-Sắp tới rồi!
Phổ Thành bất chợt dừng chân. Gã co người gồng mình khiến cơ bắp nổi gân chằng chịt, những lỗ thủng rỉ máu co rút ép ra hàng chục viên đạn còn bốc khói. Sau khi đẩy hết đạn khỏi cơ thể, Phổ Thành nghiến răng vận sức đấm mặt sàn, hai cánh tay thép nguội thay phiên nhau giã nền gạch như máy đóng cọc. Lớp gạch ngoài nứt toác, từng mảng dầm thép oằn cong trước lực đấm khủng khiếp của gã. Âm thanh chấn động lan xuống tầng dưới và nơi đó không đâu khác chính là phòng bệnh của Oa Lạc.
Nhìn trần nhà đang lún dần, Tây Minh hiểu ngay sự việc, ông vội vã khuyên nhủ Oa Lạc:
-Nghĩ lại đi, cậu bé! Đừng hủy hoại cuộc đời mình!
-Chính các người mới hủy hoại đời tôi! – Thằng bé gầm lớn.
Ngài đại thánh sứ và công chúa nhìn nhau. Hai người bỗng lao tới rồi đặt tay lên tấm lưới, bàn tay họ tí tách nổ những luồng điện xanh trắng. Kim loại dẫn điện rất nhanh nên toàn thân Oa Lạc lập tức tê cứng. Bộ não thằng bé mất đi nhận thức, đôi mắt nó lờ mờ vô số hình ảnh quá khứ mơ hồ. Tây Minh và Lục Châu đã giảm cường độ dòng điện đủ để khống chế thằng nhóc. Nhận thấy tình hình bất lợi, Ngũ Diệu hét:
-Mày từ bỏ dễ dàng thế sao, Oa Lạc? Mày quên giấc mơ dang dở à?
Chốn sâu thẳm bên trong Oa Lạc vọng tiếng hét của Ngũ Diệu. Cái gì là giấc mơ?
Giấc mơ là một con đường dài chất đầy ước vọng dang dở.
Oa Lạc không muốn sự dang dở.
Thằng nhóc bừng tỉnh sau cơn sốc điện. Nó run rẩy chắp tay niệm chú ngữ, tấm lưới kim loại đột ngột dày đặc như tự động sản sinh. Tây Minh biết rõ thằng nhóc đang sử dụng sức mạnh của Quỷ Vương, nếu không kịp thời ngăn chặn, nó sẽ trở thành Quỷ Vương thật. Cực chẳng đã, ngài đại thánh sứ niệm chú ngữ tăng cường độ điện thế khiến cơ thể Oa Lạc co giật dữ dội. Lục Châu hoảng hốt:
-Thầy, thằng bé chết mất!
-Sợ nó không chết nổi kia! – Tây Minh lắc đầu.
Khuôn mặt Oa Lạc không còn huyết sắc nhưng đôi mắt vằn máu. Thằng nhóc cắn răng niệm thuật, tấm lưới xập xòe điện bao trùm căn phòng như mạng nhện. Đôi mắt nó giờ chỉ có mục tiêu hoàn thành ước nguyện dang dở. Vô Phong hét:
-Mẹ kiếp thằng ranh! Mày hết muốn làm hộ vệ thánh sứ à? Mày đang phản bội chính mình đấy!
-Im đi! – Oa Lạc đốp lại – Đời tôi không giống ông!
Nội lực của thằng nhóc bùng phát mạnh mẽ tuôn vào tấm lưới ngăn cản dòng điện. Dòng điện bị ứ đọng sinh quá tải, sau phát nổ ngay trước mặt Tây Minh và Lục Châu. Hai người văng về phía sau, đầu óc choáng váng khôn tả. Tấm lưới kim loại tiếp tục tích điện, những tia sét nóng bỏng phóng lung tung phá hoại căn phòng. Sức mạnh Quỷ Vương của thằng nhóc vô tình bẻ cong dòng điện, dòng sét đổi hướng nhằm thẳng Lục Châu. Cô gái hoảng sợ định thoái lui nhưng toàn thân tê rần chạy không nổi. Nàng chẳng thể làm gì ngoài việc gọi tên người nàng mong chờ nhất thời khắc này.
“Chiến Tử, cứu tôi!”.
