Ngục Thánh

Chương 112: Đọc và không đọc




Đêm trải dài khắp xứ cát, thổi bay cái nóng ban ngày rồi hà hơi thở lạnh lẽo từ cổ họng đen ngòm. Buốt giá siết chặt cơ bắp, miệng mũi run lẩy bẩy, tinh thần ý chí suy giảm ít nhiều. Ngay cả dân bản địa cũng không thể vững vàng mãi trước sự khắc nghiệt của Kim Ngân. Quân đoàn phương nam đang rệu rã vì nóng, vì lạnh, vì những trận công thành vô ích. Trên tháp canh, đám Chó Hoang chán nản trông về bức tường cao hai trăm mét và Ngọn Xám án ngữ phương bắc. Dưới các lán trại, bọn Đầu Sói lười biếng ngủ gục thay vì hào hứng bàn chuyện như trước. Nếu mở mồm, chúng sẽ dành lời lẽ ngờ vực cho Liệt Giả (tất nhiên cả chửi bới). Nếu không phải Con Sâu Ngủ hay Gã Phì Lủ ra mặt trấn an thì chúng đã bỏ về từ lâu.
Mấy ngày này, bọn Đầu Sói phương nam hết sức bất mãn việc Liệt Giả cất nhắc một Đầu Sói phương bắc làm chỉ huy cuộc hãm thành. Kết quả những trận công thành thế nào, khỏi bàn thêm. Chẳng ai rõ thằng Đầu Sói phương bắc tên gì, chỉ biết y làm chủ sa mạc Hồi Đằng, ăn hôi cái tiếng “qua lại làm ăn với ông chủ Đại Lộ Đỏ”, ngoài ra có thông tin y từng phạm tội ấu dâm khi còn ở Bắc Thần quốc. Vậy là bọn phương nam đặt cho y biệt danh “thằng ấu dâm” – một cái tên đầy nguyền rủa mà chẳng cần thêm bất cứ lời nguyền rủa nào.
Tại trung tâm vòng vây, dưới mái lều chảy ròng ròng cát mưa bạc, Hiệp Dung chăm chú đọc sách. Ánh lửa màu cam Hỗ Thạch không tốt cho việc đọc(*), nó tù mù leo lắt, chỉ đủ cho người ta trông thấy sự trần trụi chứ khó nhìn ra sự trần trụi cô đọng trong chữ nghĩa. Nhưng ở nơi thiếu thốn điện đóm, được chút lửa Hỗ Thạch thế này là Hiệp Dung đã mừng. Đọc hết một cuốn, y lôi cuốn khác từ chồng sách cao ngất dưới chân. Như quá chán bộ dạng nghiền ngẫm của y, ở góc lều chợt rộ tiếng ngáp dài của Hệ Tôn:
-Vẫn đọc sao, thằng ấu dâm? Năm tiếng rồi đấy, mày không mệt à?
Bị gọi “thằng ấu dâm” nhưng Hiệp Dung chỉ cười:
-Vâng, thưa cậu chủ. Công việc còn nhiều, tôi chưa nghỉ được.
Hệ Tôn thở phì phì, sau nhổm dậy bước tới rồi dạng háng ngồi lên chồng sách của Hiệp Dung. Gã tiện tay vớ vài quyển và đọc, răng nanh lộ rõ như sắp nghiền nát trang giấy. Chưa đọc nổi ba trang, gã xòe cuốn sách trước mặt Hiệp Dung:
-Giữa lúc này mà mày còn đọc văn thơ? Gì nữa đây? “Lịch sử đế chế Tuyệt Tưởng”, “Văn hóa người Tuyệt Tưởng”… toàn thứ rác rưởi! Này thằng ấu dâm, mày có tin nếu bọn Đầu Sói phương nam thấy đống này, chúng sẽ xé xác mày không? Tao giới thiệu mày cho Liệt Giả vì khả năng tác chiến, đừng làm tao mất mặt chứ?!
Hiệp Dung cười, bộ mặt thẩm mỹ méo mó:
-Cậu chủ biết gì về người Tuyệt Tưởng?
