Ngự Xà Cuồng Phi

Chương 197: Không phải nam nhân




Edit: Lạc Thiên Vỹ***** Beta: ๖ۣۜJmiuღ
Không sai, ham muốn lớn nhất bây giờ của hắn, chính là còn sống, bởi vì còn sống, sẽ không cần buông tay, còn sống, sẽ không cần rời đi, còn sống, sẽ không phải mất đi, còn sống, có thể cùng một chỗ với người mình yêu.
Không ai biết, lúc này trong lòng Thương Lan Mạch, đau bao nhiêu, khổ cỡ nào, giãy dụa cỡ nào, tham lam cỡ nào, muốn sống sót.
Nhưng mà, hắn biết tất cả đều là hy vọng xa vời, Băng Thiềm ngàn năm, nói dễ hơn làm! Không nói đến Băng Thiềm ngàn năm có thật sự tồn tại không, cho dù tồn tại, núi tuyết to như vậy, muốn tìm được, giống như mò kim đáy biển.
Có lẽ tìm được rồi, hắn cũng đã không còn.
Nhưng mà bây giờ, chuyện hắn đau đớn nhất, không gì ngoài việc nàng nói chôn cùng với hắn, nàng có thể vì hắn, mặc kệ hắn chỉ còn sống hai năm, còn muốn vì hắn đi tìm Băng Thiềm ngàn năm, nếu hắn chết, nàng còn muốn chôn theo hắn.
Không, không được, điều này sao có thể, nàng còn trẻ, còn chặng đường rất dài phải đi, hắn không thể hại nàng.
Nghĩ vậy, Thương Lan Mạch cưỡng chế bình tĩnh lại lòng mình, lạnh nhạt nói: “Ta thực cảm ơn nàng có thể làm tất cả vì ta, nhưng mà, chúng ta không có khả năng.”
Chỉ có hắn biết, nói ra những lời này, hắn cần bao nhiêu dũng khí, lòng hắn đau bao nhiêu.
Không muốn tổn thương, cho nên bị đau trước, đau dài không bằng đau ngắn.
Phượng Thiên Mị sửng sốt, lập tức cười lạnh một tiếng, nói: “Thương Lan Mạch, CMN chàng có phải là nam nhân không, bởi vì mình chỉ còn lại thời gian hai năm, cũng không dám đi yêu. Thời gian hai năm có thể làm rất nhiều chuyện, Băng Thiềm ngàn năm khó tìm, nhưng mà trên đời không có việc khó, chỉ sợ người không có quyết tâm, chàng đã buông tha, cho nên, chàng không có quyết tâm.”
Nháy mắt sắc mặt Thương Lan Mạch trở nên lạnh lùng, giọng nói lại lạnh như băng nói: “Đúng, ta không có quyết tâm, cho nên, tốt nhất nàng cũng không nên cho rằng là ta thật sự thích nàng. Ta tiếp cận nàng, chính là bởi vì máu của nàng có thể áp chế Thực tâm cổ của ta độc phát mà thôi, chẳng qua bây giờ ta không cần, bởi vì ta tình nguyện đau không muốn sống, cũng không cần nàng thương hại.”
Từng câu từng lời nói lạnh như băng đều khiến trái tim Phượng Thiên Mị đầy thương tích, rất ác, tàn nhẫn đau đớn, nhưng mà, Thương Lan Mạch còn đau hơn.
Phượng Thiên Mị giống như không có chuyện gì, khóe môi nhếch lên cười khổ như có như không, ha ha! Thương Lan Mạch, chàng thật sự cho rằng ta sẽ tin tưởng lời nói của chàng sao? Vậy chàng sai lầm rồi, Phượng Thiên Mị ta không ngu muội như vậy, đúng hay sai, ta tự có phán đoán của ta.
Chàng lừa ta ngươi giả ngu, với thân phận Tà Long của chàng không sai, nhưng mà có một số việc, không phải dùng mắt mà nhìn, mà là phải dùng tâm để cảm nhận.
Chàng nói chàng không thích ta, nhưng mà vừa rồi chàng lại để ý ta như vậy, cái loại cảm giác này, không lừa được người đâu.
Chàng không thừa nhận cũng không sao, ta sẽ khiến chàng thừa nhận.
Nghĩ vậy, Phượng Thiên Mị cong môi nở một nụ cười tà mị, nhưng khi Thương Lan Mạch nhìn thấy, có một loại cảm giác âm u thật sâu, cùng một loại dự cảm không tốt.
Ngay cả Liễu Phong và Liễu Trì vẫn chưa hoàn toàn kịp phản ứng, cũng cảm giác được sau lưng chợt lạnh.
