Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 86: Nhắc lại chuyện xưa




Chẳng qua, trong lòng không thể không bội phục và thưởng thức Phượng Thiên Mị, sợ rằng bây giờ Phượng Thiên Mị chưa để lộ ra hết bản tính, nhưng hắn cảm giác được, nữ nhân này đủ điên cuồng.
Đối với bất kỳ hành động gì của Phượng Thiên Mị, Tư Vân cũng chỉ bình thản đứng ngoài xem, vẻ mặt không hề kinh hãi, cũng không chút nào gợn sóng, bất cứ lúc nào nàng chỉ cần đợi lệnh, mặc cho Phượng Thiên Mị dặn dò.
Sở Oản Diên đối với nữ tử dám nghĩ dám làm này bội phục không thôi, nữ nhân này nhất định là một cường giả.
Nếu hôm nay nàng còn có thể sống, nàng định phải đi theo nữ tử này, vâng lệnh bất chấp tính mạng, máu chảy đầu rơi. Nghĩ vậy, vẻ mặt của Sở Oản Diên càng thêm kiên định, hơn nữa, chỉ khi còn sống, mới có thể báo thù.
“Vị công tử này đừng vội gán loạn tội danh cho Bổn Vương.” Một giọng nam giận dữ truyền đến, lập tức liền thấy một thân ảnh hạ xuống từ không trung, chính xác mà nói là từ trên lầu hai nhảy xuống.
Sau khi đứng yên, Thương Lan Hiên trợn mắt chống lại hai tròng mắt đang nghiền ngẫm của Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị cũng không né tránh, chẳng qua ý cười càng sâu, còn mang theo thù hận không dễ phát giác.
Ha ha! Cuối cùng cũng chịu xuất hiện.
“Bổn công tử cũng không có gán loạn tội danh! Là người của các ngài nói vị cô nương này ám sát ngài, nhưng lại không hề có chứng cứ, đây không phải là các ngài lạm dụng quyền thế thì là gì?” Phượng Thiên Mị cũng không kém cất tiếng cười nhạt, nhưng trong nụ cười nhạt kia còn hàm chứa ý lạnh nhè nhẹ.
“Nữ nhân này thực sự đã ám sát Bổn vương.” Thương Lan Hiên lạnh nhạt nói.
Phượng Thiên Mị chỉ cười lạnh, không tiếp nhận lời nói của Thương Lan Hiên, ánh mắt nhìn về phía Sở Oản Diên đã được Tư Vân đỡ, ở chỗ sâu trong đáy mắt lộ ra tia sáng kỳ dị, thản nhiên nói: “Cô nương, cô có ám sát Hiên vương gia không?”
Sở Oản Diên nhìn vào ánh mắt Phượng Thiên Mị, thấy được tia sáng kỳ quái dưới đáy mắt nàng ấy, khiến nàng không nhịn được rơi vào trong đó,nàng giống như đọc hiểu suy nghĩ của nàng ấy, bên trong có thù hận với kiên định, mối thù kia chính là Thương Lan Hiên.
“Ta không có ám sát Vương gia, là hắn muốn giết ta diệt khẩu.” Sở Oản Diên kiên định nói, mặc kệ là giọng điệu hay biểu cảm, đều thản nhiên như thế, khiến người ta không tìm ra có gì khác thường.
Lời này vừa nói ra, sắc mặc của mọi người khác nhau, suy nghĩ cũng khác nhau.
“Hiên vương gia, ngài nói nàng ấy ám sát ngài, nhưng mà nàng ấy lại nói nàng ấy không có ám sát ngài, tội danh này sẽ không được thành lập.” Phượng Thiên Mị khiêu khích nhìn vẻ mặt đen đến cực hạn của Thương Lan Hiên, nghiền ngẫm cười nói.
Có thể nói là lúc này Thương Lan Hiên không thể phản bác! Thực ra hắncũng không biết phản bác, Sở Oản Diên rõ ràng ám sát hắn, nhưng mà bây giờ lời kể của hai bên khác nhau, hơn nữa dân chúng đều ở đây, nếu hắncòn tiếp tục biện giải nữa, sợ rằng sẽ khéo quá hóa thành vụng.
Sở Oản Diên này, mới vừa rồi bị trúng một chưởng của hắn, một chưởng kialà muốn đưa ả vào chỗ chết, không thể tưởng tượng rằng ả lại giảo hoạt như vậy, nhanh nhẹn tránh đi, giảm bớt chưởng lực bị đánh trúng, đúng lúc bay ra ngoài cửa sổ, mới gây nên chuyện như thế.
“Vậy thì vì sao ả lại phải mai danh ẩn tích ở Phù Hương viện của Bổn Vương lâu như vậy hả?” Thương Lan Hiên cố nén lửa giận, thích thú hỏi.
“Ha ha! Hiên vương gia, như vậy xin hỏi một chút, trong đêm đại hôn Phượng Thiên Mị táng thân trong biển lửa ở Hiên vương phủ của ngài, vậy có phải tại hạ nên cho rằng là do Hiên vương ngài gây nên hay không? Thử hỏi, cho dù là một ngốc tử, chẳng lẽ cháy cũng không biết chạy trốn sao?
