Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 217: Đạo trời khó tha




Edit: Đường Y Huệ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Bởi vì bọn họ đều biết ba mẹ con Phương Vãn Tình thường xuyên ức hiếp và ngược đãi Đại tiểu thư, nhưng không thể ngờ được, Phương Vãn Tình bởi vì muốn đoạt vị trí chủ mẫu, độc chết Đại phu nhân, tiếp tục độc hại Đại tiểu thư bị ngu si, điều này, thật sự là trời đất không thể tha thứ!
Phượng Thanh Tường ẩn nhẫn tức giận rốt cục nhịn không được, đi thật nhanh đến chỗ Phương Vãn Tình, nâng tay tát Phương Vãn Tình, Phương Vãn Tình chưa kịp phản ứng, một tiếng “Bốp”, vang vọng khắp cả viện.
Một cái tát này có thể nói là dùng toàn bộ cơn giận mà đánh, Phượng Thanh Tường là người có võ công, Phương Vãn Tình là một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt sao có thể chịu đựng được.
Cho nên, nghe thấy “A!” Một tiếng hét thảm thiết, Phương Vãn Tình bởi vì bị dọa mà người nhũn ra, mất thăng bằng, ngã xuống đất, một tiếng “Bịch” vang lên, tiếng vang không hề nhẹ.
Khóe miệng tràn ra vệt máu, đau đến không có sức lực để đứng dậy, gần như ngất đi.
Nam nhân đánh nữ nhân không phải là nam nhân tốt, nhưng, biết được nữ nhân của mình, hại chết và ức hiếp nữ nhân mà mình yêu sâu đậm nhất, còn ức hiếp nữ nhi của mình, nếu không giết, đó là đồ hèn nhát.
“Nương, nương.” Mặc dù thân thể Phượng Thiên Linh đau đến chết đi sống lại, nhưng vẫn có thể nghe được bọn họ nói, nhìn thấy Phương Vãn Tình bị tát ngã, cho nên bất chấp thân thể đau đớn, vội vàng kêu.
“Tại sao không ai nói cho ta biết, chuyện Mị Nhi bị ức hiếp?” Ánh mắt lạnh lùng của Phượng Thanh Tường nhìn Đỗ di nương, tràn đầy trách cứ  và oán trách.
“Lão gia, bởi vì, bởi vì …” Đỗ di nương giật mình, sợ tới mức nhất thời không nói nên lời.
“Đó là bởi vì ông cũng không thích ta, thì phải nói thế nào đây? Ông đã mặc kệ như vậy, Phương Vãn Tình thẹn quá hóa giận, càng không kiêng nể gì, không chỉ ngược đãi ta gấp đôi, ngay cả mẹ con Đỗ di nương, sợ rằng cũng trốn không thoát.” Phượng Thiên Mị châm chọc nói, nhưng tất cả đều là sự thật.
“Này …” Phượng Thanh Tường nghẹn lời, trong lòng áy náy càng sâu, Mị Nhi nói không sai, nếu như ông vẫn không quan tâm hỏi tới, Phương Vãn Tình càng thẹn quá hóa giận, càng sẽ không kiêng nể gì.
Nhưng mà, ông chỉ không muốn gặp Mị Nhi mà thôi, không phải thật sự nhẫn tâm khiến cho con bé chịu khổ!
Nhưng mà! Hết lần này tới lần khác ông không biết con bé ở Phượng phủ chịu nhiều khổ sở như vậy, ngay cả sau khi con bé “Chết”, ông biết rõ ràng không đơn giản như vậy, cũng không vì con bé mà đi tìm hiểu, còn cho rằng chết đối với con bé là một loại giải thoát.
Ông thật sự không đáng, thật sự không xứng đáng!
Càng nghĩ càng cảm thấy áy náy đối với Phượng Thiên Mị, lại càng cảm thấy Phương Vãn Tình ác độc, trợn trừng mắt nhìn Phương Vãn Tình ngã trên đất, hai tròng mắt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phương Vãn Tình, bà làm nhiều chuyện trời đất khó tha như vậy, quả thực là đạo trời khó tha, hôm nay ta sẽ thay trời hành đạo, báo thù cho Quỳnh Hoa.”
Dứt lời, Phượng Thanh Tường nhanh chóng túm lấy cổ Phương Vãn Tình, mọi người kinh hãi, Phương Vãn Tình không hề được báo trước, cảm giác được yết hầu bị xiết chặt, sợ tới mức hai mắt đột nhiên trợn to.
Phượng Thanh Tường vừa muốn dùng sức bóp chết bà ta, Phượng Thiên Mị thấy thế, vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Chậm đã, bà ta chưa thể chết.”
Diễn còn chưa diễn xong! Bà ta đã chết như vậy, vậy thì quá tiện nghi cho bà ta.