-Kiêu căng, hống hách, ích kỷ, bo bo quang tố và giữ rịt mấy thứ truyền thống cổ lỗ sĩ. À, cả Hoa Sa Tấu nữa!
Gã Đầu Sói phương bắc nhếch mép cười, vai rung rung:
-Đó chỉ là bề nổi, là những gì truyền thông nói về Tuyệt Tưởng Thành. Giá trị của người Tuyệt Tưởng nằm trong mấy bài hát, bài thơ đó. Đâu tự dưng mà người ta sinh ra cái gọi là “văn hóa”? – Y chỉ vào đống sách bẹp rúm dưới bàn tọa Hệ Tôn – Đáng tiếc là quá ít công trình nghiên cứu người Tuyệt Tưởng chỉ vì căm ghét họ. Hiểu rõ người Tuyệt Tưởng bao nhiêu, đối phó họ dễ bấy nhiêu.
-Vậy chúng có giúp mày vượt qua bức tường và Bách Quang Lam Thuẫn?
-Tất nhiên là không. – Hiệp Dung đáp – Nhưng nó cần cho công việc sau này.
Hệ Tôn cười sằng sặc. Gã đứng lên, chồng sách kê mông đổ rào rào:
-Vậy thì lo mà tìm cách hạ thành rồi sách vở gì gì cũng được! Nhưng tao biết một chuyện, đấy là khi bọn Chó Hoang lọt vào tòa thành chết tiệt đó, sẽ chẳng còn sách vở cho mày đọc, văn hóa cho mày nghiên cứu hoặc thậm chí là đàn bà cho mày thỏa mãn. Bầy quái vật phương nam sẽ nuốt hết mọi thứ, hiểu chưa thằng ấu dâm?
Đáp lời gã, Hiệp Dung chỉ cúi đầu cười. Hệ Tôn đi rồi, y lẳng lặng sắp xếp sách vở rồi đọc tiếp. Ngoài cửa lều, vài gã Đầu Sói đi ngang qua nhìn y với cặp mắt đói khát. Hệ Tôn không giỡn, hiện rất lắm kẻ đang chờ cơ hội xé xác y. Hiệp Dung cười khì. Trông lũ chó đói muốn tợp mình song bị vướng xích cổ, y khoái trá khôn tả. Y luôn tìm được thú vui trong mọi hoàn cảnh.
Mưa bạc vần vũ, lán trại phập phùng, Hiệp Dung đọc sách. Đương nghiên cứu, y chợt nhận ra Liệt Giả bước vào. Tên Đầu Sói đứng dậy cúi đầu, Liệt Giả chào trả đoạn ném cho y chai bia. Hai người cùng nâng chai rồi cùng uống. Bên ngoài lều chợt vang tiếng huyên náo, sau đấy là tiếng đấm đá huỳnh huỵch. Hai người trông ra, thấy Hệ Tôn đang đánh lộn với Đầu Sói và Chó Hoang. Trời lạnh tê tái nhưng gã cởi trần, vết xăm hình quái vật nuốt đuôi ở sau lưng nổi rõ dưới ánh lửa Hỗ Thạch. Ngày nào Hệ Tôn cũng lấy đánh nhau làm thú tiêu khiển. Hiệp Dung nhìn một chặp, miệng khẽ cười khẩy. Nhưng biểu hiện ấy chẳng qua nổi mắt Liệt Giả. Gã tóc đỏ nói:
-Phải phục tùng một thằng ranh kém mình chục tuổi, chắc khó chịu lắm phỏng?
-Không có, thưa ngài. Ở Kim Ngân này, sức mạnh quyết định tất cả. – Hiệp Dung đáp – Cậu chủ Hệ Tôn mạnh hơn, tôi phục tùng cậu chủ là lẽ tự nhiên.
-Thẳng thắn đi, anh bạn. Chuyện hai người chỉ vui khi nói xấu người thứ ba. – Liệt Giả tu bia – Ai chẳng biết Hệ Tôn là thằng máu chó? Làm gì có “cậu chủ” nào ở đây?
