Ngựa Yêu Ngốc Nghếch Của Diệp Ảnh Đế

Chương 12: Cái thứ điên khùng chỉ biết chạy




Huyền Ảnh bị Diệp Sâm xách lên lầu, mặc kệ ánh mắt và tiếng cười của Đỗ Phong. Vào đến phòng, cậu  tiếp tục nằm trên giường xem [Đông Thành Tây Tựu], cười nghiêng cười ngả liên hồi. Có thể nói, bắt đầu từ đó, Huyền Ảnh từ đam mê xem quảng cáo chuyển sang đam mê xem phim truyện, không lâu sau thì đã có khả năng cảm nhận trọn vẹn các bộ phim khác nhau, góp phần cống hiến rất to lớn cho sự nghiệp điện ảnh của loài người và loài ngựa.
Diệp Sâm xuống lầu nói chuyện tiếp với Đỗ Phong. Bình thường đối với bất cứ chuyện gì, anh cũng đều rất hờ hững lạnh nhạt, duy chỉ có điện ảnh mới có thể khiến anh trở nên nhiệt tình hơn bao giờ hết. Thế nên trong Diệp gia mới có chuyện anh tự mình khác người, một thân một ngựa rẽ sang con đường sự nghiệp khác. Cũng chính vì thế mà cho dù Diệp Sâm có bối cảnh hùng hậu đến cỡ nào chăng nữa, nếu không tự mình nỗ lực cố gắng, thì đến giờ anh vẫn chỉ là một đống bùn nhão không đỡ nổi tường thành mà thôi.
Đỗ Phong và Diệp Sâm đã có mười mấy năm giao tình, đương nhiên hắn khá hiểu anh, cũng vô cùng bội phục người bạn này. Khi hắn vừa nghe anh bảo sẽ tự thành lập công ty riêng thì lòng có hơi kinh ngạc, thế nhưng sau đó cũng giơ hai tay lên nhất quyết tán thành, “Chờ cậu thành lập công ty rồi thì tôi đi tìm một nơi khác để làm việc vậy.”
Trước đây Diệp Sâm ký hợp đồng với công ty Thịnh Ngu, anh vốn là nghệ sĩ được Diêu tổng một tay bồi dưỡng nên. Tuy nhiên mấy năm gần đây quan điểm trong công việc của họ ngày càng khác xa nhau, mặc dù quan hệ cá nhân vẫn rất ổn, nhưng khi bàn chuyện sẽ bắt đầu cãi vả dữ dội. Mà lần này, Diệp Sâm rốt cuộc đã suy nghĩ thấu đáo, quyết định chuyển hướng đi của mình sang một ngã rẽ mới, tựa như sự lựa chọn con đường điện ảnh trước đây vậy. Phải biết rằng từ đằng trước ống kính lui về phía sau hậu đài là một chuyện không dễ dàng chút nào, thế mà anh vẫn cứ thích tự tạo cho mình thêm thử thách.
Đỗ Phong đùa, “Cậu quả vẫn là đồ cứng đầu hay giấu chuyện như xưa. Trước đây Diệp lão gia luôn mong muốn cháu mình sẽ đi theo con đường kinh doanh của gia đình, mà toàn bộ Diệp gia ai nấy đều cũng cho rằng là vậy. Ai ngờ đâu cậu lại thích chơi trội, chạy đi đóng phim, làm mọi người trở tay không kịp luôn. Hiện tại thì sao, dân chúng cả nước giờ đều biết cậu là ảnh đế, ngóng trông cậu sẽ đóng phim đến khi nào dầu cạn đèn tắt thì thôi, thế mà cậu lại đột ngột muốn đổi nghề làm ông chủ!”
“…” Diệp Sâm để kịch bản trên đùi gõ gõ mấy cái, sau lại ném sang một bên, “Tổng kết đúng lắm.”
“Này, Huyền Ảnh kia rốt cuộc có lai lịch gì? Tôi và cậu quen nhau cũng nhiều năm rồi, có bao giờ thấy người như vậy ở bên cạnh cậu đâu, bất ngờ này có hơi lớn… ừm…” Đỗ Phong dừng lại, như đang cân nhắc xem nên dùng từ sao cho hợp lý, cuối cùng mới dò xét hỏi, “Các cậu có quan hệ thế nào?”
“Bạn bè.”
Đỗ Phong lập tức làm mặt khinh bỉ, “Coi bộ không phải à! Cậu tưởng tôi bị mù chắc? Cậu ta mặc toàn quần áo của cậu.”
Diệp Sâm liếc hắn, lười phí nước bọt giải thích, mà trên thực tế chuyện này cũng không tiện để giải thích, e rằng càng nói càng sai, không chừng còn bị bại lộ hết.
