Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 18: Cười nhỏ quá không tổn thương được đâu




Huyền Ảnh không biết tự lượng sức của bản thân lại dũng cảm tự đề cử mình. Còn đạo diễn Lâm thì không biết có phải do quá tuyệt vọng nên gì cũng dám làm bừa hay không mà có thể thấy ý kiến của cậu nghe lọt tai cho được. Vì vậy hiện tại mới có cái cảnh tượng kỳ quái thế này.
Diệp Sâm dựa lưng vào tường, yên lặng nhìn hai người kia đang chẳng khác gì diễn tuồng trên sân khấu. Anh thậm chí cảm thấy bản thân mình dường như đang nằm mơ, cho rằng mọi chuyện trước mắt chẳng hề chân thực chút nào.
Đạo diễn Lâm hớn hở đi vài vòng quanh Huyền Ảnh, tốc độ mỗi vòng đều chậm rì rì, đến nỗi hai chân sắp quấn vào nhau tới nơi. Ông ta vừa híp mắt quan sát cậu một cách tỉ mỉ vừa đưa tay áng chừng mái tóc đen dài, sau lại vỗ vai cậu, vô cùng hài lòng gật đầu.
Huyền Ảnh trợn to hai mắt, sống lưng thẳng tắp, vẻ mặt mong đợi nhìn đạo diễn Lâm đã đi vòng quanh mình hồi lâu. Thấy ông ta gật gù tán đồng, cậu mới vui mừng, mắt sáng hơn gấp mấy lần, tần suất chớp mi cũng nhanh hơn thấy rõ.
Thế này… trông chẳng gì đang chọn gia súc… mà nói gia súc cũng chả sai chút nào…
Diệp ảnh đế thần kinh bị căng thẳng nên chỉ biết dời tầm mắt sang nơi khác.
Đạo diễn Lâm rốt cuộc dừng bước, mỉm cười gật đầu khen: “Ngoại hình rất tốt! Rất phù hợp với vai diễn! Cậu có biết nhân vật này là dạng người thế nào không?”
Huyền Ảnh lắc đầu trả lời, “Không biết.”
“Là một bác sĩ địa phương, y thuật cũng không giỏi giang mấy, đến sơ cứu vết thương mà còn làm chưa xong nổi. Vai này trong phim mang vẻ chất phác của người dân quê, sống trong rừng núi một thời gian dài nên tính cách rất đơn thuần không hiểu chuyện đời. Ánh mắt của anh ta trong sáng, dáng cười hàm hậu, rất hợp với cậu đó!” Đạo diễn Lâm càng nói càng thấy hài lòng, lại vỗ vai Huyền Ảnh, “Tên nhóc cậu khá lắm, còn biết tự đề cử mình nữa chứ! Tôi thấy ngoại hình của cậu rất thích hợp với hình tượng nhân vật này, mái tóc còn có thể khiến người khác thấy lạ mắt đôi chút, rất giống với tập tục để tóc dài của người dân tộc thiểu số nha. Nếu như cậu diễn thì chi phí tóc giả cũng được tiết kiệm rất nhiều đó, tất cả đều hoàn toàn tự nhiên luôn.”
Huyền Ảnh càng nghe hai mắt lại càng sáng rỡ, “Ông đồng ý sao?”
Đạo diễn Lâm không trả lời câu hỏi của cậu, chỉ nói đùa: “A Sâm hoàn toàn giữ kín bưng lai lịch của cậu. Chả nhẽ cậu là người dân tộc thiểu số đến từ vùng núi thật? Ha ha ha ha!”
Huyền Ảnh im lặng liếc nhìn Diệp Sâm.
Đạo diễn Lâm thấy Huyền Ảnh nhìn mình tràn ngập mong chờ, ý cười không giảm nhưng lại đáp: “Ngoại hình phù hợp, tuy nhiên có thể cho cậu diễn hay không thì là chuyện khác.”
“Tại sao?” Huyền Ảnh nghe vậy lập tức lo lắng hỏi.
“Đóng phim không phải chuyện dễ, cậu lại chẳng có kinh nghiệm gì. Tôi không thể chấp nhận qua loa được. Hơn nữa cậu là trợ lý của A Sâm, cậu ấy không đáp ứng thì tôi cũng không thể.”
Huyền Ảnh sốt ruột vọt tới trước Diệp Sâm, đưa tay giật áo anh, “Đại Sâm, ngài để em diễn đi! Ngài thấy em thông minh vậy mà, lần trước còn diễn chung với ngài nữa…”
“Sao?” Đạo diễn Lâm kinh ngạc nhìn Huyền Ảnh, “Cậu từng đóng phim rồi à?”
