Ngục Quỷ

Chương 16:




Thiệu bất ngờ gây khó dễ khiến Phùng cục trưởng trở tay không kịp. Hắn rút súng lục bên hông, chĩa vào Thiệu rồi bóp cò. Viên đạn bắn trúng vai Thiệu, thế nhưng mấy phát súng còn lại, đều bị Thiệu nhanh nhạy tránh được, tất cả trúng hết vào cơ thể đang kịch liệt co giật của tam phiết hồ.
Rất nhanh, máu của tam phiết hồ đã bị Thiệu hút cạn. Và Phùng cục trưởng cũng hết sạch đạn.
Không hổ là thành phần tinh anh, Phùng cục trưởng lập tức thí xe giữ tướng, chộp lấy sợi dây chuyền cùng đèn pha, lại còn thuận tiện đem theo một thanh trường kiếm được tùy táng trong mộ, bỏ chạy khỏi mộ thất. Vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, vang lên tiếng vật gì đó đập mạnh vào cánh cửa.
Thủy Căn thầm kêu không xong, chắc là tên kia ở bên ngoài đã chẹn cửa lại mất rồi.
Lúc này, Thiệu đã bỏ qua tam phiết hồ đã nằm bẹp một đống, khóe môi chảy xuống một dòng máu tươi đáng sợ, từng bước tứng bước đi về phía quan tài.
Hắn cũng không để ý tới Thủy Căn đang ngồi yên ở một bên, chỉ vươn cánh tay trái đang không thể ngừng run rẩy tới vuốt ve thi thể đã hóa thành bạch cốt kia.
Cuối cùng, Thiệu nhẹ nhàng mà nâng cái đầu của hài cốt lên, dùng đôi môi đỏ thẫm máu tươi hôn lên đầu cốt lạnh lẽo, và thì thầm nỉ non: “Cuối cùng lại thành thế này, ta rốt cục vẫn để vuột mất người, đây là số kiếp hữu duyên vô phận ư? Ta không tin vào số mệnh, không tin!!!”
Nói xong những lời này, nước mắt như máu loãng rơi đầy gò má, những giọt lệ chảy trong câm lặng khiến cho mật thất khép kín càng như bị đè nén, bức bối và nặng nề.
Thi thể xinh đẹp như vậy, chỉ trong nháy mắt đã thành bộ xương khô dữ tợn, Thủy Căn cũng cảm thấy không đành lòng. Cậu vỗ vỗ vai Thiệu: “Sự đã rồi, ngươi cũng đừng buồn nữa.”
Không vỗ thì thôi, vừa vỗ một cái đã nhắc nhở Thiệu nhớ ra, tên giả mạo vẫn còn bên cạnh.
Nhẹ nhàng đặt đầu lâu trong tay xuống, Thiệu lạnh lùng trừng Thủy Căn, nghiến răng nói: “Ngươi giả mạo Vạn Nhân, nhất định phải chết!”
Hảo tâm mà không được hảo báo, Thủy Căn kinh hãi trở mình chui ra khỏi quan tài. Bởi vì động tác quá mạnh, cậu nhỡ tay động vào một long đầu trang trí nhô ra bên quan tài.
Một chuỗi tiếng động “răng rắc” của kim loại va chạm bất chợt vang lên.
Thủy Căn theo âm thanh đó quay lại, thì thấy, bốn bức tượng gốm vốn đứng yên ở bốn góc mộ thất bỗng dưng chậm chạp cử động tứ chi, giương cao vũ khí trong tay, lao tới quan sàng.
Khổ thân Thủy Căn, thiếu chút nữa thì lệ rơi ướt áo. Không cho cậu thời gian suy nghĩ nữa, những bức tượng gốm đã vụt tới giữa mộ, lưỡi búa nhằm đầu cậu và Thiệu mà bổ xuống.
May mắn làm sao, Thủy Căn chưa sợ hãi đến ngu người, nhanh nhạy lăn sang một bên, lưỡi búa chém thẳng xuống nền đá, tóe lửa. Hài tử tranh thủ một chốc lát ấy, chui qua háng bức tượng, chạy thẳng đến cửa chính, đẩy mạnh, y như rằng, dù có cố đẩy mạnh đến đâu, cánh cửa cũng chẳng hề suy chuyển chút nào.
