Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 61: Thái độ bất mãn




Kỳ thật Lâm ma ma cùng Tiền ma ma cũng không có ân oán gì, chỉ là ầm ỹ về sinh ý buôn bán mà thôi.
“Là, chủ tử.” Lâm ma ma đáp rồi theo Phượng Thiên Mị tới Vạn Hoa lâu. Vạn Hoa lâu đồng dạng vắng lặng, các cô nương vừa rồi ở bên ngoài lôi kéo khách nhân không được, hiện tại một hai người nằm dài trên bàn.
“Ai~! Các ngươi nói nói, chúng ta đã lâu không có khách đến, cứ vậy chúng ta sống bằng gì đây.”
“Đúng vậy! Giờ sinh ý đều bị Phong Nguyệt lâu, Khuynh Vũ các cùng Phù Hương viện đoạt đi, chúng ta chỉ có thể chờ giải tán đi thôi!”
“Ai bảo bọn họ có quyền có thế đâu!”
“Ta không cam tâm, chúng ta đã đi trên con đường này, hiện tại nếu thanh lâu giải tán! Chẳng lẽ lập gia đình? Ai muốn đây, mấy người đọ còn không ngại xui đâu!”
“Nan bất thành chỉ còn cách chờ chết thôi!”
Phượng Thiên Mị bước vào cửa, chợt nghe các cô nương nói chuyện giọng tràn đầy bất đắc dĩ.
“Ôi… uy! Có khách đến.” Một cô nương ngồi mặt hướng đại môn vừa vặn thấy Phượng Thiên Mị mấy người tiến vào, hưng phấn kêu lên.
Các cô nương nghe xong, cũng vội vàng đứng dậy.
“Công tử, ngài đây là nghe hát hay tìm cô nương!” Một cô nương nhiệt tình đến đón, thân thể còn cọ sát vào người Phượng Thiên Mị.
“Công tử hảo tuấn tú nga, để ta hầu hạ ngươi như thế nào? Cam đoan ngươi sẽ vừa lòng.” Lại một cô nương khác đi đến.
Trên người bạn họ nặc mùi son phấn khiến Phượng Thiên Mị có ý muốn giết người, lại chỉ có thể cực lực nhịn xuống ghê tởm trong lòng, thản nhiên nói,“Ta muốn tìm Tiền ma ma của các ngươi”
“Công tử tìm ma ma của chúng ta có chuyện gì?”
“Đúng vậy! có chúng ta hầu hạ công tử là đủ rồi!”
“Di, đây không phải Lâm ma ma của Hoa Lại viện sao? Ngươi tới Van Hoa lâu của chúng ta làm chi?” Đột nhiên, một cô nương thấy Lâm ma ma phía sau Phượng Thiên Mị, lập tức chanh chua trào phúng nói.
Các cô nương vừa nghe tới Lâm Ma ma, ánh mắt không tốt nhất tề vòng qua, cũng không lại tiếp tục quấn quýt Phượng Thiên Mị.
“Lâm ma ma, có phải hay không Hoa Lại viện của các ngươi cháy nên trốn tới Van Hoa lâu của chúng ta.”
“Hay là Hoa lại viện bị sụp rồi.”
“Ta xem, Hoa Lại viện của nàng ta tan rã rồi!”
“……..”
“……..”
Các cô nương ta một câu ngươi một câu châm chọc khiêu khích, Lâm ma ma khuôn mặt tức giận đến trắng bệch, lại nghĩ đến lời Phượng Thiên Mị nói nên cực lực nhịn xuống.
Đối với thái độ của các cô nương, Phượng Thiên Mị thực bất mãn, chờ thành người của nàng nhất định phải giáo huấn bọn họmột phen.
“Yêu... Nguyên lai là Lâm ma ma nha! Không biết Hoa Lại viện của các ngươi sảy ra chuyện gì rồi!” Tiên ma ma vốn ở trongphòng nghĩ ngôi lại nghe bên ngoài huyên náo, liền đi ra nhìn, không thể tưởng được lại là Lâm ma ma, trong lòng nổi lênmột cỗ tức giận.
Tiền ma ma nguyên là Tiền Ngọc Nga, hơn ba mươi tuổi, tuy rằng cũng trang điểm nồng đậm, những vẫn kém Lam ma ma một chút, cho nên thoạt nhìn chẳng phải ghê tởm.
“Tiền ma ma, Lâm ma ma là ta mang đến, là ta tìm ngươi có việc.” Phượng Thiên Mị đạm nhiên nói.
Nghe Phượng Thiên Mị nói, ánh mắt Tiền ma ma dừng trên người nàng, trong lòng nao nao, vị công tử này bộ dạng tuấn tú, nếu làn da của “hắn” trắng thêm một chút, thì quả thực là nghiêng nước nghiêng thành nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.