Một người lao đến kéo Lục Châu trở ra đúng lúc chùm sét đánh tới. Bức tường sau lưng nàng hứng trọn luồng điện nóng cả ngàn độ, tiếng nổ xé màng nhĩ vang động khắp tầng năm. Lục Châu ngẩng đầu nhìn người vừa cứu mình, cõi lòng thầm cảm ơn mẹ Vạn Thế nghe thấy lời cầu khẩn của nàng. Chiến Tử đã đến.
Gương mặt Chiến Tử ám đầy khói bụi. Ngay khi Xích Tuyết bắt đầu tập kích, y chạy một mạch đến đây nhưng vấp phải đám lâu la chặn đường. Chiến Tử bất đắc dĩ phải tốn thời gian giải quyết bọn chúng, dù vậy y vẫn kịp thời bảo vệ công chúa.
-Chạy! Nhanh lên! – Tây Minh nói.
Sức nóng từ nguồn điện tăng cao vùn vụt đốt cháy vạn vật, không gian ngập trong biển lửa, đám người đại thánh sứ vội vã rời khỏi căn phòng. Oa Lạc đã mất ý thức và nguồn năng lượng Quỷ Vương giải phóng càng nhiều. Sớm biết tình huống này sẽ xảy ra nên Ngũ Diệu đã chuẩn bị trước. Gã đặt một chiếc vòng lên cổ thằng bé; chiếc vòng lập tức siết cổ, dây đai bật ra các mũi kim tiêm bơm thuốc gây mê. Oa Lạc tối sầm mặt mũi rồi đổ gục xuống sàn. Tiêm thuốc gây mê trong tình trạng sử dụng phép thuật là rất nguy hiểm nhưng Ngũ Diệu không còn cách nào khác.
Trần nhà vỡ tung sau hàng chục cú đấm của Phổ Thành, gạch thép lở nát rơi rào rào. Gã to lớn thò tay kéo cả Ngũ Diệu và Oa Lạc lên trên. Phổ Thành vác thằng bé chạy đi, Ngũ Diệu theo sát phía sau bọc hậu. Bóng dáng hai gã Xích Tuyết dần mất hút sau màn ánh đèn hành lang nhập nhòa. Trong lúc đó tiếng súng nổ vẫn vang động khắp sở cảnh vệ.
Ngài Tây Minh trở vào phòng xem xét tình hình. Ông nghía qua lỗ thủng ở trần nhà rồi nói:
-Nghiêm Thu vừa thông báo bọn tấn công là Xích Tuyết. Chắc chúng đang lên tầng bảy… Phải có ai đó chặn chúng lại!
-Tôi vừa gọi Tiểu Hồ và Hỏa Nghi! Hai người họ đang ở tầng bảy! – Chiến Tử trả lời.
-Tốt! Cậu trợ giúp họ luôn đi! Ba người chúng ta sẽ đi vòng đánh bọn Xích Tuyết từ phía sau.
Chiến Tử nhíu mày:
-Tôi phải bảo vệ công chúa, thưa ngài.
Đại thánh sứ chỉ vào Vô Phong:
-Một mình cậu ta là được!
Chiến Tử nhìn tên tóc đỏ bằng ánh mắt dò xét, gã tiếp lời:
-Tôi không tin hắn. Kẻ hèn nhát như hắn sao có thể bảo vệ công chúa?
Vô Phong nóng bừng mặt trước lời lẽ chua cay của Chiến Tử. Dù rất xấu hổ nhưng tên tóc đỏ phải thừa nhận Chiến Tử nói đúng, hắn chẳng phản ứng gì khi thấy Lục Châu gặp nguy hiểm. Thậm chí lúc Oa Lạc mất kiểm soát sức mạnh, chính hắn chuồn ra ngoài trước tiên mà không cần ngài Tây Minh cảnh báo. Cuộc sống chợ rác dạy Vô Phong trân trọng mạng sống, có điều hắn đã áp dụng bài học quá đà.
Tuy vậy ngài đại thánh sứ tỏ ra tin tưởng Vô Phong, ông nói:
-Lính mới ra trận đều thế cả. Cho cậu ta thêm cơ hội nữa.
Chiến Tử miễn cưỡng nghe lời ngài Tây Minh. Y cúi đầu trước công chúa và nhanh chóng rời khỏi hành lang, ánh mắt sắc lạnh không ngừng đe dọa Vô Phong. Tên tóc đỏ nín thở không dám đối mặt với đôi mắt ấy. Hắn cảm giác chỉ cần tỏ chút thái độ bất mãn, Chiến Tử sẽ nghiền nát hắn.
