Ngục Thánh

Chương 133: Đàn ông đứng thẳng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày 27 tháng 12 năm 7517, hai tiểu đoàn thuộc Liên Minh Phương Bắc đến chiến trường rồi nhanh chóng tiếp quản những khu mỏ quang tố được chia theo thỏa thuận. Gần như ngay lập tức, ba đại đội của Khối Ngũ Giác cũng có mặt tại vùng mỏ nhằm xác lập lợi ích ký trên hiệp ước. Mang tiếng liên quân nhưng hai bên chẳng tìm được tiếng nói chung trong việc đẩy lui bọn phiến loạn mà mạnh ai giữ phần người ấy.
Liên quân xuất hiện, quân đội Tuyệt Tưởng nhanh chóng rút lui và mang theo nhiều xe hàng chất đầy quang tố gân xanh – chúng sẽ giúp tiểu quốc xây dựng cuộc sống mới trên dải đất chết. Nhưng người Tuyệt Tưởng phải trả giá đắt. Dưới cánh cổng phía bắc, từng tốp lính trở về trong mùi tanh của máu, của vết thương chưa lành miệng, của xác chết nằm la liệt trên thùng xe cơ giới. Họ mất quá nửa Thủ Lĩnh cùng năm Thống Lĩnh, nhiều đội bị xóa sổ hoàn toàn, số thương binh đông gấp nhiều lần người lành lặn. Từ đầu tháng trước, dù không nhận viện trợ do Tuyệt Tưởng Thành dồn hết lực lượng bảo vệ Ngọn Xám song họ vẫn bảo vệ, tái chiếm rồi cầm cự vùng mỏ đến tận bây giờ. Từng câu từng chữ trong bản hiệp ước với Phi Thiên hay thỏa thuận với Băng Hóa thấm đẫm máu thịt những con người này. 
Cùng ngày, quân Tuyệt Tưởng rời trung tâm thành phố rồi rút về khu tị nạn phía bắc. Kẻ địch bên kia chiến tuyến không làm khó mà để họ ra đi trong yên bình. Ở trại tị nạn, công tác quân y tiến hành khẩn trương, binh lính bị thương cùng nhiều khí tài cần thiết nhanh chóng được chuyển lên thăng vân tàu. Nhưng tốn thời gian nhất là chuyện mai táng. Nghĩa trang quân nhân Tuyệt Tưởng Thành nằm bên kia rẻo Mạn Đà song vì thời gian ít ỏi, người ta phải mai táng ngay bên này dải núi, cạnh những vựa đồng măng man. Hàng chục hố chôn tập thể đào xuống mảnh đất cát, hàng trăm tử sĩ xếp chồng lên nhau. Để nhận diện tên tuổi, người ta lục thẻ bài hay đồ dùng cá nhân của xác chết trước lúc mai táng, nếu không có thì cắt khóa tóc(*). Nhưng việc xác định chỉ tương đối phần nào, quá nhiều người lính vô danh mãi mãi nằm yên dưới sa mạc. 
Quá khứ tăm tối, tương lai mịt mù, nhưng ít nhất là chiến tranh đã kết thúc với binh lính Tuyệt Tưởng. 
Một nửa quân đội rời đi, tới lượt chính phủ và thành phần quý tộc khởi hành. Hoàng cung dần vãn bóng người, từng ban công vắng lặng, từng mái điện rủ mưa bạc rỏ vai những con người bước vào hành trình tha hương bất tận. Niềm nuối tiếc nối chân nhau băng qua những đoạn hành lang với hàng cột trụ không đế dát bạc, băng qua sảnh chính rồi tiếp đó là vô số ánh mắt đau buồn trông về ngai vàng. Sẽ chẳng còn vị tân vương nào ngồi ở đó hát bài ca “Hoa Tuyệt Tưởng” trong ngày đăng quang, sẽ chẳng còn bóng áo trắng ngự lâm thay phiên đi tuần. Sẽ chẳng còn ông vua Tuyệt Tưởng Thành nào nữa. Tất cả từ nay trở thành ký ức trong tâm thức người tha hương.
Người Tuyệt Tưởng ra đi gần hết nhưng nhà vua vẫn ở lại. 
Những ngày cuối năm, Đấu Thánh ngồi trên nóc nhà quận Đông Chinh Kiếm, hút chiếc điếu lớn nhả khói đỏ cam mà người cha từng dùng, lặng lẽ nhìn hoàng cung dần bị xâm chiếm dưới bước chân Chó Hoang. Đứng từ dưới ngó lên gã vua trẻ, tâm trạng Vô Phong mông lung khó tả. Hắn hiểu bản tính cố chấp, cảm thông cho sự kiêu căng ngạo mạn nhưng không thể nhìn thấu lựa chọn kết cục của Đấu Thánh. Gã vua trẻ làm tất cả vì tương lai tiểu quốc nhưng cuối cùng lại từ bỏ nó. Vô Phong không hiểu. 
Công việc quân đội nhiều vô kể, Vô Phong phải xắn tay phụ giúp. Một ngày nọ, hắn nghỉ mệt dưới chân rẻo Mạn Đà và lục tìm bao thuốc, khổ nỗi bao nhẵn trơn không còn một điếu. Những ngày này lương thực trong thành gần cạn, thuốc lá trở thành món đồ giá trị, tên tóc đỏ hỏi khắp nơi mà chỉ nhận được những cái lắc đầu. Đương chán chường, hắn bỗng thấy đại thánh sứ Tây Minh chìa tay cùng bao thuốc mới cứng. Tên tóc đỏ mừng húm, cảm ơn rối rít:
-May quá, cảm ơn ngài! Cứ tưởng hết!
-Quà của một gã buôn lậu tên Bì Mỏ Nhôm, mấy thùng liền! – Tây Minh chỉ vào bao thuốc – Gã không lấy tiền, bảo đó là dịch vụ khuyến mãi. Trà chứ? 
Đại thánh sứ đưa Vô Phong cốc trà thiết mộc, tên tóc đỏ nhận lấy rồi tận hưởng chút thư giãn ít ỏi. Trong khói thuốc, hắn ngửa mặt ngắm nhìn khoảng trời Kim Ngân lất phất mưa bạc đóng khung trong hai cạnh viền là rẻo Mạn Đà và bức tường thành cao hai trăm mét, gió vỗ ì oạp dưới chân xô bụi cát tràn qua đồng măng man rực sắc xanh lam cùng những ngôi mộ lớn cắm Hoa Sa Tấu. Giữa cảnh tượng đó, tên tóc đỏ thấy mình lọt thỏm, chẳng khác nào nét chấm màu nhỏ nhoi trên một bức tranh rộng lớn trải dài khắp hai chân trời. Năm tháng cuối cùng sắp hết nhưng Tuyệt Tưởng Thành vẫn hùng vĩ như thuở huy hoàng nhất. Vô Phong chợt hỏi:
-Sau vụ này ngài sẽ tiếp tục giúp đỡ người Tuyệt Tưởng chứ, đại thánh sứ?
