Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 94: Không phải vật trong ao




Edit & Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“ Hải ngoại đồ văn cánh cửu châu,
Tha sinh vị bốc, thử sinh hưu.
Không văn hổ lữ minh tiêu tích,
Vô phục kê nhân báo hiểu trù.
Thử nhật lục quân đồng trú mã,
Đương thời thất tịch tiếu Khiên Ngưu.
Như hà tứ kỷ vi thiên tử,
Bất cập Lư gia hữu Mạc Sầu? “
Dịch thơ: Võ Khắc Triển
Ngoài bể nghe đồn có chín châu
Kiếp này chưa chắc, chắc chi sau?
Chỉ nghe hổ lữ đêm khua mõ
Nào thấy kê nhân sáng gọi chầu
Đương độ lục quân cùng đóng ngựa
Nhớ đêm thất tịch ngửng cười Ngâu
Than ôi, bốn kỷ trên ngôi báu
Mà kém nhà Lư có Mạc Sầu
Dịch nghĩa: Nguồn thi viện.net
Nghe đồn thiên hạ có chín châu
Kiếp sau chưa biết thế nào, kiếp này thế là thôi
Luống nghe đoàn quân hùng khua mõ ban đêm
Không còn thấy viên quan kê nhân báo thẻ sớm
Ngày ấy toàn thể quân lính đều dừng ngựa, không chịu tiến bước
Nhớ lại buổi xưa, đêm mùng bảy tháng bảy cùng nhìn sao Ngưu Lang mà cười
Tại sao đã gần bốn mươi tám năm làm vua
Mà không bằng chàng họ Lư có nàng Mạc Sầu?
____bài thơ: Mã ngôi kỳ 2- tác giả Lý Thượng Ẩn_____
Tô Nhị Tịch lời vừa dứt, nhất thời tiếng vỗ tay nổi lên bốn phía, nhưng vẫn không mấy nhiệt liệt, bởi vì Phượng Thiên Mị đã thắng hai lượt, nếu thắng thêm một lượt nữa, chính là toàn thắng, cho nên, bây giờ bọn họ đối với đội của Thương Lan Hiên không có bất kỳ hy vọng nào.
Tiếp đến Lạc Khuynh Dung:
“Ngân chúc thu quang lãnh hoạ bình,
Khinh la tiểu phiến phác lưu huỳnh.
Thiên giai dạ sắc lương như thuỷ,
Toạ khán Khiên Ngưu, Chức Nữ tinh.”
Dịch thơ: Đỗ Chiêu Đức
Lung linh nến trắng bình phong lạnh,
Quạt lụa vờn theo đóm lượn thu.
Lấp lánh sao trời trong như nước,
Nằm xem sao Chức gặp sao Ngưu
Dịch nghĩa:nguồn thivien.net
Ngọn nến bạc, toả ra ánh sáng thu, chiếu lên bức bình phong giá lạnh
Chiếc quạt lụa nhỏ mềm xua đập những con đom đóm bay
Trên thềm trời, màu đen mát mẻ như nước
Nằm trông sao Khiên Ngưu và sao Chức Nữ”
_______Bài thơ: Thu Tịch – Tác giả: Đỗ Mục______
Bài thơ này của Lạc Khuynh Dung cũng được mọi người vỗ tay, nhưng cũng giống như Tô Nhị Tịch không được nhiệt liệt liệt mấy, chỉ vỗ tay qua loa lấy lệ thôi.
Cuối cùng đến lượt Phượng Thiên Mị, lúc này mọi người bắt đầu lẳng lặng chờ, sắc mặt đám người Tô Nhị Tịch càng ngày càng khó coi.
Phượng Thiên Mị cười lạnh một tiếng, đọc:
“Đương nhật giai kỳ thước ngộ truyền,
Chí kim do tác đoạn trường tiên.
Kiều thành Hán chử tinh ba ngoại,
Nhân tại oanh ca phụng vũ tiền.
Hoan tận dạ,
Biệt kinh niên,
Biệt đa hoan thiểu nại hà thiên.
Tình tri thử hội vô trường kế,
Chỉ xích lương thiềm diệc vị viên. “
Dịch: Diệp Luyến Hoa
Đương lúc trời trong bỗng quạ truyền,
Đến nay còn khiến não lòng tiên.
Sóng sao bến Hán, cầu liền nối,
Múa phượng ca oanh, người ở bên.