Hiệp Dung mỉm cười. Y ngẫm nghĩ rồi tiếp lời:
-Kể cũng lạ… Hệ Tôn mới chân ướt chân ráo gia nhập Bảy Người Mạnh Nhất, đáng lẽ hắn nên mở rộng lãnh thổ, đánh chiếm địa bàn, thu nhận quân lực, tích lũy tài chính. Đùng một cái, hắn đặt toàn bộ vốn liếng vào một canh bạc quá rủi ro. Hệ Tôn máu chó nhưng thừa thông minh, hắn không thể làm vậy trừ phi có mục đích khác. Tôi nghe đồn muốn thuê Bảy Người Mạnh Nhất thì số phiếu tán đồng phải quá bán. Đạn Đạo và Cụ Cố Tổ chẳng bao giờ quan tâm thế giới, họ sẽ bỏ phiếu trắng; Bất Vọng và Phương Tưởng chắc chắn phản đối ngài, họ sẽ phản đối. Nhưng nhờ Hệ Tôn trám chỗ Phương Tưởng mà ngài có thể đánh Tuyệt Tưởng Thành.
Liệt Giả không đáp, không biểu tình, chỉ hơi nghiêng đầu tỏ ý mình vẫn lắng nghe. Hiệp Dung tiếp lời:
-Xin phép kể chuyện cũ. Khi ở Hồi Đằng, tôi bị cuốn vào cuộc săn lùng công chúa Lục Châu, kẻ ra giá là Hệ Tôn. Theo nhiều nguồn tin, tôi được biết Hệ Tôn đã ở sa mạc Hồi Đằng suốt thời gian đó nhưng chẳng có động thái nào. Nếu hắn chịu ra mặt, công chúa Lục Châu đã chết từ lâu, mọi thứ đỡ rắc rối hơn nhiều! Nhưng Hệ Tôn chẳng làm vậy. Gần đây, nhờ vài người bạn thạo tin, tôi được biết trong Thập Kiếm có luật rằng nếu không thể hoàn thành công việc, người nhận nhiệm vụ có hai lựa chọn: từ bỏ danh vị Thập Kiếm hoặc khiêu chiến một trong Bảy Người Mạnh Nhất. Kết quả thế nào, tôi khỏi nhắc thêm.
Liệt Giả dốc chai bia. Gã uống chậm, lắng nghe kỹ càng dù đôi mắt vẫn chú mục vào đám đánh lộn ngoài kia. Hiệp Dung tiếp tục:
-Tôi đồng ý là Hệ Tôn mạnh, nhưng Phương Tưởng không phải người thường. “Kẻ phản bội thứ hai” tuy già, nhưng đâu tự dưng được gọi là “thần trong loài người”(**)? Tôi không nghĩ một mình Hệ Tôn có thể hạ gục ông già đó, hẳn rằng ai đấy đã giúp hắn. Xâu chuỗi sự việc, chúng ta có ba điểm mấu chốt: ngài cần một phiếu thuận để thuê Bảy Người Mạnh Nhất, Phương Tưởng là vật ngáng đường, Hệ Tôn cố tình làm hỏng nhiệm vụ để được quyền khiêu chiến Phương Tưởng. Cho phép tôi dự đoán nhé, Hệ Tôn là người của ngài, phải không? Ngài nhúng tay vào cái chết của Phương Tưởng? Và việc tổ chức cuộc họp từ Thập Kiếm đến Bảy Người Mạnh Nhất đều do ngài thao túng?
Gã tóc đỏ im lặng. Hiệp Dung tu ngụm bia, thở khà khoái trá rồi nói:
-Bất Vọng – Đạn Đạo – Phương Tưởng – Cụ Cố Tổ, ngài có thể giết bất cứ ai để lấy một lá phiếu thuận, nhưng cuối cùng lại là Phương Tưởng. Để tôi đoán nhé?! Ngài không giết Bất Vọng, phải rồi, lý do quá rõ ràng. Ngài không thể giết Đạn Đạo vì ông ta hiểu rõ Đại Lộ Đỏ, đụng chạm Đại Lộ là tuyên chiến với toàn bộ giới tài phiệt. Vậy còn Cụ Cố Tổ? Tôi không biết con người này, nghe đồn ông ta… không phải người? Ngài sợ Cụ Cố Tổ?