-Chưa chắc. – Tây Minh đáp – Có lẽ ta cần nghỉ ngơi một thời gian, chăm sóc Liệt Trúc rồi mới tính chuyện giúp đỡ họ. Nhưng đấy là khi ta còn sống mà rời khỏi đây, mà chuyện này coi bộ khó!
Đại thánh sứ cười khanh khách. Nghĩ mình nghe nhầm, Vô Phong nhíu mày:
-Xin lỗi, tôi không hiểu ý ngài?!
-Ta chưa nói cho Lục Châu và Tiểu Hồ, hai đứa nó sẽ nổi khùng mất! Giữ mồm giữ miệng nhé! – Tây Minh liếc mắt cảnh báo Vô Phong – Nếu ta không quay về, nhờ cậu chăm sóc cả hai. Ta từng nói thời gian sắp tới, Lục Châu sẽ rất cô đơn, nhớ chứ(**)? Nhưng cũng đừng quên Tiểu Hồ, con bé tính cách thế nào, chắc cậu rõ hơn ta. Còn Liệt Trúc, chăm sóc con bé cho tốt. Bắt cậu ôm đồm nhiều như vậy thật không phải. Nhưng cố gắng giúp ta, tóc đỏ!
-Ngài ở lại? – Vô Phong nhăn mặt – Chẳng phải ngài đã hết trách nhiệm? Tại sao ngài ở lại? Vì Đấu Thánh? 
Đại thánh sứ rít một chặp, khói thuốc tàn nhanh theo gió sa mạc:
-Ta đã hứa với Đấu Nhân bảo vệ các con của ông ta. Ta đã không thể bảo vệ Hoàng Tử Cát, vậy nên ta sẽ bảo vệ Đấu Thánh. Ta hứa chiến đấu cho Tuyệt Tưởng Thành đến ngày cuối cùng, cho đức tin và giáo điều của Vạn Thế. Ta phải giữ lời. 
-Tôi không hiểu?! Tại sao ngài làm thế? Có gì sai khi sống tiếp? Chết là hết, còn sống còn làm được nhiều việc, ngài biết điều đó mà?
Tây Minh im lặng, ánh mắt già nua nhẩn nha trên những cánh đồng măng man dập dềnh gió sa mạc. Trông trời chiều chạng vạng đắp nắng tàn lên từng thửa đồng, đại thánh sứ mỉm cười như đứa trẻ bắt gặp điều mới lạ. Vô Phong nhận ra sau nửa năm chiến tranh, đại thánh sứ già đi rất nhiều nhưng nụ cười vẫn tươi tỉnh bình thản như thuở hắn mới gặp ông. Được một lúc, đại thánh sứ cất lời:
-Trước ngày trở thành thánh sứ, ta luôn tâm niệm phải sống đúng với những điều mà Vạn Thế chỉ dạy, khá giống Lục Châu bây giờ. Đã bao giờ cậu khó chịu với tính nết “sách vở” của con bé chưa? Rồi hả? Khì! – Tây Minh cười – Một thời gian dài, ta cũng giống nó. Nhưng khi đến Thánh Vực, chiến đấu với nhiều kẻ thù, trở thành đại thánh sứ, rồi chuyện Dạ Bích… Liệt Giả… ta mất niềm tin vào Vạn Thế. Ta nhận ra mấy thứ giáo điều không làm con người hiểu nhau hơn mà chỉ tổ gây xích mích. Một số người cũng mất niềm tin như ta, thậm chí quay sang phản bội như Phương Tưởng. Vì khủng hoảng tâm lý, có lúc ta tính nghỉ quách!
Vô Phong gật gù đoạn hỏi:
-Vậy ngài vượt qua thế nào? 
-Như cậu hay nhà vua Đấu Thánh đã làm: bước đi trong bóng tối. Ta lần mò, chạm tay, cố gắng thấu hiểu giá trị hay cách suy nghĩ tân thời. Ta muốn tự thay đổi. Khổ nỗi ta đã già và không đủ trẻ để tiếp thu điều mới mẻ. Đôi mắt này, gương mặt này, cơ thể này, tinh thần này… mọi thứ của ta hình thành từ những giá trị cũ kỹ. Nói cách khác, ta vĩnh viễn mắc kẹt ở thời đại cũ. Nhưng thay vì phủ định, ta tiếp tục sống với những thứ làm nên con người mình, tiếp tục tin giáo điều Vạn Thế theo chiều hướng khác. Ta rời Thánh Vực, giúp đỡ nhiều quốc gia giành độc lập, hỗ trợ họ xây dựng cuộc sống mới, dạy họ tiếp tục tin tưởng Vạn Thế nhưng không mù quáng. Ta tìm thấy lý do đi tiếp, tìm được lý do sống tiếp. Tất nhiên mọi sự không phải lúc nào cũng suôn sẻ, ở vài nơi ta bị mang tiếng xấu là háo danh hoặc phục vụ chính trị cho Phi Thiên, cậu hiểu đấy…
-Vì thế gia đình mới từ mặt ngài, gọi ngài là “lão già gàn dở”(***)?! – Vô Phong tiếp lời.
-Ồ, cậu còn nhớ sao? Đúng thế! – Tây Minh cười – Đó là cái giá khi đi tìm thế giới riêng, đi tìm con người mình. 
Tên tóc đỏ gật đầu rồi châm điếu thuốc mới. Thay vì ngắm đồng măng man đượm màu lam ngọc như Tây Minh, hắn lại trông những ngôi mộ tập thể cắm hàng trăm thanh Hoa Sa Tấu. Mưa bạc năm này qua năm khác sẽ vùi lấp mộ và chẳng ai nhớ đến đám tử sĩ dưới mồ. Tên tóc đỏ quay sang hỏi:
-Ngài ở lại vì muốn tìm thế giới của mình, con người mình?
Tây Minh lúc lắc đầu:
-Đại khái vậy. Những giá trị cũ bảo ta phải theo nhà vua đến ngày cuối cùng. Đã bao giờ cậu tự hỏi “ta là ai” chưa? Cậu nghĩ mình là người thế nào? Tốt, xấu, hèn nhát, dũng cảm? Cá nhân ta chưa trả lời được, ta muốn tìm câu trả lời. Ta cũng như cậu, như nhiều người khác: đều vật lộn trong bóng tối để tìm chính mình. Chúng ta kỳ thực giống nhau, chẳng khác biệt gì hết. Trước lúc chết, chúng ta vẫn phải chiến đấu để trả lời câu hỏi “ta là ai”.
-Nhưng ngài có nhất thiết phải tìm chính mình theo cách này không? Đợi chờ ngài là cái chết!
