Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 230: Nữ hiệp cuồng ngạo




Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Cô nương là ai?” Nữ tử áo tím thấy nữ tử mặc quần áo màu trắng tựa như tiên nữ, khắp người lạnh lẽo kiêu ngạo, lại có được dung nhan tuyệt sắc đứng ngạo nghễ ở trên xe ngựa, khí thế này rõ ràng là mình không bằng, trong lòng ghen tị, không có ý tốt mở miệng hỏi.
Đương nhiên, nàng không biết, đây là Phượng Thiên Mị.
“Ha ha!” Phượng Thiên Mị không lập tức trả lời, chỉ cười nhẹ, nhưng mà ý tứ sâu sắc, ý vị sâu xa.
Nụ cười này, trong nháy mắt khiến cho mọi người mất hồn, mị lực của đệ nhất mỹ nữ, cũng không phải là chỉ trưng cho đẹp!
“Cười cái gì mà cười, bổn tiểu thư đang hỏi cô nương đó!” Nữ tử áo tím không vui khi bị Phượng Thiên Mị cười, đôi mắt bốc lên lửa giận, ngang ngược hỏi.
Chết tiệt, nữ tử này cười rộ lên lại xinh đẹp như vậy, đoạt hết hào quang của nàng.
Tất cả mọi người không khỏi hít vào một hơi, nhìn không dám nhìn thẳng vào mắt Phượng Thiên Mị, vừa đồng tình nữ tử áo tím, đồng thời cũng tò mò Phượng Thiên Mị sẽ dạy dỗ nữ tử áo này tím như thế nào.
Nói trắng ra, bọn họ chính là muốn xem kịch.
“Ta, chính là, Phượng, Thiên, Mị trong miệng bọn họ.” Phượng Thiên Mị cười ma mị, thời điểm nói ra tên mình, nói từng chữ một, không oai không giận, ánh mắt nhìn nữ tử áo tím, tràn đầy giễu cợt.
Thật ra, nàng cũng không nổi lên ý định giết nữ tử này, do không có nhiều thù địch, nhưng mà, rất muốn dạy dỗ nàng ta một chút.
“Cô nương chính là Phượng Thiên Mị?” Rõ ràng nữ tử áo tím rất sững sờ, có chút khiếp sợ, có chút không thể tin tưởng, cũng cảm nhận được rõ ràng khí thế mạnh mẽ kia của Phượng Thiên Mị, ngay cả nàng cũng cảm nhận được một cảm giác áp bức từ đáy lòng.
Nhưng mà, cao ngạo như nàng, không cho phép mình bị khí thế của bất luận kẻ nào áp đảo, càng không thể sợ hãi người khác, huống chi là đối mặt với thiếu nữ yếu ớt không hề có nội lực này!
Không sai, khi nàng cảm giác được Phượng Thiên Mị không có nội lực, mọi khiếp sợ của nàng đều lập tức tan thành bọt nước, đôi mắt nhìn Phượng Thiên Mị trở nên lạnh hơn.
Phản ứng của nữ tử áo tím chiếu vào trong mắt Phượng Thiên Mị, Phượng Thiên Mị cũng chỉ coi như không nhìn thấy, đối với việc nữ tử áo tím hỏi lại nàng có phải là Phượng Thiên Mị, cũng chỉ cười như không cười nhìn nàng ta, coi như âm thầm thừa nhận.
“Ồ! Chỉ là một phế vật không hề có võ công nội lực mà thôi, có thể làm khó dễ được ta?” Nữ tử áo tím khinh thường cười nhạo.
Hừ! Còn nói cái gì mà nàng nói bậy, bị nàng ta nghe được sẽ bị dạy dỗ! Một phế vật không có võ công mà thôi, nàng đường đường là một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo giang hồ, giết nàng ta đơn giản như bóp chết một con kiến ấy mà.
“Thật không? Chẳng lẽ cô nương không biết, tự kiêu quá mức, nếu thua sẽ càng mất mặt hơn sao?” Phượng Thiên Mị như trước không oai không giận, chỉ là độ cong nơi khóe miệng càng cong lên.
“Ha ha ha ha! Chỉ dựa vào cô sao.” Nữ tử áo tím như là nghe được chuyện cười, châm chọc cười to, bộ mặt có chút dữ tợn.
Chỉ là, vừa dứt lời, trong lúc mọi người không thấy rõ tình hình lắm, đã nghe thấy một tiếng đánh “Bốp”cùng một tiếng hét thảm “A” liên tiếp vang lên, nữ tử áo tím lập tức ngã khỏi ngựa, ngã thật mạnh trên mặt đất, một tiếng va chạm “rầm” vang lên.
