Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 207: Người quan trọng




Edit: YuuKi***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Đúng vậy! Đối mặt với kẻ thù sát hại cả nhà mình, có thể có tình cảm gì chứ!Bốn năm qua, hắn mang mặt nạ nhã nhặn ở bên cạnh hắn ta, luôn đảm nhiệm chức trách bạn bè giúp hắn ta giải ưu lo, có trời mới biết, trong lòng hắn phải chịu dày vò sống một ngày mà như một năm.
Dù mỗi ngày kẻ thù ở trước mắt nhưng hắn không thể báo thù, vì hắn không muốn cứ vậy mà bỏ qua oan khuất của phụ thân. Cho nên hắn ở bên hắn ta bốn năm để tìm kiếm chứng cứ buộc tội chết của hắn ta.
Nhưng Thương Lan Hiên không ngu xuẩn, hắn ta đã sớm hủy hết chứng cứ, cho nên, hắn phải dành thời gian bốn năm, mới tìm được chứng cứ.
Nếu không phải trong lúc vô tình hắn cứu được tên cầm đầu giết người Diên gia, hắn cũng không biết là do Thương Lan Hiên làm, vì khiến Thương Lan Hiên thất bại thảm hại, hắn còn tìm tất cả chứng cứ.
Hôm nay chính là ngày hắn ta bị gặp báo ứng.
“Ngươi, ngươi thực sự là nhi tử của Diên Tán?” Lúc này Thương Lan Kình Thiên mới xem như phục hồi tinh thần lại, muốn xác nhận lại lần nữa.
Ông biết Diên Tán có một nhi tử tên là Diên Hạo, nhưng vì Diên Hạo ra ngoài du lịch, mười năm rồi ông chưa gặp lại, cho nên, đương nhiên không nhận ra.
“Nếu không phải, thảo dân cần gì giả bộ làm nhi tử của một người đã mất, lại còn tìm kiếm chứng cứ chết oan của người chứ!” Đối với Thương Lan Kình Thiên, thái độ của Thẩm Hạo Diên có phần chuyển biến tốt hơn, vì hắn cũng biết quan hệ của Hoàng thượng với phụ thân mình.
Nhưng nhi tử của ông giết cả nhà mình, dù ông không hề liên quan, hắn vẫn không thể tháo gỡ khúc mắc trong lòng.
“Chuyện này…” Thương Lan Kình Thiên nghẹn lời, đúng vậy! Hắn cần gì phải giả trang thành nhi tử của một người đã mất đến để giải oan chứ!
Thẩm Hạo Diên cũng không nhiều lời, trực tiếp lấy ra mấy phong thư trong ngực, nói: “Đây là thư lui tới của Thương Lan Hiên với thủ lĩnh ngày ấy giết người Diên gia, còn có thư cấu kết với Tô Bình, vu hãm Sở Phi tướng quân thông đồng với địch phản quốc vào ba năm trước.”
Thương Lan Hiên chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, tuy rằng Trầm Hạo Diên đã nói rằng hắn có chứng cứ, nhưng khi những phong thư này được lấy ra, hắn vẫn không tiếp thu được.
Tại sao? Những phong tư này không phải đều bị thiêu hủy hết rồi sao? Tại sao lại ở đây? Hơn nữa còn nằm trong tay Thẩm Hạo Diên.
Ba năm trước, tuy rằng hắn với Trầm Hạo Diên có giao tình, nhưng những chuyện thần bí này, hắn cũng gạt hắn ta, sao hắn ta vẫn biết được, rốt cuộc mình đã lộ ra sơ hở khi nào.
“Tò mò đúng không! Nghi ngờ đúng không! Kỳ thật lúc các ngươi bí mật bày mưu đúng là rất cẩn thận, thế nhưng trên đời này không có bức tường nào mà gió không lọt qua được, ngày ta phát hiện ra hành động của các ngươi, tuy chậm một bước, không thể cứu người Sở gia, nhưng lại cứu được một người quan trọng. Hơn nữa Tô Bình bắt đầu lo lắng sợ rằng ngươi qua cầu rút ván, cho nên không kịp thiêu hủy phong thư này. Khi lão ta định hủy thì phong thư kia,  đã bị người đánh tráo. Mà chỉ mấy ngày trước, ta đột nhiên nhận được phong thư này, cho nên hôm nay mới muốn tiêu diệt ngươi.” Giọng nói của Thẩm Hạo Diên tràn đầy khiêu khích và khát máu, nếu có thể, nhất định hắn sẽ ngay lập tức lấy mạng của Thương Lan Hiên.