-Cậu nên chấp nhận rằng thế giới tồn tại những con người như thế. – Tây Minh trả lời – Họ vĩnh viễn mắc kẹt ở quá khứ và tương lai không chào đón họ. Nếu không thể đưa họ đến thời đại mới, hãy để họ sống trọn vẹn cho thời đại cũ. Cậu chắc chắn không hiểu nhưng có thể cảm thông cho họ không? 
Vô Phong ngẫm nghĩ hồi lâu. Như đã thông thiểu, hắn nhăn răng cười sau châm hộ ngài đại thánh sứ điếu thuốc mới. Đôi mắt tên tóc đỏ chuyển hướng từ đống nấm mồ sang đồng măng man. Mưa bạc phất phơ, đồng xiêu xiêu gió thổi sắc xanh lam lẫn cát bụi cằn cỗi, thổi cả ký ức về tòa thành trường tồn qua năm nghìn năm. Vô Phong buột miệng bâng quơ:
-Có thật trước khi chết, chúng ta sẽ biết mình là ai không, đại thánh sứ?
Tây Minh vuốt râu, ngẫm nghĩ ít phút rồi đáp:
-Cậu đã nghe câu chuyện con quạ và mặt trời chưa?
-Nó như thế nào? 
-Chuyện kể một ngày kia, ba loài đại bàng, ưng và quạ thách đố nhau bay đến mặt trời. Chim ưng lập tức cất cánh, nghĩ rằng mình bay nhanh nhất nên sẽ đến đích trước; nhưng đường quá dài, nó dần mỏi cánh và rơi xuống đất, không động đậy chút nào nữa, cuối cùng chết dưới ánh mặt trời. Đại bàng cất cánh ngay sau đó, nghĩ rằng mình bay cao nhất, có thể lựa gió đi xa hơn; nó bay trên mây đầy kiêu hãnh nhưng đường quá dài, nó cũng mỏi cánh, rơi thẳng xuống đất và chết ngay tức khắc. Con quạ thì khác, nó nhìn mặt trời ngày này qua ngày khác, mãi một tháng sau mới cất cánh. Con quạ bay chậm, chẳng xé gió như chim ưng, con quạ bay thấp, không kiêu hãnh như đại bàng. Nhưng nó bay không ngừng nghỉ. Tới khi quá mỏi, con quạ đáp xuống đất và nghỉ ngơi, sau lại bay, cứ tiếp tục như vậy. Tới khi ánh nắng thiêu trụi lông vũ, nó bước trên đất bằng hai chân. Tới khi gãy chân, nó tiếp tục dùng mỏ lê xác đến gần mặt trời. Cuối cùng nó bị mặt trời đốt cháy, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian. Con quạ bay xa nhất nhưng nhận hình phạt thảm khốc nhất. 
Vô Phong im lặng. Đại thánh sứ nhấp ngụm trà sau tiếp lời:
-Đó là chuyện cổ ở Thánh Vực, dạy rằng con người phải biết lượng sức trước điều không tưởng, và con người mãi mãi không thể chống lại thánh thần. Nhưng sau này ta nghĩ khác… chắc cậu nghĩ giống ta, nhỉ? Cậu từng gặp nhiều con quạ như thế, đúng không? 
Tên tóc đỏ ngoái đầu nhìn quận Đông Chinh Kiếm qua cổng thành bắc. Hắn bật cười vì nhớ ra bản tính loài quạ vốn thù dai và cố chấp.

Ngày 29, từng đợt người Tuyệt Tưởng lên thăng vân tàu đến khu tập kết, hầu hết là người già hoặc mất khả năng lao động. Vô Phong có dịp gặp lại bác sĩ Liêu Hóa (Chu Thịnh) cùng giáo sư Y Man. Hỏi han một hồi, tên tóc đỏ mới vỡ lẽ hai ông già đã mắc kẹt ở trận tử thủ quận Tây Chinh Kiếm nhưng may mắn sống sót. Giáo sư Y Man không còn nơi nào để đi, ông sẽ thành đối tượng bị săn đuổi nếu quay lại Băng Thổ. Tên tóc đỏ bèn nhờ Mi Kha giúp đỡ, cô ả hứa sẽ tìm nơi trú chân an toàn cho giáo sư. 
Trưa cùng ngày, giữa dòng thăng vân tàu rời đi bỗng xuất hiện hai chiếc chở người quay lại tiểu quốc. Tất cả đều là lính Tuyệt Tưởng từ khối bộ binh chủ lực hoặc quân thủ vệ, có tám Thủ Lĩnh và ba vị Thống Lĩnh, tổng cộng hơn hai trăm người. Thông tin Đấu Thánh ở lại đã lan đến khu tập kết, những người này quay lại vì muốn chiến đấu bên nhà vua dù biết rõ trước mắt là cửa tử. Trong số ấy có nhiều người mà Vô Phong quen biết như người vệ quân lớn tuổi Tẩu Già. Tên tóc đỏ hỏi lý do chiến đấu, Tẩu Già đáp:
-Đức vua (Đấu Thánh) muốn giữ gìn phẩm giá, tôi cần giúp ngài. Ngài cho con cháu tôi cuộc sống mới dù khó khăn nhưng không chiến tranh, vì thế tôi phải giúp ngài. Tôi đã trung thành với vua Đấu Nhân và Hoàng Tử Cát, thế nên tôi sẽ trung thành với ngài. 
Tẩu Già cao tuổi lại sống quá lâu trong năm tháng cũ nên Vô Phong phần nào hiểu ông ta. Nhưng ngay cả người trẻ tuổi như Hạ Cư cũng trở về tiểu quốc để chiến đấu. Tên tóc đỏ thắc mắc, cnh chàng vệ quân gãi tóc sồn sột, cười tươi:
-Tại sao á? Vì tôi cần làm điều gì đó cho đức vua! Tôi đã tin ngài (Đấu Thánh) làm vua và ngài thực sự xứng đáng làm vua. Nhưng đợt hội nghị, tôi không dám lên tiếng bảo vệ ngài mà chỉ im lặng. Tôi thật hèn nhát! Vậy nên tôi đến đây để chuộc lỗi. Vậy tôi mới thoải mái, chứ bỏ đi khó chịu lắm!
-Tôi nhớ cậu chưa kết hôn? – Vô Phong nhíu mày – Bỏ phí cuộc đời vậy sao?
Hạ Cư quay đầu khoe lọn tóc với chiếc khóa bạc:
-Tôi làm chồng được một tuần rồi! Tôi ngỏ ý, cô ấy gật đầu cái rụp! Nhưng tôi không chắc cô ấy có thai hay không. Cái khu tập kết đó chật chội lắm, chỗ riêng tư thì ít, phải tận dụng mọi lúc mọi nơi thôi!