Lúc này, từ đằng sau lại vang lên tiếng “răng rắc”, Thủy Căn quay lại nhìn, thì ra ba bức tượng gốm lại nhằm về phía cậu mà lao tới.
Về phần bức tượng còn lại, nó đang đối phó với Thiệu. Chết tiệt! Bọn tượng đất này đúng là khi nhuyễn phạ ngạch (khi dễ kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh)! Còn định xúm vào đánh hội đồng mình nữa chắc?
Ba cây búa to đùng bổ xuống đầu cậu, Thủy Căn nằm bẹp dưới sàn nhà, nhắm tịt hai mắt đẫm lệ, chờ đợi khoảnh khắc thân thể mình bị chém làm đôi.
Thế nhưng, sau một tiếng đinh tai nhức óc, lưỡi búa không hề chạm đến một sợi lông của cậu. Thủy Căn cảnh giác hé mắt nhìn, hóa ra một trong ba lưỡi búa đang cắm phập vào cánh cửa đồng, còn hai cái kia bị chặn lại trên lưỡi búa đó.
Ba bức tượng giằng co không ngừng dụng lực, các khớp nối vì ma sát mà “ken két” rung động.
Xem ra những tượng gốm này chỉ hành động một cách máy móc, không có tư duy như con người, một khi sự việc chệch khỏi những gì được định sẵn, chúng sẽ không biết phải làm gì.
Thủy Căn liếc thấy cái bọc tam phiết hồ vứt ra đấy, miệng bọc đã bị kéo rách, từ bên trong lộ ra vài cái ngòi nổ cỡ nhỏ hồng hồng.
Thủy Căn khá quen thuộc với loại thuốc nổ loại nhỏ này. Cậu thường làm việc ở công trường xây dựng và ở mỏ khai thác đá gần đấy, thỉnh thoảng cũng cần đến loại thuốc nổ này.
Trong chớp mắt đã nảy ra một ý, cậu nhanh chóng chạy ra từ giữa những bức tượng, vọt tới chỗ cái bọc, lấy ra hai khối thuốc nổ và một cái kíp nổ cỡ nhỏ.
Đúng lúc này, ba bức tượng kia đã quăng búa đi, xoay người lại, rút bảo kiếm bên hông ra, tiếp tục đuổi giết Thủy Căn. Cậu ngắm chuẩn vị trí, gỡ bỏ kíp mìn và ném ra xa khoảng ba thước, rồi trốn ra sau quan sàng. Nhô đầu lên, cậu thấy tượng gốm đạp phải kíp mìn rồi.
“Oanh” một tiếng, nửa người một tượng gốm đã vỡ tan tành, và hai bức tượng khác bị sức ép từ vụ nổ chấn ngã, dù chưa vỡ vụn, nhưng hai chân đã gãy làm đôi.
Bỗng nhiên, Thủy Căn chợt thấy trong vết nứt trên bức tượng bị nổ tung, dường như có gì đó đang nhúc nhích. Thủy Căn lấy hết can đảm vòng từ đằng sau quan sàng ra nhìn, hóa ra bên trong tượng gốm nhốt một thứ gì đó từa tựa con khỉ con.
Nó cao khoảng một mét, ước chừng như một đứa bé sáu bảy tuổi, da đen nâu, con mắt thô lố, tóc đen trên đầu bị bó thành bím cao vút.
Thứ như con khỉ đó từ bên trong bò ra, như cương thi đi tới chỗ Thủy Căn. Sau khi nó đến trước mặt cậu rồi, nắm đấm bé như củ khoai tây giơ lên nện vào đùi Thủy Căn.
Chẳng qua sức lực như con mèo con, còn chả đủ gãi ngứa nữa.
