Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 44: Diệp ảnh đế đặt điều bịa chuyện




Vì để trải qua ngày sinh nhật đáng nhớ với Diệp Sâm, đã hai hôm Huyền Ảnh không đến đoàn phim. Cho tới ngày thứ ba, toàn thân cậu mệt mỏi rã rời, đặt mông ngồi xuống ghế cũng giật bắn người vài lần. Thế là cả ngày ngoài quay phim ra, Huyền Ảnh chỉ núp ở một xó vừa xoa mông vừa cười ngây ngô.
Chuyện đã đến nước này, nếu còn không hiểu rõ thì thực sự là kẻ ngu hết thuốc chữa.
Có thể Huyền Ảnh chưa biết thế nào là yêu đương, nhưng cậu vẫn hiểu bản thân và Diệp Sâm hiện đang trong một mối quan hệ thân mật hơn bất cứ ai. Thân mật đến nỗi mỗi khi nhớ đến, Huyền Ảnh lập tức ngơ ngẩn nửa ngày, tựa như thiếu niên lần đầu rơi vào lưới tình vậy. Xung quanh cậu lúc này tràn ngập niềm hứng khởi lẫn sự ngốc ngếch, khiến trợ lý Tiểu Dương phải liên tục liếc nhìn.
Hầu hết các nhân viên đoàn phim đã xem qua tin tức trên mạng, không lâu sau lại thấy giới thuyền thông nhanh chóng xóa hết các bài báo, công khai xin lỗi hai nhân vật chính được nhắc đến, ánh mắt dành cho Huyền Ảnh của họ càng trở nên phức tạp. Mọi người không hẹn mà cùng thầm cá cược trong lòng: Nếu hôm nay anh Sâm đến kiểm tra, vậy thì scandal chắc chắn là giả; còn nếu hôm nay anh Sâm không đến, cho thấy vì một nguyên nhân khác nên báo giới mới vội vã rút tin như thế, nói không chừng hai nhà Diệp Chu thực sự sẽ có chuyện vui.
Suốt ngày hôm nay Diệp Sâm không lộ mặt, toàn bộ nhân viên liền thấy tiếc nuối, thương cảm thay cho Huyền Ảnh: Cậu bé ngốc, cậu còn cười được nữa sao? Anh Sâm bị người ta cướp mất rồi kìa!
Đối với ánh mắt đồng tình của mọi người, Huyền Ảnh hoàn toàn không hiểu. Lúc nghỉ giải lao, cậu cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Diệp Sâm, toét miệng cười liên tục.
Màn đêm buông xuống, xe của Diệp Sâm bất ngờ ngừng trước cổng. Tai Huyền Ảnh luôn rất thính, vừa nghe được âm thanh đã nhanh chóng lật đật chạy ra.
Ai nấy trong đoàn kịch đều rất thích Huyền Ảnh, vậy nên khi thấy Diệp Sâm xuất hiện, toàn bộ đám người liền thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Sâm không kiêng dè ánh mắt kẻ khác ôm chặt Huyền Ảnh vào lòng một lát rồi mới buông ra, dịu dàng nhìn cậu, “Xong chưa?”
“Ừm, Đại Sâm, mông em đau lắm.”
Trán Diệp Sâm lập tức đổ mồ hôi lạnh, may thay giọng nói Huyền Ảnh không lớn. Anh vội vàng kéo cậu vào xe, “Tôi đã hẹn bác sĩ cho em rồi, trước hết chúng ta đi khám, sau đó thì đến nhà hàng ăn cơm.”
“Khám gì vậy?” Huyền Ảnh bị Diệp Sâm lôi vào trong xe, mặt đầy vẻ khó hiểu.
“Khám toàn thân.”
Huyền Ảnh cười hì hì, nói: “Cần gì phiền như thế? Cơ thể em khỏe lắm, khám mông là được rồi!”
Tài xế đang cầm lái đằng trước chợt run tay.