Chiến Tử đi rồi, ngài đại thánh sứ dặn dò:
-Chúng ta phải lên tầng bảy, ta đi trước, hai người theo sau. Bảo vệ Lục Châu tốt nhé, tóc đỏ!
Bốn người nhanh chóng tản ra. Lục Châu lướt qua Vô Phong rồi lạnh nhạt rời đi, hình ảnh của hắn trong mắt nàng đã xấu đi rất nhiều. Tên tóc đỏ vừa lẽo đẽo chạy theo vừa nghĩ cách gỡ gạc nỗi nhục nhã ban nãy. Chắc còn mỗi nước đem thân làm bia đỡ đạn thôi! – Hắn tự nhủ.

Hành lang tầng bảy trong chốc lát biến thành bãi chiến trường. Đạn bay tứ tung khoan thủng tường, gạch vụn rơi lả tả bám đầy sàn. Ngũ Diệu cùng Phổ Thành đang vấp phải sự kháng cự quyết liệt của Hỏa Nghi và Tiểu Hồ, mặc dù có sự yểm trợ từ đám tay chân nhưng hai gã vẫn không thể tiến thêm bước nào. Hỏa Nghi đã sắp đặt vô số thuốc nổ trên đường khiến nhiều gã Xích Tuyết bị tan nát xương thịt hoặc bị thổi bay bộ phận cơ thể.
Hỏa Nghi nép người sau tường né đạn, dưới chân hắn là một đống vỏ kim loại nóng hôi hổi chưa kịp nguội. Tiểu Hồ ngồi kế bên và theo dõi hành lang bằng máy chiếu ba chiều kết nối tín hiệu với một máy quay nhỏ xíu đặt trên trần nhà. Nhờ vậy cô gái có thể theo dõi toàn bộ cuộc chiến, đồng thời chỉ điểm khi cần thiết.
-Hai mục tiêu, một trái một phải, cách đây hai mươi bước chân! – Tiểu Hồ thông báo.
Hỏa Nghi giương súng chĩa tâm ngắm thẳng mục tiêu mà bóp cò. Đạn bay xuyên yết hầu, hai đối tượng lập tức đổ rạp. Bọn Ngũ Diệu liền điên cuồng bắn trả, tia lửa nhập nhằng đan xéo cắt nát không gian. Hỏa Nghi vội thụt đầu vào, vôi vữa bụi bặm vương vãi khắp mặt. Hắn làu bàu chửi rủa:
-Tổ sư, tí nữa là đầu văng hết “đậu phụ”!
-Cầm cự được bao lâu nữa? – Tiểu Hồ hỏi.
-Một phút, sắp hết đạn rồi!
Phía bên kia, Ngũ Diệu đang tìm cách giải quyết vấn đề. Tình thế hiện tại không cho phép gã sử dụng Oa Lạc làm lá chắn như trước. Hành lang chất đầy cạm bẫy, không cẩn thận thằng nhóc sẽ tan xác bởi thuốc nổ trong khi mục tiêu của gã là giữ nó sống sót. Ngũ Diệu sợ rằng dây dưa thêm nữa thì lão đại thánh sứ sẽ đuổi kịp. Gã ra lệnh cho đám tay chân:
-Mấy người yểm trợ hộ tôi!
Bọn Xích Tuyết theo lệnh gã đồng loạt nổ súng. Ngũ Diệu tận dụng ngay cơ hội, gã đâm kiếm xuống sàn sau niệm chú ngữ. Hành lang tầng bảy bỗng rung lắc dữ dội, chiếc máy quay trên trần nhà rớt xuống đất vỡ tan tành. Lời niệm vừa dứt, hàng trăm lưỡi kiếm xé toạc nền nhà chui lên, những khối thuốc nổ của Hỏa Nghi bị kéo khỏi mặt đất và trở thành vô dụng. Kiếm đua nhau mọc thẳng hàng chạy dọc khắp hành lang. Hỏa Nghi cuồng cuồng lui vào, lưỡi kiếm đâm sượt ống quần cắt một đường sắc lẹm, hắn vừa nhìn quần vừa run:
-Chút nữa là có món thịt sốt cà chua!
Rừng kiếm rút xuống, bọn Xích Tuyết ồ ạt xông lên. Máy quay đã vỡ nên Tiểu Hồ không thể xác định vị trí hay số lượng quân địch. Không còn cách nào khác, Tiểu Hồ và Hỏa Nghi chuẩn bị vũ khí sẵn sàng một phen sống mái.