Đỗ Phong thấy anh im lặng hồi lâu liền thấy mình có vẻ đã đoán đúng. Hắn rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng, lắc đầu thở dài: “Bất thình lình thật là bất lình thình mà! Chuyện này cũng tôi không xen vào. Thế nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu là nhân vật của công chúng, nên để ý một chút. Từ trước đến giờ cậu chưa từng có scandal, khiến người đại diện là tôi đây cũng được nhàn hạ quen rồi, đừng để mình đột nhiên bị dính vào tin khủng hoảng gì đó làm tôi trở tay không kịp. Người già như tôi chưa được trải qua huấn luyện, sợ tiêu hoá không nổi đâu.”
Diệp Sâm nghe xong cũng chỉ nhìn qua Đỗ Phong. Chợt, anh loáng thoáng nghe được Huyền Ảnh đang ở trong phòng cất tiếng cười ầm ĩ. Anh tựa lưng vào sô pha im lặng một hồi rồi bỗng dưng đứng dậy, “Khi nào thì quay?”
Đỗ Phong biết anh không muốn nói chuyện thêm nữa, bất đắc dĩ tặc lưỡi, “Cuối tháng tám.”
Sau khi Đỗ Phong ra về Diệp Sâm mới lên phòng, thấy Huyền Ảnh đã thay áo ngủ vào từ lúc nào, hiện đang nằm trên giường vừa cười vừa dùng tay xoa bụng. Anh nghĩ đến việc mình tự dưng bị Đỗ Phong và anh hai hiểu lầm, đầu nhanh chóng nổi hắc tuyến, nghĩ: Tại sao mình và một con ngựa lại phải ở cùng nhau cơ chứ?! Cái thứ điên khùng chỉ biết chạy này!!
Lúc bấy giờ Huyền Ảnh vẫn còn đang cười nhe răng không khép miệng lại được. Cậu ngồi dậy nắm áo Diệp Sâm, vui vẻ chỉ tay vào màn hình TV nói: “Đại Sâm, mấy người đó mắc cười quá đi! Ha ha ha ha!!”
Diệp Sâm ngồi xuống bên cạnh cậu, lên tiếng: “Tôi sẽ đi Vân Nam mấy tháng, còn cậu ở nhà.”
“Ha ha ha ha!!” Huyền Ảnh đang bị đắm chìm trong bộ phim xem dở, vậy nên lỗ tai cũng bị TV lấp lại.
Diệp Sâm đưa tay xoa mi tâm rồi cầm lấy remote tắt màn hình.
“Á?! Đừng tắt đừng tắt! Em chưa xem xong mà!” Huyền Ảnh hơi sửng sốt một chút, nhào qua muốn lấy lại điều khiển.
Một tay Diệp Sâm nâng cao không cho cậu lấy được, tay kia đè vai cậu xuống, trầm giọng nói: “Đợi lát rồi xem tiếp.”
Huyền Ảnh thấy khuôn mặt anh lạnh lẽo nên vội vã ngồi ngay ngắn. Sống lưng cậu thẳng tắp, mắt chớp chớp ra vẻ vô tội, “Chủ nhân, mới nãy ngài nói gì em nghe không rõ. Ngài lặp lại lần nữa đi.”
Con ngựa hay ra vẻ thông minh này lúc muốn nịnh hót lấy lòng sẽ bắt đầu kêu “chủ nhân” này nọ. Diệp Sâm cũng chẳng biết tên này có phải đang cố ý chọc tức mình hay không, mà cứ hay khiến cho mình giận điên lên liên tục nhưng không tài nào bộc phát ra nổi như vậy. Anh không thể làm gì khác hơn ngoài lặp lại lời đã nói một lần nữa: “Tháng sau tôi sẽ đến Vân Nam quay phim, cậu ngoan ngoãn chờ ở nhà. Có làm được không?”
Huyền Ảnh lập tức trợn to mắt, miệng há to sửng sốt một hồi mới vội vàng lắc đầu. Chiếu chút nữa cậu đã tự hất đầu mình văng ra xa, “Không làm được!!”
Diệp Sâm xoa thái dương, “Tôi đi đóng phim, không phải đi chơi, không dẫn cậu đi được đâu.”
Huyền Ảnh nghiêng đầu, “Em cũng có thể đóng phim mà?! Không phải lần trước em với chủ nhân đã cùng nhau đóng phim sao? Mấy người kia còn khen em đóng rất đạt nữa. Lần này em cũng phải đi, không có em ngài sao có thể diễn tốt được. Ngựa con nào con nấy đều ngu si như nhau hết, chỉ có em là nghe lời thôi. Em phải theo trợ giúp ngài mới được!!”