Tên tóc đỏ cười sằng sặc rồi mời anh chàng vệ quân điếu thuốc. Hạ Cư hỏi:
-Tối nay cậu đi cùng nhóm công chúa Lục Châu hả? Cảm ơn vì đã bảo vệ nhà vua suốt thời gian qua, cậu là thủ lĩnh tuyệt vời nhất mà chúng tôi từng biết! Đáng tiếc, cậu không phải người Tuyệt Tưởng Thành. Hẹn gặp lại!
Vô Phong gật đầu nhưng kỳ thực lúc ấy hắn chưa có quyết định cụ thể. Như con quạ phân vân trước hành trình vươn tới mặt trời, hắn không biết nên ra đi hay ở lại. 
Tầm chiều, toàn bộ Bán Dạ Giáo Đoàn rời thành phố, công ty đánh thuê hết trách nhiệm. Tối cùng ngày, nhóm công chúa Lục Châu cùng nhóm thánh sứ Thôn Tàng cũng khởi hành. Lục Châu lo lắng vì đại thánh sứ nói rằng sẽ đi sau, lòng dự cảm xấu về người thầy – người cha. Công chúa càng lo lắng bấn loạn vì Vô Phong mãi chẳng thấy đâu, nhưng rồi tâm tình nàng dịu đi khi tên tóc đỏ xuất hiện trên boong tàu. Vô Phong nhe răng cười đoạn đưa nàng chai nước. Đang mệt sẵn, công chúa tu một hơi hết nửa chai, giọng trách móc:
-Anh làm gì lâu thế? Tôi lo quá!
-Nhiều việc, giờ mới xong! – Vô Phong cười – Cô nên nghỉ ngơi, công chúa à. Về đến Phi Thiên, cứ ngủ thoải mái, kệ mẹ mọi thứ!
Lục Châu thúc tay vào sườn hắn rồi nói:
-Tôi không ngủ được, mấy hôm nay tôi liên tục gặp ác mộng. Mà bên chính phủ nói tôi cần sắp xếp chuyện vận động tranh cử sớm, không hiểu sao họ thúc giục vậy nữa? 
Công chúa bóp trán, hai mí mắt ríu rịu buồn ngủ. Tên tóc đỏ thở dài:
-Đừng ép mình quá, công chúa. Nếu không thể làm nữ hoàng, hãy làm Phó Tổng Lãnh thật tốt. Đợi kỳ thi kế tiếp, cô sẽ trở thành Tổng Lãnh thật sự. 
Lục Châu toan nói điều gì bỗng ngừng lại. Nàng nhìn chai nước, giọng lạc đi:
-Anh làm gì vậy, Phong? Cái này… anh làm gì thế…
Tên tóc đỏ vội đưa tay đỡ công chúa trước khi nàng đổ quỵ, liều thuốc mê mà hắn lấy từ chỗ Mi Kha hiệu quả ngay tức thì. Phiền rằng công chúa uống hết nửa chai, xem chừng hai ngày nữa mới tỉnh. Được một lúc, Hỏa Nghi từ dưới tàu bước lên thông báo đã giải quyết xong Tiểu Hồ. Nhưng Tiểu Hồ không dễ bị lừa phỉnh, vậy nên Hỏa Nghi phải dùng biện pháp mạnh là dùng súng chích điện sau đấy trói chặt cô nàng. Hỏa Nghi lắc đầu:
-Cậu giết tôi rồi, ông bạn. Về đến Phi Thiên, con thú dữ sẽ xé xác tôi! Mà cậu chắc mình đang làm gì đấy chứ? 
Vô Phong gật đầu dứt khoát. Trước đấy hắn đã dặn dò mọi chuyện cho Hỏa Nghi, dự trù cả trường hợp xấu nhất. Tần ngần một lúc, Hỏa Nghi bỗng ôm chặt tên tóc đỏ rồi vỗ lưng hắn thùm thụp:
-Cậu phải về, tóc đỏ! Nghĩ cho Tiểu Hồ, nghĩ cho mọi người! Dù thế nào, cậu cũng phải về!
Vô Phong gật đầu. Lát sau, hắn nhìn chiếc thăng vân tàu đưa nhóm công chúa rời khỏi Tuyệt Tưởng Thành. Và nếu không nhầm, hắn còn thấy Bất Vọng ở trên boong đang theo dõi mình. Đợi con tàu khuất hẳn vào màn đêm, hắn trở lại khu tị nạn phía bắc để gặp gỡ ông già đánh xe Đa Đạp Lỗ. Cuộc chiến khắc nghiệt nhưng Đạp Lỗ vẫn sống sót, ông già ở lại phụ giúp quân đội và sẽ đi chuyến tị nạn cuối cùng vào ngày 31. Tên tóc đỏ nhờ rèn một thanh Hoa Sa Tấu, ông già vui vẻ làm ngay(****). Đêm ấy, hai người cùng uống những ly rượu Xa Xác Đồng cay xé cổ, cùng nói về những câu chuyện trong tháng ngày rong ruổi khắp lục địa của Đạp Lỗ. 
Đêm ấy cả Tuyệt Tưởng Thành chỉ còn một lò rèn đỏ lửa nhưng tiếng búa vang xa át gió sa mạc, ngay đám Chó Hoang cũng loáng thoáng nghe được. Đêm ấy không nhiều tiếng nói tiếng cười. Không gian im lặng, cả thế giới im lặng chờ đợi thanh Hoa Sa Tấu cuối cùng của thời đại cũ thành hình. 
Đám binh lính nhận tin Vô Phong ở lại chiến đấu cho nhà vua. Sáng hôm sau, năm trăm con người Tuyệt Tưởng trình diện trước tên tóc đỏ. Họ gồm người trẻ, người già, người mới nhập ngũ chưa lâu, người đã lão luyện chiến trường, tám Thủ Lĩnh và ba Thống Lĩnh. Tất cả cúi lưng thật thấp, dang tay thật rộng rồi gọi Vô Phong hai chữ “thủ lĩnh” theo nghi thức trang trọng nhất. Tên tóc đỏ khó xử song cuối cùng cũng đáp lại.
Người Tuyệt Tưởng xưa nay vẫn cố chấp như thế. 

Ngày 31 tháng 12 năm 7517 trên Tuyệt Tưởng Thành, mưa bạc rít mạnh, hoa Tuyệt Tưởng rực rỡ vô cùng. Bầu trời tiểu quốc phủ sắc trắng tinh khôi đẹp đẽ như thể tuyết miền cực bắc vừa tràn tới xứ sở sa mạc. Sáng hôm đó, những người Tuyệt Tưởng cuối cùng lên thăng vân tàu bao gồm vợ con Hoàng Tử Cát. Cô công chúa nhỏ Dã Thố khóc suốt mấy ngày nay, đôi mắt lúc nào cũng ngấn đỏ. Vừa thấy nhà vua bước đến, Dã Thố mếu máo:
-Tại sao chú không đi cùng…? Tại sao chú không đi với mọi người? Cháu ghét chú!
