Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 222: Nhân duyên quá tốt




Edit: LẠC THIÊN VỸ ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
“Dạ” Đỗ di nương vội vàng đáp.
Sau đó, Phượng Thiên Mị dẫn theo Hồng Kiều và Xuân Hương đi ra ngoài, để Xuân Hương đi theo xe ngựa mà Tư Vân vừa đến về Thiên Phượng Cư, còn sắp xếp cho Xuân Hương, nàng cũng đã sớm bảo Bạch Nhan sắp xếp rồi.
Phủ Mạch Vương.
Thương Lan Mạch tâm sự nặng nề suy nghĩ, đối với mũi tên bắn Thương Lan Hiên kia, hắn cảm thấy không đơn giản.
Hắn cũng không đơn thuần cho rằng là kẻ thù của Thương Lan Hiên gây nên, nội lực trên mũi tên kia thâm hậu, lại nhanh, độc, chuẩn, thực lực như vậy, nếu là bình thường, muốn giết Thương Lan Hiên cũng không khó, thậm chí có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Nhưng mà, người kia vì sao cố tình đợi tới thời điểm Thương Lan bị xử trảm mới giết gã ta!
Rốt cuộc là thuần túy báo thù, hay là, trong đó có âm mưu gì? Có lẽ, là Thương Lan Việt, hoặc là Hoàng hậu.
Chẳng qua suy đoán là Thương Lan Việt hoặc Hoàng hậu rất nhanh đã bị phủ định, tuy rằng Thương Lan Việt, Hoàng hậu và Thương Lan Hiên đều đang tranh đấu gay gắt, hận không thể giết chết đối phương, nhưng mà, lại không thể khiến đối phương chết.
Bởi vì hiện tại là ba cỗ thế lực đang đoạt vị, bọn họ đều có thứ kiêng kị, cho nên, bọn họ phải lưu lại đối phương, kiềm chế lẫn nhau. Chỉ có đợi cho thế lực đủ lớn, mới có thể giải quyết từng cái.
Tuy rằng hiện tại Thương Lan Việt có thế lực hoạt tử nhân, lại bởi vì chuyện hôm trước bại lộ, quả quyết không dám lại làm ra chuyện gì nữa.
Hơn nữa, yến tiệc đêm thất tịch sắp diễn ra, mục tiêu lớn nhất của hắn là Huyền Thiên lệnh, bảo tàng trong truyền thuyết kia, bản thiên thư có thể nghịch thiên kia. Cho nên, trước lúc này Thương Lan Việt là không có khả năng lại gây chuyện.
Dựa trên lý luận mà nói, Thương Lan Hiên vừa chết, đối với bọn họ ai cũng không có lợi. Bởi vì các đại thần từng ủng hộ Thương Lan Hiên, còn chưa biết sẽ ngả về bên nào, cho nên cứ như vậy, thế cục trong triều cũng lâm vào thời khắc quyết định.
Tất nhiên, không ai biết, Thương Lan Việt có một cỗ thế lực hoạt tử nhân.
“Mạch, còn đang suy nghĩ chuyện ngày hôm nay à!” Lúc này, Giang Ngự Phong mặc trang phục màu đỏ đi đến, bất đắc dĩ nói.
Giang Ngự Phong cũng có cùng nghi ngờ với Thương Lan Mạch, nhưng mà việc này kỳ lạ như thế, ngay cả bọn họ cũng không nghĩ ra rốt cuộc tại sao? Y cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.
“Quên đi, không nghĩ nữa, buổi tối cùng đến Thiên Phượng Cư, vẫn nên thương lượng chuyện đêm thất tịch trước đi!” Thương Lan Mạch lắc đầu, dự định tạm thời không nghĩ nhiều nữa, dù sao nghĩ như thế nào cũng không ra kết quả.
“Thiên Phượng Cư?” Giang Ngự Phong vừa nghe Thương Lan Mạch muốn đi Thiên Phượng Cư, không thể tin sợ hãi kêu ra, không phải Mạch nói, không muốn Phượng Thiên Mị bị thương tổn, không muốn tiếp xúc với nàng ấy nữa sao? Sao còn muốn đi Thiên Phượng Cư.
Giang Ngự Phong ngổn ngang trong gió, vốn cho rằng hôm nay Mạch đứng cùng Phượng Thiên Mị, chỉ vì Mạch không muốn mình bại lộ mà thôi. Nhưng mà bây giờ, Mạch lại nói với y, muốn đi Thiên Phượng Cư.
Hơn nữa, còn đi cùng nhau.
Nhớ tới lúc đến Thiên Phượng Cư, đụng phải Bạch Nhan đối nghịch với y khắp nơi, trong lòng y có một cơn hờn dỗi, sắc mặt cũng trầm xuống.