“Đúng vậy! Lần đó tôi… ưm…” Huyền Ảnh còn chưa dứt lời đã bị Diệp Sâm bịt chặt miệng.
“Cậu ấy chưa từng đóng phim đâu, chỉ là diễn bừa trong vài video thôi.” Diệp Sâm mặt không đổi sắc nói dối, một tay len lén nhéo nhẹ thắt lưng Huyền Ảnh, ghé vào lỗ tai cậu nhỏ giọng, “Đạo diễn Lâm đang vội chọn người, không phải là lúc để giỡn đâu, bớt nói bậy đi.”
Huyền Ảnh lập tức hiểu ra ám hiệu của Diệp Sâm. Cậu tự che miệng mình lại, trợn to mắt gật đầu liên hồi.
Đạo diễn Lâm thấy Diệp Sâm và Huyền Ảnh vừa có vẻ thân thiết hiếm thấy vừa hùa nhau làm mấy hành động kỳ quái thì thấy hơi khó hiểu. Ánh mắt nhìn về phía cả hai cũng có chút suy tư.
Diệp Sâm buông Huyền Ảnh ra, “Nếu đạo diễn Lâm nghĩ cậu ấy có tiềm lực thì tôi đương nhiên sẽ không ngăn cản sự phát triển của cậu ấy, vấn đề then chốt là cậu ấy phải dùng chính thực lực của mình thôi.”
Đạo diễn Lâm bị Diệp Sâm dời sự chú ý đi thành công, hào hứng lên tiếng, “Nếu cậu đã chắc chắn vậy rồi thì… Thế nhưng… như vậy đi, bây giờ Huyền Ảnh cậu diễn một đoạn thoại ngắn cho tôi xem nào. Đây là dễ nhất rồi đó.” Ông ta vừa nói vừa vẫy tay với Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh thoáng chốc nở nụ cười tươi như hoa, hăng hái chạy đến đứng một cách ngay ngắn nghiêm chỉnh, “Đạo diễn Lâm muốn tôi diễn cái gì?”
Đạo diễn Lâm quay đầu nhìn xung quanh một lát, cầm lấy kịch bản trên bàn mở ra, đưa đến trước mặt Huyền Ảnh, “Đoạn này đi.”
Huyền Ảnh nhận lấy kịch bản, cúi đầu nhìn.
Diệp Sâm nhanh chóng vọt tới đoạt lấy, dùng người mình ngăn lại tầm mắt của đạo diễn Lâm, rất sợ Huyền Ảnh khi cầm kịch bản xong liền nói ra mấy câu ngu xuẩn như “đọc thế nào” các loại. Thế là anh đành chủ động giảng đoạn thoại này một lần cho cậu nghe, dứt lời liền thầm lau mồ hôi, “Nhớ kỹ chưa?”
Đạo diễn Lâm một lần nữa lấy làm lạ, nhìn hai người họ.
Huyền Ảnh gật đầu, “Nhớ kỹ rồi! Bác sĩ thấy Thẩm Khôn bị mất máu quá nhiều nên không kiềm được muốn đưa anh ta về nhà, ai ngờ lại bị anh ta mắng… Oa, tên Thẩm Khôn này quả thực là lòng lang dạ sói mà, may là Đại Sâm không phải Thẩm Khôn thật, Đại Sâm không phải là người lòng lang dạ sói đâu.”
“…” Diệp Sâm cố gắng kiềm nén ý muốn đạp Huyền Ảnh ra ngoài của mình, nói: “Cảm ơn cậu.”
Đạo diễn Lâm ở bên cạnh nở nụ cười, “Được rồi, cậu diễn một lần xem nào.”
Huyền Ảnh bỏ kịch bản xuống, quay đầu nhìn Diệp Sâm đang không nhúc nhích gì, sau mới có lòng tốt nhắc nhở: “Đại Sâm, hẳn là ngài diễn trước chứ. Ngài diễn mở đầu, sau em mới có thể diễn theo ngài.”
Diệp Sâm cố nén tức giận nói: “Đạo diễn Lâm bảo cậu thử vai, cậu thử cho ông ấy xem là được, lôi tôi vào làm gì? Nếu diễn viên ai cũng như cậu vậy thì còn gọi là thử vai nữa sao?”
Đạo diễn Lâm thấy sắc mặt của Diệp Sâm không tốt liền vội vàng hòa giải, “Là do không có kinh nghiệm mà, thông cảm cho cậu ấy một chút. Cậu diễn phối hợp với cậu ấy đi. Hơn nữa, cậu ấy không có kinh nghiệm diễn, mà cậu lại phải diễn với cậu ấy, luyện tập trước cũng tốt chứ sao.”