Gân xanh trên trán Diệp Sâm lập tức nổi lên, anh thấp giọng quát: “Im miệng!”
“Sao tự dưng ngài hung dữ vậy?” Huyền Ảnh ngây thơ chớp mắt, giọng nói vô cùng nghiêm túc, “Ngài mà còn hung dữ nữa, tối em sẽ không để ngài… ứm…”
Diệp Sâm vội vã bịt miệng cậu, “Im miệng ngay!”
Tài xế cố gắng vịn chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng phía trước, giả vờ câm điếc.
Huyền Ảnh bị khó thở, nhe răng cắn tay Diệp Sâm, kiêu ngạo nhìn anh. Thế nhưng cậu cũng không nói lung tung nữa, ngoan ngoãn theo Diệp Sâm đi làm đủ mọi loại xét nghiệm ở bệnh viện. Cậu vô cùng tò mò với các dụng cụ y khoa xung quanh, vì thế đụng phải thứ gì liền sờ mó thứ đó. Diệp Sâm phải nghiến răng răn đe vài câu, cậu mới chịu để yên cho bác sĩ làm việc.
Qua ngày hôm sau, cả hai nhanh chóng nhận được kết quả kiểm tra.
“Không có vấn đề gì cả, cậu ấy rất khỏe mạnh.” Bác sĩ nọ và Diệp Sâm là bạn bè lâu năm, phần nào hiểu ra thân phận của Huyền Ảnh. Y vừa đẩy kết quả đến trước mặt cậu, vừa nở nụ cười trêu chọc.
Huyền Ảnh không hiểu ẩn ý đằng sau nụ cười này cho lắm, nhưng ấn tượng của cậu về y không tệ. Thế là cậu cũng cười đáp lại, để lộ tám chiếc răng đúng tiêu chuẩn, sau đó lễ phép nói: “Cảm ơn bác sĩ!”
Diệp Sâm vẫn nghi hoặc không thôi. Anh xem đi xem lại bản báo cáo kết quả vài lần.
“Này, cậu nghi ngờ chất lượng bệnh viện chúng tôi đấy à?”
Cuối cùng Diệp Sâm đành chọn tin tưởng bản báo cáo này. Anh thở phào một hơi, nói cảm ơn rồi dẫn Huyền Ảnh ra về. Sau khi về đến nhà, điều đầu tiên anh làm chính là đóng của phòng lại.
Huyền Ảnh vội vàng ôm lấy cổ anh, hưng phấn hỏi: “Ngài muốn ăn em sao?”
Diệp Sâm vừa định nói chuyện lại bị sặc nước miếng, ho khan liên tục. Anh tức tối vỗ mông cậu, “Đừng ồn ào nữa, chúng ta phải nói chuyện nghiêm túc. Em còn có thể biến thành ngựa được không? Có thì biến về cho tôi xem.”
“Được chứ!” Huyền Ảnh buông Diệp Sâm ra, lui về sau hai bước, “Bây giờ luôn sao?”
“Khoan đã!” Diệp Sâm chợt căng thẳng. Anh hít sâu một hơi, “Biến thành ngựa xong rồi… Em còn biến về thành người được không?”
“Được sao không!” Huyền Ảnh tự tin đáp, hai tay nhanh chóng cởi hết quần áo trên người. Trong nháy mắt, con tuấn mã cường tráng Tiểu Hắc lập tức xuất hiện trước mặt Diệp Sâm.
Đây là lần đầu tiên Diệp Sâm tận mắt chứng kiến cảnh biến thân của Huyền Ảnh, tim đập nhanh như trống bỏi. Anh trợn to mắt hồi lâu rồi chợt bừng tỉnh, “Biến về như cũ xem!”