Liệt Giả khui nắp chai bia mới đoạn trả lời:
-Nghĩ phức tạp quá, anh bạn. Ai trong Bảy Người Mạnh Nhất cũng đáng ngại, chỉ là Phương Tưởng quá già. Già thì không so cơ bắp với trẻ được. Là Hệ Tôn chọn đúng đối tượng, không phải ta.
-Ồ, vậy là tôi đúng phần nào! – Hiệp Dung cười mỉm – Nhưng còn một vấn đề khác. Chức danh Bảy Người Mạnh Nhất do chợ rác Uất Hận Thành lập nên. Chợ rác biết điều mà người ta biết, biết cả điều mà chẳng ai biết. Hẳn rằng họ đã rõ ngài giúp Hệ Tôn, như thế là không công bằng với Phương Tưởng, không công bằng với định nghĩa khiêu chiến. Nhưng cuối cùng thì chẳng có gì xảy ra. Liệu ngài và chợ rác…
Hiệp Dung nhún vai, mắt nhướn về gã tóc đỏ. Liệt Giả lắc đầu:
-Bàn chuyện tương lai đi, anh bạn! Nghiên cứu bức tường tới đâu rồi? Nếu Tuyệt Tưởng Thành mất điện, chúng ta tấn công bằng đường ấy được chứ?
Trước đôi mắt sói của gã tóc đỏ, Hiệp Dung mỉm cười tỏ ý biết điều. Y mở bản vẽ minh họa Tuyệt Tưởng Thành rồi giải trình:
-Có thể, nhưng thiệt hại rất lớn. Ngài sẽ mất quá nửa quân lực trước khi vào thành. Mất điện chỉ vô hiệu hóa súng đạn chứ cạm bẫy trên bức tường vẫn hoạt động vì chúng được điều khiển bằng phép thuật. Cách tốt nhất là dùng thăng vân tàu, đánh từ trong đánh ra và mở cửa thành, chúng ta mới có thể đưa thiết bị vật tư vào thành phố. Lý thuyết là vậy, nhưng mạn phép được hỏi ngài kiếm đâu ra bom điện từ? Phải là một quả bom điện từ cỡ lớn mới đủ sức ngắt điện cả tiểu quốc, mà theo tôi thấy, ngài chẳng thể kiếm được nó. Gã Phì Lủ, Con Sâu Ngủ hay Ngài Quý Tộc ghê gớm thật đấy; các nước đều mong Tuyệt Tưởng Thành sụp đổ thật đấy, nhưng tôi tin chẳng nước nào chịu bán cho ngài. Tôi từng làm việc cho chính phủ Bắc Thần nên cũng rành rẽ mấy chuyện này. Hay ngài có nguồn cung?
Liệt Giả tu bia ùng ục đoạn trả lời:
-Anh bạn cứ lo việc của mình, ta sẽ cung cấp mọi phương tiện.
Hiệp Dung tặc lưỡi:
-Thứ lỗi vì tò mò. Ngài biết đấy, bọn quái vật phương nam chẳng ưa gì tôi. Cứ tiếp tục nướng quân hiến máu thế này, tôi sẽ bị… nói theo người Bắc Thần, “bêu đầu thị chúng” mất!
-Anh bạn đâu cô đơn? – Liệt Giả nhướn mày – Bọn nó chửi anh bạn một thì chửi ta mười. Vì thế chúng ta mới ngồi đây uống bia.
Tên Đầu Sói bật cười khanh khách. Hai người cụng chai kêu “canh” một tiếng. Bên ngoài, sau khi đập xụi lơ hàng chục người, Hệ Tôn tiếp tục đi nơi khác cà khịa. Hiệp Dung chợt quay sang hỏi:
-Gần năm nghìn Chó Hoang đã chết, có lẽ không phải chỉ vì tìm hiểu cách bố trí cạm bẫy tường thành. Tôi đoán ngài đang dự tính điều gì đó.
-Nói thử xem, anh chàng đọc nhiều sách? – Liệt Giả tu bia.