Tên ngu ngốc này làm bừa, mà đạo diễn Lâm cũng làm bừa theo nốt! Diệp Sâm thiếu chút nữa là nôn ra một đống máu nhưng vẫn cố nhịn xuống. Anh sầm mặt khi đi đến trước mặt Huyền Ảnh, sau đó lập tức khôi phục lại như bình thường. Vài giây sau anh đã điều chỉnh biểu cảm trên gương mặt mình.
Huyền Ảnh lần đầu tiên được nhìn Diệp Sâm diễn ở khoảng cách gần thế này, cảm thấy trong nháy mắt anh dường như đã biến thành một người khác, khiến lòng cậu thoáng sửng sốt.
Trong phim, sau khi hành động thất bại, Thẩm Khôn vì yểm trợ cho Đoạn Chấn mà bị thương, đoạn đường đi về căn cứ ở Vân Nam có thể nói là gian nan vô cùng. Hắn biết mình chỉ là người ngoài, thế nên lần này có lẽ đã khiến cho lão già kia nghi ngờ, hiện tại một tên bác sĩ lại đột ngột xuất hiện trước mặt, hắn càng không thể lơ là.
Tuy rằng Thẩm Khôn được bác sĩ nọ cứu, nhưng từ lâu trong hắn đã hình thành nên tính cách cẩn thận, ngày nào còn chưa về đơn vị thì còn chưa thể sơ suất trước tên trùm buôn ma túy máu lạnh, thủ đoạn độc ác kia được. Ngay cả lúc đi ngủ hắn cũng còn phải đề phòng trước sau, huống chi là đối mặt với một người không hề quen biết gì như vậy.
Huyền Ảnh thì không để ý được nhiều thế, cậu chỉ đơn giản nhớ kỹ những gì mình cần diễn. Cậu tưởng tượng lại lúc biết Diệp Sâm bị thương còn bản thân thì chạy đến lo lắng cho vết thương của anh, mặc kệ việc anh đang cố ngăn cản vẫn kiên nhẫn chữa trị.
Vết thương ở ngực phải, thế nhưng Huyền Ảnh lại chỉ chăm chú vào tay phải đang bị thương của Diệp Sâm. Đạo diễn Lâm thấy cậu nói lời thoại ngay cả một chữ không thiếu liền dành một ánh mắt tán thưởng cho cậu, lòng thầm nghĩ tên nhóc này không chỉ biết ứng biến nhanh mà trí nhớ cũng rất tốt, hy vọng khi cậu nhìn vào vết thương giả cũng có thể diễn đạt thế này.
Diệp Sâm nghe Huyền Ảnh nói xong một đống lời thoại dư thừa liền nheo cặp mắt lại, khóe miệng nhếch lên, tiến đến bên tai cậu thấp giọng nói: “Tiểu tử cậu bớt diễn kịch đi, tôi không ngu đến mức rơi vào bẫy của cậu đâu.”
Huyền Ảnh bị lời kịch này làm cho mê man, biểu tình trên mặt lại vừa khéo trùng khớp với nhịp diễn, “Cái gì?”
Gương mặt Diệp Sâm đột nhiên biến sắc, làm bộ từ trong túi áo móc ra một khẩu súng để trước ngực Huyền Ảnh, “Nghe cho kỹ đây! Nếu cậu dám bước tới tôi sẽ bắn chết cậu!”
Huyền Ảnh bị vẻ mặt hung ác của Diệp Sâm làm cho giật mình sợ hãi, biểu tình kinh khủng bất ngờ này hoàn toàn không có trong kịch bản gì hết.
Đại Sâm trông đáng sợ quá đi! Không dám đóng phim với ngài ấy nữa đâu! Hu hu…
Đạo diễn Lâm kinh ngạc nhìn Huyền Ảnh đang vừa oan khuất vừa sợ sệt. Ông há miệng sửng sốt nửa ngày trời, sau mới kích động vỗ tay, “Tuyệt! Tôi không tìm người nữa! Là cậu!”
Huyền Ảnh vẫn chưa lấy lại được tinh thần. Một hồi hoảng sợ trong cậu đã trở thành nỗi ủy khuất, vì vậy cậu quay sang chớp mi, dùng ánh mắt “cầu xin an ủi” nhìn Diệp Sâm.