Thủy Căn khinh bỉ một cước đá văng nó ra, ngoảnh đầu lại xem tình hình của Thiệu. Tượng gốm đang đánh nhau với Thiệu đã sớm bị đâm thủng một lỗ nơi ngực. Ở chỗ đó, cũng có thứ gì đó như một con khỉ đen, bị Thiệu tóm trong tay, bóp một cái đã đứt đôi, không nhúc nhích được nữa.
Thiệu lại đi tới trước mặt hai bức tượng gốm đang ra sức chống tay bò dậy, cũng như thế, đập bể ngực, tóm quái vật khỉ đen ra.
“Đó là cái gì thế?”, Thủy Căn kìm lòng không đậu mà hỏi.
“Đây là đồng dũng (tượng đứa trẻ) trấn thủ hoàng lăng. Cần đứa bé trai bảy tuổi khỏe mạnh, sau khi bị bắt ăn cổ huyết bảy ngày bảy đêm, bị chôn sống trong bùn, nghẹt thở mà chết, như vậy, vong linh của chúng và tượng gốm hợp nhất lại, sẽ có khả năng thao túng bức tượng tấn công những kẻ xâm phạm hoàng lăng.”
Thủy Căn nghe xong mà lạnh hết cả người. Lại nhìn về phía tiểu cương thi bị hắn giẫm đạp trên mặt đất, có một loại cảm xúc khó tả bằng lời.
Có người nói, thái đội đối xử với trẻ em có thể nói lên trình độ văn minh của một xã hội.
Dù Thủy Căn biết tục tuẫn táng (chôn theo người chết) thời xưa vô cùng tàn nhẫn, thế nhưng sử dụng sinh mạng của những đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ này, tạo ra một thứ giết người ác độc đến thế, thật khiến người ta phải căm phẫn.
Song vị Thác Bạt Khuê này đã có thể đem chính con ruột của mình chôn giữa những bức tường kia, thì có thể đem con nhà người ta nhốt trong bùn đất cũng chẳng có gì lạ.
Đúng lúc này, trần mộ thất bỗng một trận rung chuyển, có lẽ do vụ nổ vừa rồi, những cột chống dao động, và trần nhà bắt đầu xuất hiện nhiều vết nứt.
Thế mà Thiệu không hề để ý đến mộ thất đang không ngừng rung chuyển, hắn giẫm lên những tiểu cương thi đã bị đạp bẹp, đằng đằng sát khí mà đi tới chỗ Thủy Căn đang kinh hoàng sợ hãi.
Đáng tiếc là hắn giờ đây đã bị đại thương nguyên khí, vừa rồi lại tốn sức đầu với đồng dũng nữa, lúc này chỉ là nỏ mạnh hết đà, là một con cọp giấy mà thôi. Chưa chạm được một ngón tay vào Thủy Căn, đã ngã sấp xuống rồi còn đâu.
Thủy Căn trong long cũng chả cao hứng được, cứ loanh quanh bên Thiệu đang nằm bẹp, cuống quít chỉ biết gãi đầu. Phía trên cái đầu trụi lủi, những mảnh vỡ đang lả tả rơi xuống từ trên trần nhà.
“Tiêu rồi, tiêu rồi, thế này là ở lại bồi táng cha ngươi luôn rồi”
Đúng lúc này, Thủy Căn bỗng đứng sững lại, cậu phát hiện ra vách tường đối diện cánh cửa – nơi bị bọn Phùng cục trưởng đào ra, đột nhiên lõm vào, một lỗ hổng nứt ra. Thủy Căn tinh mắt, liếc mắt một phát đã nhận ra, đó hẳn là thông đạo để thoát thân.
Tuy rằng không biết nó sẽ dẫn tới đâu, nhưng thế nào cũng tốt hơn là bị chôn sống trong mộ thất này.
Thủy Căn hung hăng đá Thiệu một cước, “ Ngươi là nhi tử thì hãy ở cùng với lão cha xấu xa nhà ngươi đi!” Nói xong, cậu cắm đầu chạy vào mật đạo.
Đã chui vào mật đạo rồi, Thủy Căn lỡ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thiệu không hề chạy trốn, chỉ giãy dụa lê đến bên quan tài, ôm chặt lấy hài cốt Vạn Nhân.