“Hừ! Không phải huynh nói không đi tìm Phượng Thiên Mị sao? Sao đêm nay lại muốn đi Thiên Phượng Cư! Muốn đi thì huynh đi đi, ta không đi.” Giang Ngự Phong hừ lạnh một tiếng, không hờn giận nói, giọng nói kia rõ ràng có chút giống tiểu hài tử giận dỗi.
Dứt lời, không thèm để ý tới Thương Lan Mạch, đi thẳng tới ghế dựa bên cạnh, đặt mông ngồi xuống, không chút nào nhã nhặn, tự mình rót chén trà, một uống một hơi vào bụng, cảm thấy vẫn chưa nguôi giận, rót thêm một chén, rồi lập tức uống hết.
Nhìn thấy Giang Ngự Phong như vậy, Thương Lan Mạch không khỏi cảm thấy buồn cười, nhưng không cười ra tiếng, còn trêu chọc nói: “Trà không phải uống giống như huynh đâu, phải uống từ từ mới thưởng thức được mùi vị.”
“Xí, huynh đang tiếc trà của huynh đi! Không phải ta chỉ mới uống hai hớp à, huynh đã đau lòng rồi.” Giang Ngự Phong vốn là không vui, Thương Lan Mạch vừa nói như vậy, nhất thời có cảm giác thất vọng, y biết Mạch không có ý này, nhưng mà y chỉ không nhịn được mà đáp trả như vậy.
Thật ra thì Giang Ngự Phong nghe không hiểu lời Thương Lan Mạch nói, trong lời chứa đầy hàm ý.
Tâm tư của y, Thương Lan Mạch há lại không biết! Hơn nữa biểu hiện của Giang Ngự Phong rõ ràng như vậy, cho dù là người bình thường cũng nhìn ra được!
Huynh ấy không muốn đi Thiên Phượng Cư đơn giản là do lần trước Bạch Nhan luôn đối nghịch với huynh ấy sao? Nhưng mà mới gặp mặt đã làm căng, hai người này thật đúng là: ‘Không phải oan gia không gặp gỡ mà!’
Cho nên, lời nói của Thương Lan Mạch cũng ám chỉ, có lẽ Bạch Nhan cũng không bất chấp lý lẽ như cảm giác của Giang Ngự Phong.
“Không đi làm sao mà biết đối sách đối phó với Thương Lan Việt ở đêm thất tịch! Hay là, huynh có thể nghĩ ra được?” Thương Lan Mạch hơi hơi nhíu mày, không định nói cho Giang Ngự Phong chuyện của hắn và Phượng Thiên Mị, bởi vì một lát nữa huynh ấy cũng sẽ biết.
“Ta” Giang Ngự Phong kinh ngạc, đúng vậy! Nếu y có thể nghĩ ra biện pháp, còn cần ở đây lo buồn sao?
Hết lần này tới lần kác bản lĩnh của Phượng Thiên Mị không nhỏ, rất có khả năng thật sự có biện pháp, cho nên, cho dù y không muốn gặp lại Bạch Nhan kia như thế nào, cũng chỉ có thể đi.
Đêm đó, để cho tiện Thương Lan Mạch, lấy trang phục và đạo cụ của Tà Long xuất hiện ở Thiên Phượng Cư, mà Giang Ngự vẫn mặc quần đỏ như trước.
Vừa đến Thiên Phượng Cư, Giang Ngự Phong còn có chút bài xích, sắc mặt trở nên mất tự nhiên.
“Ồ, đây không phải thần y đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta sao? Đêm khuya đến đây, có gì phải làm sao!” Hai người vừa mới hạ xuống sân, chưa vào cửa, đã nghe được một giọng nữ vang lên khiêu khích.
Giang Ngự Phong ngẩn ra, sắc mặt lập tức trầm xuống, tuy rằng không thấy người tới, cũng nhận ra tiếng người này, không phải Bạch Nhan còn ai!
Nghĩ đến đây, Giang Ngự Phong âm thầm hít vào một hơi, không phải chỉ là một nữ tử sao? Y đâu cần thiết so đo và tức giận để làm chi! Đây cũng không phải là tính cách của y! Vì thế, Giang Ngự Phong dùng giọng điệu tương tự phản kích nói, “Hả! Đây còn chưa có vào cửa đâu! Vậy mà đã được nhớ thương thượng, xem ra nhân duyên quá tốt cũng là một cái tội!”
Thương Lan Mạch trong sân, cùng đám người Phượng Thiên Mị trong phòng, khi nghe đối thoại của Giang Ngự Phong với Bạch Nhan, đều buồn cười đến co rút khóe miệng.
Đều sôi nổi xuất hiện một nghi vấn: ‘Có thể đối xử với nhau như vậy sao?’
Bạch Nhan cũng không giận, cứ như vậy chăm chú nhìn thẳng Giang Ngự Phong, trong mắt đều là tìm tòi nghiên cứu, dường như muốn nhìn thấu hắn. Mà Giang Ngự Phong bị nhìn càng thêm không được tự nhiên, trái tim ai đó chết tiệt đang đập nhanh hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.