Diệp Sâm cũng kinh ngạc không kém. Lúc đầu anh tưởng rằng Huyền Ảnh chỉ đang muốn đùa giỡn, ai ngờ bất luận là biểu cảm hay giọng nói của cậu đều hợp tình hợp lý vô cùng. Tuy cậu chỉ diễn xuất theo hướng dẫn của kịch bản nhưng vẫn rất đáng khen. Vì vậy sắc mặt anh dịu đi đôi chút, đưa tay vỗ nhẹ mái tóc cậu, “Tốt lắm.”
Trong nháy mắt tâm trạng của Huyền Ảnh liền chuyển từ âm u sang quang đãng. Cậu cười hì hì, hoàn toàn quên mất mình vừa nói chẳng bao giờ dám đóng phim với ai kia nữa. Hiện tại cậu được Diệp Sâm tán thưởng, so với việc đạo diễn Lâm đồng ý chấp nhận mình còn vui hơn rất nhiều. Cậu nở nụ cười không dứt, vui vẻ gần nửa ngày xong mới nhớ tới một việc gì đó, hiếu kỳ hỏi: “Đại Sâm, súng của ngài ở đâu ra?”
Diệp Sâm khó hiểu đáp: “Đương nhiên là không có súng, bắt chước thôi.” Dứt lời anh liền giơ tay làm dấu “八” rồi chỉ vào ngực cậu.
Huyền Ảnh dõi theo tay của Diệp Sâm, sau đó lại ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, bỗng cậu cảm thấy động tác này kì lạ khủng khiếp. Cậu tự mình bắt chước anh, rồi đột nhiên cười ầm lên, miệng nói: “Trẻ con quá đi! Đại Sâm, trông ngài mắc cười chết được! Ha ha ha ha…”
Đạo diễn Lâm đã từng xem qua rất nhiều các kiểu thử vai khác nhau, việc không có đạo cụ cũng là do muốn kiểm nghiệm khả năng của từng diễn viên nên ông vốn thấy chả có gì đáng cười cả. Thế nhưng bây giờ trông Huyền Ảnh vui vẻ như vậy thì ông cũng không kiềm được nghĩ bụng: tên nhóc này cười chắc còn hơi nhỏ nhỉ?
Lúc này gương mặt Diệp Sâm đã trở nên méo mó, đen chẳng gì than trong lò. Anh cắn răng mời đạo diễn Lâm ra về, sau đó đóng cửa, xoay người lại giơ tay nhắm thẳng vào mặt Huyền Ảnh chỉ tay một cách thô bạo, trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Huyền Ảnh vẫn mang bộ dạng nghe lời, hạ mi xuống nhìn chằm chằm ngón tay trỏ đang ấn vào mũi mình. Một lát sau, cậu vươn móng vuốt cầm ngón cái của chủ nhân mình dựng thẳng lên, vừa nhìn đến chữ “八” (bát) vừa ra lò này cậu liền “phụt” một tiếng, cười ha ha lần nữa.
Diệp Sâm đen mặt rút tay lại, xoay người đi nơi khác. Rõ ràng chẳng phải là chuyện gì to tát nhưng anh lại cảm thấy muốn đi tự tử chết quách cho rồi.
Mặc dù ngoài miệng đạo diễn Lâm nói đã chọn được người cho vai bác sĩ này nhưng vẫn không quên điện thoại cho nhà đầu tư Phương. Mặt khác ông cũng cho người chuẩn bị hợp đồng, chuyện vặt phải xử lý rất nhiều. Diệp Sâm nghĩ sẽ chờ đến khi có quyết định chính thức rồi mới cho Huyền Ảnh học thêm một khóa tu bổ nữa, xế chiều hôm đó chỉ đơn giản dẫn cậu ra ngoài đi dạo xung quanh, thưởng thức cảnh đẹp và tìm hiểu người dân bản xứ nơi đây.
Huyền Ảnh hào hứng cực kỳ, trên đường đi lúc nào cũng cầm điện thoại chụp ảnh điên cuồng, rất hưng phấn nói: “Đại Sâm, ở đây thật đẹp! Ngài xem ngài xem, em đóng phim có tốt hay không?”
Mãi đến lúc chạng vạng, Diệp Sâm mới lôi Huyền Ảnh đang luyến tiếc trở về khách sạn ăn cơm tối, lòng tràn đầy mong đợi đến sự nghiệp tắm rửa tiếp theo, ai ngờ đột nhiên nhận được điện thoại của anh trai mình.
Diệp Chương hiếm khi hỏi han tình hình Diệp Sâm đang lo âu hỏi: “Tiểu Sâm, mấy ngày nay người ta bàn tán về cậu trên Weibo đó có biết không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.