Chỉ vừa mới đây thôi, Thiệu luôn âm khí dày đặc vẫn làm cho Thủy Căn sợ hãi và căm ghét vô cùng, thế mà giờ đây, nhìn lão quỷ ngàn năm cuộn tròn lại như một đứa trẻ, còn ôm lấy hài cốt ái nhân mãi không buông, lại làm cậu cảm thấy không đành lòng.
Thiệu ôm bộ hài cốt lẳng lặng mà gắng gượng nằm đó, lúc này linh lực của hắn đã không còn, lại mất hết hy vọng, nếu hầm mộ sụp đổ, hắn thực sự sẽ hồn phi phách tán, không bao giờ còn tụ lại được nữa.
Bỗng nhiên, có ai đó kéo cả người hắn lên, Thiệu mở mắt nhìn, hóa ra kẻ giả mạo kia lại quay trở lại, chật vật đem hắn cõng trên lưng.
“Ta không phải là muốn cứu ngươi đâu! Dù thế nào thì đây cũng là cơ thể bạn học Đới Bằng của ta, ngươi đã sắp tiêu thì hắn được cứu rồi, tuy rằng hắn cũng chả phải cái gì tốt đẹp cả, nhưng ta cũng không thể chỉ lo cho bản thân mình thoát được, nếu làm thế thì không phải là giống hệt lũ cầm thú các ngươi sao!”
Cứ như vậy, Thủy Căn cõng trên lưng một tên lệ quỷ ngàn năm có thể giết mình bất cứ lúc nào, vừa lải nhải vừa khẩn trương tiến vào mật đạo tối thui.
Đi chưa được mấy bước, phía sau đã nổi lên một tràng ầm ầm vang dội, cổ mộ kia nơi chôn giấu một đoạn cung đình bí sử yêu hận rối rắm đã bị vùi lấp giữa những mảnh vụn gạch đá mãi mãi.
Vội vàng chạy thoát, lại không mang theo đèn pha, Thủy Căn đánh liều dò dẫm hướng về phía trước tối tăm mịt mùng mà đi.
Cậu cảm thấy lối đi càng lúc càng lên cao, dưới chân có bậc thang, lúc đầu, vì không nhìn thấy gì, mò mẫm tìm kiếm thì cứ giẫm vào khoảng không, đụng phải bậc thang bằng đá thì đau đến không thở nổi.
Ngược lại, lão quỷ rất sung sướng, bên dưới có cái đệm thịt, cứ hưởng thụ như thế mà đè trên thân mình tên nhóc xui xẻo.
Thủy Căn có một chút hối hận, cứu củ khoai lang nóng phỏng tay (chỉ sự việc rắc rối phiền phức) này làm cái gì chớ? Có phải mệnh mình đã định là phải bị áp không? Sao tên này lại được hưởng phúc như thế hở giời?!
Tiếp tục đi tới, dưới chân thấy mềm mềm, giống như giẫm lên đống thịt gì đó. Thủy Căn sợ hãi “A” lên một tiếng, trong bóng tối vang lên tiếng chít chít còn thảm thiết hơn.
Té ra là con chuột! Thủy Căn mừng rỡ trong lòng, xem ra còn cách mặt đất không xa.
Thật vậy, chỉ đi ba năm phút sau đã tới cuối mật đạo. Cửa động cao nửa thước bị đất đá vùi lấp, có tia sáng len lỏi qua một lỗ nhỏ to bằng miệng chén, phỏng chừng là cái lỗ do con chuột đào ra.
Thủy Căn dùng bả vai ra sức đẩy mới đẩy ra được một ít đất bở, cuối cùng cũng nhô được đầu ra bên ngoài.
Khi không khí trong lành tràn vào khoang mũi, Thủy Căn không cầm lòng nổi mà kêu lên: “Ra được rồi, chúng ta ra được rồi!”
Cậu mừng như điên bò ra khỏi hố đất, rồi vươn tay lôi lão quỷ đang dở sống dở chết ra ngoài.
“Đứng yên! Giơ tay lên!”, đi kèm theo tiếng quát, là một cái nòng cứng đanh chọt thẳng vào ót cậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.