-Ngài đang nuôi dưỡng sự kiêu ngạo của người Tuyệt Tưởng? Văn hóa, thơ ca, truyền thuyết, kể cả bài hát nổi tiếng “Hoa Tuyệt Tưởng”, hầu hết đều nói về kiêu hãnh và phẩm giá – giá trị sống của họ. Nhưng kiêu ngạo là hố sụt trên con đường kiêu hãnh. Ngài muốn người Tuyệt Tưởng rơi vào cái hố đó? Ngài dụ họ mở cổng thành, phải không?
Liệt Giả không xác nhận cũng chẳng biểu tình trước những suy đoán, thành thử Hiệp Dung cảm giác mình đang ba hoa xạo sự. Đúng lúc ấy bên ngoài lán trại bỗng rền vang tiếng còi báo động lẫn tiếng hô hoán truy đuổi. Hai người chạy ra và thấy lửa đạn liên tiếp xé màn mưa bạc mịt mù đằng đông nam. Đám Chó Hoang thông báo vừa phát hiện một nhóm do thám xâm nhập vòng vây. Liệt Giả gật gù:
-Kiêu hãnh cũng dễ làm người ta nôn nóng, đặc biệt là những kẻ kiêu hãnh nhất.
Dứt lời, Liệt Giả vận lực, lưng xuất hiện đôi cánh hực lửa đen. Hiệp Dung lập tức lùi ra xa vì không chịu nổi hơi nóng kinh khủng từ ngọn lửa. Gã tóc đỏ vỗ cánh bay vút vào màn đêm. Hiệp Dung leo lên xe cơ giới chạy về hướng đông nam. Lúc đến nơi, y trông thấy đám Chó Hoang lao vào mưa bạc rồi vung kiếm chém lung tung. Hiệp Dung chẳng hiểu chuyện gì xảy ra giữa dòng cát bụi ngoài súng nổ, người gào thét lẫn gió rít gào. Gió đổi chiều, dòng cát đổi hướng làm lộ ra những kẻ bị thương nằm la liệt. Bọn Đầu Sói đứng ngoài hét lớn:
-Ở đây! Chúng nó ở đây!
Đám Chó Hoang dồn về hướng ấy. Dù vẫn chẳng nhìn rõ nhưng Hiệp Dung nghe được nhiều âm thanh hơn. Y đoán rằng đang có trận đấu kiếm bên trong gió cát. Ít phút trôi đi, mặt đất lại xuất hiện thêm vô số Chó Hoang bị hạ gục tựa thể mưa bạc giấu trong mình vô số cạm bẫy. Tức mình, bọn Đầu Sói tự thân vận động, Hiệp Dung lên tiếng can ngăn thì chúng chửi đổng:
-Câm mồm đi, con mèo phương bắc! Mày không có quyền ra lệnh!
Hàng trăm tên Chó Hoang theo chân bọn đầu lĩnh xông pha mưa cát. Súng nổ rát tai, kiếm va kiếm rền vang dữ dội nhưng quân phương nam chẳng tóm nổi những kẻ do thám mà thậm chí tiếp tục thương vong. Vừa lúc ấy gã máu chó Hệ Tôn xuất hiện, người trần trùng trục đẫy mồ hôi, tay xách kiếm. Gã toan lao vào mưa bạc thì Hiệp Dung cản lại. Hệ Tôn trợn mắt:
-Sao cản tao, thằng ấu dâm?
Hiệp Dung chỉ về phía xa. Hệ Tôn nhỏng mắt, bỗng thấy Liệt Giả đứng ngoài quan sát và chưa có ý tấn công. Không đương dưng Liệt Giả thận trọng như vậy. Hệ Tôn ngoảnh mặt nhìn mưa bạc, đợi máu nóng hạ bớt thì hỏi:
-Bọn do thám lẩn trong cát?
-Phải, nó là kỹ năng chiến đấu của người Tuyệt Tưởng. – Hiệp Dung trả lời – Họ, thường là kiếm thuật sư Mộc niệm, sử dụng xạ ưng, một loại quái vật không trung gần giống chim ưng. Loài này có thể nhìn xuyên đêm, xuyên mây mù, xuyên bão cát. Nhờ phép thuật Mộc niệm, họ chia sẻ tầm nhìn với xạ ưng nên dù ẩn thân trong cát nhưng vẫn thấy rõ đối thủ. Phải hạ gục bọn xạ ưng trước!