Chiến Tử đột nhiên xuất hiện phía cuối hành lang. Y lao thẳng đến quân địch, tay kéo lê một thanh đao lớn màu đen kịt. Lưỡi đao tuôn chảy dòng nội lực kết thành lớp lá chắn mỏng. Bọn Xích Tuyết bắn tới tấp nhưng đạn vừa gặp lá chắn liền bật ra hết. Chiến Tử thuận đà vung đao kẻ đường thẳng tắp xẻ đôi đối phương . Những kẻ còn lại chưa kịp phản ứng, đường đao thứ hai đã tới, khối kim loại nặng nề phá nát xương sống, cắt đôi từng mảnh cơ thể. Đao buốt giá ướt sũng máu nóng, gương mặt kẻ cầm đao vẫn lạnh tanh như nước đá. Trong chớp mắt bọn lâu la Xích Tuyết bị giết sạch, hành lang ngập máu bốc mùi tanh nồng nặc.
Biết gặp phải đối thủ khó xơi, Ngũ Diệu bèn dốc toàn lực ứng chiến. Gã niệm chú ngữ, thanh kiếm chợt phóng dài lưỡi phi thẳng về phía trước như rắn mổ. Chiến Tử ngả người né tránh, kim loại sắc bén sượt vai áo. Lưỡi kiếm bất thình lình đổi hướng quay ngược trở lại, y liền dựng đao thẳng đứng che chắn. Mũi kiếm đâm mặt đao, kim loại cọ sát nhau tóe lửa. Chiến Tử phỏng đoán kẻ thù là một kiếm thuật sư cực kỳ thông thạo Kim niệm.
Phía sau bọn Xích Tuyết bỗng vang dội tiếng sấm nổ. Những luồng sét sáng rực từ Tây Minh và Lục Châu liên tục đánh bay bọn lâu la cản đường. Thấy vậy, Ngũ Diệu vỗ vai Thổ Hành:
-Chạy đi! Ta sẽ bọc hậu!
Phổ Thành lao đến với những bước chân rầm rập rung chuyển mặt đất. Chiến Tử rút đao bổ xuống không chút do dự. Gã to lớn nghiêng vai để lộ thằng bé Oa Lạc. Chiến Tử giật mình vội nới lỏng tay, lưỡi đao nặng nề chệch đi gang tấc cắm ngập nền đất. Ngay lập tức y bị cánh tay thép nguội của Phổ Thành đánh bay vào tường. Phổ Thành phăm phăm chạy, Tiểu Hồ và Hỏa Nghi buộc phải tránh đường; hai người họ không dám tấn công vì sợ gây tổn thương cho Oa Lạc. Bóng dáng gã to lớn cùng thằng nhóc dần mất hút trên cầu thang dẫn lên tầng tám.
Chiến Tử gắng định thần sau cú đánh trời giáng. Ngũ Diệu nhân cơ hội định tấn công nhưng Tiểu Hồ đã kịp thời ngăn chặn. Đôi song kiếm của cô gái nghiến xuống thanh kiếm của Ngũ Diệu, kim loại nghiến kim loại tạo ra thanh âm điếc tai. Hỏa Nghi kéo Chiến Tử trở dậy rồi hỏi:
-Đã gãy cái xương nào chưa, ông anh?
Chiến Tử lắc đầu:
-Tôi ổn. Cậu trợ giúp Tiểu Hồ, tôi đuổi theo Oa Lạc.
Nói xong y vác đao chạy lên tầng tám. Hỏa Nghi dám chắc chỉ có phép lạ mới cứu nổi Phổ Thành bởi xưa nay chưa bao giờ Chiến Tử để xổng con mồi.
Nhóm đại thánh sứ chạy ngang qua Tiểu Hồ. Cô gái nghiến mạnh đôi song kiếm đè nén Ngũ Diệu, đoạn nói:
-Mọi người đi đi, tôi và Hỏa Nghi sẽ lo gã này!
Ba người Tây Minh, Lục Châu và Vô Phong làm theo lời cô gái. Ngũ Diệu ngỡ tưởng phải một mình chống năm. Gã thở phào đoạn cười:
-Mày sai lầm rồi đấy!
Ngũ Diệu gạt phăng song kiếm của đối phương rồi lập tức tấn công. Thế trận giữa hai kiếm thuật sư đang diễn biến một chiều. Ngũ Diệu hoàn toàn áp đảo Tiểu Hồ. Bằng năng lực kéo dài của thanh kiếm, gã liên tục dồn cô gái vào thế hạ phong. Kiếm của Tiểu Hồ không sở hữu năng lực như thế nên cô gái bị mất ưu thế khoảng cách.
