Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 70: Du hồ đàn hát




“Hối hận còn chưa đủ, phải cho hắn hy vọng, sau đó đẩy hắn xuống mười
tám tầng địa ngục thì mới có ý tứ” Bạch Nhan trong mắt hiện lên giảo hoạt,
sau khi biết những chuyện chủ tử gặp phải, nàng hận hắn đến mức muốn an
thịt uống máu hắn. Chủ tử nhất định phải làm cho mọi người biết chân
tướng sự việc, để hắn phải thân bại danh liệt, tiếp đó phải đâm trả hán một
kiếm.
“Chủ ý này không tệ, vậy giao cho Nhan nhi đi.” Phượng Thiên Mị không sao
cả nói, chuyện này nàng cũng từng nghĩ qua, nhưng nàng khinh thường diễn
trò cùng hắn, bởi vì cùng hắn tiếp xúc, nàng sợ không nhịn được giết hắn.
“Hảo” Phượng Thiên Mị chỉ tuỳ tiện nói, không ngờ Bạch Nhan nhanh chóng đáp ứng.
Phượng Thiên Mị bất đắc dĩ lắc đầu, không có ngăn cản Bạch Nhan, tùy nàng
ngoạn, dù sao không có ảnh hưởng tới kế hoạch báo thù của nàng.
Theo đó Phượng Thiên Mị vươn thiên thiên ngọc thủ ( bàn tay đẹp nư ngọc),
nhẹ nhàng đặt lên huyền cầm, lập tức một khúc du dương êm tai vang lên,
cũng lập tức hấp dẫn ánh mắt người trong hồ.
Hồ gương dưới trăng sáng soi bóng,
Hàng mi vẽ từng đêm chờ trông
Sao cố nhân chưa hề hồi âm?
Rượu biệt ly tình chôn ngày đêm,
Mộng phù hoa càng gieo sầu thêm
Ngàn dặm phương trời nhớ.
Hoàng hôn tuyết rơi rớt theo gió,
Người ra đi còn người cô đơn
Câu luyến lưu chưa hề mờ phai.
Đàn chim bay về phương trời Nam,
Trà my hoa đậm say sắc hương
Vương vấn trên mi sầu là đóa chu sa
(Bài này là Lệ Chu sa, ai muốn biết thêm chi tiết và nghe thì lên gg ca ca)
Mọi người đều bị tiếng ca và tiếng đàn tuyệt đẹp êm tai hấp dẫn, trầm say trong đó.
Thương Lan Hiên bất khả tư nghị trừng lớn mắt, vốn tưởng rằng nữ tử này
chỉ giả trang thanh cao, thật không ngờ thân tàng bất lộ! Như vậy nữ tử nếu
Phù Hương viện của hắn có được chắc chắn là việc tốt!
[ Phượng Thiên Mị: Uy, ngươi nói vậy là sao, bổn tiểu thư có ẩn tang thân
thế đâu? Ngươi nghĩ như thân nào vậy! Dám nói hưu nói vượn, bổn tiểu thư
cho Huyết Xà cắn ngươi.]
Trầm Hạo Duyên trong mắt tràn đầy kinh diễm, Mộc Cẩm Thân trên thuyền
cũng không kém, cầm kĩ cùng tiếng ca êm tai như vậy, sợ là toàn bộ Thiên
Vận hoàng triều khó mà tìm được người có bản lĩnh hơn! Hơn nữa khúc ca
này bọn họ chưa từng biết đến, dùng ‘Một khúc trên trời mới có, dưới trần
ngàn năm mới thấy’ để hình dung cũng không đủ!
Thương Lan Hiên nhất thời hai mắt ứa ra tinh quang, tham quang trong mắt
không chút che dấu, nàng, hắn đã định rồi. Vì thế, Thương Lan Hiên nhanh
chong sai thuyền phu, lái thuyền tới thuyền Phượng Vũ Cửu Thiên.
“Hiên, như vậy không tốt!” Trầm Hạo Duyên không đông ý với cách làm của
Thương Lan Hiên, đáy lòng càng nhiều hơn là khinh bỉ.
A! Vừa rồi còn nói cái gì là cố lộng huyền hư, hiện tại nhìn thấy người ta hào
quang bốn phía, đã nghĩ lợi dụng, người hoàng thất vì cái vị trí kia đúng là
không từ thủ đoạn!
Đầu tiên là giết chết Phượng Thiên Mị một nữ tử đáng thương, hiện tại lại
muốn lợi dụng một nữ tử thanh lâu, người hoàng gia đủ nhẫn tâm.
“Ta không muốn, Thương Lan Việt mà biết nhất định không buông tha.”
Thương Lan Hiên nói đến Thương Lan Việt, trong mắt hiện lên một cỗ nồng
đậm âm ngoan, ở trước mặt Trầm Hạo Duyên, hắn chưa bao giờ ngụy trang
chính mình.
Trầm Hạo Duyên không có nói thêm, chỉ là hy vong thiên hạ vô tội kia,
không rời vào tay tên lang sói Thương Lan Hiên có tài ăn nói kia! Mà chính
hắn không biết kẻ chịu thiệt sẽ chỉ là Thương Lan Hiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.