Tiếc Hắc ngạc nhiên nhìn Diệp Sâm. Tuy nhiên do lần nghịch ngợm trước đã bị dạy dỗ, nó không dám chơi trò hù dọa anh nữa, vội vàng quay về hình hài Huyền Ảnh. Sau khi ánh sáng chói mắt tắt đi, cậu lập tức nhanh nhẹn nhảy đến trước mặt Diệp Sâm, “Hì hì…”
Diệp Sâm ngẩn ra. Anh vẫn còn nhớ đến lời sấm của lão đạo sĩ kia, vì thế đứng hình vài giây. Diệp Sâm không kìm được nỗi xúc động trong lòng, gấp rút ôm chặt Huyền Ảnh, “Tốt quá! Tốt quá rồi!” Nỗi lo sợ trong lòng anh đã tan biến phần nào, lúc này chỉ còn lại ham muốn hôn lấy đôi môi của cậu.
Hai người đứng ở cửa âu yếm nhau hồi lâu. Đột nhiên, chuông điện thoại của Diệp Sâm vang lên, anh bất mãn thả người yêu ra nhận cuộc gọi.
Huyền Ảnh bị hôn đến choáng váng, chỉ biết nhìn chủ nhân mình chăm chăm.
Loa di động phát ra giọng nói của một người đàn ông lạ, “Diệp tiên sinh, đã tìm được người ngài yêu cầu!”
Diệp Sâm vội hỏi: “Đang ở đâu?”
Đầu dây bên kia tiếp tục truyền đến một dãy địa chỉ, “Đây là chỗ thường trú của lão đạo trưởng. Dạo gần đây ông ta đã đi đâu đó một thời gian, nghe nói năm sau mới về.”
Diệp Sâm nhanh chóng tính nhẩm rồi đáp: “Không sao, tôi sẽ chờ ông ấy về.”
Huyền Ảnh vừa thấy Diệp Sâm cúp điện thoại liền dài cổ đến nhìn màn hình điện thoại, “Đại Sâm, ngài đang tìm đạo trưởng à? Có phải là lão đạo trưởng mà em từng gặp không?”
Diệp Sâm chăm chú nhìn cậu vài giây, chợt thấy chột dạ. Anh sau đó xoay người đi nơi khác, nói tiếp: “Cậu thử tìm hình của lão ấy gửi cho tôi xem xem.”
“Được.”
Huyền Ảnh chẳng gặp phải vấn đề thể chất gì, mà phương pháp khoa học đáng tin cũng đã chứng minh điều đó. Diệp Sâm không đoán ra được mối nguy hiểm nào có thể xảy đến với cậu nữa, tảng đá lớn đè nặng trong lòng mới miễn cưỡng nhẹ đi. Hiện chỉ còn một trở ngại trước mắt chưa được giải quyết mà thôi. Vào nửa đêm, Diệp Sâm đứng ngoài ban công lộng gió, lặng lẽ suy tính. Đến hôm sau, anh quay về Diệp gia.
Diệp lão gia tử đang đọc báo sáng, thấy Diệp Sâm ở cửa, ông liền giận dỗi hừ nhẹ, không thèm để ý đến anh.
Diệp Sâm đi thẳng đến trước mặt ông, “Ông nội.”
Diệp lão gia tử lật một trang báo, ánh mắt giấu sau tròng kính lão quét tới, giọng nói thờ ơ, “Ô… về rồi đấy à?”
Diệp Sâm bị lạnh nhạt biết việc bản thân ra sức dẹp bỏ scandal đã khiến ông cụ giận. Anh đứng tại chỗ một lát rồi ngồi xuống ghế sô pha, vào thẳng vấn đề, “Cháu định hai ngày nữa sẽ dẫn Huyền Ảnh về đây.”
Diệp lão gia tử tiếp tục đọc báo, hai tròng mắt lia trái lia phải cực nhanh, cũng chẳng biết ông có đọc được gì không. Một lát sau, ông mở miệng hỏi: “Sao? Không hài lòng với Chu Duyệt hả?”