Đấu Thánh bật cười:
-Ghét? Chỉ ghét thôi à? Ghét thì chưa đủ đâu, bé con! Cháu phải căm thù ta, phải tức giận ta, hãy nhớ rằng vì ta mà cha cháu phải chết! Đừng giận dữ suông mà hãy hành động, nhớ lấy!
Nói rồi gã đặt thanh Mộng Đoạn Ca vào tay công chúa nhỏ. Mã tấu nặng đè nặng hai tay Dã Thố nhưng gã vua trẻ cấm ai giúp đỡ con bé kể cả công nương Tha Xuân. Gã cũng mang tới ngoại giới cước cùng hai quả trứng xạ ưng vùi trong giỏ cát. Con quái vật không trung của vua Đấu Nhân đã lành vết thương, đôi xạ ưng của Hoàng Tử Cát trước lúc chết theo chủ vẫn kịp để lại thế hệ mới. Đấu thánh trao tất cả cho cháu gái đoạn cúi lưng dặn dò:
-Ta chỉ giúp được đến vậy, trở thành nữ hoàng hay không là do bé con. Nhưng nếu được, hãy trở thành nữ hoàng vĩ đại Hoàng Tử Cát, hơn vua Đấu Nhân, hơn bất cứ thằng đàn ông Tuyệt Tưởng nào, được chứ? 
Công chúa nhỏ gật gật, đôi mắt ứa nước ngước nhìn Đấu Thánh. Con bé chờ đợi một cái ôm hoặc cái xoa đầu thân tình nhưng Đấu Thánh không làm. Dã Thố òa khóc song chẳng thể lay chuyển gã. Giờ phút cuối cùng, gã vẫn đối xử với mình và với người khác theo cách khắc nghiệt nhất.
Khi đoàn tị nạn rời đi, nhà vua lại ngồi một mình trên nóc nhà quận Đông Chinh Kiếm, lặng lẽ nhìn bóng quân phương nam dần tràn ngập tòa thành. Nhưng ngày cuối cùng đó, nhà vua không cô độc quá lâu bởi Vô Phong cũng tới. Thấy tên tóc đỏ giơ tay chào trả, Đấu Thánh miễn cưỡng cúi đầu, dáng điệu hơi thiếu tự nhiên. Hai người ngồi cạnh nhau, chia sẻ chút rượu Xa Xác Đồng cuối cùng mà tên tóc đỏ xin từ ông già Đạp Lỗ. Nhiều ngày cùng nhau vào sinh ra tử nhưng Vô Phong và Đấu Thánh chưa một lần nói chuyện tử tế. Khổ nỗi đàn ông vốn tệ hại nhất phần mở đầu câu chuyện, thành thử không khí im lặng một cách kỳ cục. Trước mắt họ, Tuyệt Tưởng Thành rực rỡ hơn bao giờ hết, hoa bay khắp nơi và không bao giờ rơi xuống đất, chừng sẽ theo gió đến tận cùng thế giới. 
-Đã bao giờ hoa Tuyệt Tưởng nở như vậy chưa? – Vô Phong chợt hỏi.
Đấu Thánh ậm ờ hồi lâu rồi nhún vai:
-Hai lần, một lần khi đế chế Tuyệt Tưởng thành lập, một lần vào thời phi cơ giới. Nghe nói hoa bay sang tận Thượng Cổ, sách vở nói vậy, tôi không rõ lắm! 
-Hoa này vốn ở sa mạc à?
-Phải. Truyền thuyết nói Thạch Thánh Hoang Hỏa, ông tổ Tuyệt Tưởng Thành vốn là hậu nhân của những người sống sót từ thời Năm Đế Chế Cổ Đại, ông ấy tha hương đến đây và bắt gặp loài hoa này. Ông ấy đặt tên nó là Tuyệt Tưởng, tiếng cổ là “Iuen Sjyng”, nghĩa là “không còn giấc mơ nữa”(*****). Thạch Thánh Hoang Hỏa chọn mảnh đất này làm nơi dừng chân cuối cùng, hoặc sống ở đây hoặc chết ở đây. Chữ “Tuyệt Tưởng” có ý nghĩa như thế. 
Vô Phong hỏi:
-Hoặc sống ở đây, hoặc chết ở đây. Vậy đó là lý do ông bạn ở lại…?
Đấu Thánh gật gù:
-Tôi đã lớn lên với niềm tin đó rồi mắc kẹt trong chính nó. Suy cho cùng, tôi chỉ là thằng đàn ông Tuyệt Tưởng. Đàn ông Tuyệt Tưởng để tóc dài, râu quai nón, bảo thủ, cố chấp và kiêu hãnh. Đàn ông Tuyệt Tưởng không biết quỳ gối. Đàn ông Tuyệt Tưởng đứng thẳng. Tôi đã quỳ mọp trước kẻ thù, tôi cần giành lại danh dự cho mình. 
-Về khoản nào chứ râu tóc thì ông bạn tóc ngắn, mặt nhẵn thín láng trơn á! Không giống lắm!
Đấu Thánh bật cười. Hai người cụng ly, thở khà vì thứ rượu cay xé cổ. Tên tóc đỏ tiếp lời:
-Có nhất thiết phải lạnh lùng với Dã Thố như vậy không? Dù gì công chúa còn quá nhỏ!
Nhà vua ngửa mặt bầu trời đoạn nói:
-Con bé cần biết sự cô độc và học cách bước đi trong bóng tối. Tôi không tin lắm những thứ gọi là tình bạn, lý tưởng đẹp đẽ hay mấy thứ cao xa mà người đời thường ca ngợi. Trong bóng tối, vạn vật đồng đẳng. Tình bạn nào khi chỉ còn mình ta? Lý tưởng nào khi chính ta chẳng thấy rõ bản thân mình? Tôi tin rằng chỉ có tự đứng dậy, tự bước đi, chiến đấu vì chính mình, chiến đấu vì niềm vinh quang bản thân mới là cách tốt nhất. 
-Sợ rằng nó sẽ trở thành ích kỷ. – Vô Phong tặc lưỡi. 
-Phải, có thể nó sẽ trở thành ích kỷ, mọi thứ đều có giá. Nhưng tôi tin nếu đủ mạnh mẽ bước trong bóng tối, ta sẽ tìm thấy bàn tay người khác, sẽ tìm thấy nhiều người lạc lối như mình. Nếu đủ mạnh mẽ bước trong bóng tối, ta sẽ không gục ngã khi cả thế giới quay lưng với mình và đủ can đảm nói rằng “còn nhiều điều để sống, để chiến đấu”. 
Nhớ lại ngày Đấu Thánh đến bệnh viện thăm mình, tên tóc đỏ cúi đầu cảm ơn. Hắn mời nhà vua điếu thuốc rồi hỏi:
-Chiến tranh đã kết thúc, tại sao ông bạn ở lại? Vì phẩm giá? Liệu nó cần thiết không?
