Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 97: Giọng khách át giọng chủ




Edit & Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Thầm nghĩ ngày đó Phù Vân, nói câu nói: “không nhịn được thì sao làm được đại sự? ” Khiến cho Thương Lan Hiên, cho dù trong lòng có tức mấy đi nữa, cũng chỉ có thể cường lực ngăn chặn lại.
Phượng Thiên Mị lại nói: “Huống chi, Hoàng gia các người đã dán cáo thị, nói Phượng Thiên Mị ta, cùng ngươi tương khắc, các người còn hủy bỏ hôn nhân của ta, đã phong ta làm đã Ức Phượng Quận chúa, chẳng lẽ là muốn đổi ý, nói không giữ lời sao.
Hay là, Hiên Vương gia ngươi có thể chi phối quyết định của Hoàng thượng, khiến cho uy nghiêm của Hoàng thượng ở trước mặt trăm họ như đánh rắm, còn Hiên Vương gia ngươi phách lối cuồng vọng, nói khoác mà không biết ngượng lại muốn giọng khách át giọng chủ!”
Nhất thời, mọi người đã bị dọa sợ sắc mặt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn Phượng Thiên Mị vô cùng phức tạp, mặc dù lời của nàng rất có đạo lý, nhưng lại quá lớn mật cuồng vọng.
Đây không phải là không kiêng rè chút nào nói Hiên Vương gia lớn hơn so với Hoàng thượng, hoặc là Hiên Vương gia muốn tạo phản sao? Còn nói khoác mà không biết ngượng, lời đại nghịch bất đạo truyền đến tai Hoàng thượng, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn.
“Phượng Thiên Mị, đừng nói bậy bạ, chụp cho Bổn Vương danh hiệu loạn thần tặc tử.” Thương Lan Hiên cũng bị dọa sợ không nhẹ, sắc mặt đã sớm đen như đáy nồi rồi.
Vì sao Phượng Thiên Mị lại nói chuyện không kiêng kỵ chút nào vậy? Không nói nếu truyền đến tai phụ hoàng sẽ như thế nào, chỉ dựa vào Thương Lan Việt ở đây, nhất định hắn ta sẽ thêm dầu thêm mỡ đi đến trước mặt phụ hoàng tố cáo.
Nếu như thật sự bị chụp tội danh tạo phản, như vậy tất cả sẽ bị hủy.
Trong mắt Thương Lan Việt nhanh chóng lóe lên một tia tính toán, sự kiện hôm nay tốt như vậy, nếu không cố gắng lợi dụng, thật là lãng phí.
Phụ hoàng không muốn thấy giữa huynh đệ vì ngai vàng mà giết hại lẫn nhau, nhưng ai có thể trơ mắt nhìn ngai vàng bị người khác ngồi lên đâu! Ngươi bỏ qua cho người khác, người khác không nhất định bỏ qua cho ngươi.
“Ha ha ha ha! Hiên Vương gia, uổng phí ngươi là một trong Ngũ công tử Thiên Vận, ngay cả lời này cũng không hiểu sao? Lại cùng công chúa phạm sai lầm giống nhau. Xin đừng mang sự dốt nát của mình thêm lên lời nói thật của người khác, là phải hay không phải trong lời nói của bản mình đã thể hiện hết ra rồi.” Phượng Thiên Mị cười trào phúng nói.
Thương Lan Hiên bị nói á khẩu không trả lời được, cũng hết sức ảo não, mặc dù do hắn sơ sẩy nói ra, thế nhưng không nghĩ tới Phượng Thiên Mị lại miệng mồm lanh lợi như thế.
Đáy lòng Thương Lan Mạch chợt thấy buồn cười, ha ha! Nữ nhân này quả thật là điên cuồng, nhưng mà, nàng có tư cách điên cuồng.
Giang Ngự Phong không chút nào che giấu sự miệt thị đối với Thương Lan Hiên, cũng tràn đầy khinh thường hắn ta, còn đối với Phượng Thiên Mị, thì không thèm che dấu sự tán thưởng của mình, nữ nhân này, thú vị. Nhớ tới chuyện giữa nàng và Mạch, hắn cảm thấy càng thú vị rồi, nữ nhân này lại đáp ứng muốn gả cho một ngốc tử, cho dù biết có thể do nàng đồng cảm, qua loa lấy lệ đáp ứng Mạch mà thôi, thế nhưng hắn vẫn thật là tò mò.
Một nữ nhân cường thế như vậy, nếu biết mình bại ở trong tay một ngốc tử, không biết, có thể sẽ nổi điên hay không, nghĩ đến chỗ này, ý cười tên môi Giang Ngự Phong càng sâu hơn, hắn rất chờ mong.
Chẳng qua, khi nghĩ đến Mạch chỉ có thời gian hai năm nữa, trong lòng lại nhói đau, không, hắn nhất định phải tìm thấy Băng thiềm ngàn năm, chữa khỏi bệnh cho Mạch.