Đợi khi mọi người thấy rõ, chỉ thấy trên tay Phượng Thiên Mị cầm một chiếc roi dài màu đỏ, mà nữ tử áo tím đã ngã chổng vó nằm trên mặt đất, rất khó coi.
Bởi vì nội lực của nữ tử áo tím không kém, hơn nữa Phượng Thiên Mị lại không có ý định giết nàng ta, lực quất roi giảm không ít, cho nên, nữ tử áo tím chỉ bị chút vết thương nhẹ và bị thương ngoài da mà thôi.
Nữ tử áo tím bị chuyện bất ngờ xảy ra khiến cho ngây ngẩn cả người, không thể tin mở to hai mắt.
Tại sao có thể như vậy? Phượng Thiên Mị ra tay vào lúc nào, sao nàng không có một chút phản ứng, cho dù là nàng rất khinh địch, nhưng thật không ngờ Phượng Thiên Mị đột nhiên ra tay, mới trúng chiêu của nàng ta.
Nhưng mà, rõ ràng nàng ta không có nội lực mà! Sao chỉ cần một roi đã đánh nàng ngã xuống.
Mà một màn này rơi vào mắt người trong một nhã gian trà lâu bên cạnh, cũng khiếp sợ tương tự mở to hai mắt, chỉ là khiếp sợ của hắn khác khiếp sợ của nữ tử áo tím. Nữ tử áo tím là không thể tưởng tượng nổi, hắn là không thể tưởng tượng nổi cộng thêm phát hiện ra chuyện trọng đại vậy, vừa kinh hoảng vừa kích động.
Người này chính là Thương Lan Việt, nhìn thấy cái roi màu đỏ kia, tốc độ kinh người tương tự kia, khiến cho hắn nhớ tới y phục màu đỏ, mặt nạ màu đỏ che mặt, chính là Phù Vân mà hắn đang tìm.
Sao có thể? Làm sao Phượng Thiên Mị có thể là Phù Vân! Nhưng mà, thân pháp tương tự không thể không khiến cho hắn hoài nghi.
Không thể xúc động, đành yên tĩnh theo dõi kỳ biến, Thương Lan Việt kiềm chế xúc động muốn đi chứng thật của chính mình, cố gắng tỉnh táo lại, chậm rãi quan sát mọi việc.
Cảm nhận được nóng bỏng đau đớn truyền đến từ lưng, nhất thời nữ tử áo tím muốn bùng phát nửa giận.
Nữ tử áo tím đứng dậy, rút bội kiếm bên hông, chỉ vào Phượng Thiên Mị, giận dữ nói: “Phượng Thiên Mị, ngươi dám ám toán bổn tiểu thư, hôm nay, bổn tiểu thư không dạy dỗ ngươi, uy danh một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo của bổn tiểu thư ở đâu?”
Dứt lời, lao đến công kích Phượng Thiên Mị.
Khi dân chúng nghe tới một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo, đều kinh ngạc, một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo ở trên giang hồ cũng rất nổi tiếng! Kiêu ngạo ngang ngược, võ công cũng là cao thủ hiếm có, nhưng mà, vậy mà bị Phượng Thiên Mị quất một cái là ngã.
Nhất thời, uy danh một thế hệ nữ hiệp cuồng ngạo, cứ như vậy rớt giá ở trong lòng dân chúng.
Phượng Thiên Mị cười trêu tức, trong mắt sinh ra hưng thú muốn đùa bỡn nữ tử áo tím, nàng hiếm khi rảnh như vậy, cho nên, coi như nàng ta may mắn.
Lập tức, Phượng Thiên Mị vung tay lên, quấn lấy nữ tử áo tím, bởi vì Phượng Thiên Mị vốn không có lòng giết nàng ta, chỉ muốn chơi đùa với nàng ta, cho nên, nữ tử áo tím có thể đối chiêu không phân cao thấp với Phượng Thiên Mị, nhưng cũng nhiều lần bị Phượng Thiên Mị kiềm chế trêu chọc, mà bản thân nàng ta không biết thôi.
Trong lòng nữ tử áo tím không ngừng khiếp sợ, đây là năng lực của một người không có nội lực sao? Lại có thể đánh không phân cao thấp với nàng. Hay là, bản thân Phượng Thiên Mị chính là cao thủ, chỉ đang che giấu nội lực của mình thôi.
Nghĩ đến đó, nữ tử áo tím lập tức phủ định, một nữ tử mười bảy tuổi có năng lực đến mức có thể che dấu nội lực, vậy không phải nghịch thiên sao?
Chẳng qua Phượng Thiên Mị có thân thủ này, xem ra, thật đúng là nàng đã coi thường nàng ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.