Diệp Sâm suýt chút nữa đã bị độ dày da mặt Huyền Ảnh làm cho tức đến thổ huyết. Anh cố gắng nghiến chặt hàm răng mình nhằm ngăn bản thân nổi lửa, giơ tay gõ một cái cốc lên đầu tên ngốc trước mặt, “Lần trước là quay phim cổ trang, lần này quay phim hiện đại, tôi mang cậu đi làm cái gì?! Làm kiểng à?!”
“Vậy thì em cứ thế này mà đi theo ngài! Em cũng chả thích làm ngựa đâu, làm ngựa tối ngày chỉ ăn cỏ, khó ăn muốn chết!” Huyền Ảnh vẻ mặt điếc không sợ súng, liều chết hy sinh.
Mà Diệp Sâm quả thật đang giận đến nỗi muốn bóp chết tươi cậu ngay tại chỗ: “Không được!! Cậu không có hộ khẩu, làm sao lên máy bay được? Lại gây thêm phiền phức cho tôi!”
Huyền Ảnh ra vẻ tội nghiệp nhìn Diệp Sâm, toàn bộ cảm xúc lúc này đã bị thay thế bởi sự buồn bã. Hai mắt cậu trợn to, tròng mắt ướt át, khiến cho người nhìn cảm thấy chỉ cần nói nặng thêm một lời nữa thôi thì lệ sẽ từ đó tuôn tràn, lấp được cả Kim Sơn. Huyền Ảnh dè dặt giật nhẹ tay áo chủ nhân mình, nói: “Em không muốn xa chủ nhân đâu, chủ nhân mang em đi đi mà! Xin ngài đó…”
Diệp Sâm nhìn đôi mắt ướt nhẹp của cậu mà ngực căng lên, đầu đau không gì sánh được. Anh vội vã dời tầm mắt sang một bên, “Lần này thật sự không cần tới ngựa, cậu…”
“Em?” Huyền Ảnh thật không thích Diệp Sâm chuyển mắt nhìn nơi khác mà không nhìn mình, mỗi lần như thế cậu sẽ cảm thấy lòng rất hoang mang rối loạn. Vậy nên cậu xuống giường, chạy đến trước mặt anh ngồi xổm xuống, tựa đầu vào đầu gối anh, lại vươn lưỡi liếm tay anh, giương mắt lên cầu xin, “Chủ nhân đi xa vậy em sẽ ngửi không thấy mùi, muốn lén đi theo cũng không biết đi như thế nào nữa.”
Ngực Diệp Sâm run lên, anh thở dài, “Cậu không thể nào làm ngựa để đi theo tôi được.”
“Vậy thì làm người!!” Huyền Ảnh liếm mu bàn tay Diệp Sâm, “Em cũng không thích làm ngựa, em thích làm người cơ.”
Hai người cứ một ngẩng lên một nhìn xuống như thế. Ánh mắt Diệp Sâm ngưng trọng vài giây, anh bỗng dưng cảm thấy cổ họng mình khô rang, nhanh chóng kéo người đang ngồi trên đất dậy, “Vì sao cậu lại thích làm người?”
Huyền Ảnh ngồi sát bên cạnh anh, vui sướng trả lời: “Vì làm người em mới có thể cùng chủ nhân ăn cơm, ngủ chung, có thể mỗi ngày ở cạnh chủ nhân!! Hơn nữa làm người vui mà, được ăn rất nhiều đồ ăn ngon, còn được xem nhiều bộ phim thú vị nữa.”
Mấy thứ này đều là nguyên nhân à? Đầu Diệp Sâm lại bắt đầu nổi đen.
Huyền Ảnh càng nói càng hăng, còn vươn mấy ngón tay ra liệt kê: “Làm người có thể ăn bánh chẻo, ăn mì, ăn bánh bao, cá, tôm, thịt, rau xanh, củ cái trắng, đậu que, sô cô la… Muốn ăn liền có thể ăn toàn bộ lục quyển của trái đất luôn!!”
“…” Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh đếm đủ mười ngón xong liền vòng tay lên đầu tạo thành một vòng tròn lớn thì toàn bộ lời muốn nói của anh liền lập tức kẹt cứng lại trong cuống họng, đợi nửa ngày mới nói được một câu, “Bớt xem quảng cáo lại đi.”
Huyền Ảnh coi tất cả như gió thoảng bên tai, tiếp tục nói, “Em còn thấy trên TV có mấy khu vui chơi rất vui nữa, nhất là xe điện đụng đó!”
“Ừ, hôm nào dẫn cậu đi.” Diệp Sâm nói xong liền tự thấy sửng sốt, tại sao mình lại có thể đáp ứng một cách dễ dàng như vậy? Chợt, anh nhớ đến chuyện quan trọng hơn, vội vã nghiêm mặt, “Nếu cậu muốn làm người, điều thứ nhất là phải mặc quần áo, không thích mặc cũng phải mặc. Cậu đã thấy ai trần truồng đi nhông nhông ngoài đường chưa?”
