Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 209: Xử tử lăng trì




Edit: YuuKi***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Giờ khắc này, mọi người đều nín thở như sợ quấy rầy đến động tác gỡ mũ rộng vành của nam nhân xuống, hai mắt tò mò nhìn khuôn mặt hé ra dưới mũ.
Mũ rộng vành chậm rãi được gỡ xuống, khi mọi người nhìn thấy khuôn mặt sau mũ, đều đột nhiên bị dọa đến mức trừng lớn mắt.
Chỉ thấy nam nhân này mặt mũi già nua, giữa hai hàng lông mày lộ ra cỗ khí phách thẳng thắn cương trực, người này không phải ai khác, chính là Sở tướng quân Sở Phi đã chết oan vì tội danh thông đồng với địch phản quốc.
Nhìn thấy một người đáng ra đã chết cách đây ba năm giờ lại đứng trước mặt họ, điều này khiến mọi người nhất thời không thể tiếp nhận, người phản ứng chậm còn đứng ngây tại chỗ, người phản ứng hơi nhanh đều hoảng sợ lui về sau vài bước.
Cũng có người đoán, ông ấy, rốt cuộc là người, hay là ma?
Tuy ba người Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần cũng có khiếp sợ, nhưng không khoa trương như những người khác, trong lòng đều đang suy đoán các loại khả năng.
Phượng Thiên Mị không biết Sở Phi, chỉ biết ông ấy là phụ thân của Sở Quán Diên, nhưng một người đã chết cách đây ba năm lại xuất hiện, nàng cũng kinh hãi. Nhìn thấy nét mặt kích động của Sở Quán Diên trong đám đông, nàng cũng vui mừng thay cho nàng ấy, cha và con gái gặp lại nhau, vui mừng cỡ nào đây!
Chỉ là trước mắt còn có thù lớn chưa trả, chỉ có thể để Sở Quán Diên nhẫn nhịn chút nữa.
Thương Lan Hiên không thể tin, hai mắt trừng lớn, cảm thấy có chút khó thở, sao hắn không nghĩ đến, người này lại là Sở Phi, nhưng rõ ràng là Sở Phi đã chết, rốt cuộc Thẩm Hạo Diên đã cứu ông ta bằng cách nào?
Thương Lan Kình Thiên và Sở Quán Diên đều kích động đến mức không biết làm sao, đặc biệt là Sở Quán Diên, nước mắt đều rơi xuống, trong mắt đều là vui mừng mất mà tìm lại được.
Ngoài ra còn một người, sắc mặt cũng nhiễm vẻ kích động, nhưng không đến mức như Thương Lan Kình Thiên và Sở Quán Diên, mà người này chính là Phượng Thanh Tường, như gặp được bằng hữu lâu năm.
“Tội thần Sở Phi, tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Giọng nói của Sở Phi hùng hậu mang chút tang thương, cung kính dứt lời, liền quỳ rạp xuống đất, hành lễ.
Sở Phi lên tiếng mới làm cho mọi người hoàn hồn, Thương Lan Kình Thiên vội vàng bước xuống xe kéo hình rồng, đi đến chỗ Sở Phi, bước chân có chút vội vàng.
Thương Lan Kình Thiên dừng trước mặt Sở Phi, muốn dìu ông ấy dậy, rồi lại không làm, tuy trong lòng đã xác định ông ấy chính là Sở Phi, nhưng vì chuyện này thật khó tin cho nên ông vẫn muốn xác định lại: “Khanh, thật sự là Sở Phi?”
“Thần là…” Sở Phi đáp, chỉ là hai chữ đơn giản, đã khiến Thương Lan Kình Thiên không còn nghi ngờ, ông ấy chính là Sở Phi.
Nhưng trong lòng áy náy khiến ông có chút không dám đối mặt với Sở Phi, nói chung ông cũng không thể trốn tránh ông ấy.
Năm đó, nếu ông không để Thương Lan Hiên đi điều tra, chuyện cũng không đến nông nỗi này.
“Mời ái khanh đứng lên.” Thương Lan Kình Thiên vội vàng nâng Sở Phi dậy.
“Tạ ơn Hoàng thượng.” Sở Phi nói lời tạ ơn, rồi mới đứng lên.
“Trẫm thực xin lỗi ái khanh! Cũng thực xin lỗi Diên Tán, không thể ngờ rằng mọi chuyện đều do nghịch tử này gây nên.” Thương Lan Kình Thiên vừa áy náy vừa giận dữ nói.