Gã vua trẻ rít một hơi dài, đôi mắt lang thang giữa dòng hoa Tuyệt Tưởng lênh dênh sóng lượn giữa bầu trời. Gã nói:
-Tôi đi nhiều nơi, nghe người ta sỉ nhục Kim Ngân vô số lần. Họ nói người Kim Ngân vô học, dã man, trộm cướp, thiếu phẩm hạnh. Tôi trở nên bực tức, giận dữ với chính người dân lục địa này và gọi họ là đám “tầm thường”. Nhưng tôi nhận ra ở bất cứ đâu, họ vẫn cầu nguyện Vạn Thế năm lần một ngày, vẫn hát bài ca Hoa Tuyệt Tưởng. Thực tế, tâm khảm họ vẫn khắc sâu phẩm giá lưu truyền thời xa xưa. Đáng tiếc là suốt kỷ nguyên hiện đại, chẳng ai dám đứng dậy cho những giá trị đó. Vì quên phẩm giá, người ta dễ dàng đánh tráo khái niệm. Vì quên phẩm giá, người ta sẵn sàng dung túng những việc sai trái, cho rằng sự sai trái là chuẩn mực mới. Tôi nghĩ mình nên làm điều gì đấy. Tôi muốn người Tuyệt Tưởng không được quên truyền thống, bởi chính thứ cũ kỹ sẽ chỉ lối cho họ trên mảnh đất mới. Tôi muốn người Kim Ngân nhớ lại phẩm giá, mỗi người phải chiến đấu cho mình thay vì trông đợi kẻ khác mang lại hòa bình. 
-Liệu rằng người ta hiểu cho cậu không? Tại sao phải chiến đấu vì kẻ xa lạ như thế? 
-Vì tôi và những người xa lạ đó sống chung lục địa, cùng là con cháu của đế chế Tuyệt Tưởng. Chúng ta, dù là những kẻ xa lạ nhất vẫn có mối liên kết mơ hồ nào đấy!
Lắng nghe một hồi, Vô Phong mỉm cười. Hắn không hoàn toàn hiểu lời Đấu Thánh, hiểu thế giới người khác là chuyện bất khả. Nhưng hắn cảm thông và không chút hối hận khi quyết định ở lại. Đấu Thánh thở dài:
-Vả lại tôi là gã vua tồi đẩy cả tiểu quốc vào cảnh tha hương. Thạch Thánh Hoang Hỏa, tổ tiên họ Hoang Vệ sẽ không tha thứ cho tôi. Tôi cần ở lại để đón nhận sự trừng phạt. Giá như anh trai tôi còn sống… anh ấy giỏi thương lượng, biết đâu sẽ tìm được giải pháp khác thay vì làm dân chúng đau đớn thế này. Tôi luôn ghen tỵ vì anh được chỉ định làm vua. Nhưng thực tế là anh làm vua tốt hơn tôi, anh vĩ đại hơn tôi… 
-Cậu vẫn nhớ Hoàng Tử Cát?
Đấu Thánh không đáp, bàn tay rờ mái tóc cố diễn lại cái cách anh trai thường vò đầu mình. Vô Phong bỗng cười:
-Chẳng có sự trừng phạt nào đâu, ông bạn! Hoàng Tử Cát nói cậu nhìn xa hơn bất cứ ai, anh ấy bảo tôi phải tin tưởng cậu bằng bất cứ giá nào. Anh ấy kể cho tôi chuyện đức vua Đấu Nhân đặt tên cho cậu. “Đấu Thánh” không phải cái tên bị nguyền rủa, ngài Đấu Nhân đặt cái tên ấy vì mong cậu làm được nhiều điều lớn lao hơn cả thánh thần. Ngài Đấu Nhân và Hoàng Tử Cát luôn tin tưởng như vậy. 
Đấu Thánh gật gật. Gã ho sặc sụa khói, đôi mắt đỏ hoe. Vô Phong đưa ly rượu, gã ngửa cổ nốc hết rồi hỏi:
-Thứ lỗi vì luôn gây sự, nhưng có thể cho tôi biết cậu sống vì điều gì không? 
Tên tóc đỏ gãi gãi cằm:
-Tôi không hiểu mấy thứ vinh quang phẩm giá. Nó nhức đầu lắm! Trước nay tôi chỉ muốn đi thật nhiều nơi, nếu được, tôi muốn đi khắp thế giới Tâm Mộng. 
-Để lắng nghe nhiều câu chuyện, phải không?
-Phải, nhưng không chỉ có thế. Nếu được, tôi muốn đi thật nhiều nơi, gặp gỡ thật nhiều con người và lắng nghe thật nhiều câu chuyện. Sau đó tôi sẽ kể cho người khác những điều được nghe được thấy, có lẽ người ta chẳng hiểu thế giới của nhau nhưng có thể thông cảm cho nhau nhiều hơn.
Đấu Thánh bật cười:
-Nếu thoát khỏi vụ này, cậu định kể cho người ta thế nào về tôi? Một nhà vua kiêu căng ngạo mạn, tóc ngắn, mặt láng trơn nhẵn thín, luôn ảo tưởng bản thân và… TTBT? t*ng trùng Bất Tài hả?
Tên tóc đỏ nhăn răng tếu táo. Rít hơi thuốc dài, hắn nói:
-Phải, tôi sẽ kể như vậy. Nhưng tôi cũng kể cho họ rằng đó là vị vua vĩ đại nhất mà Tuyệt Tưởng Thành từng có, vị vua dám làm điều mà tất cả đều sợ hãi! Tôi sẽ kể trong giờ phút cuối cùng của Tuyệt Tưởng Thành, vị vua ấy đã kiêu hãnh thế nào!
Đấu Thánh lắc đầu cười. Im lặng hồi lâu, gã hỏi tiếp:
-Nhưng cuộc chiến sắp tới không nhiều cơ hội sống sót. Tại sao cậu ở lại? 
-Tôi đơn giản lắm! Không nhiêu khê mấy thứ phẩm giá như cậu! – Vô Phong cười – Tại sao à? Vì cậu là đức vua của tôi, là thủ lĩnh của tôi. Quan trọng hơn, cậu là bạn tôi. 
Nói rồi tên tóc đỏ chìa bao thuốc nhưng Đấu Thánh không nhận. Trong một thoáng, nhà vua dang tay cúi đầu cảm ơn tên tóc đỏ. Đấu Thánh cúi đầu thật thấp cố che đi dòng nước mắt lã chã rơi xuống đất cát. Đó là lần đầu tiên và cũng là cuối cùng Vô Phong thấy con người khắc nghiệt đó trở nên yếu đuối, giống như thứ gì đó trào ra từ kẻ đã sống mạnh mẽ quá lâu trong bóng tối. Nhà vua ngửa cổ hít một hơi dằn lòng, cầm lấy điếu thuốc và cố giữ giọng nói bình thường:
-Còn chuyện kể không? Tôi đã nghe về Mục Á, Quỷ Nhãn và Mạc Dung. Còn ai nữa không? 