-Mày từng gặp bọn kiếm thuật sư kiểu này?
Hiệp Dung nhếch mép:
-Không, chưa từng, nhưng sách vở có ghi chép, thưa cậu chủ.
Đằng xa, Liệt Giả chợt chuyển mình. Gã vỗ cánh bay vút, tay vung thanh kiếm lửa đen bổ vào hư không. Một tiếng nổ lớn xoáy tung mặt đất, áp khí đánh tan cơn mưa bạc và làm lộ diện một khoảng không rộng lớn. Giữa khoảng không ấy, một con xạ ưng lông xám đang chao cánh, mỏ rít âm vực chói lói. Liệt Giả phất tay, hàng trăm khẩu súng giương nòng bắn xối xả. Con xạ ưng luồn lách chạy trốn làn đạn nhưng Liệt Giả không đuổi theo nó mà vỗ cánh bay hướng khác. Băng băng qua gió cát, gã đáp xuống khu đất trống, xem xét vài thi thể Chó Hoang đoạn ngước nhìn cơn mưa bạc mù cát.
Bất thình lình Liệt Giả gầm lớn, đôi cánh rực lửa tỏa rộng, khí đen lan tràn như núi lửa phun trào thổi tung mưa bạc. Gã ngoảnh đầu sang trái, phát hiện một người mặc áo choàng, khăn phủ kín mặt, trên tay là thanh Bộc Phá. Gã biết Bộc Phá vì chính nó gây ra vết thương trên người Diễm Tà(***), gã biết cả chủ nhân của thanh kiếm. Nhận ra vài sợi tóc đỏ thòi ra từ khăn choàng của kẻ nọ, Liệt Giả ngớ người. Nhưng chưa kịp thốt câu nào, gã bỗng cảm nhận nguy hiểm rình rập, bèn xoay lưng vung kiếm vừa kịp lúc một thanh mã tấu bổ xuống. Cát dưới chân Liệt Giả dậy sóng. Kẻ tấn công gã là một người bịt mặt khác, anh ta hét lớn:
-Chạy đi! Tôi sẽ theo sau!
Người cầm Bộc Phá lập tức rời khỏi đương trường. Phía bên kia, Liệt Giả vận lực, lửa đen cuồn cuộn như thủy triều nhưng không sao nuốt được thanh mã tấu. Gã tóc đỏ ngó xuống, thấy lưỡi mã tấu rực sáng hình chạm khắc những bông hoa Tuyệt Tưởng xòe cánh. Liệt Giả nhíu mày:
-Người ta kể khi đế chế Tuyệt Tưởng được dựng lên, các thợ rèn đã gom lại những thanh Hoa Sa Tấu của binh sĩ tử trận rồi nấu chảy chúng, cô đặc, lọc lấy những phần tinh túy nhất để rèn nên thanh mã tấu này, gọi là Mộng Đoạn Ca. Nó được truyền từ đời vua này qua đời vua khác, nhưng ta không tin ông già Đấu Nhân còn đủ sức chiến đấu. Thời hoàng kim của ông ta qua lâu rồi. Vậy ra đây là người thừa kế của nhà vua Đấu Nhân? Ta nói đúng chứ, Đấu Tâm, hay Hoàng Tử Cát như người ta vẫn gọi?
Người nọ cười:
-Rất vinh hạnh, thưa ngài! Ngài rất am hiểu Tuyệt Tưởng Thành!