Đột nhiên, “Phụt” một tiếng, từ trong miệng Phượng Thiên Mị phun ra một ngụm máu tươi, phun hết lên trên áo trắng của Thương Lan Mạch, có vẻ phá lệ chói mắt. Mặt của Phượng Thiên Mị, cực kì trắng bệch, ngoài miệng, còn lộ ra một nụ cười nhạt, thân mình mềm nhũn ngã xuống.
Thương Lan Mạch thấy thế, sợ tới mức mở to mắt, chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, vội vàng tiếp được Phượng Thiên Mị.
“Mị Nhi, Mị Nhi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thương Lan Mạch kinh hoảng gọi, hắn có thể cảm thấy, thân thể mình run rẩy, trong lòng sinh ra sợ hãi.
“Phượng tiểu thư” Liễu Phong Liễu Trì cũng bị dọa sợ, vội vàng chạy tới.
Phượng Thiên Mị tràn đầy đau đớn, cố gắng cười, ánh mắt thâm tình nhìn Thương Lan Mạch, mang theo nồng đậm không nỡ và tham luyến, yếu ớt cười nói: “Mạch, núi không còn góc cạnh, trời đất hòa làm một mới dám cùng người đoạn tuyệt. Chàng nói, nếu có kiếp sau, chúng ta nhất định phải cùng một chỗ, được rồi, ta sẽ chờ kiếp sau, trên cầu Nại Hà, ta sẽ không uống canh Mạnh bà, ta không muốn quên chàng, hy vọng kiếp sau, chúng ta thật sự có thể gặp, có thể cùng một chỗ ··· phụt” Dứt lời, Phượng Thiên Mị lại phun ra một ngụm máu.
“Không, nàng sẽ không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.” Thương Lan Mạch nghe được tiếng tim mình tan vỡ, đau quá đau quá, nước mắt đã không khống chế được rơi xuống, đây là từ sau khi mẫu hậu đi, lần đầu tiên hắn khóc.
Nước mắt Liễu Phong Liễu Trì đã tuôn rơi, trong lòng không ngừng lo lắng bất bình cho chuyện của Thương Lan Mạch và Phượng Thiên Mị.
Tại sao? Tại sao trời cao không công bằng như vậy, đầu tiên là khiến cho chủ nhân chịu đau đớn nhiều năm do Thực tâm cổ gây ra, bây giờ chỉ còn sống được hai năm. Thật vất vả chủ nhân mới thích một nữ tử, lập tức lại phải chịu đựng sinh ly tử biệt, rất không công bằng.
“Cơ thể của ta ta biết, kỳ thật, tối hôm qua, đã khiến cho lục phủ ngũ tạng bị hao tổn, gân mạch cũng đứt, là Huyết xà giúp ta duy trì tính mạng mà thôi, hiện giờ, sợ là không được.” Phượng Thiên Mị càng nói, tiếng nói càng nhỏ, nhỏ đến nếu không chú ý nghe, sẽ không nghe được.
“Không, Mị Nhi, ta không muốn nàng gặp chuyện không may, ta đáp ứng nàng, không trốn tránh tình yêu của mình đối với nàng, không làm rùa đen rụt đầu. Nếu nàng còn sống, chúng ta cùng đi tìm Băng Thiềm ngàn năm.” Thương Lan Mạch rất hối hận, cực kì, hối hận bản thân mình lại nói chuyện với Mị Nhi như vậy, nếu không phải hắn kích thích nàng, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy.
“Có thật không?” Phượng Thiên Mị cố gắng nở nụ cười thỏa mãn, giống như, là trước khi chết, đã không còn tiếc nuối.
“Thật, thật sự.” Thương Lan Mạch đau đớn nói, nhưng mà, hắn lại cảm thấy trái tim đã không còn, đi theo Phượng Thiên Mị rồi.
Đột nhiên, Phượng Thiên Mị bỗng nhiên bật dậy, môi, lập tức chạm lên môi của Thương Lan Mạch.
Đột nhiên cảm thấy lành lạnh, khiến cho Thương Lan Mạch giật mình, trợn tròn mắt, trước mắt, là đôi mắt của Phượng Thiên Mị, sau khi nhận ra được là chuyện gì xảy ra, lại bị chìm đắm trong vẻ đẹp của nàng, không lỡ rời đi.
Vì thế, từ bị động biến thành chủ động, nhẹ nhàng hôn mút, dịu dàng gặm cắn, hấp thụ ngọt ngào trong miệng nàng.
Liễu Phong và Liễu Trì đã bị một màn này làm sợ ngây người, sau khi kịp phản ứng lại, vội vàng quay mặt qua chỗ khác, hai gò má nóng đỏ bừng vì xấu hổ.
Không thể ngờ, Phượng Thiên Mị lại chủ động hôn chủ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.