Huyền Ảnh liên tục gật đầu, “Tuy em không thích, nhưng hôm nay mặc thì thấy so với việc ăn cỏ còn dễ chấp nhận hơn.”
Cậu vốn phải ăn cỏ! Bây giờ lại ghét bỏ cái gì chứ?!
Diệp Sâm cũng lười phí lời với Huyền Ảnh, mở TV cho cậu xong liền xuống lầu gọi điện thoại.
Tuy rằng Huyền Ảnh hoàn toàn không có hộ khẩu gì, thế nhưng dựa vào mạng lưới quan hệ rộng khắp của anh, muốn tạo cho con ngựa này một thân nhận người hợp pháp cũng không có gì là khó khăn cho lắm. Thế nhưng điều quan trọng là, làm sao có thể điền vào chỗ trống hai mươi năm quá khứ trước đây của cậu bây giờ? Họ Huyền tuy rất ít gặp, nhưng muốn tìm một người họ Huyền thì không phải không được. Chỉ là khi nghĩ đến việc Huyền Ảnh phải cùng một người xa lạ tạo lập nên mối quan hệ, Diệp Sâm liền cảm thấy lòng khó chịu cực kỳ, trong suy nghĩ vô thức sinh ra mẫu thuẫn khó hiểu.
Vậy là thời gian tiếp đó, Diệp Sâm trở nên bận đến tối tăm mặt mày. Anh vừa phải nhanh chóng phân tích cho xong kịch bản, vừa phải gấp rút giúp Huyền Ảnh làm hồ sơ. Còn Huyền Ảnh thì quả thật là vạn sự chẳng cần lo, thậm chí lúc Diệp Sâm đi quay phim còn đòi chạy đến xem, thế mà xem xong lại chưa thỏa mãn muốn đi xem tiếp, đến khi cậu chuẩn bị đi xem lần thứ ba thì bị Diệp Sâm kéo sang một bên nói chuyện.
“Đây là toàn bộ tài liệu về hồ sơ cá nhân của cậu, nếu như cậu đi theo tôi thì coi như đã là người được công chúng biết đến, sẽ không chắc người khác có điều tra cậu hay không. Vậy nên cậu phải nhớ kỹ những thông tin này cho tôi, nghe chưa?” Diệp Sâm đưa túi hồ sơ qua cho Huyền Ảnh, “Bây giờ chỉ còn làm căn cước công dân nữa thôi, ngày mai sẽ có người đến chụp hình cho cậu.”
Huyền Ảnh vẻ mặt mờ mịt, chỉ biết cầm xấp giấy lật qua lật lại.
Hôm sau quả thật có người mang theo giá tripod, máy chụp hình và vải phông tới. Huyền Ảnh nghe theo sự chỉ dẫn của Diệp Sâm ngồi ở trước camera, thấy thợ chụp đang loay hoay chỉnh này nọ, cậu liền tò mò đi đến nhìn thử.
“Ối mẹ ơi!” Thợ chụp ảnh bị một con mắt to đùng đang phóng đại trong màn ảnh làm cho sợ đến té dập mông, sau mới đứng lên vỗ vỗ bụi trên người, kinh ngạc nói, “Sao cậu lại đội tóc giả? Không được không được, tháo ra đi.”
“Đây là tóc thật.” Diệp Sâm vừa kéo Huyền Ảnh ngồi xuống ghế, vừa giúp cậu vén mái tóc đen dài ra sau tai, thuận tay lấy kẹp kẹp tạm. Sau anh xoay sang nhìn thợ chụp đang bị kinh ngạc, nói thêm: “Truyền thống gia đình nên không thể cắt đi được.”
Việc chụp hình được hoàn thành rất thuận lợi, không lâu sau thì giấy chứng minh cũng đã được gửi đến nhà. Diệp Sâm nhìn căn cước công dân của Huyền Ảnh mà cảm thấy rất hài lòng, đưa cho cậu: “Giữ kỹ, không được làm mất. Có cái này rồi, cậu đã có thể làm người.”
“Cảm ơn chủ nhân!” Huyền Ảnh vui đến độ kích động, hào hứng nhào đến, thận trọng liếm lên môi anh.
Diệp Sâm lập tức trừng lớn mắt, trái tim vô thức bị xao động. Anh vội vàng xoay người đi đến bên bàn cầm lấy túi hồ sơ, rút hết tài liệu bên trong ra, “Chỉ còn mười ngày nữa là khởi hành rồi, cậu mau học thuộc cái này đi.”
Huyền Ảnh nhận lấy giấy tờ từ tay anh, giơ lên trước mặt mình nhìn tới nhìn lui, xem ngang xem dọc.
Da mặt Diệp Sâm lại bắt đầu căng lên, khóe mắt co giật liên hồi, “Ngốc quá! Cầm ngược rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.