“…” Diệp Sâm trừng mắt nói dối: “Không phải ạ! Chu Duyệt vừa có gia giáo vừa có ngoại hình, không có gì để chê.”
“Vậy thì vì sao?” Diệp lão gia tử đặt tờ báo xuống, nhìn Diệp Sâm, “Ông thấy tin tức đó có gì lớn lao đâu? Sao cháu phải cố gắng dìm nó xuống?”
“…” Diệp Sâm tối mặt nhìn ông thật lâu, thầm suy đoán xem scandal có phải do ông cố tình dàn xếp hay không.
“Chu gia đã biết cháu không có tâm tư với Chu Duyệt thì còn gì để mà nói nữa đâu chứ!” Diệp lão gia tử hậm hực xệ mặt, suýt chút nữa cằm đã xệ xuống ngang thắt lưng, “Để ông xem giúp cháu nào. Trừ Chu gia ra, chúng ta còn có Triệu gia, Tiền gia, Tôn gia, Lý gia, nhà nào cũng được hết. Cháu thấy nhà nào thì tốt?”
Diệp Sâm nghe ông nội nhắc bốn họ “Triệu Tiền Tôn Lý” (1) mà như có sấm chớp ngang đầu, “Hay ông cưới bách gia tính (2) về cho cháu luôn đi!”
(Triệu (趙) – họ của các hoàng đế nhà Tống, sau đó là Tiền (錢) – họ của các vua nước Ngô ViệtTôn (孫) – họ của chính phi Ngô Việt vương và  (李) – họ của các vua nước Nam Đường. – Wikipedia)
(Bách gia tính (chữ Hán: 百家姓, nghĩa là họ của trăm nhà) là một văn bản ghi lại các họ phổ biến của người Trung Quốc. Văn bản này được soạn vào đầu thời Minh. Ban đầu danh sách có 411 họ, sau đó tăng lên 504 họ, gồm 444 họ đơn (chỉ gồm một chữ, ví dụ Triệu, Hồ,…) và 60 họ kép (gồm hai chữ, ví dụ Tư Mã, Gia Cát,…). Hiện nay có khoảng 800 họ phát sinh từ văn bản gốc này – Wikipedia)
“Sao được chứ?” Diệp lão gia tử trừng mắt với anh, “Cháu tưởng cháu là vua đấy à? Muốn xây tam cung lục viện chắc?”
Ông nội hoàn toàn không hiểu vấn đề, thực sự rất khó để trao đổi, thấu hiểu lẫn nhau.
Diệp Sâm chẳng muốn vòng vo với ông nữa, bắt đầu thở dài nặng nề, “Ông nội, kỳ thực chuyện dìm tin tức xuống là ý của Chu Duyệt.”
“Hả?” Diệp lão gia tử thẳng lưng, nghiêm túc nhìn anh, “Chu Duyệt không hài lòng với cháu sao? Sao cháu ấy lại không thích cháu được?”
Thấy Diệp Sâm ngập ngừng, Diệp lão gia tử càng mất kiên nhẫn. Mãi một lúc sau, anh mới chậm chạp nói: “Đối với cô ấy, cháu chả cương nổi.”
Diệp lão gia tử há hốc mồm, tờ báo trong tay thảm thương rơi xuống đất.
Diệp Sâm nói tiếp: “Chuyện này ông phải giữ kín giúp cháu, chớ nói cho ba mẹ biết. Cháu cảm thấy cơ thể mình có vấn đề, định ngày mai sẽ đến gặp bác sĩ Quý để kiểm tra.”
Diệp lão gia tử vẫn chưa kịp hoàn hồn. Khóe môi ông mấp máy, hỏi dò: “Có phải do vóc dáng của Chu Duyệt không đẹp? Nếu đổi là người khác, biết đâu cháu sẽ có hứng thú thì sao? Hay để ông liên lạc với Triệu gia thử nhé?”