Sự kiện năm đó quả thực Thương Lan Hiên làm rất bí mật, ngay cả hắn vào ngày bọn họ hành động mới phát giác, cho nên hắn tình cờ cứu được một người rất quan trọng, cho một người khác dịch dung thành bộ dáng người quan trọng kia, chết thay gã.
Bốn năm qua, mạc dù hắn biết những chuyện Thương Lan Hiên đã làm, nhưng lại tìm không ra chứng cứ có lợi.
Nhưng mà ông trời đã giúp hắn, khoảng thời gian trước, hắn nhận được tất cả chứng cứ phạm tội của Thương Lan Hiên, khiến hắn không thể không kích động.
Dù hắn không biết người đó là ai, nhưng chắc không phải kẻ thù của Thương Lan Hiên, mà là bạn cũ của Phụ thân hắn và Sở tướng quân.
Lời nói đã cứu được một người quan trọng của Thẩm Hạo Diên gợi lên lòng hiếu kỳ của mọi người, rốt cuộc là người quan trọng nào đây! Mọi người phán đoán sôi nổi.
Trong đó bình tĩnh nhất vẫn là Phượng Thiên Mị, Thương Lan Mạch, Giang Ngự Phong và Mộc Cẩm Thần, dù trong lòng cũng tràn đầy kinh ngạc nhưng không có khoa trương như những người khác, bất kể suy nghĩ hay biểu cảm đều đổi tới đổi lui.
Mà Thương Lan Hiên như bị một kiếm đâm xuyên tim, thấy đã không còn cơ hội sống để trở mình, không cam lòng, tuyệt vọng.
“Là ai?” Lúc này Thương Lan Kình Thiên cũng không quan tâm Thương Lan Hiên sống chết ra sao, ông cũng tò mò rốt cuộc người quan trọng đó là ai?
Ở trong đám đông, trong ống tay áo một người mặc nam trang, đôi tay trắng mịn nắm chặt thành hai quả đấm được tay áo che lại,  lộ ra phẫn nộ, thù hận và khẩn trương.
Phẫn nộ và thù hận của nàng, là do những chuyện Thương Lan Hiên đã làm; khẩn trương và kích động, là vì câu nói người quan trọng từ trong miệng của Thẩm Hạo Diên.
Nàng thật sự rất muốn lao ra hỏi, rốt cuộc người quan trọng đó là ai, nhưng nàng vẫn nhịn xuống vì nàng hiểu rằng bây giờ chưa thể làm vậy.
Nàng, chính là người trong lối ăn mặc giả nam Sở Quán Diên, nàng nghe Bạch Nhan truyền lời rằng tiểu thư bảo nàng nữ mặc quần áo giả làm nam đến trước cửa cung, nói là có việc.
Nhưng mặc kệ xảy ra chuyện gì, nếu tiểu thư không gọi nàng, nàng cũng chỉ có thể đứng ngoài nhìn.
Lúc đầu nàng còn nghi hoặc không biết vì sao tiểu thư gọi nàng đến? Nhưng vừa đến, chứng kiến bộ dạng chết thảm của Tô Nhị Tịch, nàng ngây ngẩn cả người. Những chuyện xảy ra tiếp đó, tai nghe được Tô Bình nói ra tội của Thương Lan Hiên.
Nàng vừa tức vừa hận, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cho nên, lúc này vẻ mặt của Sở Quán Diên rất khó coi, có chút nhăn nhó, áp xuống thù hận trong lòng, không để mình bùng nổ.
Ở một chỗ khác trong đám người, một người cao lớn mặc trường bào màu đen, đầu đội mũ có mạng che, lụa đen che kín đầu nam nhân, tầm mắt dừng trên người Sở Quán Diên.
Tuy không thể thấy được dung mạo nhưng lại có thể cảm nhận được ánh mắt của y tràn ngập đau thương, như gặp được người thân sau nhiều năm xa cách, lúc gặp lại, ánh mắt lưu luyến không rời.
Bên này, Thẩm Hạo Diên còn chưa đáp lại lời nói của Thương Lan Kình Thiên, Thương Lan Hiên đã ngắt lời:
“Thẩm Hạo Diên, nếu ngươi đã bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.” Hai mắt Thương Lan Hiên ứa máu, lạnh giá khát máu.
Hắn hiểu rõ tình cảnh của mình, thực ra hắn cho rằng bạn tốt Thẩm Hạo Diên bán đứng hắn, là một đả kích lớn đối với hắn, cho nên dù có chết, hắn cũng muốn hắn ta phải chôn cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.