Ngũ Diệu niệm chú ngữ. Trong nháy mắt, trăm lưỡi kiếm từ trong các bức tường phóng ra bức Tiểu Hồ thoái lui. Cô gái nhảy lùi nhanh như sóc, gương mặt lấm tấm mồ hôi. Nàng biết đối phương là kiếm thuật sư sử dụng Kim niệm nhưng không biết loại kiếm gã đang dùng. Chính điều này khiến nàng không có cái nhìn đầy đủ về khả năng của Ngũ Diệu.
-Cậu biết kiếm của gã này không, Nghi? – Tiểu Hồ hỏi.
Hỏa Nghi liếc qua rồi nói nhanh như súng bắn:
-Kiếm hiệu “mãng xà”, nguồn gốc Lưu Vân quốc, mã số P-6357 thuộc thế hệ thứ sáu, chất liệu hợp kim siêu kéo dãn, bộ chuyển hóa nội lực hạng trung, sản xuất hạn chế, chuyên dành cho kiếm thuật sư thông thạo Kim niệm. Ưu điểm siêu co dãn, nhược điểm lực đánh yếu do độ đàn hồi cao.
Tiểu Hồ khẩn trương phân tích thông tin, so sánh sự mạnh yếu giữa mình và đối thủ và tương phản phép thuật. Cô gái bắt đầu mường tượng ra kế hoạch tác chiến thích hợp. Nhưng không chỉ riêng Tiểu Hồ biết tính toán. Phía bên kia, Ngũ Diệu cũng đang lập kế hoạch chiến đấu. Đôi mắt vàng khè của gã âm thầm đánh giá song kiếm của đối thủ:
“Kiếm hiệu “cáo lửa”, nguồn gốc gia tộc họ Hỏa, ký hiệu FF-792 thuộc thế hệ thứ bảy, làm bằng hợp kim chịu nhiệt, bộ chuyển hóa nội lực siêu tốc, hàng đặc chủng, chuyên dành cho kiếm thuật sư thông thạo Hỏa niệm. Rất sắc bén, dẫn nội lực rất nhanh nhưng thời gian duy trì phép thuật ngắn.”
Hai hộ vệ thánh sứ bàn bạc ít phút, ánh mắt họ vẫn không ngừng quan sát Ngũ Diệu. Lát sau Hỏa Nghi lên tầng tám truy đuổi Phổ Thành còn Tiểu Hồ ở lại một mình. Ngũ Diệu cười:
-Tự tin nhỉ bé con? Mày nghĩ mình mày đủ sức đấu lại tao?
Tiểu Hồ cười tươi:
-Khinh thường phụ nữ là nguyên nhân của mọi thất bại!
Ngũ Diệu không đáp. Âm thanh dần vãn, thoảng qua đâu đây là tiếng vôi vữa lóc róc rơi, tiếng mồ hôi rịn qua lỗ chân lông cùng hơi thở nhẹ bẫng. Sự im lặng như con quái vật chậm rãi bò xuống đè nén hành lang tầng bảy. Không gian ngột ngạt khiến từng mạch máu trong cơ thể nở căng. Nó thôi thúc người ta phải làm cái gì đó để thoát khỏi trạng thái căng thẳng tột độ này.
Tiểu Hồ nhún người vút đi như tên bắn. Ngũ Diệu niệm chú ngữ, rừng kiếm phá tung mặt đất đâm thẳng đến; cô gái đảo chân né tránh, song kiếm ngùn ngụt lửa cháy. Gã niệm phép thuật lần hai, một rừng kiếm khác chui lên ngăn cản Tiểu Hồ. Cô gái xoay thân, đôi chân lao lên chạy trên tường tường lấy đà rồi bắn thẳng về phía trước. Khoảng cách còn xa nhưng Ngũ Diệu không vận dụng phép thuật mà vội thu kiếm phòng thủ.
