Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 83: Thiên tài buôn bán




Bây giờ, tiếng tăm của ba thanh lâu lớn đã bắt đầu phai nhạt dần, trừ Phong Nguyệt lâu bên ngoài có vẻ tụt dốc không quá nghiêm trọng, Khuynh Vũ các và Phù Hương viện so với ngày thường, việc làm ăn đã giảm một nửa.
Còn những thanh lâu khác coi như là hoàn toàn suy sụp, làm ăn lác đác không có mấy, so với Vạn hoa lâu và Hoa Lại viện trước khi bị Phượng Thiên Mị mua không khác biệt cho lắm.
Phượng Thiên Mị cũng không nhàn rỗi, thừa cơ hội này để cho Tiền ma ma và Lâm ma ma thu mua hết, sau đó tập trung hết các cô nương ở Phượng Vũ Cửu Thiên để luyện tập ca múa.
Bây giờ những thanh lâu khác đã bắt đầu được sửa đổi, những thanh lâu gần nhau đều được đả thông, một vài thanh lâu được cải tạo thành sòng bạc, tiệm y phục và tửu lâu.
Trong vòng hai ba ngày Phượng Vũ Cửu Thiên vang khắp toàn bộ Thiên Vận Hoàng triều. Trong cung Hoàng đế đã lay động, muốn thu Phượng Vũ Cửu Thiên về Hoàng gia để cho mình sử dụng.
Mỗi ngày Thương Lan Việt và Thương Lan Hiên đều đi đến Phượng Vũ Cửu Thiên, mặc dù Bạch Nhan không thừa nhận mình là lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên, nhưng bọn họ đã nhận định Bạch Nhan chính là lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên rồi.
Bởi vì Phượng Thiên Mị đã giao phó, hành vi cử chỉ của Bạch Nhan, cùng với cách xưng hô và thái độ các cô nương đối với Bạch Nhan, không khỏi khiến cho người ta nhận định nàng chính là như vậy.
Mà Bạch Nhan đều cho bọn họ ba ngày cân nhắc giống nhau, nếu như có thể đồng ý chỉ cưới một mình nàng làm Vương phi, nàng sẽ bằn lòng gả. Mà việc này đối với Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt mà nói dù lớn dù nhỏ cũng khổ sở vạn phần. Bởi nếu chỉ có tiền không có quyền, mọi chuyện căn bản cũng không có hy vọng.
Nhưng nếu có quyền không tiền, độ khó cũng không nhỏ, bởi vì bây giờ sản nghiệp của bọn họ đã trở nên thảm hại.
Cho nên bọn họ muốn thuyết phục lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên. Chẳng qua, lại không có bất kỳ thay đổi hay tiến triển nào.
Cuối cùng bọn họ vẫn phải đưa ra lựa chọn. Nếu như không đạt được cả vây cá lẫn tay gấu, vậy cũng chỉ có thể phá hủy.
Ngay cả Mộc Cẩm Thần cũng bắt đầu không thể yên tĩnh dược, Phượng Vũ Cửu Thiên nổi lên, lại làm lũng đoạn việc làm ăn của thanh lâu ở Vận thành, đối với người được khen ngợi là thiên tài buôn bán của Thiên Vận là hắn mà nói, chuyện này hết sức đả kích, cũng hết sức tò mò, rốt cuộc là một người như thế nào lại có năng lực như thế?
Lúc này, Mộc Cẩm Thần đang cùng Bạch Nhan ở trong sương phòng. Bởi vì nàng cảm giác được Mộc Cẩm Thần không có mục đích xấu, nên Bạch Nhan mới không keo kiệt trò chuyện cùng hắn.
Mộc Cẩm Thần mặc một bộ cẩm bào màu lam nhạt, ưu nhã ngồi đối diện Bạch Nhan, sống mũi cao, đôi môi mỏng, lông mày giống như kiếm, mấy sợ tóc mai màu đen đang bay tà tà, gò má anh tuấn, đường nét khuôn mặt hoàn mỹ không thể chê vào đâu được.
Bạch Nhan thì trước sau như một, nàng vẫn vận một bô váy áo trắng, lụa trắng che mặt, trừ người Phượng Vũ Cửu Thiên, người bên ngoài không ai thấy được dung mạo của Bạch Nhan. Mọi người cũng không biết nàng đẹp hay xấu, nhưng mọi người đều cho rằng bởi vì Bạch Nhan quá đẹp nên mới dùng khăn che kín mặt.
Bạch nhan đúng là rất đẹp, nhưng cũng không phải là nguyên nhân này mới che kín mặt, chẳng qua còn chưa tới lúc tháo xuống mà thôi.