“Hoàng thượng, thần không trách Hoàng thượng, chỉ xin Hoàng thượng cho mấy chục miệng anh nhà Diên huynh và Sở gia thần một công lý.” Sở Phi nói.
“Trẫm tuyệt đối sẽ thay mọi người đòi lại công bằng.” Vẻ mặt Thương Lan Kình Thiên lập tức trở nên nghiêm túc, dứt lời trừng mắt nhìn Thương Lan Hiên, tuy trong lòng vẫn có chút không đành, nhưng so với công lỹ, một chút không đành lòng tính là gì.
Nhận thấy ánh mắt tuyệt đối hung ác của Thương Lan Kình Thiên, Thương Lan Hiên kinh hãi, có chút không tin, chẳng lẽ phụ hoàng thật sự muốn giết mình, cho dù mình có làm gì đi nữa, hổ dữ cũng không ăn thịt con mà!
“Hoàng thượng, đây là tất cả chứng cứ phạm tội của Thương Lan Hiên, mời ngài xem qua.” Thẩm Hạo Diên lập tức đưa thư tín trên tay cho Thương Lan Kình Thiên.
Thương Lan Kình Thiên tiếp nhận, mở ra vừa đọc, lập tức sầm mặt xuống, càng đọc sắc mặc càng đen, cho đến khi không chịu nổi liền bùng nổ: “Người tới, kéo Thương Lan Hiên xuống, xử tử lăng trì.”
Lời nói lạnh lùng vô tình vang lên, dọa mọi người run rẩy, vẫn có chút đồng tình với Thương Lan Hiên, khi nghe đến phụ thân muốn giết nhi tử của mình, trong lòng vẫn có hơi kinh ngạc.
Đương nhiên không bao gồm đám người Phượng Thiên Mị và Thương Lan Mạch.
Thương Lan Kình Thiên vô cùng dứt khoát, ông nhận ra chữ viết của Thương Lan Hiên, dù bắt chước cũng không được.
“Không.” Nhưng vào lúc này, một giọng nữ truyền đến, mọi người nhìn lại liền thấy một nữ nhân mặc cẩm y, vẻ mặt bi thương chạy ra khỏi cung, xông vào giữa đám đông.
Người này chính là Vân Phi, mà phía sau Vân Phi không xa, là Thái hậu được ma ma nha hoàn nâng đến, vẻ mặt cũng tràn đầy kinh hoảng.
Vân Phi vọt tới trước người Thương Lan Kình Thiên, quỳ mạnh xuống đất, đau khổ cầu xin: “Hoàng thượng, rốt cuộc Hiên Nhi phạm phải đại tội gì, đến mức ngài muốn giết nó, nó chính là con của ngài mà!”
Vân Phi rõ ràng không biết đầu đuôi sự việc, bà nghĩ không ra, rốt cuộc Hiên Nhi đã gây ra tội ác tày trời gì, lại khiến cho Hoàng thượng hổ dữ ăn thịt con.
“Trẫm không có đứa con như vậy!” Thương Lan Kình Thiên giận dữ nói.
“Hoàng Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thái hậu đến gần, vội vàng hỏi, trong lòng lo lắng không yên.
Tuy bà không biết chuyện gì, nhưng Hoàng thượng nổi giận đến như vậy, chuyện này chắc chắn không đơn giản, nhi tử của bà, bà còn không hiểu rõ sao?”
Nó là một minh quân, nếu sự tình không đến mức nghiêm trọng, nó cũng sẽ không làm ra chuyện không nhận người thân như vậy.
Chỉ là mới vừa hỏi xong, còn chưa nghe Thương Lan Kình Thiên trả lời, ánh mắt Thái hậu đã dừng trên người đứng trước mặt Thương Lan Kình Thiên, bà ngây ngẩn cả người, khiếp sợ cùng khủng hoảng kéo tới, ấp a ấp úng nói: “Sở, Sở, Sở tướng quân, ông, không phải ông, không phải đã…”
Vân Phi vừa nghe, thân mình cứng đờ, lập tức ngẩng đầu, chỉ cảm thấy hai chân mềm nhũn, không thể tin khủng hoảng càng sâu.
Không phải Sở Phi đã bị Hiên Nhi tính kế hại chết sao? Sao ông ta vẫn còn quay về đây?
Nháy mắt Vân Phi đã hiểu rõ, Hoàng thượng muốn giết Hiên Nhi là vì người đã biết chuyện Hiên Nhi giết Sở Phi.
Nghĩ vậy, Vân Phi có chút choáng váng, phút chốc mặt xám như tro tàn, xong rồi, lần này thật sự xong rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.