Liệt Giả cười gằn. Gã gồng sức đè nghiến xuống. Đấu Tâm oằn mình trước sức mạnh kinh khủng của gã, chân trụ lún cát. Bất chợt hoàng tử lách người khiến Liệt Giả ngã chúi rồi thừa cơ vung mã tấu. Liệt Giả liền nhổm dậy húc vai, đẩy Đấu Tâm ngã trên cát. Gã vung kiếm, kiếm rực lửa đen kéo dài đâm tới, Đấu Tâm lăn người né tránh. Liệt Giả vỗ cánh vù tới, chàng hoàng tử lẩn vào mưa bạc. Liệt Giả vung kiếm nhưng chỉ chém vào cát. Gã lững thững đi giữa cơn mưa, mắt cẩn thận ngó quanh. Bỗng từ dòng cát bụi lao ra một thanh mã tấu, Liệt Giả vung kiếm phản đòn. Gã quay lại thì chỉ thấy cát bụi tung mù. Ít giây trôi qua, thanh mã tấu lại xuất hiện, nhanh hơn, mạnh hơn, hiểm hơn. Liệt Giả đỡ đòn, Mộng Đoạn Ca kề sát mặt. Thanh mã tấu rút đi, chủ nhân của nó cũng biến mất, Liệt Giả không thấy gì ngoài cát. Hốt nhiên Đấu Tâm xuất hiện phía sau gã tóc đỏ, tay vung mã tấu. Liệt Giả gầm lớn, đôi cánh lửa đen tỏa rộng như đại bàng tung cánh hất bay chàng Hoàng Tử Cát. Anh ta bắn về phía sau, khăn quàng rớt xuống, mái tóc dài xõa tung trên gương mặt sạm nắng. Đấu Tâm cười:
-Hy vọng lần tới chúng ta gặp nhau trên bàn đàm phán. Tạm biệt ngài!
Dứt lời, Hoàng Tử Cát biến mất vào mưa bạc. Liệt Giả chợt thấy áo mình rách một mảng lớn, bả vai lẹm vết cắt rỉ máu. Nếu không nhờ Oán Hồn Dạ Hỏa, gã đã đứt nửa người. Liệt Giả bật cười. Trong mưa bạc, Hoàng Tử Cát mạnh hơn gã.
Cùng lúc ấy, Vô Phong hộc tốc chạy giữa bão cát mịt mù, trên đầu thi thoảng vang tiếng rít của xạ ưng. Nhiệm vụ xâm nhập thất bại vì đội do thám không lường trước quân Liệt Giả đã chuẩn bị nhiều thiết bị bảo vệ hiện đại. Nhưng nhờ Hoàng Tử Cát, Mai Hoa và Si Giáng đã thoát thân, chỉ còn hắn kẹt lại. Tên tóc đỏ gọi bộ đàm, nói mà như hét:
-Anh còn ở đó không, hoàng tử? Hoàng tử!
-Tôi đây, anh bạn! – Đấu Tâm trả lời.
Tên tóc đỏ thở phào:
-Ơn Vạn Thế, anh còn sống! Mà anh nói mưa bạc sẽ che chở chúng ta, tại sao Liệt Giả tìm thấy?
-Liệt Giả cảm ứng được phép thuật. Ông ta lần theo sợi dây liên kết giữa tôi và xạ ưng. – Đấu Tâm trả lời – Để lúc khác nói tiếp! Năm mươi tên Chó Hoang đang tới chỗ cậu! Tránh đi! Sau đấy rẽ phải, có một chiếc xe cơ giới gần đấy! Lấy nó, chúng ta rời khỏi đây!
Giọng Đấu Tâm ngắt quãng vì tiếng hò hét lẫn tiếng súng. Hoàng tử vừa chiến đấu, vừa dùng con xạ ưng này chỉ dẫn cho Vô Phong, lại dùng con xạ ưng khác bao quát toàn bộ chiến trường, bộ não chia ba phần hoạt động độc lập. Nghĩ tới đó, tên tóc đỏ cảm giác khó thở.
Trong lúc ấy, Hiệp Dung trèo lên cao điểm dùng ống nhòm quan sát. Mưa bạc dần ngớt, nhờ vậy mà y nhìn rõ quân đoàn Chó Hoang đang truy đuổi Hoàng Tử Cát giữa các lán trại. Y thấy vị hoàng tử vung kiếm hạ gục vài tên Đầu Sói, đường kiếm gọn gàng, bước di chuyển thanh thoát. Y nhận ra đó là “tiết tấu kiếm” – thứ kỹ thuật chỉ xuất hiện ở những kiếm sĩ rèn luyện từ nhỏ, vô cùng cổ điển và quá hiếm hoi giữa thời đại máy móc này(***). Được một lúc, y thấy Hoàng Tử Cát đột phá vòng vây, bóng dáng mất hút giữa mưa bạc. Y xoay ống nhòm nhìn đông nhìn tây, mãi lúc sau mới thấy vị hoàng tử phăm phăm chạy trên triền cát. Phía xa, hai tên cận vệ trung thành của Liệt Giả gồm Ngũ Diệu và Phổ Thành xuất hiện. Chàng hoàng tử luồn lách qua rừng kiếm mọc tua tủa từ cát rồi một đòn đánh bay Ngũ Diệu. Rồi anh ta đâm thẳng vào Phổ Thành, cánh tay mảnh dẻ nhấc bổng tấm thân bồ tượng của Phổ Thành ném xuống chân gò cát. Hiêp Dung nhướn mày như không tin chuyện vừa xảy ra. Y nghĩ mình bị hoa mắt.