Mộc Cẩm Thần và Thẩm Hạo Diên ngoài mặt không để lộ cảm giác, nhưng trong lòng cũng suy nghĩ giống nhau, đều khinh bỉ hành động của Thương Lan Hiên, cũng đều tán thưởng dũng khí của Phượng Thiên Mị, chẳng qua là, có phải nàng hơi cuồng vọng quá không?
“Vậy dường như nàng đã quên! Trên cáo thị viết là nàng táng thân trong biển lửa, nhưng bây giờ nàng lại sống rất khỏe, như vậy, vậy tất nhiên những gì cáo thị viết không được tính rồi.” Sau khi Thương Lan Hiên hồi phục tâm tình của mình, mới nhớ tới nội dung cáo thị, thiếu chút nữa hắn đã bị Phượng Thiên Mị chọc tức đến hồ đồ rồi.
Nhưng, Thương Lan Hiên đã đánh giá thấp Phượng Thiên Mị rồi, chuyện đơn giản như vậy hắn có thể nghĩ ra được, thì sao nàng không nghĩ ra đây! Mặc kệ là có lý hay vô lý, Phượng Thiên Mị đã đến đây rồi, cho dù vô lý, cũng phải bắt nó biến thành có lý, vậy mới chính là Phượng Thiên Mị.
“Ha ha! Vậy dường như Hiên Vương gia cũng đã quên! Mặc kệ ta có chết hay không, cáo thị đã được dán ra ngoài, đã chiêu cáo đã thiên hạ. Nói ra, chính là nước đã đổ đi, huống chi, Hoàng thượng vẫn là Vua của một nước! Người làm Vua, thì nhất ngôn cửu đỉnh, quân vô hí ngôn đấy!”
“Để cho Hoàng thượng thu hồi cáo thị, đó không phải là để cho Hoàng thượng tự mình đưa tay tát vào mặt mình sao? Là muốn chiêu cáo thiên hạ, Hoàng thượng không phân biệt được đúng sai, đảo ngược trắng đen sao?” Phượng Thiên Mị giễu cợt nói.
“Nàng” Thương Lan Hiên ăn quả đắng, rõ ràng hắn không nghĩ tới Phượng Thiên Mị ăn nói khéo léo như vậy, mặc dù Phượng Thiên Mị nói có một chút phóng đại, thế nhưng, hắn không khỏi không thừa nhận, nàng nói không sai, cũng có lý lẽ.
Nhưng vào lúc này, Tô Nhị Tịch trong ngực Thương Lan Hiên chậm rãi tỉnh lại, tất nhiên Phượng Thiên Mị sẽ không bỏ qua cho ả, nàng đi từng bước một về phía ả, Tô Nhị Tịch thấy vậy, sợ tới mức vội vàng co rúc vào trong ngực Thương Lan Hiên.
Mọi người cũng không rõ nguyên do, chỉ lẳng lặng nhìn.
Cảm nhận được người trong ngực đang bất an, chân mày Thương Lan Hiên không vui nhíu lại, cất giọng nói không thân thiện với Phượng Thiên Mị: ” Nàng muốn làm gì?”
“Ha ha! Làm gì ư? Đương nhiên là làm chuyện nên làm rồi, Tô trắc phi không phải ngươi quên vừa rồi ngươi đánh cược gì rồi chứ! Bây giờ ngươi thua, chẳng lẽ muốn chơi xấu sao.” Phượng Thiên Mị dừng chân lại, khinh miệt nhìn Thương Lan Hiên, lại tiếp tục nhìn Tô Nhị Tịch, châm chọc nói.
Tim của Tô Nhị Tịch đập thình thịch, mặt mũi vốn sợ tới mức nhợt nhạt, lúc này lại có chút tái xanh, vụ đánh cược này, tất nhiên nàng biết Thương Lan Hiên đã đáp ứng ngày mai để cho ả đi Vương phủ lấy tiền, như vậy hiện tại còn lại, chính là câu nói của nàng rồi. Không được, bảo nàng ở trước mặt nhiều người như vậy, tự thừa nhận mình ngay cả một ngốc tử cũng không bằng, như vậy không phải là phá hủy danh dự cả đời của nàng sao? Không muốn, nàng không muốn đâu.
“Ngươi đừng quá đáng quá.” Thương Lan Hiên thật sự là không đành lòng nhìn thấy Tô Nhị Tịch như vậy, tức giận nói với Phượng Thiên Mị.
“Quá đáng sao? Ta không cảm thấy vậy, so với những thứ ngươi làm với ta, điều này thật sự là không đáng nhắc tới.” Đôi mắt Phượng Thiên Mị lạnh lùng, cười khổ nói.
Quá đáng, ha ha! Chỉ để cho Tô Nhị Tịch tự thực hiện phần đặt cược của mình lại bị coi là quá đáng sao? Như vậy hắn đây! Vì tiền đồ quyền thế của mình, không chút lưu tình một kiếm đâm chết nàng, còn hủy thi diệt tích, điều này không quá đáng sao?
Quá đáng, ha ha! Chỉ thế này thật không coi vào đâu, quá đáng hơn ở phía sau cơ! Nghĩ đến chỗ này, khóe miệng Phượng Thiên Mị không nhịn được tà mị cong lên, rất là âm u lạnh lẽo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.