“Cáo lửa” đâm xuống như đôi răng nanh đóng sập hàm làm thanh “mãng xà” oằn cong. Rát mặt trước ngọn lửa nóng hừng hực, Ngũ Diệu bèn thoái lui. Tiểu Hồ niệm chú ngữ tay vung kiếm, làn lửa bỗng hóa khổng lồ quét dọc không gian. Ngũ Diệu cúi người, hơi nóng tràn qua đỉnh đầu thấu tận óc làm gã choáng váng. Cô gái thừa cơ truy kích, lưỡi kiếm rực lửa kéo một đường bỏng rát rạch ngang cánh tay địch thủ. Ngũ Diệu cắn răng vung kiếm, thanh “mãng xà” kéo dài lưỡi quật tới nhưng Tiểu Hồ đã lùi bước. Ngũ Diệu ôm cánh tay đầy máu. Trong khoảnh khắc cuối cùng gã cũng kịp ngả người nên vết chém không chạm phần yếu hại.
Tiểu Hồ xoay chuyển tình thế nhờ sự khác biệt của bộ chuyển hóa nội lực trong mỗi thanh kiếm. Nàng để ý thanh “mãng xà” cần năm giây để phát động phép thuật. Nàng dựa vào đó tính quãng đường, thời gian chạy và suy ra Ngũ Diệu chỉ có thể sử dụng Kim niệm hai lần. “Cáo lửa” tuy thua kém tầm xa nhưng vượt trội “mãng xà” phần cận chiến bởi khả năng phát động phép thuật liên tục nhờ bộ chuyển hóa siêu tốc. Ngũ Diệu cười nhạt:
-Bé con thông minh đấy chứ?
Cô gái chỉ tay:
-Ta thông minh hơn ngươi, mạnh hơn ngươi nhiều.
Cánh tay Ngũ Diệu chảy máu mỗi lúc một nhiều, da thịt phồng rộp tím ngắt; sức mạnh Hỏa niệm đang phát tác trong người gã. Lưỡi kiếm của Tiểu Hồ luôn chứa Hỏa niệm và gây ảnh thưởng nội thể thông qua vết thương. Ngũ Diệu tự trách đã đánh giá đối thủ quá thấp.
Tiểu Hồ niệm chú ngữ, ngọn lửa trên song kiếm tăng nhiệt rồi chuyển sang màu xanh. Ngũ Diệu hiểu rằng gã sẽ không dễ dàng thoát khỏi chỗ này.
Cùng lúc ấy ở hàng lang tầng tám, Chiến Tử đã thấy Phổ Thành. Y tăng tốc đuổi theo, lưỡi đao đen kịt kéo trên nền đất rít những tiếng chói tai lạnh lẽo. Biết khó tránh khỏi một cuộc chiến tay đôi, Phổ Thành bèn dừng lại, đặt Oa Lạc xuống cho đỡ vướng tay chân. Tình thế lúc này không cho phép gã sử dụng thằng nhóc làm lá chắn như trước.
Chiến Tử nhấc bổng thanh đao quét vòng cung, Phổ Thành giương tay chống đỡ. Thanh đao nặng nề cắm ngập da thịt nhưng không thể chặt đứt cánh tay. Kim loại cứa xương kèn kẹt như bị vướng, Chiến Tử không thể rút đao. Phổ Thành hét lớn:
-Chết đi!
Cánh tay kia của gã bổ xuống. Chiến Tử lách người rút đao đoạn tung cú đấm, cánh tay y dường như quá nhỏ bé so với tấm thân bồ tượng của địch thủ. Nhưng điều đó không đồng nghĩa là lực đấm nhỏ. Cú đấm lao thẳng mặt Phổ Thành với sức mạnh của một thanh búa tạ. Phổ Thành văng đi, thân thể hộ pháp húc đổ bức tường hành lang; gã nằm giữa đống gạch lổn nhổn, bao lần gắng gượng đứng dậy mà không nổi.
Chiến Tử nhặt lại vũ khí. Y chợt nhận ra cánh tay Phổ Thành không hề chảy máu dù vết thương rất sâu, thậm chí gã chẳng có vẻ đau đớn. Sự tình quái lạ thế này y mới gặp lần đầu.
Một tiếng cười khe khẽ vọng đến tai Chiến Tử. Y quay về phía sau và thấy một kẻ đang đứng chắn trước Oa Lạc. Gã khoác trên mình chiếc áo liền quần bó sát cơ thể, một nửa màu đen, nửa kia kẻ ca rô xiên chéo hình bình hành đen trắng. Khuôn mặt gã ẩn khuất sau chiếc mặt nạ trắng được tô vẽ những hoa văn sóng lượn một cách diêm dúa cầu kỳ. Gã cúi người duyên dáng rồi cất giọng nhừa nhựa:
-Nhảy cùng ta nhé?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.