Huống chi, bên cạnh nàng ấy còn có một nha hoàn không ngốc! Sợ rằng ngài không muốn để người khác biết chuyện này đi! Hoặc là, trước đó, Phượng Thiên Mị đã chết, sau lại bị người khác cố ý phóng hỏa hủy thi diệt tích mà thôi.”
Phượng Thiên Mị nói như mây trôi nước chảy, cừu hận trong lòng lại càng phát ra mãnh liệt, hận không thể ngay bây giờ tự tay giết Thương Lan Hiên, chẳng qua trong lòng biết không phải lúc, chỉ có thể tận lực không cho mình lộ ra vẻ mặt khác thường.
Lời này vừa nói ra,mọi người không khỏi trợn to hai mắt, vẻ mặt phức tạp, một là vì chuyện này Hoàng cung đã dán cáo thị giải thích. Tuy rằng trong lòng bọn họ vẫn còn có nghi ngờ, nhưng cáo thị vừa đưa ra, cũng có ngụ ý cảnh cáo người đời không được nhắc lại chuyện này.
Thế mà nam tử này lại ở ngoài đường phố không hề che dấu, càng không hề kiêng kị nói ra, thật sự là không biết sống chết.
Nhưng hắn nói không phải là không có lý, khiến người ta không thể một lần nữa ngờ vực chuyện trước đây. Tuy rằng cáo thị cũng đã giải thích, suy cho cùng vẫn còn trăm mối ngổn ngang!
Chuyện xưa bị nhắc lại, khiến cơ thể Thương Lan Hiên chấn động mạnh, cùng với sát ý nổi lên trong mắt, khuôn mặt vặn vẹo kinh khủng.
“Được rồi, nàng ấy, ta sẽ mua, một ngàn hai, đủ nhé.” Phượng Thiên Mị đạt được mục đích ban đầu, cũng không định tiếp tục ở lại, trực tiếp xem nhẹ sát ý của Thương Lan Hiên, nói xong, từ trong ngực lấy ra ngân phiếu, trực tiếp để dưới đất, dứt lời, ra hiệu với Tư Vân, xoay người rời đi.
Sau khi xoay người đôi mắt Phượng Thiên Mị nháy mắt trở nên rét lạnh, Thương Lan Hiên, trước hết ta sẽ giữ lại mạng của ngươi, chờ ta trở lại phủ Thừa tướng, vạch trần toàn bộ chân tướng, đó chính là ngày chết của ngươi.
Thấy Phượng Thiên Mị đã đi xa, bàn tay của Thương Lan Hiên đang nắm gắt gao trong tay áo mới nhấc lên, mạnh mẽ vung tay áo, đi vào Phù Hương viện.
Ánh mắt Thương Lan Mạch nhìn về phía một góc nào đó, sau lại vội vàng đuổi theo Phượng Thiên Mị.
“Đợi ta với!” Âm thanh trẻ con của Thương Lan Mạch vang lên từ sau lưng của đám người Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị dừng bước, xoay người, không mặn không nhạt hỏi: “Vì sao ngươi muốn đi theo ta?”
” Đã lâu Mạch Mạch không gặp tỷ, Mạch Mạch đến nhà tỷ tìm tỷ nhiều lần, nhưng mà tỷ tỷ không có ở đó, Mạch Mạch tưởng rằng, tỷ không cần Mạch Mạch nữa, mặc kệ Mạch Mạch bị bệnh.” Thương Lan Mạch ủy khuất nhìn Phượng Thiên Mị, ánh mắt kia muốn có bao nhiêu bi thương thì có bấy nhiêu.
Cái gì? Ngốc tử này không chỉ tới Thiên Phượng cư tìm nàng, mà còn tới rất nhiều lần, lời nói của Thương Lan Mạch khiến trong lòng Phượng Thiên Mị hơi hơi rung chuyển, vậy mà nàng đã từng đáp ứng với hắn sẽ không để hắn đau khổ, làm sao lại mặc kệ hắn được chứ! Nhưng mà, dù sao cũng không thể ba ngày hai hôm quản hắn được!
“Làm sao tỷ biết chứ! Không phải tỷ tỷ đã nói tỷ có việc phải làm sao? Nếu tỷ rảnh nhất định sẽ tìm Mạch Mạch chơi, vậy thì bây giờ, Mạch Mạch về nhà trước được không?” Phượng Thiên Mị yêu kiều mỉm cười nói.
“Vậy khi nào thì tỷ mới rảnh?” Thương Lan Mạch chớp chớp đôi mắt hỏi.
“Ặc… Chờ sau khi hội hoa đăng kết thúc, tỷ sẽ có thời gian đến tìm đệchơi.” Phượng Thiên Mị rối rắm một chút mới nói, tuy rằng lừa gạt tiểu hài tử là rất không tốt, nhưng mà nàng nào có thời gian rảnh rỗi để đi chơi với một ngốc tử đây!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.