Vô Phong cười:
-Có! Tôi sẽ kể về một con quạ từ Vinh Môn quốc, nó đã chết ở Thánh Vực, chết dưới ánh mặt trời. Đó là con quạ xấu xí nhất tôi từng gặp…
Trên nóc nhà quận Đông Chinh Kiếm, có hai kẻ nói chuyện phiếm trước lúc vùng vẫy trong bóng tối lần cuối cùng. Ngày sắp hết, bóng đang tràn lên tiểu quốc.

Đàn ông Tuyệt Tưởng xưa nay để tóc dài cùng râu quai nón. Họ thích hút thuốc, bảo thủ, cố chấp và đầy kiêu hãnh. Họ thường hát những bài ca cổ xưa mỗi buổi chiều muộn. Họ ham chiến đấu, giỏi đánh tay đôi hơn bất cứ ai. Vì họ, những Đầu Sói khắp Kim Ngân vẫn lưu truyền câu nói “đàn ông, thiên sinh là tranh đấu, tính xấu là tham lam, lấy ô nhục làm động lực, lấy khát vọng làm mục tiêu”.
Đàn ông Tuyệt Tưởng không biết quỳ gối. Đàn ông Tuyệt Tưởng đứng thẳng.
Chiều 31 tháng 12 năm 7517, giữa ngày cả thế giới hân hoan chuẩn bị đón chào năm mới, Tuyệt Tưởng Thành đơn độc bước vào cuộc chiến cuối cùng. Nhà vua Đấu Thánh cùng năm trăm người tử thủ trước cổng thành phía bắc đón chờ tập đoàn phương nam. Họ chiến đấu vì niềm kiêu hãnh đã mất, vì bảo vệ phẩm giá Tuyệt Tưởng Thành. 
Năm ấy hoa măng man trổ bông trĩu phấn, đồng măng man xanh lam sáng rực cả góc trời. Năm ấy gió nam thổi mạnh, cát bay nhiều, mưa bạc vùi người chết, lấp hết những đau thương thời đại cũ. 
Năm ấy hoàng cung đổ vỡ nhiều do trúng bom đạn, nhưng sự đổ nát chẳng thể dìm nó xuống cái hố điêu tàn. Công trình kết tinh bàn tay, khối óc, niềm kiêu hãnh và phẩm giá của bao thế hệ Tuyệt Tưởng Thành thậm chí còn lộng lẫy hơn thường lệ.
Năm ấy hoa Tuyệt Tưởng rợp trời tưởng chừng vô tận. Chúng theo gió bay khắp lục địa, lang thang đến tận phương nam xa xôi, chu du tới cả Đại Lộ Đỏ. Bằng cách này hay cách khác, hết thảy người Kim Ngân trông về Tuyệt Tưởng Thành trong im lặng. Chẳng cần thông tin cụ thể, họ đều biết niềm tự hào cuối cùng của lục địa sắp đi tới hồi kết.
Ngày cuối cùng năm ấy, toàn bộ lục địa chìm vào im lặng, hàng triệu ánh mắt ngóng về nơi vô định như chờ đợi điều kỳ diệu như từng xảy ra trên Hồi Đằng Cô Mộ. 
Sáu giờ chiều, mặt trời sắp khuất bóng, quân đoàn phương nam tràn đến khu bắc tiểu quốc và nhuộm đen tòa thành bằng tiếng hò hét lẫn sự tàn bạo. Chúng cướp phá khắp nơi, lục lọi từng ngõ ngách hòng kiếm chút vàng bạc rơi rớt để thỏa thú tính tham lam. Bất chợt âm thanh náo loạn vãn dần khi đám Chó Hoang dừng bước trước đại lộ dẫn đến cổng bắc thành phố. Phía cuối đại lộ, chúng trông thấy nhà vua Đấu Thánh, phía là năm trăm người quyết tử. Quân phương nam dừng bước, gã Hệ Tôn vừa chen lấn đội ngũ vừa gào lớn:
-Sao dừng lại? Súng đâu? Pháo đâu? Bắn chết hết chúng nó!
Mặc gã hò hét, không gã Chó Hoang làm theo. Tất cả như đang chờ đợi điều gì đó, Hệ Tôn đành thôi gào thét. Phía bên kia, Đấu Thánh rảo một lượt kiểm tra đội ngũ. Gã nhìn Vô Phong, nhìn năm trăm con người rồi cất lời:
-Ta hơi sợ chết, ai sợ không?
Cả đám cười rộ. Đấu Thánh nghẹn họng, muốn nói điều gì đấy mà không nói được. Đàn ông Tuyệt Tưởng vốn chẳng giỏi mào đầu câu chuyện. Rốt cục gã dang tay cúi đầu như lời cảm ơn, năm trăm con người đồng loạt dang tay cúi lưng trước nhà vua. Đàn ông Tuyệt Tưởng vốn rườm rà thái quá. Nhưng giờ đây Vô Phong chẳng cười nhạo hay thấy phiền phức nữa mà làm theo họ như người Tuyệt Tưởng đích thực. 
Sau màn chào hỏi đó, Đấu Thánh trút bỏ áo ngoài, để lộ thân thể đầy sẹo vì những tháng ngày luyện tập phấn đấu hòng bắt kịp người anh trai. Nối tiếp nhà vua, Vô Phong cùng năm trăm người cởi áo. Họ để mình trần, chỉ giữ cuộn vải trắng cuốn quanh bụng. Đấu Thánh trở lại dáng vẻ cũ, gã bước những bước kiêu hãnh, ánh mắt đầy ngạo mạn, tay nắm chặt thanh Hoa Sa Tấu. Được một lúc, gã cất lời, giọng vang dội dưới gầm trời đầy hoa Tuyệt Tưởng:
-Đây không phải Tuyệt Tưởng Thành! Đây không còn là nhà của các người! Đây là tận cùng thế giới! Các người không còn cha mẹ, không vợ con, không bạn bè! Họ ở nơi nào đấy xa lắm rồi! Các người không ở đây để lưu danh! Thời gian sẽ xóa hết mọi thứ, thế hệ sau sẽ lãng quên các người và không có tấm bia tưởng niệm nào hết! Các người ở đây chiến đấu cho kiêu hãnh, phẩm giá và vinh quang của chính mình! Tìm lấy kiêu hãnh trong thời khắc nhục nhã này! Tìm lấy phẩm giá trong thời đại điên rồ này! Tìm lấy vinh quang trong năm tháng tủi hổ này! Ta chiến đấu cho chính ta, cho bản thân ta, cho sự ích kỷ! Bởi ta là đàn ông, là người Tuyệt Tưởng Thành!