Phượng Thanh Tường nghe theo giọng căn ngăn của Phượng Thiên Mị, tay đang dùng sức lập tức ngừng lại, không cam lòng thu tay lại.
“Khụ khụ” Phương Vãn Tình giống như được đại xá ho khan vài tiếng, chỉ là bây giờ bà ta không chết, lát nữa sẽ chết càng đau đớn hơn.
“Nương” Lúc này Phượng Thiên Linh mới phản ứng, kinh hoảng kêu.
Tuy rằng Phượng Thiên Linh đau đến sống không bằng chết, nhưng nhìn thấy mẫu thân của mình bị đối xử như thế, cũng cưỡng chế nhịn xuống đau đớn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Phượng Thiên Mị, bởi vì đau đớn mà giọng nói ngập ngừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phượng Thiên Mị, ngươi, ngươi không có bằng chứng, vô căn cứ, dựa vào cái gì nói, là nương của ta hại chết nương ngươi, ngươi, ngươi nói ngươi nhìn thấy, là nương ta hại, hại chết nương ngươi, nhưng đó cũng chỉ là lời nói một phía của ngươi mà thôi.”
Tuy rằng Phượng Thiên Linh căm hận bất bình, nhưng sức lực không đủ, mặc dù bởi vì nàng đau đến yếu ớt, nhưng người chột dạ, vẫn luôn có sơ hở.
“Ha ha! Ta cũng biết các ngươi chưa đến Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định, thật ra cũng không  cần uổng công vô ích, ta chỉ muốn nhìn thấy trước khi chết các ngươi phải chịu nhiều đau đớn hơn, cho nên, ta đã đi tìm nhân chứng năm đó.” Phượng Thiên Mị cười lạnh nói.
Mọi người ngẩn ra, nhân chứng, nhân chứng nào? Sôi nổi nghi ngờ.
Nhưng mà, thân mình Phương Vãn Tình và Phượng Thiên Linh lại run rẩy lợi hại, đồng tử đột nhiên trợn to, không biết là khiếp sợ hay là hoảng sợ, tóm lại, là sợ hết hồn.
“Hồng Kiều, vào đi!” Phượng Thiên Mị nhìn ngoài cửa sổ hô.
Buổi sáng Hồng Kiều đã đi Thiên Phượng cư đón Xuân Hương, đến giờ bọn họ mới trở lại, Phượng Thiên Mị cảm ứng với Bạch Nhan, sau khi Hồng Kiều trở về trực tiếp đến ngoài cửa Nam Uyển chờ nàng gọi nàng ấy.
Mà Hồng Kiều vừa đến, Phượng Thiên Mị đã cảm ứng được, cho nên lúc này mới gọi Hồng Kiều.
Hồng Kiếu đứng ở ngoài cửa Nam Uyển vừa nghe thấy Phượng Thiên Mị gọi, bèn dẫn Xuân Hương đi vào. Bởi vì vừa nãy Phượng Thanh Tường vội vàng gấp gáp chạy vào trong phòng, đã quên bảo bọn họ đứng lên, cho nên, một đám gia đinh cùng nha hoàn vẫn còn quỳ trong viện.
Trong đám người, có khoảng một nửa đã làm ở Phượng phủ hơn mười năm, cho nên, cho dù bộ dáng Xuân Hương có thay đổi, vẫn nhận ra.
Khi bọn họ thấy Xuân Hương, kinh ngạc mở lớn con mắt, bởi vì bọn họ đều nghe nói Xuân Hương bị Phương Vãn Tình gả cho biểu đệ bà con xa của bà ta làm thiếp, hơn nữa biểu đệ kia là một kẻ cuồng ngược đãi, đã từng đánh chết mấy phòng thiếp thất, cho nên, nhìn thấy Xuân Hương còn sống mạnh khỏe, vẫn cảm thấy rất kinh ngạc.
Trong phòng, Phương Vãn Tình vẫn còn trong trạng thái khủng hoảng mất hồn, Phượng Thiên Linh đau đớn cắn chặt răng, không muốn để cho mình nhịn không được kêu rên ra tiếng. Nhưng bởi vì Phượng Thiên Mị nói có nhân chứng mà nàng cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng.
Sao nàng có thể quên được! Phượng Thiên Mị muốn đưa bọn họ chỗ chết, có hay không có nhân chứng thì thế nào! Tìm được nhân chứng, không phải là càng khiến cho bọn không thể nào giải thích rõ ư.
Mặt của Phượng Thiên Linh đã không nhìn ra được là hoảng sợ hay tuyệt vọng, bởi vì mặt của nàng sớm đã khô héo, mặt đầy nếp nhăn, giống như lão bà tám mươi tuổi.
Nhìn thấy, cũng chỉ là một gương mặt cực kỳ kinh tởm mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.