Vui một tối,
Biệt bao niên,
Biệt nhiều vui ít cách hai miền.
Biết rằng hội ngộ không dài mãi,
Một mảnh trăng kia lại chẳng tròn.
_____Bài thơ Giá cô thiên 6 –Tác giả Án Kỷ Đạo_____
Phượng Thiên Mị đọc xong, nhất thời toàn trường tiếng vỗ tay vang như sấm, so với hai đội Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt thì vô cùng nhiệt liệt, không cần đoán, cũng biết người nào thắng.
“Vị cô nương này tài hoa xuất chúng, Bổn Vương bái phục chịu thua.” Mặc dù Thương Lan Việt cũng có chút không cam lòng, nhưng nhìn thấy Thương Lan Hiên thua thảm như vậy, không thừa nhận tài hoa của nữ tử này cũng không được.
Nữ tử tài hoa như vậy, không bằng biến nàng thành của mình, vậy thì đối với mình cũng là một chuyện tốt, suy nghĩ xong, trong mắt Thương Lan Việt chợt lóe lên tính toán.
Sắc mặt đám người Thương Lan Hiên hoàn toàn tối đen, mặc dù còn chưa công bố kết quả, nhưng theo tình hình cũng đã thấy, bọn họ thua, không chỉ là thua ba vạn lượng hoàng kim và danh hiệu đệ nhất tài nữ mỹ nữ, mà còn thua kiêu ngạo cả đời cùng danh dự.
Năm tài tử tài nữ Thiên Vận, lại không sánh bằng một tiểu nữ tử, điều này, chính là một sỉ nhục của bọn họ.
“Vòng thứ ba, bạch y cô nương thắng, vòng thứ tư miễn so tài, người thắng cuộc so tài hoa đăng chính là bạch y cô nương.” Người chủ trì tuyên bố, ngay cả bản thân người chủ trì cũng khiếp sợ không ít, trong lòng tràn đầy khen ngợi, không nghĩ tới một nữ tử, lại thắng bảy đại tài tử tài nữ của Thiên Vận hoàng triều! Xem ra, tài năng của nữ tử này không chỉ có chừng này, nàng nhất định không phải vật trong ao!
“Ha ha! Mang đèn hoa đăng Long Phượng cùng tiền Mạch Vương gia đánh cược đưa cho ngài ấy đi, còn dư lại giúp ta bọc lại, còn nữa, ba vạn lượng hoàng kim của Hiên Vương, chẳng biết lúc nào thì nằm trong tay ta đây!” Phượng Thiên Mị cười nhạt nói, nghiền ngẫm nhìn Thương Lan Hiên.
Thương Lan Hiên khẽ cắn môi, tàn nhẫn hại quyết tâm nói: ” Ngày mai ngươi đến Hiên Vương phủ lấy đi.”
“Được rồi, còn nữa, Tô trắc phi danh hiệu đệ nhất tài nữ và mỹ nữ Thiên Vận, bắt đầu từ bây giờ, thuộc về ta rồi.” Phượng Thiên Mị nhìn Tô Nhị Tịch, hài hước nói.
Tô Nhị Tịch chỉ cảm thấy thân thể hơi lắc lư, có phần không đứng vững, sắc mặt mặt tuyệt vọng xám xịt, danh hiệu nàng cố gắng mười mấy năm chỉ như vậy đã mất rồi ư? Mất thật sao?
“Nếu cô nương muốn danh hiệu thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, vậy không biết cô nương có thể tháo khăn che mặt xuống hay không, để cho mọi người còn tâm phục khẩu phục chứ!” Phượng Thiên Linh hít một hơi, nói.
Lần này mất thể diện lớn nhất chính là Thương Lan Hiên và Tô Nhị Tịch, nàng cũng bị dính líu không nhiều, cho nên cũng không có quá nhiều cố kỵ.
“Ha ha!” Sau khi nghe Phượng Thiên Linh nói xong, Phượng Thiên Mị cười ha ha, nhưng tiếng cười kia rõ ràng có ẩn chứa một chút âm u lạnh lẽo: ” Đó là tất nhiên, chẳng qua là, nếu ngươi muốn nhìn, thì hãy nhìn cho kỹ.”
Phượng Thiên Linh không khỏi bị giọng nói âm u rét lạnh của Phượng Thiên Mị dọa cho sợ tới mức cả người cứng đờ, một loại dự cảm xấu đột nhiên kéo tới.