Những người Tuyệt Tưởng cắt đi lọn tóc mang khóa bạc. Họ từ bỏ cha mẹ, vợ con, gia đình, người thân. Từ đây họ vĩnh viễn thuộc về nhà vua. Phía bên kia chiến tuyến, hàng vạn gã Chó Hoang cởi áo, bỏ hết tất cả vàng bạc vừa mới cướp bóc, bỏ tất cả vũ khí nóng và chỉ mang theo kiếm. Hệ Tôn thấy lạ nhưng gã cười gằn, lột sạch áo ngoài rồi sẵn sàng bước vào cuộc chiến. 
Vạn Thế cho đàn ông đặc quyền cởi trần để chiến đấu, giống con quạ bị thiêu cháy lông vũ để bước đi dưới ánh nắng mặt trời.
Tại đỉnh tường thành, đại thánh sứ Tây Minh dựng lại quốc kỳ hình bông hoa mười cánh. Lá cờ tung bay, nhà vua cất bước, tấm lưng trần đầy sẹo bùng đôi cánh lửa. Phía sau đức vua, Vô Phong rút Hoa Sa Tấu – thanh mã tấu cuối cùng của Tuyệt Tưởng Thành vừa ra lò cách đây vài tiếng. Tên tóc đỏ hét lớn, tiếng hét đã vang vọng không biết bao lần ở thời phi cơ giới nay lại cất lên giữa kỷ nguyên hiện đại:
-THEO NHÀ VUA!
Vô Phong dứt lời, năm trăm người khoác mã tấu lên vai ào ào xông lên tiếp bước Đấu Thánh. Năm trăm người hét lớn lao qua đại lộ vương cát sa mạc, năm trăm thanh mã tấu vung xuống gầm rít tựa những vệt sao băng thiêu cháy vũ trụ đen thẳm, tựa nét bút cuối cùng nhưng đẹp nhất trên một bức tranh, tựa thời khắc cuối cùng mà rực rỡ nhất ở Tuyệt Tưởng Thành. Họ đâm bổ vào hàng vạn Chó Hoang, đánh cho kiêu hãnh, đánh cho phẩm giá, đánh trọn vẹn những tháng năm cuối cùng của thời đại cũ.
Cách đấy hàng chục cây số, trên những chiếc thăng vân tàu, hàng trăm người Tuyệt Tưởng đứng trên boong trông về phương bắc. Họ chẳng nhìn ra Tuyệt Tưởng Thành nhưng thấy nhiều dòng cánh hoa Tuyệt Tưởng phiêu du giữa gió sa mạc. Giữa đám người ấy, công nương Tha Xuân bế con gái trong lòng, chợt hỏi:
-Con ghét chú Đấu Thánh không? 
Dã Thố ngây thơ gật gật đồng ý, lát sau lại lắc lắc phủ nhận. Công nương xoa đầu cô bé:
-Cứ ghét hay yêu tùy con. Nhưng cố gắng lên, bốn mươi năm nữa, hãy làm cả thế giới này phải gọi chú ấy là vị vua vĩ đại nhất Tuyệt Tưởng Thành! Được chứ?
Công chúa nhỏ gật đầu, nước mắt đong đầy bên má. Công nương mỉm cười đoạn quỳ hai chân, cúi gập người về phương bắc, nơi vị vua Tuyệt Tưởng Thành chiến đấu cho danh dự. Rồi tất cả những người tị nạn trên tàu quỳ xuống như công nương, họ tự hứa giữ gìn phẩm giá, tiếp tục sống để bốn mươi năm sau, người ta sẽ gọi Đấu Thánh là vị vua vĩ đại nhất. Hôm đó, người Tuyệt Tưởng ở khu tập kết rồi người Kim Ngân từ Đại Lộ Đỏ đến phương nam xa xôi đều hát bài Hoa Tuyệt Tưởng. Họ hát lâu hơn, hát mãi, hát không thôi như đoạn Trường Khúc bất tận.
Tuyệt Tưởng mùa này hoa không nở
Chẳng có hoa tặng người cha
Chẳng có hoa tặng người con
Chẳng có hoa tặng chàng trai cô đơn
Chẳng có hoa cho những giấc mơ dang dở
Huy hoàng, nhưng không rực rỡ
Bên kia chân trời, vinh quang vẫy gọi
Tôi ở lại
Tôi còn con trai con gái
Tôi còn cha mẹ già
Tôi còn cô gái đợi chờ phía sau đồi cát
Tôi còn những điều bấy lâu mong mỏi
Ngày qua ngày, vui vầy bên cơn mơ
Năm qua năm, không cần lo, không cần nhớ
Mùa qua mùa, hoa Tuyệt Tưởng không nở
Phía xa biên giới, đức vua nguy khốn
Tôi cất bước
Rời xa chiếc giường đôi lứa
Rời xa chiếc ghế nơi cửa sổ
Rời xa đêm sao chiếu rọi sa mạc
Rời xa những mộng tưởng chưa kịp chôn
Ngày qua ngày, cồn cào nỗi nhớ
Năm qua năm, đêm không ngủ, đêm không mơ
Mùa qua mùa, hoa Tuyệt Tưởng chớm nở
Quên rồi, quên ánh mắt đợi chờ 
Quên rồi, quên mái đầu bạc ngóng trông
Quên rồi, quên lời thề hẹn của sa mạc
Chỉ còn khúc ca cho vị vua không ngai 
Chỉ còn tiếc thương cho nấm mộ vô danh
Chỉ còn buồn bã cho mộng mơ bất thành
Nước mắt nhuộm chân trời
Nước mắt theo bóng mây chơi vơi
Nước mắt rơi ở tận cùng thế giới 
Phương tây gào thét, đằng đông rực lửa
Bóng người xa khuất, bóng người tiễn đưa
Những lời hứa xưa, bao giờ trở lại?
Hoa khóc trên cát, khóc ngày không mưa
Tuyệt Tưởng mùa này hoa đua nở
Hoa này tiễn người cha
Hoa này tiễn người con
Hoa này tiễn chàng trai cô đơn
Hoa này tiễn những giấc mơ dang dở
Chẳng huy hoàng, nhưng rực rỡ
Tuyệt Tưởng mùa này hoa đua nở
Chẳng huy hoàng, nhưng đầy rực rỡ…

(*) khóa tóc: một vật giống nhẫn cưới của riêng người Tuyệt Tưởng Thành, xem lại Q3 Chương 113
(**) và (***) xem lại Q3 Chương 67
(****) Đạp Lỗ từng ngỏ ý mời Vô Phong rèn kiếm, xem lại Q3 Chương 105
(*****) tên cổ của Tuyệt Tưởng là Iuen Sjyng, Lục Châu từng đề cập nó, xem lại Q3 Chương 17
Hai nhân vật Tẩu Già và Hạ Cư, xem lại Q3 Chương 121

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.