Đương chạy, Hoàng Tử Cát bỗng dừng chân. Kẻ cản đường chàng hoàng tử là Hệ Tôn. Gã máu chó lao lên tấn công điên cuồng khiến Đấu Tâm vất vả chống đỡ. Nhưng trong một thoáng sơ hở, Hệ Tôn trượt chân, vị hoàng tử vung mã tấu đúng thế đà đao. Trong mắt Hiệp Dung, cậu chủ của y ngã ngửa cùng vết chém xả ngực, máu chảy khắp người. Đúng lúc đó, một chiếc xe cơ giới từ đâu xuất hiện đưa Hoàng Tử Cát rời vòng vây. Đêm ấy, hàng ngàn viên đạn cùng hàng trăm quả đạn pháo khai hỏa nhưng chiếc xe vẫn trở về Tuyệt Tưởng Thành an toàn.
Sau trận chiến, Hệ Tôn được đưa về lán trại. Gã chưa chết, vết thương chưa chạm phần yếu hại, phiền rằng chảy khá nhiều máu. Hiệp Dung ở bên cạnh trông nom gã, miệng cười mỉm:
-Hồi bé, cậu chủ hay đọc sách không? Nếu đọc sách, cậu sẽ hiểu rằng đừng đánh nhau với người Tuyệt Tưởng khi ở trên cát. Tôi không giỏi như cậu chủ, nhưng tôi tin rằng mất dạy dễ dẫn đến mất mạng lắm!
Bị châm chọc, Hệ Tôn nghiến răng ken két rồi gầm lớn. Hiệp Dung chắc chắn rằng một ngày kia, khi có cơ hội, con quái thú này sẽ nuốt trọn Tuyệt Tưởng Thành cho thỏa tính tham lam của nó.
Nhưng tên Đầu Sói suy nghĩ quá xa xôi. Vài tiếng sau, hạm đội Tuyệt Tưởng Thành xuất kích. Nhờ thông tin từ Hoàng Tử Cát, người Tuyệt Tưởng nắm rõ cách bố trí vòng vây. Dù biết trước nhưng quân Liệt Giả không di chuyển kịp hệ thống phòng không. Trận oanh tạc kéo dài hai tiếng, quân Liệt Giả mất toàn bộ pháo phòng không. Rạng sáng hôm sau, hạm đội Tuyệt Tưởng Thành chuyển sang ném bom rải thảm, toàn bộ vòng vây hướng đông nam sụp đổ. Người Tuyệt Tưởng tiếp tục thắng lớn và không mất chiếc phi thuyền nào. Tháng 8 qua, tháng 9 tới, quân Liệt Giả lún sâu trong thất bại. Gần năm nghìn năm đã qua, người Tuyệt Tưởng vẫn bất bại. Bởi lẽ họ có bức tường cao hai trăm mét, có Ngọn Xám và có Hoàng Tử Cát.
(*) Hỗ Thạch là miếng kim loại hình lục lăng, có thể giữ lửa và sử dụng nhiều lần, dân Kim Ngân dùng thứ này khi phải băng qua sa mạc, xem lại Quyển 3 Chương 10
(**) Phương Tưởng là thánh sứ phản bội thứ hai sau Dạ Bích, được gọi là “thần trong loài người”, xem lại Quyển 3 Chương 47
(***) Diễm Tà từng bị Vô Phong đánh trọng thương, xem lại Quyển 2 Chương 60
(****) tiết tấu kiếm, xem lại Quyển 3 Chương 2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.