Đối mặt với Mộc Cẩm Thần anh tuấn như vậy, thân là xà yêu, không biết tình yêu nam nữ như Bạch Nhan cũng không khỏi hơi mất hồn, nhưng chỉ là trong nháy mắt.
“Không biết Mộc công tử tìm tiểu nữ có chuyện gì?” Bạch Nhan lễ phép hỏi.
“Tại hạ cũng không có ác ý, trong một đêm Phượng Vũ Cửu Thiên đã vang dội khắp Thiên Vận, tại hạ rất bội phục, cho nên, chỉ là thuần túy muốn cùng lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên kết giao bằng hữu mà thôi. Hy vọng được cô nương tiến cử.” Mộc Cẩm Thần ôn hòa lễ độ cười nhạt nói, bất kể là giọng nói hay thần thái, cũng biểu hiện thản nhiên và chân thành.
Quả thật hắn không có mục đích xấu, chỉ thuần túy là bội phục lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên mà thôi. Hắn cũng biết Thương Lan Hiên và Thương Lan Việt vẫn luôn đánh chủ ý lên Phượng Vũ Cửu Thiên.
“Ừm! Sao Mộc công tử biết tiểu nữ không phải lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên?” Sau khi Bạch Nhan nghe xong lời Mộc Cẩm Thần, hơi sững sờ. Ngay lâp tức cười nhạt hỏi.
“Cảm giác.” Mộc Cẩm Thần cười nhạt nói ra hai chữ, nét mặt và lời nói không có dư thừa.
“Cảm giác? Ha ha! Mộc công tử luôn rất tin tưởng cảm giác của mình sao?” Bạch Nhan khẽ cười nói, không kinh ngạc cũng không cười nhạo, càng không có chút khinh thường, bởi vì đúng thật nàng không phải lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên.
“Một người ngay cả lời mình nói cũng không tin tưởng, vậy sao có thể trông cậy người khác sẽ tin mình hoặc là mình sẽ tin người khác.” Vẻ Mộc Cẩm Thần vẫn tao nhã lịch sự như mây trôi nước chảy.
“Ha ha ha ha! Không hổ là đệ nhất tài tử thiên tài buôn bán của Thiên Vận, quả nhiên đủ tự tin, cũng đủ thông minh. Không sai, ta không phải là lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên, mặc dù bây giờ ta không thể tiết lộ ra chủ nhân của ta là ai.
Nhưng nếu có một ngày, công tử nghe được lời của nàng, sợ rằng cảm giác và tự tin của công tử sẽ bị diệt sạch. Bởi vì đó là một người làm sẽ làm công tử rung động đến không dám tin tưởng.” Bạch Nhan cười nói, đối với Mộc Cẩm Thần là bội phục và khen ngợi, nhưng càng bội phục Phượng Thiên Mị nhiều hơn. Bởi vì nàng tin tưởng nhất định Phượng Thiên Mị sẽ là một truyền kỳ trong thiên hạ này.
Lời của Bạch Nhan nói với Mộc Cẩm Thần quả thật không sai, khi hắn biết lão bản sau màn của Phượng Vũ Cửu Thiên là Phượng Thiên Mị, quả thật bị rung động, cũng phải mất khá lâu mới tiêu hóa nổi.
Sau khi nghe Bạch Nhan nói như vậy, Mộc Cẩm Thần càng hiếu kỳ hơn. Chẳng qua cho tới bây giờ hắn chưa bao giờ làm khó chịu người khác, bây giờ Bạch Nhan đã nói không thể tiết lộ người đứng phía sau màn, hắn cũng không hỏi tới nữa. Nhưng đối với lời nói của Bạch Nhan lại hết sức mong đợi.
“Hóa ra là như thế, vậy tại hạ cũng không quấy rầy cô nương. Tại hạ biết, Việt vương và Hiên vương đang đánh chủ ý lên Phượng Vũ Cửu Thiên, mặc dù chủ nhân của các cô tự có định đoạt, nhưng ta vẫn hy vọng, các cô có thể cùng Hoàng gia kéo xa khoảng cách. Nếu không, sẽ là dẫn lửa tự thiêu mình.” Mộc Cẩm Thần nói xong, liền xoay người rời đi.
Ánh mắt Bạch Nhan có chút thâm ý nhìn Mộc Cẩm Thần rời đi. Hắn nói không sai, có dính líu quan hệ với Hoàng gia, nhất định sẽ mang đến tai họa.
Mặc dù các nàng không sợ, nhưng bây giờ cũng không thể ở không đi gây sự! Có điều các nàng nhất định sẽ bị cuốn vào đấu tranh trong Hoàng gia. Bởi vì, Thương Lan Hiên, phải chết dưới tay tiểu thư.
Tiểu thư muốn báo thù, thì nhất định phải trở về phủ Thừa tướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.