Diệp Sâm yên lặng nhìn ông nội mình, kiên quyết nói: “Không được, giới giải trí có biết bao nhiêu người đẹp, cháu đã thử qua nhiều rồi, nhưng chưa từng thành công lần nào. Triệu Tiền Tôn Lý cũng được, nhưng đối với nghề cháu đã quá mất mặt, chẳng thể để mình nhục nhã thêm với bạn bè giới doanh nghiệp nữa. Cháu không muốn Diệp gia bị chê cười.”
Diệp lão gia tử vẫn chưa thể tỉnh táo. Ông lão đã chịu kích thích quá lớn, hiện còn đang sững sờ.
Diệp Sâm thở dài, tựa như đã thực sự giải thoát khỏi việc tâm sự bị kiềm nén quá lâu. (ông đã quên thằng cháu làm ảnh đế rồi! =)))
Diệp lão gia tử hùng hổ vứt mắt kính lên bàn trà, lớn tiếng nói: “Đó là do đám phụ nữ kia không có sức hấp dẫn! Chẳng phải cháu và Huyền Ảnh qua lại với nhau rất vui vẻ sao, ai dám dè bỉu chúng ta chứ? Ngu dốt! Lẽ nào cháu… là đồng tính luyến ái? Chỉ hứng thú với đàn ông, không thể cương nổi với đàn bà? Điều đó cũng đâu có nghĩa là cháu liệt dương?”
Diệp Sâm không ngờ Diệp lão gia tử lại hăng say phổ cập kiến thức cho mình như vậy, thầm kinh ngạc không thôi. Nhưng ngoài mặt anh vẫn không có biểu cảm gì, chỉ nói: “Nếu cháu cứ kết hôn với phụ nữ, chắc chắn sẽ hại đời người ta.”
Diệp lão gia tử nhất thời cứng họng.
Diệp gia luôn giáo dục con cháu phải ăn ở lương thiện, một mực chú trọng phẩm hạnh đạo đức. Lúc còn trẻ thì ăn chơi thế nào cũng được, tuy nhiên một khi đã kết hôn thì phải có trách nhiệm với gia đình. Nếu Diệp Sâm không thể buông bỏ Huyền Ảnh, vậy việc anh kết hôn chẳng khác nào nuôi tình nhân bên ngoài. Diệp lão gia tử tuyệt đốt không chấp nhận. Lại nói, nếu sau khi thành gia lập thất, Diệp Sâm không lâm trận được, vậy đứa cháu trai bảo bối này của ông phải nín nhịn cả đời hay sao? Nghĩ đến đây, Diệp lão gia tử liền thấy đau lòng không thôi.
Diệp Sâm nhìn sắc mặt khó xử của ông nội, lên tiếng, “Thật ra ông hiểu lầm rồi, cháu không phải gay. Trước đây cháu đã thử qua lại với cả nam, nhưng vẫn chẳng có hứng thú gì. Chắc chắn là cơ thể của cháu có vấn đề. Chỉ khi ở với Huyền Ảnh, cháu mới “sinh hoạt” một cách bình thường được.”
“…” Lão gia bán tín bán nghi, “Cháu không gạt ông đấy chứ?”
Diệp Sâm nghiêm túc đáp: “Từ nhỏ đến lớn cháu đã nói dối ông bao giờ đâu? Huống chi chuyện này nhục nhã như thế, cháu gạt ông làm gì. Ngày mai cháu sẽ đi kiểm tra, sau đó sẽ đưa kết quả cho ông xem. Nếu ông không tin bác sĩ Quý, vậy cháu lại khám ở bệnh viện khác.”
Diệp lão gia tử lập tức quắc mắt với Diệp Sâm, “Tới bệnh viện khác làm gì? Cháu định mở loa phường thông báo cho thiên hạ đấy à? Tìm bác sĩ Quý! Cậu ta là người quen! Tìm cậu ta đi!”
Diệp Sâm dứt khoát gật đầu, “Được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.