Phượng Thiên Mị vừa dứt lời, đưa bàn tay mềm mại trắng nõn như ngọc lên, mọi người cũng ngừng thở, cũng muốn tìm tòi xem khuôn mặt dưới lớp khăn che kia rốt cuộc tuyệt sắc ra sao, lại khiến nàng tự ca tụng mình là đệ nhất mỹ nhân Thiên Vận.
Khăn che mặt được ngón tay chậm rãi kéo ra rơi xuống, ánh mắt Phượng Thiên Linh cũng dần dần trợn to, không phải kinh diễm, mà là sợ hãi, cùng không tưởng tượng nổi, đồng tử trợn to đến mức không thể lớn hơn được nữa, nếu lớn hơn nữa sẽ phải lòi ra.
Không, không, không phải ả đã chết rồi sao? Làm sao có thể xuất hiện ở đây được? Lúc này Phượng Thiên Linh muốn hét lên, nhưng không thể hét lên được, chỉ có thể sợ hãi nhìn chằm chằm thân ảnh màu trắng kia.
Nhưng mà mọi người đã bị một màn trước mắt khiến cho kinh diễm, tay như búp măng, da như mỡ đông, cổ cao trắng nõn, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, tuyệt sắc khuynh thành, đây quả thực chính là Thiên tiên hạ phàm!
Là nàng, Thương Lan Hiên sững sờ, càng nhiều hơn chính là mất hồn, nàng chính là nam tử hôm đó cứu đi Sở Oản Diên, hẳn là nàng nữ đóng giả nam. Mặc dù hôm đó nàng mặc nam trang, nhưng là bởi vì dung nhan quá tuyệt sắc, muốn người ta không nhớ cũng khó.
Hơn nữa trong ánh mắt đông đảo người ở đây, có rung động, có tham lam, có hâm mộ, có ghen tị.
Rung động nhiều nhất chính là Thương Lan Mạch, vốn tưởng rằng nữ nhân này mặc màu đỏ đã là tuyệt phối rồi, xinh đẹp quyến rũ, khát máu ngông cuồng rồi. nhưng mà, đổi một thân áo trắng, nàng chính là siêu phàm thoát tục.
Tiếp theo chính là người ngàn năm không lay động vì dung mạo của nữ tử – Giang Ngự Phong, cùng người sống lâu ở thanh lâu, Mộc Cẩm Thần phong lưu, còn có Thẩm Hạo Diên, Thương Lan Việt và Thương Lan Hiên, không nghĩ tới, thế gian lại có nữ tử xinh đẹp như vậy, làm cho Tứ đại mỹ nữ Thiên Vận đều bị hạ thấp đi.
Tham lam, dĩ nhiên chính là rất nhiều nam tử có mặt ở đây.
Mà hâm mộ, là số ít nữ tử, ghen tị, chính là đại đa số các nữ tử, đặc biệt là đám người được gọi là Tứ đại mỹ nữ, trừ Phượng Thiên Linh đang bị sợ hãi đến ngây người ra thì ba đại mỹ nữ còn lại. Bộ mặt đã trở nên lúc xanh lúc trắng, hơn nữa còn dần dần trở nên méo mó, không thèm để ý cảnh cáo Phượng Thiên Mị trước đó, trong mắt tất cả đều là âm u tàn nhẫn, nếu như ánh mắt có thể giết người, vậy thì Phượng Thiên Mị đã chết rất nhiều lần rồi, chỉ tiếc, ánh mắt không thể giết người.
Mãi sau mọi người mới kịp phản ứng, nhất thời một trận tiếng ồn ào cùng tiếng nghị luận được phát ra.
“Woa! Này, đây quả thực là Thiên tiên hạ phàm!”
“Phải đó! Quả thực nàng là hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu đệ nhất tài nữ mỹ nữ Thiên Vận đấy!”
“Đúng vậy, đúng vậy, xem ra đệ nhất tài nữ mỹ nữ Thiên Vận, ngoại trừ nàng ra thì không thể là ai khác nữa rồi.”
“A …” Đang lúc mọi người sôi nổi nghị luận, nửa khắc sau Phượng Thiên Linh mới hít thở lại được, mở miệng phát ra tiếng hét vang trời.
Mọi người chưa nghị luận xong, bỗng nghe được một tiếng hét sợ hãi vang trời, truyền tới, mọi người cũng không khỏi sợ hết hồn, đồng loạt nhìn về phía Phượng Thiên Linh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.